The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 175 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 444 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:38:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Bắc Hãn Hoàng Đình
dit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Tuyền
Bắc Hãn Hoàng Đình, một mảnh rối loạn.
Ngói vàng đại điện, thái y ra ra vào vào. Mấy người họ vùi đầu lật sách khổ sở nghiên cứu, mấy người lại nhíu mày suy ngẫm, mấy người khác thì lại tranh chấp.
“Như thế nào?” Hoàng đế Bắc Đường Hành liếc mắt một vòng nhìn Bắc Đường Tẫn lâm vào hôn mê trên giường ngọc, vội hỏi: “Thái tử trúng độc có thể giải hay không?”
Tất cả thái y dừng lại chuyện trong tay, mọi người nhìn nhau một trận, cuối cùng có một thái y trung niên đi lên nói: “Bẩm bệ hạ, độc trên người thái tử từ đâu tới mà rất kỳ hoặc, hẳn là bí tàng trân độc. Muốn giải loại độc này, thật là khó. Dù sao, bọn thần hoàn toàn không biết cách điều chế độc này như thế nào. Nếu là tùy tiện dùng thuốc, sợ là......” Thái y không có tiếp tục nói nữa.
Bắc Đường Hành vung tay áo: “Vậy theo như lời của ngươi nói, phải làm như thế nào?” Giữa lông mày nổi lên cao phong.
Hoàng nhi này là hoàng tử ưu tú nhất trong đông đảo hoàng tử của hắn, cũng là được lòng của hắn nhất, người gánh vác trọng trách của Bắc Hãn, sao có thể gặp chuyện không may?
Nghĩ đến hai năm trước, quan hệ Bắc Hãn cùng Thiên Diễm hết sức khẩn trương, Tẫn Nhi mang mười người đi Thiên Diễm dò hỏi quân tình, gặp phải ám vệ của Thiên Diễm hoàng thất đuổi giết, tình hình khó khăn như vậy, một trận gian nguy như vậy, Tẫn Nhi đều trở về được. Mặc dù lần đó thật là khiến cho hắn cửu tử nhất sanh, nhưng hắn cũng có thể gắng gượng qua. Làm sao lại để ột loại độc không thể giải được đánh ngã?
“Bẩm bệ hạ, nếu có được đến loại độc kia, bọn thần liền có thể điều chế ra thuốc giải, lấy bảo vệ vạn vô nhất thất.” Thái y nói.
Bắc Đường Hành híp híp mắt, trong mắt thoáng hiện lệ quang, chắp tay đi ra khỏi điện.
Bên ngoài điện, mọi người hoảng loạn. Dù sao cũng là thái tử trúng độc, chuyện này thật là náo loạn lớn đây.
Thủ lĩnh thị vệ đi theo Bắc Đường Tẫn quỳ ở trong điện, cúi đầu lĩnh trách; Na Lạp ở một bên lau lau nước mắt, duy chỉ có Thất Nhàn một người tự nhiên đánh giá Hoàng Đình này, đang tự làm so sánh với Thiên Diễm.
Thiên Diễm cung điện nhẵn nhụi mà hoa lệ, như đại gia khuê tú, mà Bắc Hãn Hoàng Đình lại là đại khí bàng bạc, có khí khái nam tử hào phóng.
Quả thật thiết kế kiến trúc cũng là nhất trí cùng phong tình của các quốc gia đây.
Chỉ nghe đứa nhỏ trong ngực “ư ư” kêu hai tiếng.
Thất Nhàn cúi đầu, đùa cằm của tiểu Ái Nhàn, cười khẽ: tiểu quỷ, con cũng cho là như thế sao.
Tiểu Ái Nhàn thấy liễu Thất Nhàn vỗ về chơi đùa cười càng vui mừng hơn, khua tay múa chân không an phận.”Ngô ngô”, “Khanh khách” Tiếng động ở trên đại điện túc mục yên lặng này lộ ra vẻ phá lệ vang dội.
“Ai dám ở chỗ này càn rỡ ầm ĩ?” Thình lình nghe nội thất truyền ra một tiếng trầm ổn, xen lẫn một tia tức giận.
Ngay sau đó, từ bên trong điện bước ra một nam nhân trung niên khoác long bào màu vàng.
Thất Nhàn vỗ vỗ đầu tiểu Ái Nhàn, đánh giá người nọ một phen. Người này, hẳn là phụ thân của Bắc Đường Tẫn, hoàng đế bệ hạ của Bắc Hãn quốc.
