Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 175 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 444 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:38:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 139: Thiếu Nữ Bảo Hộ Cho Chủ Tử
dit: Bỉ Ngạn Beta: Tiểu Chi
Trong lòng thiếu nữ nghĩ thật hay, hoàn toàn hiểu sai lý do ra tay của Vân Lẫm.
Vân Lẫm đỡ lấy Thất Nhàn, định rời đi.
Thiếu nữ vội vàng ngăn cản, sao có thể để cho hắn đi cơ chứ?
“Đa tại công tử đã cứu, nàng là ân nhân của Y Y, tấm lòng lớn như thế, Y Y không biết báo đáp thế nào?”
Thất Nhàn than thở, một câu này, không phải là “tiểu nữ tử đành phải lấy thân báo đáp” sao? Nữ nhân này, có thể đừng biểu thị rõ ràng như vậy được hay không?
Chỉ nghe thiếu nữ nói tiếp: “Tiểu nữ chỉ mong có thể được hầu hạ bên người công tử, làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân lần này.”
“Cút” Vân Lẫm hoàn toàn không động dung, chỉ cảm thấy những thứ chướng mắt hôm nay xuất hiện đặc biệt nhiều. Thất Nhàn đã đi dạo lâu như vậy rồi, nên trở về khách nghỉ ngơi mới được.
Hử? Thiếu nữ ngạc nhiên ngẩng đầu. Lúc này hẳn là nam tử phải thương cho thân thế của nàng, tiện đà thu giữ nàng chứ?
Thất Nhàn vỗ trán, thật nam nhân không hiểu tình thú. Không nhìn thấy vẻ bi thương của thiếu nữ trước mắt sao?
“Công tử gia….” Thiếu nữ lại mở miệng.
Lại bị Hải Đường một ngụm cắt đứt: “ Y Y cô nương đúng không, nếu cô nương muốn ở lại nhà chúng ta, nói với đại ca ta là vô dụng. Nhà chúng ta, do đại tẩu ta làm đương gia*.” Mang theo chút ý chế giễu. Nàng tự nhiên có thể nhìn ra mưu đồ của nữ tử này đối với Vân Lẫm, càng không sợ Thất Nhàn không đuổi được nàng ta. Nàng chỉ cảm thấy có người nguyện ý diễn trò tăng thêm niềm vui thú cho bọn họ, vậy thì có gì là không tốt?(*chủ)
Thất Nhàn trong lòng cảm thán, chúa ơi cô em gái chồng này cũng không an phận. Sao lại vứt việc phiền toái này lên người nàng chứ?
Quả nhiên, nàng kia giương mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía Thất Nhàn: “Phu nhân, nô tỳ cái gì cũng có thể làm, nhất định sẽ hầu hạ ngài cùng công tử thật tốt. Van xin phu nhân thu nhận nô tỳ.”
Thất Nhàn giương mắt dò xét một chút nhìn mỗ nam họa thủy có mắt không tròng, sao cũng nghĩ không thông. Trong đoàn người này, Lâm Duẫn Chi tuấn tú hơn nam nhân nhà mình? Nhị Tuyệt lại càng tuấn tú hơn thế nữa? Sao hết lần này tới lần khác nhìn trúng nam nhân dán mác núi băng nhà mình vậy?
Nhìn thấy Hải Đường cùng Nhị Tuyệt nở nụ cười ranh mãnh, Thất Nhàn bất đắc dĩ khoát tay áo: “Tùy ngươi vậy.” Nếu tất cả mọi người muốn xem kịch, cũng muốn nhìn một chút nữ nhân này có thể bày ra được trò gì.
Nhìn cái chiếu rách ven đường: “Ngươi trước giúp cha ngươi…ừm…an táng. Sau đó đến khách điếm Nguyệt Bằng tìm chúng ta.” Cũng không biết nằm ở nơi đó có phải là người không.
Nhấc chân, dẫn đầu đi trước.
Hai lão đầu vội vàng đuổi theo, đi qua bên cạnh thiếu nữ, vẻ mặt quái dị, nữ tử này, ánh mắt bị, làm sao lại nhìn nhìn trúng tiểu tử thối có khuôn mặt như người chết kia?
