Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Hóng Heart
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 388 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 925 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 371: Phục Kích
uân đội phi hành sợ nhất là cái gì đây?
Câu trả lời rất đơn giản, Lôi và Phong!
Đối với Phi Hổ quân, Lôi công còn đáng sợ hơn Phong công nhiều, vì toàn quân bọn họ đều mang giáp phi hành, ngay cả Phi Hổ cũng trang bị huyền giáp. Với sự nặng nề mà chắc chắn của mình, uy lực của cuồng phong bị giảm thiểu đi rất nhiều. Trái lại, Lôi công lúc này lại trở nên đáng sợ gấp bội, bởi kim loại dẫn điện là điều tự nhiên mà ai cũng biết.
- Hận Kiếm!
Lạnh lùng quan sát quân địch đằng xa, Lâm Hàn trầm giọng hỏi:
- Trò chắc chắn mình có thể nhận được nhiệm vụ này chứ?
- Chắc chắn, thưa thầy, à không, tướng quân!
Trên khuôn mặt có phần sắc cạnh của Hận Kiếm đang tràn ngập sự nghiêm túc:
- Nhiệm vụ này là do chính em nhận lấy! Em tự biết sức mình tới đâu, xin thâ… tướng quân hãy cho em một cơ hội!
- Tốt!
Lâm Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Hận Kiếm:
- Chúng ta chỉ có một cơ hội! Liệu sức mà làm! Nếu thất bại hãy ngay lập tức phát tín hiệu, chịu không nổi thì toàn quân lại rút! Chúng ta chờ cơ hội khác! Biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hiểu chưa!
Hận Kiếm sắc bén nhìn về phương xa:
- Nhiệm vụ này chắc chắn em sẽ thành công! Thưa thầy!
Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, đội ngũ chỉnh tề chia thành các nhánh khác nhau, mỗi người đều đầy mặt nghiêm nghị, sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ của mình.
Lâm Hàn lúc này không thể không bội phục Lâm Ôn, toàn bộ kế hoạch này là hắn trong chớp nhoáng lợi dụng không gian thôi diễn tính ra, vậy mà Lâm Ôn cũng chỉ cần nửa giờ đã hoàn toàn sắp xếp nhiệm vụ của mỗi người đâu vào đấy, hơn nữa còn chỉnh tề và nhịp nhàng đến vậy! Đổi lại là hắn, việc sắp xếp nhân thủ này chẳng khác nào việc bất khả thi.
Nhìn ra, Lâm Hàn lúc này càng giống một tên phụ tá, chuyên nghĩ ra những mưu hèn kế bẩn, chọc ngoáy kẻ thù, còn Lâm Ôn mới càng giống một đại tướng xông pha sa trường chân chính.
Đương nhiên, nhẫn quân vẫn phải để Lâm Hàn chỉ huy, cũng chỉ có hắn mới có thể thao túng và vận dụng năng lực của đám Ninja này một cách triệt để nhất!
- Thổ Nhẫn! Hành động!
Mười Ninja hệ thổ ngay lập tức lĩnh mệnh, nhanh thoăn thoắt di chuyển tới cuối hàng ngũ, nhanh lẹ kết ấn theo Lâm Hàn, đồng loạt đập mạnh xuống mặt đất: Thổ Độn – Liệt Địa Chi Thuật!
Oành!
Nhẫn thuật hợp kích của mười người, lại thêm sự tiếp sức của Lâm Hàn, mặt đất thoáng chốc nứt toác thành vô số mảnh, lòng đất cũng như bị nổ tung, khiến đất đá đột ngột bị hất bay lên trời, cả mặt đất nhấp nhô như đột nhiên xuất hiện vô số vách đá lớn nhỏ hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Phi Hổ quân phía sau.
Ở phía sau, Trịnh Biến trưởng lão cười lạnh một tiếng! Tuy trong quân lúc này không có ma pháp sư, không thể dùng ma pháp phá nhẫn thuật của địch, nhưng bản thân lão lại là một Pháp Thánh đỉnh phong, có thể dễ dàng nhìn ra nhẫn thuật kia chỉ là một thoại thuật rất thấp kém, hơn nữa còn là thổ độn, hầu như không có tác dụng gì với Phi Hổ Quân.