Diện mạo có bảy phần tương tự với Bắc Đường Tẫn, cho dù là khí chất, cũng có mấy phần cảm giác lạnh lùng. Trên khuôn mặt kia phát ra tư thế uy nghiêm của thiên tử nên có không thể xâm phạm.
Bắc Đường Hành lạnh lùng quét qua Thất Nhàn một cái, chuyển hướng về phía thủ lĩnh thị vệ kia: “Thái tử rốt cuộc là trúng độc như thế nào? Ngươi đến tinh tế nói cho trẫm.”
“Bệ hạ, cũng là thuộc hạ thất trách. Hôm đó ở bên trong, thực không biết vì sao, điện hạ liền đột nhiên trúng độc. Xin bệ hạ trách tội.” Thị vệ cúi đầu rũ mắt. Về điểm này, hắn cũng rất buồn bực. Hoàn toàn không suy nghĩ được tại sao. Nào có người ăn cơm đến nỗi gục luôn, mà trong cơm canh kia không có độc, hắn cuộc đời này cũng là lần đầu tiên nghe nói đây.
“Bệ hạ, hẳn là ác phụ kia hạ độc.” Không đợi Bắc Đường Hành nói chuyện, Na Lạp một bên giành trước ác thanh tố cáo.
Một bộ lê hoa đái vũ, bộ dáng khóc ướt át chọc người trìu mến, cũng là sinh sôi lòng dạ ác độc tận tim phổi.
“Vì sao?” Bắc Đường Hành trầm trầm lên tiếng.
“Bệ hạ, trong đồ ăn ngày đó, cũng chỉ có nữ nhân kia cùng Tẫn ca ca ngồi cùng bàn. Không phải là nữ nhân kia hạ độc thì sẽ là ai?” Na Lạp đỏ hồng mắt, ngẩng đầu lên nói.
Thất Nhàn cười nhạt, nhìn thẳng Na Lạp giống như nhìn trò chơi trẻ con.
“Làm sao? Ngươi tựa hồ đối với lần này chẳng thèm ngó tới?” Bắc Đường Hành nhìn thấy thần sắc của Thất Nhàn, ngược lại hỏi.
“Bệ hạ,” Thất Nhàn cung kính cúi người: “Tiểu phụ nhân bất quá là một người bị thái tử điện hạ cướp tới mà thôi, vốn là tay trói gà không chặc, lại bị điện hạ ngày ngày lấy nhuyễn cốt tán giam cầm, đi đâu tìm độc? Cho dù trên người tiểu phụ nhân bản thân có độc dược, vì sao lại không chọn lúc tất cả mọi người không ở đây hạ độc điện hạ, lại tuyển chọn lúc chỉ có điện hạ cùng ta hai người ở chung lại hạ? Ta đây không phải là tự tìm phiền toái ình sao?”
Dừng một chút, Thất Nhàn chuyển hướng Na Lạp: “Huống chi khi đó, cũng không chỉ cỏ một mình ta tiếp xúc qua điện hạ. Quận chúa ngươi có phải nhớ lầm hay không. Tiểu phụ nhân hình như nhớ được ngươi cũng đến bên cạnh điện hạ, còn đưa tới một cuộc oanh động nha.”
Na Lạp mặt đỏ lên: “Ngươi......” Chuyện hôm đó là sỉ nhục trong cuộc đời này của nàng, nữ nhân này sao có thể lại đề lên.
Thất Nhàn cười cười, nói tiếp: “Như thế nói đến, quận chúa ngươi mới là người hạ độc kia đi.”
“Ngươi...... Ngậm máu phun người!” Na Lạp trừng lớn mắt hạnh.
“Quận chúa chớ vội. Tiểu phụ nhân chẳng qua là dùng phương thức suy lý của quận chúa ngươi đến nói một chút chuyện này thôi.” Đảo mắt về phía Bắc Đường Hành: “Hết thảy nguyên nhân, còn phải do bệ hạ định đoạt.”
Bắc Đường Hành thâm trầm đánh giá cô gái trước mắt, bề ngoài không xuất chúng lắm, một phen xuống tới, cũng là lanh lợi thông tuệ.
Mặc dù mình không biết, nhưng nói vậy cô gái này hẳn là có chỗ hơn người chút. Nếu không, Tẫn Nhi như thế nào lại nhiều lần đối với nữ tử này dây dưa không bỏ. Lần này, cũng không để ý thân phận của nàng là Dực Vương Phi của Thiên Diễm quốc, sinh sôi đem người bắt trở lại. Cho dù là lúc hôn mê, trong tay vẫn níu lấy mép váy của nàng này không tha. Tẫn Nhi đối với nàng hẳn là cực kỳ để ý.