Hải Đường cùng Nhị Tuyệt cũng tiến lên, vẻ mặt buồn cười đồng tình với cô gái, hi vọng đến cuối cùng nàng không nên hối hận vì hiện tại kiên trì.
Chỉ có mình Lâm Duẫn Chi tiến lên, có lòng tốt an ủi: “Cô nương, cô cứ yên tâm đi, tâm địa Thích muội nhà ta rất tốt…”
Một câu nói khiến mấy người phía trước quíu chân. Tên ngốc này….
Hải Đường nghiến răng nghiến lợi vòng trở lại, kéo lỗ tai Lâm Duẫn Chi: “Lâm thư ngốc, chàng ở đây nói nhiều cái gì hả?”
“Ối!” Lâm Duẫn Chi nhất thời không kịp phản ứng, hắn lại chọc Hải Đường lúc nào rồi?
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Hải Đường cùng Lâm Duẫn Chi rời đi, một lát sau, nước mắt trong mắt biến mất, tỏa ra sự hưng phấn cùng tự tin. Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, sao lại sợ hắn không khuynh đảo* trước mình chứ?(* đổ rầm rầm ý)
Nhìn phu nhân bên cạnh kia, tư sắc thật sự hết sức bình thường, mình còn sợ không sánh bằng nàng sao?
Kể từ khi nàng vụng trộm theo ca ca nhìn lén nam nhân này, tâm tư của nàng đã đặt hết lên người hắn rồi. Nam nhân này có lẽ không phải là người dễ nhìn nhất, nhưng trên người tỏa ra khí phách khiến nàng yêu thích.
Thậm chí nàng nguyện ý vứt bỏ thân phận lá ngọc cành vàng, để sắm vai vào một nhân vật thấp hèn như vậy, hết thảy, cũng chỉ vì muốn cướp được lòng của hắn mà thôi.
Khách điếm Nguyệt Bằng, đoàn người Thất Nhàn bước vào.
Chưởng quỹ vừa nhìn thấy, lập tức van phần nhiệt tình tiến lên đón tiếp, đám ngươi kia toàn là tuấn nam mỹ nữ, dù là lão đầu tử hay tiểu hài tử so với nhà bình thường thì có khí chất hơn nhiều, kể cả nữ tử nắm tay hài tử kia, một thân áo tơ trắng, lớn lên nhìn rất bình thường, nhưng khí chất cực kỳ ung dung. Hắn đã gặp vô số người, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, nhóm người này lai lịch hẳn không nhỏ đâu.
“Chưởng quỹ, cho chúng ta một bàn mấy món ăn ngon nhất, chuẩn bị thêm cho chúng ta sáu phòng thượng hạng.” Nhị Tuyệt tiến lên nói chuyện.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến phòng cao cấp, vừa ngồi xuống, liền thấy một đám sai dịch hống hách bước vào.
Các thực khác không hiểu có chuyện gì.
Chỉ thấy theo sao là một nam tử trung niên trợn mắt, gầy như con khỉ, mặt mày gian trá.
“Không cảm thấy hắn có vẻ rất quen sao?” Thất Nhàn chống đầu, cười hỏi mấy người cùng bàn.
“Ồ, thật giống như mới vừa gặp.” Hải Đường tự rót trà ình, uống một ngụm, đáp.
“Lão gia, chính là bọn họ!” Bên cạnh nam tử trung niên có một tên tay sai bị đánh sưng mặt, chỉ ngón tay về phía mấy người Thất Nhàn.
Nam tử kia tiến lên mấy bước: “Các ngươi thật to gan, dám đối đãi với con trai của bổn thành chủ như vậy, người đâu, bắt tất cả bọn họ lại!”
Mấy người lúc này mớt chợt hiểu, khó trách cảm thấy tưởng mạo quen thuộc, thì ra là cha của tên công tử ác bá kia, cũng chính là thành chủ ở đây. Cũng có bộ mặt làm cho người ta chán ghét.
“Chuyện không liên quan đến công tử nhà ta.” Không đợi mấy người nói chuyện, đã có một giọng nữ bên cạnh đó chặn ngang rồi.