Khoảng cách hai trăm dặm thoáng chốc mà qua, Phi Hổ Quân một lần nữa nhìn rõ tràng cảnh phía trước.
Chỉ là, lúc này khói bụi đã hoàn toàn bao phủ một mảnh thiên địa này, giống như một vạn quân phía trước đột nhiên phát điên phát rồ phi nước kiệu vậy. Qua làn khói, Phi Hổ Quân chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ được bóng dáng một vài con ngựa đang phi như bay, hất lên từng đợt khói bụi như bão tố.
Thổ Độn – Lưu Trần Thuật!
Chính xác, khói bụi này thực tế vẫn đang là Thổ nhẫn giở trò quỷ, một vạn kỵ quân kia thực sự không thể tạo nên khói bụi như vậy được!
Trịnh Biến khinh thường hừ lạnh một tiếng, tay trái đột nhiên xòe ra, trong miệng lẩm bẩm những ma chú đầy tối nghĩa.
Quang ma pháp – Quang thấu tuyến!
Ma pháp trung cấp quang phổ tuyến, có thể dễ dàng thao túng quang minh trong không gian tụ lại một điểm. Nhờ vào cường độ ánh sáng kinh khủng mà có thể nhìn xuyên thấu qua kẽ hở của vạn vật, thu thập thông tin, nhưng lại không làm tổn thương đến sự vật bị xuyên thấu. Là một ma pháp khá đơn giản mà các mục sư, tế tự thường sử dụng để khám pháp tật bệnh trên cơ thể người.
Thực tế, thứ này tưởng tượng khá là giống với Tia X Quang trên địa cầu.
Uy lực của ma pháp này thường cũng chỉ dừng lại ở mức xuyên qua quần áo, mạnh hơn thì xuyên qua da thịt của người phàm. Nhưng trong tay Trịnh Biến lại có thể dễ dàng xuyên thấu cả một cơn bão cát bụi, đưa khung cảnh phía sau ra trước mắt hàng vạn người, đủ thấy hắn đã vận dụng ma pháp lô hỏa thuần thanh đến mức nào.
Nhưng…
Phía trước vậy mà không có gì.
À không, thực tế là có một cánh rừng xanh ngắt đang trải trước mặt bọn họ. Một cánh rừng đầy tươi tốt với những cành lá um tùm đang bao phủ toàn bộ mặt đất trong vòng mấy chục dặm. Một cánh rừng nhỏ nằm vẻn vẹn nội trong cái thung lũng tối tăm, mà ẩm thấp vậy mà lại sống động đến thế.
Cánh rừng tươi tốt là vậy, tràn ngập sinh cơ là vậy, nhưng lúc này lại hiển lộ ra cái gì đó rất là quỷ dị, thậm chí có chút âm trầm.
Trịnh Biến nhíu mày, sau đó có chút bật cười khinh thường:
- Tính mai phục ngược lại ta? Hay lại âm mưu quỷ kế gì đây?
Miệng thì nói vậy, nhưng lão vẫn rất cẩn thận quan sát tình hình bên dưới. Cả cánh rừng rậm rạp đến khó tin, mặc dù bên dưới chỉ có những loại cây rất bình thường, nhưng cành lá đều xum xuê, xanh ngát đến khó tả, tầng tầng lớp lớp trồng lên nhau, khiến ma pháp quang phổ tuyến của lão cũng rất khó xuyên thấu tất cả.
Hơn nữa, kẻ địch còn ẩn giấu rất kỹ, giống như những con chuột luôn luồn cúi trong hang hốc, khiến lão nhất thời cũng không thể tìm ra tung tích.
Nhưng không thành vấn đề. Đối diện loại kẻ địch yếu hơn như thế này, Trịnh Biến xưa nay chỉ ưa dùng một chiến lược duy nhất!
Cường công!
Hủy diệt toàn bộ vật cản phía trước, một đường ép tới khiến bọn chúng không có thời gian thở dốc.
Lạnh lùng giơ cao tay phải, Trịnh Biến đằng đằng sát khí chém xuống:
- Phóng hỏa!