Hắn không cần nàng này là thân phận gì, cũng không quan tâm Tẫn Nhi như thế nào đem nàng mang đến. Hắn vốn là cảm thấy, trên cái thế giới này, hắn vừa là hoàng giả, vừa là cường giả, tất nhiên là nghĩ muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, quản nhiều quy củ như vậy làm gì?
Cho nên, hắn cũng không cho là cách làm lần này của Bắc Đường Tẫn có cái gì không đúng.
“Vậy do ngươi nói, thái tử là như thế nào bị trúng độc?” Bắc Đường Hành thử dò xét ra khỏi miệng.
“Tiểu phụ nhân cho là, tửu lâu kia vốn là nơi hỗn độn, ai hạ độc cũng có thể. Thậm chí, thái tử điện hạ thường ở địa vị cao, bất kể là cố ý hay là vô tâm, tất sẽ gặp người đố kỵ hận. Nói không chừng chính là trước kia gieo xuống mà thành, đến đây mới độc phát.” Thất Nhàn trả lời rất biết phục thiện
Bắc Đường Hành ngầm hạ so đo, tuy nói hoài nghi khắp nơi, cô gái này là hung thủ khả năng rất lớn, nhưng mà không có chứng cớ gì. Nghe nàng nói, lại là đem cầu đá trở lại. Người sáng suốt biết bảo vệ thân mình, hơn nữa sinh sôi lại đem đầu mâu quay lại bên trong Hoàng Đình của hắn
Híp híp mắt: “Nghe nói, ngươi là Dực Vương Phi của Thiên Diễm quốc?”
Nâng mắt lên: “Bệ hạ biết rất rõ.”
“Ngươi đừng cho là bằng lần giải thích vô dụng này, trẫm sẽ thả ngươi.” Tiếng hừ lạnh ra khỏi miệng.
“Tiểu phụ nhân vừa mới bắt đầu liền không trông cậy vào bệ hạ có thể tin tưởng. Cho dù bệ hạ nguyện ý, thái tử điện hạ cũng sẽ không bỏ qua tiểu phụ nhân.” Thanh âm leng keng.
“Ngươi biết là được. Cho nên, không cần làm giãy dụa vô vị.” Giọng nói mang theo nguy hiểm.
“Tự biết rõ, tiểu phụ nhân luôn luôn đều có.” Giằng co với ánh mắt của Bắc Đường Hành.
“Rất tốt! Người đâu, đem nàng mang đến hậu Vân Cung! Cho người nghiêm cẩn trông chừng! Thái tử thường ngày đối với nàng như thế nào, các ngươi liền hầu hạ như thế đó.” Vung lên ống tay áo: “Ngươi nhớ lấy, Tẫn Nhi nếu như vô sự, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi. Tẫn Nhi nếu có một vạn nhất, trẫm liền cho ngươi chôn cùng!” Xoay người, liền đi vào bên trong điện.
Tẫn Nhi, ngươi nếu là thật sự thích người này, phụ hoàng tất sẽ để cho nàng cùng trời cuối đất đều theo ngươi đi.
Trong mắt Thất Nhàn u quang hiện lên. Cái Bắc Đường Hành này, quả nhiên không hổ là cha của Bắc Đường Tẫn cùng một mạch ruột thịt, đồng dạng cố chấp, đồng dạng khiến người chán ghét.
“Phì phì!” Tiểu Ái Nhàn nhìn Thất Nhàn một chút, mặt mũi Thất Nhàn đã trầm xuống, hướng về phía bóng lưng của Bắc Đường Hành cũng là một trận phỉ nhổ. Lão đầu tử chán ghét. Lại chọc ẫu thân tức giận.
Trong hậu Vân cung, một đám người hầu hầu hạ Thất Nhàn. Mặc dù không phải là phi tần, nhưng lấy lễ phi tần mà đối đãi.
“Phu nhân, đây là ngự trù cố ý làm chút súp Thiên Diễm cho ngài. Mời ngài nếm thử.” Lão ma ma bưng lên một chén canh bích sắc, nụ cười chân thành bưng tới trước mặt Thất Nhàn.
Trong mắt Thất Nhàn một đạo ánh sáng hiện lên. Lại là nhuyễn cốt tán sao? Lão hoàng đế kia nói Bắc Đường Tẫn trong ngày thường đối với nàng như thế nào, hiện nay cũng là đãi ngộ như thế. Cho nên, nhuyễn cốt tán kia như thế nào cũng không thể thiếu rồi?
