People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108.4: Đối Mặt, Thản Nhiên Đối Đãi.
n Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh anh. Liếc máy vi tính. Nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn còn làm việc?" Tựa như chết vẫn quan tâm, cũng tựa như đang trách cứ.
Phàm Ngự liếc mắt một cái đồ trong tay cô. Chau mày lại: "Anh lặp lại, không uống loại này? Vú Trương chuẩn bị?"
An Tuyết Thần nhìn anh nhíu chân mày lại: "À? Anh không thích uống ư, nhưng tôi bỏ ra nửa giờ nấu xong cho anh" An Tuyết Thần cúi đầu nhìn thành quả lao động của mình. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phàm Ngự cười gian.
"Anh, anh cố ý?" An Tuyết Thần nhăn lông mày thanh tú nói.
Phàm Ngự duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng an ủi chân mày nhíu chặt xinh đẹp tuyệt trần. Âm thanh khàn khàn mị hoặc: "Anh không thích em cau mày?"
An Tuyết Thần nhìn anh, khi ngón tay anh cực kỳ thô hạ xuống thế nhưng kỳ tích là buông lỏng. Hai người cứ nhìn lẫn nhau như vậy. Phàm Ngự cực kỳ mị hoặc. Phát sáng khắp bầu trời. Một đôi tròng mắt đen sâu y hệt như đầm lầy, giờ phút này hết sức dịu dàng sinh động. Sống mũi cao thẳng. Nhất là đôi môi mỏng, giống như vật hoàn mỹ giữa thiên địa. Cái cằm cong tuyệt mỹ. Cả khuôn mặt đều hơn người.
An Tuyết Thần nhìn khuôn mặt cách mình càng ngày càng gần, trong lòng chợt có chút khẩn trương. Phàm Ngự nhẹ nhàng hôn đôi môi cô, dịu dàng như vậy, cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, chưa bao giờ biết Phàm Ngự sẽ có một mặt như vậy. Anh không hôn sâu hơn, chỉ là dùng đầu lưỡi ấm áp liếm mùi hoa ở môi cô. Cuối cùng Phàm Ngự rời khỏi môi của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Hạ thân của Phàm Ngự bắt đầu rục rịch chộn rộn. Mỗi một lần đụng chạm cô, anh sẽ mất khống chế. Hiện tại thế nhưng tuyệt đối không lấy, sẽ bị dọa đến cô. Hô hấp của Phàm Ngự bắt đầu nóng rực, dồn dập. Trong hai mắt từ từ nhấc lên này bôi ** **.
An Tuyết Thần nhẹ nhàng đẩy anh ra, để ngừa anh tiếp tục hành động, nhưng có trướng ngại là vết thương trên người anh, động tác khước từ lại nhìn như lạt mềm buộc chặt.
"Này, rốt cuộc anh có muốn hay không?" Một cái tay của An Tuyết Thần ngăn cản bờ vai của anh, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ hỏi.
"Ừ, em nấu, muốn uống." Phàm Ngự liếc mắt một cái gì đó rất loạn, mặc dù nói không biết là cái gì, nhưng cô nấu, không thích uống anh cũng muốn uống vào.
An Tuyết Thần súc một muỗng thổi thổi thả vào bên miệng anh, nhìn Phàm Ngự từ từ mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Như thế nào?"
Phàm Ngự nuốt xuống, sau đó nhìn dáng vẻ mong đợi của An Tuyết Thần: "Ừ, không tệ. Đây là cái gì?"
An Tuyết Thần lại súc một muỗng: "Củ từ"
Phàm Ngự gật đầu một cái, anh hoàn toàn chưa ăn qua? An Tuyết Thần nhìn ăn không sai biệt lắm, đột nhiên nói một câu khiến mặt của Phàm Ngự tối một nửa.
"Còn có cuống rốn?"
Trong nháy mắt Phàm Ngự vặn tuấn mỹ, sau đó nhìn chằm chằm cô. "Cái gì"
An Tuyết Thần buồn cười nhìn Phàm Ngự: "Tôi nói, còn có cuống rốn"
Mặt của Phàm Ngự khó coi đến không thể khó coi hơn, đen tối không thể đen tối hơn. An Tuyết Thần nhìn cái dạng kia. Bật cười: "Lừa gạt anh thôi, là xương. Nào có cuống rốn chứ?" Tâm tình An Tuyết Thần rất tốt rốt cuộc mình cũng chỉnh được anh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cười, cánh tay dài duỗi một cái, đem An Tuyết Thần đè trên giường. Phàm Ngự, mặt yêu mỵ nhìn An Tuyết Thần, chóp mũi đặt trên gương mặt trơn mịm của cô. Thanh âm mập mờ: "Anh muốn, ăn em"
An Tuyết Thần khẩn trương không thôi, nhìn trong gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt. "Anh, anh làm cái gì? Nè, tôi có lời muốn nói với anh."
"Ăn xong lại nói" Dứt lời liền bắt đầu không thành thật ở trên thân An Tuyết Thần chạy. An Tuyết Thần không an phận giãy dụa thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Phàm Ngự, nè, tôi có lời muốn nói với anh, về quan hệ của chúng ta."
Phàm Ngự đem mặt đặt ở cái cổ tuyết trắng của An Tuyết Thần, mặt đùa giỡn nhìn An Tuyết Thần, dừng lại động tác trong tay, từ từ nâng mặt: "Muốn nói cái gì?"