Vào cửa chính là Y Y mỹ nữ bán mình chôn cha ở giữa đường.
Y Y vọt tới trước mặt Vân Lẫm, vẻ mặt oán giận: “Cũng là do vị công tử kia muốn cường đoạt dân nữ, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, công tử nhà ta chỉ nhìn không thuận mắt, mới ra tay cứu giúp, chuyện này sao có thể trách công tử nhà ta?” Hít sâu một cái, “Tất cả sự việc đều là do ta mà ra. Đại nhân muốn bắt liền bắt ta đi, chuyện không liên quan đến công tử nhà ra.” Trong lòng không ngừng tính toán, nàng dĩ nhiên muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Vân Lẫm, hơn nữa nàng vạn phần khẳng định, Vân Lẫm sẽ không vứt bỏ nàng, không để ý.
Thất Nhàn chậc chậc mấy tiếng, thật là một nô bộc trung thành nha.
Trên trán Vân Lẫm cũng là giật mấy cái, hắn ta tay cứu người lúc nào?
Thành chủ kia ngoan độc trừng Y Y: “Con ta nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi nữ nhân này thật đúng là không biết tốt xấu…”
Không đợi hắn nói xong, Lâm Duẫn Chi lại tức giận bất bình đứng lên: “Vị đại nhân này, lời ấy của ngài là sai rồi. Thân là quan phụ mẫu, ngài nên làm gương tốt, sao có thể dẫn đầu làm tổn hại pháp luật và kỷ cương. Nữ tử này dù sao cũng chỉ là kẻ đáng thương, cũng không thể để các người tùy tiện chà đạp. Huống chi Thiên tử* phạm pháp xử tội cũng như thứ dân….” (*con trời, ý chỉ vua chúa)
Hải Đường cố gắng lôi hắn ngồi xuống, cực kỳ nhức đầu: “Chàng có biết hay không? Nếu Y Y cô nương đã muốn hiên ngang lẫm liệt như vậy, chúng ta hẳn là nên thành toàn cho nàng, thỏa lòng thành chủ mới đúng. Có phải hay không, đại tẩu?” Ngẩng đầu, ra vẻ hỏi Thất Nhàn.
Thất Nhàn ho hai tiếng, trong lòng cười thầm. Hồ Điệp Nhi này, cũng muốn gây chuyện.
“Có đạo lý. Y Y này, đã như vậy, cô nương liền đi theo thành chủ đi. Cũng đã trả ân tình cho gia nhàta rồi.”
Y Y thoáng ngơ ngẩn, làm sao lại thành như vậy, giương mắt chờ đợi nhìn về Vân Lẫm vẫn biểu lộ vẻ hờ hững, chỉ mong người trong mộng sẽ giải vây cho nàng.
Thành chủ kia hét lớn một tiếng: “Các ngươi hết thảy đều trốn không thoát. Con ta thích cô kia, tất nhiên là phải lấy. Cả mấy nữ nhân kia nữa, tất cả đều đi hầu hạ con ta!”
Một câu nói ra, nhiệt độ trong khách điếm lập tức nhanh chóng giảm xuống.
Tử lão đầu ở phía sau ro rúm lại, ai ai, hôm nay làm sao có nhiều người muốn động đến “khu vực cấm” của tên tiểu tử kia vậy.
Quả nhiên, như một trận gió xoáy đi qua, chỉ trong thời gian nháy mắt, Vân Lẫm đã đứng ở trước mặt vị thành chủ kia, một tay nhấc vạt áo của hắn: “Ngươi vừa mới nói cái gì?” Lời nói lạnh lẽo, khiến mọi người nhịn không được run như cầy sấy.
Thất Nhàn liên tục thở dài, tiếp tục như vậy, thật đúng là không hay. Không phải là lo lắng không đấu lại bọn ác quan này, chẳng qua là cảm thấy cực kỳ phiền toái.
Hoàn hảo Phượng Lai có đưa nàng cho nàng đồ tốt, Thất Nhàn móc tra một khối lệnh bài, ném ở trên bàn: “Thành chủ, ngài có biết vật này không?” Cái gọi là có thế không cần chiến, mình càng ra tay, càng thêm phiền toái.