Ba vạn Phi Hổ quân răm rắp thi hành, mỗi người đều lấy ra bên hông một đạo cụ gì đó hình cầu, màu đen trũi. Nếu người nào có kiến thức một chút, chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra đây là Tạc Hỏa Đạn của Trịnh thị. Một quả rơi xuống, một tòa kiến trúc cháy thành tro tàn! Hơn nữa ngọn lửa còn dai dẳng không dứt, gặp nước thậm chí còn cháy to hơn. Bí quyết nằm ở chính một loại bí dược dẫn hỏa nén bên trong Tạc Hỏa Đạn, bí dược bất truyền của Trịnh thị.
Phừng!
Ba vạn quân điên cuồng oanh tạc, những con rồng lửa hung mãnh nhanh chóng xuất hiện, nuốt chửng cả khu rừng nhỏ bé, biến nơi đây trở thành một biển lửa, trở thành mộ địa của một đám sâu kiến dám khiêu khích uy nghiêm của Trịnh thị.
- Đại trưởng lão, thế lửa lớn như vậy, bọn chúng nếu không toàn diệt, chắc chắn cũng sẽ chịu trọng thương, bỏ chạy tứ tán. Chúng ta có nên chia quân ra bao vây, một mẻ quét sạch bọn chúng hay không?
Đứng bên cạnh Trịnh Biến, một tên tướng lĩnh khôi ngô trầm giọng hỏi, thần thái cực kỳ cung kính.
Thế cuộc đến mức này, Trịnh thị có thể nói là nghiền ép đối phương, bước tiếp theo hẳn là vây quét, diệt cỏ tận gốc rồi.
Trịnh Biến không đáp, sắc mặt lão lúc này đỏ phừng phừng, có thể do ánh lửa, hoặc có thể do cái gì khác, nhưng tướng lĩnh nhận ra, trong mắt lão lúc này đang có chút bất an.
- Ngươi không cảm thấy… thế lửa này lớn hơi thái quá sao?
Qua một hồi lâu, thấy thế lửa không những không giảm, thậm chí còn càng ngày càng tăng cao, Trịnh Biến mới lầm bầm nói với thủ hạ.
Tạc Hỏa Đạn mặc dù hung mãnh, nhưng không thể cháy mạnh và lâu dài như vậy được, chắc chắn là có kẻ động tay động chân! Kẻ địch định làm gì?
Chẳng lẽ… chạy trốn?
Tạo ra giả tượng là bọn chúng mai phục phía trước, dụ ta phóng hỏa, sau đó thừa cơ chạy trước?
Lửa này ngược lại trở thành vật cản bước tiến Phi Hổ Quân?
Hay cho một chiêu giấu trời vượt biển! Khá lắm, vậy mà lừa được ta! Nhưng các ngươi quên Phi Hổ Quân là bay trên trời sao? Lửa này tuy lớn, nhưng còn lâu mới đủ sức ngăn cản chúng ta!
- Toàn quân! Truy!
Trịnh Biến lạnh lùng hạ lệnh, bản thân đã bay đi trước một bước. Bị hai thằng trẻ nít giỡn mặt, trong lòng lão lúc này đang tràn ngập tức giận.
Oành! Oành! Oành!
Hỏa Độn – Hào Hỏa Cầu Thuật!
Hỏa Độn – Phượng Tiên Hỏa Thuật!
Hỏa Độn – Hỏa Long Viêm Đạn!
Hỏa Độn – Hào Long Hỏa Đạn!
Phong Độn – Cuồng Phong Phá!
Phong Độn – Đại Đột Phá…
Hỏa Độn nhẫn thuật đúng thời điểm này điên cuồng xuất hiện, giống như những cơn mưa lửa hung mãnh phóng lên trời, Phong Độn nhẫn thuật cũng theo đó xuất hiện, lửa đón thế gió, lại càng trở nên cuồng bạo, sức nóng phả vào mặt khiến chính Trịnh Biến cũng cảm thấy trên mặt ran rát, càng đừng nói Phi Hổ Quân! Bước tiến toàn quân thoáng chốc bị chặn đứng.
Nhưng… cũng chỉ đến thế, mưa nhẫn thuật cũng chỉ qua nửa phút là dừng, Ninja cũng chỉ là người, càng đứng nói đến một đám chỉ mới trung nhẫn, hạ nhẫn dưới tay Lâm Hàn. Phối hợp nhau thả ra nhẫn thuật như vậy cũng đã là cực hạn của chúng.