An Tuyết Thần liền vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hòa hoãn ổn định lại hô hấp. Ngồi ở trên ghế: "Tôi muốn nói, giữa chúng ta ai cũng không nợ ai, huề nhau, cho nên tôi nghĩ giữa chúng ta không nên có bất kỳ nóng nảy rồi, anh không có giết người, tôi cũng cho anh một phát súng, năm năm trước cùng năm năm sau, đến đây là kết thúc. Đừng tiếp tục dây dưa nữa." Mặc dù An Tuyết Thần nói vậy, nhưng cũng chú ý tới mặt của Phàm Ngự có chút giận dữ, càng khó coi. Nắm chặt thành nắm đấm, giống như ở ẩn nhẫn cái gì. Nhưng An Tuyết Thần vẫn nói ra.
Phàm Ngự, con mắt nguy hiểm như báo nhìn cô. "Có ý gì?"
An Tuyết Thần nỗ lực để ình không nhìn tròng mắt đen của anh: "Chính là giữa chúng ta nên đoạn tuyệt hoàn toàn"
Phàm Ngự híp tròng mắt đen, sau đó đứng dậy đi về phía cô. Từng bước từng bước mà ép sát. An Tuyết Thần nhìn thân thể đi tới, từng bước một lui về phía sau, đẩy ngã ở trong ghế sô pha. Khẩn trương ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh làm cái gì?"
Phàm Ngự cúi người, đem hai cánh tay An Tuyết Thần giam cầm ở giữa, khí thế bức người. Nhiễm che mấy phần tức giận. Anh nâng căm An Tuyết Thần. "Em ở đây chọc giận anh?"
An Tuyết Thần nhìn anh không nói lời nào. Chỉ lắc đầu một cái. Phàm Ngự ép sát hai mắt, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của An Tuyết Thần quét nhìn.
"Ngoan, sau này sống ở bên cạnh anh, lời nói vừa nãy, anh coi như không nghe thấy."
An Tuyết Thần vừa muốn mở miệng nói gì, "Nhưng…"
"Ưmh"
Phàm Ngự nâng cao cằm của cô, thấy cô mở miệng cự tuyệt, cánh môi lần này là bá đạo, có chứa tí ti mùi vị trừng phạt.
An Tuyết Thần không dám phản kháng quá lớn, bởi vì anh bị thương. Phàm Ngự đột nhiên ôm lấy An Tuyết Thần, đi tới giường thật to màu đen. Phàm Ngự đem An Tuyết Thần đặt ở trên giường, cúi người xuống, không cho An Tuyết Thần bất kỳ cơ hội phản kháng nào. An Tuyết Thần giống như chờ đợi vua sủng ái. Nhận lấy trừng phạt của anh y hệt như lễ rửa tội.
"Ưmh ưmh"
Phàm Ngự vuốt ve thân thể của cô, chỉ cách một cái váy lụa mỏng, vuốt ve xúc cảm rất tốt. Phàm Ng vuốt ve hai chân bóng loáng của cô. Từ từ hướng lên trên, đôi tay đi tới nơi mềm mại của cô. Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve. Chọc cho An Tuyết Thần phát ra tiếng yêu kiều. An Tuyết Thần không thể không thừa nhận, đối với lửa nóng trên người thân thể cô đã có phản ứng.
Ba ——
Váy bị bàn tay Phàm Ngự xé nát, thân thể hoàn mỹ của An Tuyết Thần bày ra, bàn tay ấm áp của Phàm Ngự vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô. Giống như vuốt ve một loại trân bảo hiếm thấy.
Môi Phàm Ngự chạy ở môi cô cùng đến vành tai nhạy cảm. "Thật xin lỗi, ngày đó so sánh với…"
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, nhìn trần nhà, anh? Mới vừa rồi là đang nói xin lỗi với cô sao? Vậy sao?
"Thật xin lỗi, đừng rời khỏi anh, Tuyết Thần, em là của anh, đừng rời khỏi anh" Phàm vùi đầu vào trong cổ cô. Thanh âm tựa như một đứa bé bất lực.
Anh, Phàm Ngự, cũng sẽ có một mặt như vậy à. An Tuyết Thần như bị đầu độc, tay nhỏ bé an ủi đầu của anh, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc tơ của anh.
Phàm Ngự lấy được khẳng định của An Tuyết Thần, hôn đôi môi cô. An Tuyết Thần tiếp nhận nụ hôn của anh, bắt đầu từ từ đáp lại anh. Đầu lưỡi của hai người quấn quanh ở chung một chỗ. Cùng nhau mút thỏa thích hương vị ngọt ngào của đối phương. Cô, nhàn nhạt hương bách hợp, anh, nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Bàn tay Phàm Ngự vòng quanh phần lưng bóng loáng của cô, ngón tay dài nhẹ nhàng tiến lên, áo ngực tán lạc xuống. Phàm Ngự cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm một nụ hoa của cô.
Thân thể An Tuyết Thần run lên: "Ừ"
Phàm Ngự nghe cô yêu kiều, không nhẫn nại được nữa, bàn tay tháo quần lót của cô ra, sau đó cởi khăn tắm của mình ra, eo ếch nghiêng một cái, tiến vào thân thể của cô, ấm áp mà khít khao, như nụ hôn của cô, để cho anh hít thở không thông.
"Ừ"
"A" Hai người phát ra thanh âm thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn cuộn chặt trong không gian tĩnh lặng.
Hai người nằm ở trên giường lớn màu đen, cả phòng là hơi thở ** mập mờ.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, bên giường đã sớm trống rỗng, trời đã tối, An Tuyết Thần ngồi dậy, vén chăn lên, trên người tất cả đều là dấu vết hoan ái. Rõ ràng như vậy, xanh xanh tím tím. Tất cả đều là ấn ký dành riêng của Phàm Ngự. Ngón tay An Tuyết Thần lướt qua hình xăm trên bờ vai sau người, là một chữ ‘Ngự’. Đó là tự tay anh khắc lên. Mình cũng từng quên trên người có cái loại ấn ký thuộc về anh rồi.
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi - Ái Tình Hoa Viên