“Phu nhân, mau thừa dịp nóng uống đi.” Lão ma ma thấy Thất Nhàn không có phản ứng, lại cố gắng khuyên nhủ.
Thất Nhàn có lễ cười một tiếng, nhận lấy chén canh: “Làm phiền các vị. Làm phiền ma ma nói một tiếng cám ơn với ngự trù.” Vừa nói, một tay dùng thìa múc quá một muỗng, một tay khác lấy tay áo che lại miệng, cực kỳ ưu nhã uống súp.
Chờ chén canh thấy đáy, lão mẹ lúc này mới thật sâu thở dài một hơi. Đây cũng là thái tử thân vệ phân phó phải thấy phu nhân này uống xong. Mặc dù nàng không biết nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng có thể đoán ra chút điểm tinh tế trong đó.
Nghe nói phu nhân này là thái tử điện hạ bắt tới, trong súp này có thứ dùng để phòng ngừa phu nhân này chạy trốn. Nhưng mà, cái này cũng không quan chuyện của nàng. Nàng chỉ cần chịu trách nhiệm đem chuyện thuộc bổn phận mình làm tốt là được.
Thất Nhàn uống xong súp, móc ra khăn lụa, tinh tế lau miệng, nhẹ tay che miệng ngáp một cái: “Ma ma, ta mệt nhọc, các ngươi đi xuống trước đi. Có việc ta sẽ gọi các ngươi.”
Lão ma ma dạ một tiếng “Dạ”, mang theo mọi người lui ra ngoài. Trong lòng vui rạo rực, phu nhân này, thật đúng là tốt chung đụng. Phối hợp như vậy, tất cả mọi người sống cũng khá giả đây.
Tiện tay, liền đem cửa phòng đóng lại.
Thất Nhàn ngồi lặng một lát, cho đến bên ngoài yên tĩnh lại, lúc này mới nhảy bật lên, dùng sức hất ra canh nóng trong tay áo. Trong lòng thẳng mắng, đầu bếp kia không có chuyện gì đem súp đun nóng như vậy làm cái gì?
Nàng cũng không phải là kẻ ngu, biết này trong súp tăng thêm “phụ liệu”, như thế nào lại biết điều uống chứ? Tất nhiên là cống hiến cho tay áo của mình. Nhưng mà, nàng thật là đánh giá thấp nhiệt độ của súp này, lúc này mới có điều này xảy ra.
Thật là bỏng chết nàng.
Vén lên tay áo, mới phát hiện trên cánh tay tuyết trắng lúc này đã đỏ bừng một mảnh.
Tiểu Ái Nhàn ngồi ở trên mép giường thấy được, vành mắt đỏ lên, đưa cánh tay mập về phía Thất Nhàn.
Thất Nhàn vội vàng ôm lấy, lắc lắc, nhẹ nhàng trấn an: “Sao vậy, tiểu đầu quỷ?”
Tiểu Ái Nhàn đã nắm cánh tay đỏ bừng kia của Thất Nhàn, cái miệng nhỏ nhắn chống lại, “vù vù” thổi hơi.
Thất Nhàn thoáng cái sửng sốt, con trai của nàng đây là yêu thương nàng sao.
Trong lòng ấm áp dâng lên, vỗ vỗ đầu nhỏ của tiểu Ái Nhàn, nói nhỏ: “Nương, không đau nha. Tiểu Nhàn phải ngoan nha. Đợi chúng ta đi đánh người xấu đây.”
Tiểu Ái Nhàn ánh mắt hiện hồng nhìn mẫu thân nhà mình, nhảy đáp ra từng từ đơn lẻ: “...... Đau...... Ngoan...... Đánh......”
Thất Nhàn liền sửng sốt, chợt cười đến thoải mái, con trai của nàng, nói không chừng, thật đúng là một thiên tài nha.
Nhìn chung quanh nội thất một chút, Thất Nhàn đem chú ý đánh tới trên chăn giường mềm mại như lông nhung kia.
“Roẹt, roẹt.” Thất Nhàn giật xuống vài đoạn vải. Một chút thời gian, liền đem tiểu Ái Nhàn vững vàng cột vào phía sau mình.
Tiểu Ái Nhàn coi phía sau lưng của mẫu thân nhà mình là lãnh thổ mới rất tò mò, hưng phấn cười “khanh khách”.
Thất Nhàn sờ sờ con trai phía sau lưng: “Tiểu Nhàn a, hiện tại bắt đầu không được nói.” Nhức đầu, nàng làm sao đã quên con trai của nàng còn là một tiểu quỷ, động tĩnh lớn như vậy đi ra ngoài, tất sẽ ra đại loạn.