Nam nhân trung niên đang bị Vân Lẫm làm cho sợ hãi, quay đầu lần nữa, liền thấy trên bàn khối lệnh bài đại biểu cho thân phận của Nữ Đế, lập tức há to miệng, không dám nói thêm nữa.
“Tướng công, trở lại ngồi đi.” Thất Nhàn cười nói.
Nghe thấy ái thê gọi, Vân Lẫm hung hăng ném tên thành chủ đang kinh ngạc đến ngây người, trở về chỗ ngồi.
“Thành chủ, ngài còn có chuyện gì sao?” Thất Nhàn mỉm cười.
“Không có chuyện gì a không có chuyện gì.” Thành chủ tè ra quần bò dậy, có khổ cũng đành nuốt vào trong bụng, thẳng lưng, cúi người: “Quấy rầy các vị rồi. Các vị từ từ dùng cơm.” Vừa nói xong vội vàng chạy nhanh ra ngoài, mang theo toàn bộ sai dịch.
Hắn không phải là không muốn báo thù cho con trai, chẳng qua bây giờ nhìn lại, cắn chặt hàm răng, máu kia cũng chỉ thể nuốt vào. Vốn là Vương tướng quân rơi đài, Nữ Đế đã quét dọn sạch thế lực của Vương tướng quân. Chính hắn sao dám lần nữa đụng phải người bên Nữ Đế, đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
“Người như thế làm quan, thật sự là bất hạnh của nơi này.” Lâm Duẫn Chi cảm thán.
Thất Nhàn thu hồi lệnh bài, cười nói: “Đại ca không nên tức giận. Người như thế giao cho thiên tử Nam Vũ xử lý đi.”
“Đa tạ công tử lại cứu tiểu nữ một lần nữa.” Chỉ nghe thấy giọng Y Y mỹ nữ như đang cố đè nén kích động, e thẹn nhìn về phía Vân Lẫm, nói.
Thất Nhàn buồn cười nhìn nàng, nay này đầu tiên, nàng nên cảm tạ chính là Lâm Duẫn Chi chứ, nhưng bây giờ lại nói cảm ơn với Vân Lẫm, ý này, cũng quá rõ ràng rồi đi.
Hải Đường bĩu môi, vỗ Lâm Duẫn Chi một cái: “Thư* ngốc, chàng xem, đúng là lòng tốt không được báo đáp. Chàng nhìn người ta một chút đi, một câu nói cảm ơn cũng không nói với chàng đấy.” (*thư trong thư sinh)
Khuôn mặt Y Y lập tức lúng túng, vội vàng cúi đầu: “Đa tạ công tử vì Y Y ra mặt.”
Lâm Duẫn Chi vội vàng khoát tay: “Cô nương đa lễ.”
Đảo mắt lần nữa nhìn Vân Lẫm, Vân Lẫm vẫn là bộ mặt người lạ chớ tới gần như cũ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y nháy mắt dâng lên vẻ thất vọng, nhưng lập tức hồi phục. Vân Lẫm hai lần tức giận vì nàng, nhất định có tình ý đối với nàng. Chẳng qua là, ngại chỗ này nhiều người như vậy, cho nên mới không để ý tới nàng.
Trong lòng lại là một trận mừng thầm.
Thất Nhàn chống cằm, khóe miệng cũng có ý cười. Dám mơ tưởng nam nhân của nàng, cũng phải có một chút năng lực nào đó mới có thể…., như vị Y Y mỹ nữ trước mắt này, còn quá non!
Nhưng mà, nàng cảm thấy khá kỳ quái, rốt cuộc Y Y mỹ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì, còn nữa, từ bao giờ lại coi trọng nam nhân nhà nàng thế?
Đám người Hải Đường, Nhị Tuyệt nhìn Y Y một chút, lại nhìn nhìn Thất Nhàn. Ha hả, vẫn cứ nên ngồi thưởng thức trà ngon, từ từ xem kịch vui a.
Nhàn Thê Đương Gia Nhàn Thê Đương Gia - Tây Lâu Tiểu Nam