Trong rừng!
Băng Độn – Băng Phong nhất lý!
Phạm vi một dặm xung quanh nhẫn quân không hề bén lửa, tất cả là nhờ Băng Độn của Lâm Băng. Băng sương của nàng lúc này đang giằng co từng chút với hỏa thế xung quanh. Nhưng lửa này thực sự rất hung mãnh, lại có nguồn cháy là cây rừng bạt ngàn, Băng nhi cũng chỉ cố hết sức giữ được phút nào hay phút đó mà thôi! Phạm vi của băng sương mắt thấy đang càng ngày càng thu hẹp.
Trên trời, Trịnh Biến càng thêm giận dữ, muốn xông xuống chính tay giết sạch quân địch! Nhưng đáng tiếc, thế lửa quá hung mãnh, lao xuống chẳng khác nào đưa Phi Hổ Quân vào chỗ chết.
Chỉ là, mắt thấy thế lửa ngày càng mạnh thế này, có lẽ không cần mình động thủ, đám ngu xuẩn kia cũng tự thiêu sống bản thân mất rồi.
Sự thật chính như lão suy đoán. Lúc này, Lâm Băng đã càng ngày càng vã nhiều mồ hôi. Lâm Hàn nhìn cực kỳ sốt ruột, nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh quát:
- Hận Kiếm! Rốt cuộc đã được chưa?
Hận Kiếm nãy giờ vẫn sắc bén nhìn chằm chằm bầu trời! Không phải nhìn Phi Hổ Quân trên đó, mà là nhìn vào thiên không đang sáng bừng trên kia. Nó đang đợi, đợi thời khắc mà nhẫn thuật của mình có thể hoàn thành!
Lôi Độn – Cuồng Lôi Thiên Giáng!
Thoát thai từ Lôi Độn Trứ Danh của Uchiha Sasuke – Kỳ Lân (Kirin), sử dụng Hỏa Độn kích phát độ nóng của thiên không, khiến các phân tử nước ma sát mạnh mẽ, tạo nên lôi đình ấp ủ trong thiên không. Sau đó lại lợi dụng nhẫn thuật của bản thân khống chế, hình thành nên nhẫn thuật thiên nhiên mạnh mẽ vô bì, mang theo sức hủy diệt kinh thế hãi tục.
Chỉ là, Hận Kiếm trước đó từng vì nhiệm vụ riêng của mình mà nhận được Kỳ Lân, nhưng hắn biết, thực lực của mình không đủ để sử dụng nhẫn thuật này! Đừng nói hắn không có Hỏa Độn, cho dù có, hắn cũng không tạo ra được hỏa độn mạnh đến mức kích phát lôi đình như Sasuke! Người ta lúc đó đã là Ảnh Nhẫn, hoặc chí ít là Tinh Anh Thượng Nhẫn đỉnh phong, một thân thực lực không cần Mangekyo cũng có thể giằng co với Itachi (Đương nhiên cũng vì Itachi bệnh nặng, nhưng Sasuke lúc đó cũng rất mạnh rồi), còn hắn, bây giờ miễn cưỡng coi như mới Đột phá Thượng Nhẫn mà thôi!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác tạo ra lôi đình. Đó là lợi dụng địa hình thung lũng thế này, Lợi dụng độ ẩm tự nhiên của thung lũng, hơn nữa còn lợi dụng chính Tạc Hỏa Đạn của Trịnh thị để nâng cao nhiệt độ, lại phối hợp cùng hàng chục người vừa phóng Hỏa Độn, vừa dùng Phong Độn nâng cao thế lửa mới có thể tạo ra được cảnh tượng bây giờ.
Bầu trời trong xanh, thoáng chốc trở nên tối sầm, trong làn mây đen đặc, tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc, khiến người ta nghe mà cảm thấy có chút thổn thức trong lòng.
Grao!