Như hiểu được, tiểu tử kia lập tức không lên tiếng. Cả nội thất lập tức im ắng.
Ài? Thất Nhàn buồn bực buông xuống, nhất thời vừa cười, con trai nhà nàng quả thật là thiên tài.
Lưng đeo tiểu Ái Nhàn, Thất Nhàn xem cánh cửa đang đóng một chút, hai “môn thần” giữ cửa, thân ảnh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Rón ra rón rén đi đến cửa sổ phía sau bên cạnh, cẩn thận mở ra. Nhìn ra phía bên ngoài, ban đêm tối như mực, lúc này cái gì cũng không nhìn thấy.
Một tay chống đỡ cửa sổ, Thất Nhàn thoáng cái liền nhảy đi ra ngoài.
Chợt thấy cách đó không xa nhiều cây bó đuốc đang đi tới nơi này, chính là đội thị vệ tuần tra ban đêm trong cung.
Thất Nhàn vội vàng đóng khẽ cửa sổ, thân ảnh ẩn vào trong bóng cây rậm rạp.
Đội thị vệ bước chân chỉnh tề, đi qua hậu Vân Cung.
Thất Nhàn mới từ trong bóng cây đi ra, cảnh giác nhìn một cái đội thị vệ đã đi qua. Vốn là đánh bất tỉnh một người trong đó, rồi mặc vào y phục của hắn, lẫn vào trong đội thị vệ chạy trốn, thật là một biện pháp vô cùng tốt. Đáng tiếc thêm một đứa nhỏ, biện pháp này như thế nào cũng không thông.
Nàng đứng người lên, đi về phía ngược lại. Nàng không biết được địa hình trong cung này, vẫn là không nên lỗ mãng cho thỏa đáng. Căn cứ ban ngày lúc đi vào có chút cảm giác phương hướng, Thất Nhàn trong bụng phân tích vị trí này một trận.
Thân ảnh tinh tế biến mất ở trong quần áo đen, lặng yên không một tiếng động thăm dò đi tới.
“Tiểu Trác Tử, cái rương này của ngươi chứa cái gì vậy?” Tiểu cung nữ cầm đèn lồng, tò mò hỏi thăm tiểu thái giám bên cạnh.
“Đây là sách thuốc Thuần Vu thái y muốn ta đưa đến phủ đệ của hắn.” Tiểu thái giám đáp.
“Trễ như vậy, còn muốn đi sao?” Tiểu cung nữ nhìn sắc trời đêm đen nhánh một chút, “Ngày mai đi không được sao?”
“Không được đâu. Thái tử điện hạ không phải là trúng độc sao? Thuần Vu thái y vội vã muốn dùng đám sách thuốc tiếp theo này.” Tiểu thái giám đáp, “Ngươi cũng biết, độc kia a, thật là khiến cho nhóm đại nhân của thái y viện gấp đến đỏ mắt. Tất cả mọi người đã nghĩ đến muốn đào ra sách thuốc cổ của nhà mình. Ta đây đã coi như là tốt rồi, Thuần Vu thái y phủ đệ đang ở trong ngõ hẻm Huyền Vũ, từ trong cung đi nửa canh giờ là ra. Tiểu Đặng Tử còn thảm, phủ đệ của Hồ thái y là ở ngoài thành. Hắn cũng phải đi cả đêm kìa.”
“Nha. Như vậy sao.” Đến cửa ngã ba, tiểu cung nữ nói: “Ta đây đến chỗ của Yến phi nương nương. Một mình ngươi trên đường cẩn thận nha!”
“Ừ. Tốt.” Tiểu thái giám gật đầu.
Tiểu cung nữ cầm đèn lồng đi ra.
Chung quanh trong nháy mắt tối đen lại, tiểu thái giám cả người lạnh run một cái.
Kỳ quái, làm sao vô duyên vô cớ cả người đều rét run lên vậy. Tiểu thái giám nhìn sang bốn phía, không có gì dị thường mà.
Gia tăng bước chân, vẫn là nhanh đi thôi. Hôm nay nơi này cảm giác có chút quỷ dị.
Trong bóng cây loang lổ, một đôi tròng mắt màu đen bừng sáng. Sóng mắt theo thân ảnh của tiểu thái giám mà đi, khóe miệng cong lên một tia độ cong.
Nhàn Thê Đương Gia Nhàn Thê Đương Gia - Tây Lâu Tiểu Nam