The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyền Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 321 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 307: Tướng Mạo
rong nội tâm Đàm Nguyệt Li rùng mình, xem ra trình độ thân mật của Tiêu Tử Y và Lan lão bản này sâu sắc tới mức vượt qua hẳn sức tưởng tượng của hắn rồi. Chỉ sợ rằng đã biết nhau rất lâu trước rồi. Cũng đúng thế, nhà trẻ có rất nhiều phát minh mới lạ, có nhiều cái đều bị vị Lan vị phường đoạt lấy làm đại lý, còn mùi vị điểm tâm trong Lan vị phường này cũng chưa từng bao giờ ngắt quãng. Xem ra hắn phải cải tiến lại sách lược mới được.
Nam Cung Sanh cũng một mực chớp lấy tia loé lên trong mắt phượng hẹp của Đàm Nguyệt Li. Lời tiên đoán Huyết quang tai ương kia đến tột cùng là chôn dấu bí mật gì, hắn muốn xem cho rõ ràng.
Đàm Nguyệt Li mở quạt đánh xoạch một cái ra, thong thả phe phẩy, đồng thời cũng chậm rãi nói, “Công chúa không biết có từng nói qua với Lan Lão bản hay không, lần đầu tiên tại hạ gặp mặt công chúa, là Hoàng tôn điện hạ dẫn tới đấy. Lúc ấy giới thiệu thân phận công chúa của nàng, sau khi tại hạ thấy được mặt của nàng, lúc ấy không dám giấu gì huynh, ta trọn vẹn ngây người rất lâu mãi chưa lấy lại được tinh thần đó”
Ánh mắt Nam Cung Sanh nhìn theo Đàm Nguyệt Li đi đi lại lại, trong lòng thấy tâm thần bất an. Hắn và Đàm Nguyệt Li tuy không phải từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng mà đã nghe đồn về hắn ta rất nhiều. Người này xem tướng số rất giỏi, chỉ tiếc là tuổi trẻ ngông cuồng, ưa thích trêu cợt người khác, có đôi lúc lại xem chuẩn chuyện này mà đoán nhầm lần khác, cố ý làm hỏng thanh danh của mình để tự bảo vệ mình.
Chẳng lẽ dựa vào hắn xem mà có thể nhìn ra Tiêu Tử Y là người xuyên không sao? Nam Cung Sanh bất giác nghĩ vậy.
Bên đó tiếng Đàm Nguyệt Li vẫn chậm rãi truyền đến, “Ta cũng sợ đến ngây cả người, bởi tướng mạo của vị công chúa Trường Nhạc này, lại có tướng phú quý làm mẫu nghi thiên hạ đó!”
Nam Cung Sanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Dù Nam Cung Sanh đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng cũng không ngờ Đàm Nguyệt Li lại nói ra một trận như vậy.
Tiêu Tử Y có tướng mạo làm mẫu nghi thiên hạ sao? Nam Cung Sanh vô ý thức cự tuyệt không tin cách nói này, hơi cười trào phúng nói, “Công chúa có tướng mạo hoàng hậu sao? Chớ không phải Đàm Công tử bị hoa mắt đó chứ?” Trên thực tế trong lòng hắn đang nghĩ, có phải Tiêu Tử Y trước kia có tướng mạo kiểu này không? Còn hiện giờ Tiêu Tử Y là đến từ tương lai nên chẳng có quan hệ gì với nàng cả.
Đàm nguyệt Li cười thâm trầm, không nói thẳng. Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Tử Y hai người quan hệ huyết thống không phải là vấn đề mấu chốt. Hắn cho rằng, với sự thông minh của Lan lão bản tự nhiên sẽ hiểu rõ mà không cần phải nói ra. Trên thực tế, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn rồi. Đàm Nguyệt Li thoả mãn nhìn khuôn mặt đẹp trai ngày càng khó coi của Nam Cung Sanh.
Thực ra Nam Cung Sanh cũng không nghĩ đến chuyện Đàm Nguyệt Li đề cập đến là chuyện đó, sắc mặt hắn trở nên khó coi là vì, vì hắn đột nhiên nghĩ đến một người phụ nữ khác cũng có kinh nghiệm giống Tiêu Tử Y, chính là Hoàng Hậu Độc Cô nổi tiếng trong lịch sử.
Hoàng Hậu Độc Cô xuyên không mà đến, trở thành mẫu nghi thiên hạ, phụ tá giúp Tuỳ Đế bình định thiên hạ, lập ra nhà Tuỳ, xây dựng cơ nghiệp nước nhà bất hủ.
Như vậy, nếu như ông trời có dụng ý khác mà nói…. vậy Tiêu Tử Y xuyên không mà đến tột cùng là vì cái gì đây?