Mộc Long lúc này xuất hiện, thân rồng uốn éo mang theo Hận Kiếm bay cao trên bầu trời. Hai tay hắn giơ thật cao, trong tay lúc này đang lấp lóe hồ quang điện… không, phải nói là chakra ngưng thành lôi điện mới đúng. Lúc này, hắn đang gắng hết sức khống chế lôi đình cuồng bạo của tự nhiên kia.
Khác với Sasuke, người đã lĩnh ngộ hình thái biến hóa, thậm chí ngay cả lôi đình tự nhiên cũng có thể ngưng kết thành Kỳ Lân, Hận Kiếm lúc này không làm được như thế, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dẫn dắt lôi đình dàn trải ra những vị trí khác nhau, hơn nữa lôi đình cũng rất tản mạn, không hề ngưng kết, uy lực cũng vì thế mà yếu đi rất nhiều.
Bù lại, lôi đình sẽ kéo dài hơn nhiều, chí ít có thể duy trì vài phút. Không như Kỳ lân, tụ tập tất cả sức mạnh vào một kích, nếu thất bại, chẳng khác nào tự tìm chỗ chết cả!
Vì thế Hận Kiếm mới đổi tên, gọi nó là Cuồng Lôi Thiên Giáng!
Nhưng dù yếu, đó vẫn cứ là lôi đình, đối với quân sĩ của Phi Hổ Quân, những lôi đình này chẳng khác nào sự phẫn nộ của thiên không, chỉ cần một tia, không chỉ có thể hủy diệt họ, mà còn có thể hủy diệt tọa kỵ và đồng bạn xung quanh họ.
Oành!
Trong sự kinh hoàng của Phi Hổ Quân, một con lôi xà cuồng nộ giáng xuống, chuẩn xác đánh vào giữa trung tâm phi hổ quân. Trung quân lóe sáng trong vài giây, sau đó dần dần bốc lên khói đen, mang theo mùi khét như thịt nướng. Hàng trăm thân ảnh vô lực rơi xuống, giống như những chiếc lá vàng khô héo sinh cơ đang trở về với đất mẹ.
Một kích đầu tiên, trăm người mất mạng!
Phi Hổ quân kinh sợ nhìn thiên không lập lòe, lại nhìn Hận Kiếm đứng trong làn mây giống như nhìn ma quỷ.
Tên tướng lĩnh vừa nói chuyện với Trịnh Biến vẫn rất tỉnh táo, lúc này hạ lệnh:
- Toàn quân hạ thấp, nhanh chóng lui lại! Tà pháp này rất mạnh, nhưng chắc chắn không thể duy trì lâu!
Phi Hổ quân như được đại xá, ai nấy đều có chút lo sợ lui lại, chỉ sợ lôi xà lại đột nhiên giáng xuống, không biết mình có phải là người tiếp theo thiệt mạng không.
Trịnh Biến không nói gì, chỉ trầm mặt hạ xuống theo quân. Mặc dù lão chỉ cần búng tay là có thể phá thuật, thậm chí tiêu diệt thằng nhãi kia, đối phương lúc này cũng biểu hiện ra năng lực của một tướng lĩnh, lão động thủ cũng không phá quy củ! Nhưng đừng quên, đối phương vẫn còn một con quái vật đang ẩn núp trong bóng đêm, sẵn sàng nhào ra cho lão một kích bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trịnh Biến càng ngày càng cảm thấy không ổn, đối phương hung hăng như vậy, có thật là đang chạy trốn không?
Lâm Ôn ngay lập tức cho lão đáp án.
Dưới nền phế tích phía sau Phi Hổ Quân, nền đất bị thổ độn phá hoại đột ngột tách ra, tạo thành một đường hầm tối tăm mà huyền bí.
- Xung phong! Giết sạch quân địch!
Theo tiếng gầm vang vọng chiến trường của Lâm Ôn! Tiếng gào thét của một vạn hắc phong quân cũng ùn ùn kéo tới. Tiếng vó ngựa rầm rập, hòa cùng với sát khí ngưng tụ của một vạn người, khiến cho hắc phong quân trở thành một con cự thú man hoang, đang há cái miệng đầy máu tanh của mình bao phủ lấy trái tim của hàng vạn quân Phi Hổ.
Đây! Chính là phục kích!
Trên trời có lôi, trước mặt có hỏa, phía sau có mai phục!
Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Hóng Heart