Nam Cung Sanh cũng không tự kỷ đến mức cho rằng nàng xuyên đến chỉ vì gặp hắn. Mà hắn có thể nhìn rất rõ, ngay lúc nàng xuất hiện ngắn ngủi có mấy tháng, mà nàng đã dần cải biến đế quốc này chút rồi.
Người giàu cũng chẳng qua đã đời thứ ba, triều Đại Chu từ lúc lập nước và phát triển hưng thịnh đến nay, cho dù là hoàng đế đương triều có hết sức duy trì đi chăng nữa, nhưng mà đế quốc thì đã dần dần bộc lộ mục nát rồi. Tuy chuyện Tiêu Tử Y xuất hiện chỉ là chuyện nhỏ xen giữa lịch sử chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng cũng bất giác có ảnh hưởng toàn bộ đến hoàng triều.
Đầu tiên là nàng lấy đạo đức để giáo dục hoàng đế tương lai, có thể tưởng tượng được sau này Tiêu TRạm mỗi lời ăn tiếng nói cử chỉ đều lấybé làm gương. Tiếp đó, trải qua khéo léo chọn lựa hoặc do trùng hợp, mà có những đứa trẻ này lại vây xung quanh Tiêu TRạm, sau này cũng sẽ trở thành rường cột của nước nhà. Có thể đoán được…những….đứa trẻ này tương lai sẽ là phụ tá đắc lực cho Tiêu Trạm. Mà còn tiến thêm được một bước, cha mẹ huynh đệ những nđứa trẻ này cũng đã bị nàng thay đổi, tựa như hắn vậy, cả cuộc đời coi như chịu biến hoá rồi.
Giáo dục thay đổi tương lai. Nam Cung Sanh rũ mắt xuống, khòng lưng lại, tay nắm chặt. Nàng chắc chắn sẽ không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ thật sự sẽ đảm đương kế nhiệm vị trí của Hoàng Hậu Độc cô sao?
Đàm Nguyệt Li nhàn nhã xếp quạt lại, rất hài lòng vì một câu nói của mình mà đã tạo áp lực đả kích lớn với vị Lan lão bản này như thế. Tuy chỉ mới bắt đầu hắn cũng không tin Tiêu Cảnh Dương động tâm với muội muội Tiêu Tử Y của mình, nhưng từng bước một nhìn nàng đi tới, Tiêu Cảnh Dương dần dần đã rơi vào tay giặc lúc nào không biết, hắn biết rõ đôi khi vận mệnh cũng không thể kháng cự nổi.
“ Công chúa nàng ấy…..Biết rõ chuyện này sao?” Nam Cung Sanh gần như nỉ non tự nói. Thật ra lúc hắn hỏi cũng đã hiểu rõ đáp án là gì rồi. Tiêu Tử Y làm sao có thể biết rõ chứ, như nàng mà biết nhất định sẽ nói với hắn. Hoặc là….Nam Cung Sanh vừa rồi nhớ tới nàng….hay là nàng căn bản cũng không tin tưởng cho lắm.
“Ta cũng không có nói rõ, nhưng với sự thông minh của công chúa, có lẽ đoán ra được” Đàm Nguyệt Li nói nhàn nhạt.
Nam Cung Sanh cảm thấy hoảng hốt một trận, cố giữ vững tinh thần cười nói, “Đa Tạ Đàm công tử đã nhắc nhở, tại hạ sẽ cẩn thận cân nhắc”
Đàm Nguyệt Li chắp tay cáo từ, trong nội tâm tự dưng thấy khoan khoái tự đắc.
Nam Cung Sanh yên lặng ngồi bên giường Nam Cung Tiêu, dựa theo lời phân phó của Tiêu Tử Y, lặng lẽ dùng bông thấm nước thấm môi cho Nam Cung Tiêu. Nhưng mà tâm tư của hắn lại không để ở đó, mãi cho đến khi trong phòng xuất hiện thêm một người mà hắn không hề hay biết.
“Sanh nhi, tính cảnh giác của con kém quá”
Một giọng già nua từ sau lưng Nam Cung Sanh truyền đến, Nam Cung Sanh nắm chặt cục bông trong tay, nước nhỏ giọt từ trong lòng bàn tay xuống dưới đất.
“Sư phụ, người đã tới rồi ạ” Nam Cung Sanh cũng không quay lại, chỉ rặn ra từng từ nói, trong giọng nói không hề có bất cứ sự kinh ngạc nào. “Tiêu Nhi bị thương, có lẽ có liên quan đến kiếp trước của con hả?”
Nhà Trẻ Hoàng Gia Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc