Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyền Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 321 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 279: Tội Phản Bội Tổ Quốc
i đó?” Âm thanh này vừa cất lên làm cho Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh đều sốt ruột, vội tranh thủ thời gian quay lưng đi, Tiêu Tử Y thì đi tới phía hòn non bộ.
“Là con ạ” Diệp Tầm ngoan ngoãn đi ra, cúi đầu nói rất cẩn thận, “Công chúa, là con không phải cố ý đến nhìn lén ở đây đâu ạ”
Tiêu Tử Y chỉ thấy một mình Diệp Tầm thì thở phào. Nàng ngồi xổm người xuống xoa xoa lên hai má bị nắng làm ửng đỏ, ôn nhu cầu xin bảo, “Tiểu Tầm à, có thể đừng đem chuyện vừa rồi thấy nói với….người khác được không? Điều này trở thành bí mật nhỏ giữa hai chúng ta có được không nào?’ Nam Cung Sanh thế mà cũng không phát giác ra, lúc ở một chỗ cùng với nàng thì lại gỡ chòm raâ dài xuống, đã thị Abe tới gần ngậm trong mồm đi mà không biết.
Bởi vì gần đây khí trời mùa hè rất nóng, ngày thường ở vườn hoa cũng không có nhiều cung nữ đi lại, hơn nữa cả nàng và Nam Cung Sanh đều có nội lực nên không sợ phơi nắng, vì thế gần đây bọn họ đều thích hẹn ở chỗ này nhiều hơn. Nam Cung Sanh cả người có nội lực nên không sợ nóng là đúng, nhưng trên mặt mà cứ lúc nào cũng đeo râu dài thì vẫn dễ dàng nổi rôm đó.
Diệp Tầm chớp một mắt đen một mắt xanh, nhìn vị Lan lão bản kia đã tự dưng trơ lại thành nam đầu bếp thì cũng đã biết đồ điểm tâm bé ăn trong cung cũng giống y đồ điểm tâm ở Lan vị phường rồi. Diệp Tầm chạy tới ôm lấy Abe, rất nghe lời nói, “Công chúa, người không muốn ai biết vậy thì Diệp Tầm cũng sẽ không nói đâu”
Tiêu Tử Y vuốt vé mái tóc đỏ của Diệp Tầm, phát hiện ra bé đang khó dấu con mắt mong chờ nhìn Nam Cung Sanh, chỉ cần suy nghĩ chút cũng biết rõ là bé đang nghĩ gì rồi. nàng quay đầu lại nhìn nam Cung Sanh, thật ra về vấn đề này, nàng cũng biết rất rõ đó. Lúc ấy Nam Cung Sanh có tuyên bố là hắn đã hỏi Diệp Tri Thu có quan hệ thế nào với bên ngoài, nàng cũng không hỏi song chân tướng nhất định không phải thế.
Nam Cung Sanh nhận được ánh mắt Tiêu Tử Y, tự nhiên liếc mắt nhìn ra suy nghxi của nàng. Hắn đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Tầm, khẽ cười bảo, “Diệp Tầm à, chuyện khác thì ta không biết, nhưng có một chuyện ta có thể xác nhận, đó là phụ thân của con tuyệt đối không phải là người phản bội Tổ quốc đâu”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tầm sáng lên, cứ hỏi không ngớt, “Thật vậy chăng? Quả thật là thế sao/’
Nam Cung Sanh cười gật đầu nói, “Thật đó. Chỉ có điều chuyện này con dừng có nói với người khác nhé, thời cơ vẫn chưa tới. Hơn nữa có một số chuyện người khác biết rất đáng sợ, cho dù chưa có làm qua cũng bị cho là đã làm, cứ coi như giải thích cũng hết cách thôi”
Diệp Tầm không hiểu rõ lắm, do dự lát rồi gật đầu nói, “Chỉ cần phụ thân không phải là phản quốc thì cứ mặc họ nói. Con biết ngay phụ thân nhất định không phải là phảnặc mà. Con biết ngay mà!” Bé kích động đến mức cứ nắm chặt tay lại, đường nét thanh tú trên mặt bắt đầu sinh động hẳn lên. Phụ thân bị người ta nói là phản quốc thì gần giống như là một áp lực vô hình đè nặng lên người vậy. Bé chỉ là một đứa trẻ, bé cũng không thèm để ý đến người khác nói gì, chỉ cần chính cha mình đến tột cùng có phải là làm sai cho quốc gia hay không thôi, đến cùng có phải là người cha mà bé tôn kính hay không. Chỉ cần biết được đáp án là bé đã rất an tâm rồi.
Tiêu Tử Y móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho bé, nàng chỉ cần nghĩ đứa trẻ này có thể là em cùng cha khác mẹ với mình cũng nên, vì thế càng muốn bảo vệ. “Tiểu Tầm à, bên ngoài trời nóng lắm, con mau dẫn Abe đi phòng bếp ăn kem đi, tiện thì lấy cho tiểu Vân Tuyển và Nhược Trúc một ít nhé”
Nỗi phiền muộn từ trước đến nay trên mặt Diệp Tầm bỗng bị quét sạch, vui sướng huýt sáo rồi dẫn theo Abe chạy về phía phòng ăn.
Nam Cung Sanh thì thở phào một cái, may là Diệp Tầm phá vỡ chân tướng của hắn, nếu àm là những đứa trẻ khác thì không thể giải quyết dễ dàng như vậy được. Hắn đứng lên, vỗ vỗ cỏ trên quần áo, sau đó kéo Tiêu Tử Y dậy. Nhưng lúc đưa tay ra hắn đụng phải ánh mắt đầy thâm ý của tiểu công chúa này.
“Nói đi, định hỏi gì nào?” Nam Cung Sanh cười khổ, hắn sao lại quên khó nhất chính là đối phó với cô gái nhỏ này chứ.
“Nói xem, huynh cũng biết cái gì rồi?” Tiêu Tử Y túm tay Nam Cung Sanh đỡ dứng dậy, học giọng điệu của hắn mà hỏi. Nàng đã sớm đoán được Diệp Tri Thu không phải là kẻ chân chính phản bội Tổ quốc, nhưng mà Nam Cugn Sanh lại dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy chứ? Huynh ấy lại biết rõ bao nhiêu đây?
Nam Cung Sanh kéo tay Tiêu Tử y đi vào nơi râm, vừa đi vừa nói, “Được rồi, cứ thẳng thắn với nhau vậy. Kỳ thật thì ta cũng đoán ra được thôi. Nàng cũng biết đó ta làm ăn buôn bán rất lời lãi, khắp nơi đều có chi nhánh, vì thế có thứ cũng có thể tiện mà bán được đó, đấy là tin tình báo”
Tiêu Tử y một mực biết Nam Cung Sanh làm ăn rất được, nhưng cụ thể là đến tột cùng thì huynh ấy có bao nhiêu của cải thì lại không rõ lắm. Lần này thật vất vả mới tóm được cơ hội để tìm hiểu đến cùng, sao lại không vểnh tai lên nghe chứ.
“tình báo quan ngoại cũng không nhiều lắm, nhưng xét thấy thanh danh Diệp Tri Thu rất lớn nên cứ mười tin đầu truyền về thì trong đó cũng có ít nhất là năm sáu tin liên quan về ông ấy. Ta cũng chỉ tò mò thôi, cảm giác thấy tại đây còn có ẩn tình nào khác, cùng trao đôổ tin tức tình báo với người họ Thẩm một thoáng về tin mấy năm trước. Ta phát hiện ra rất nhiều điều thú vị đó” Nam Cung Sanh lại kéo Tiêu Tử Y dứt khoát đi vào trong động núi giả, nghỉ mát bên trong, lại có cả ghế đá để ngồi nữa,.
“Hả? Nói nhanh đi” trong lòng tieê Tử Y thấy bồn chồn, không biết Nam Cugn Sanh phát hiện đến cùng là gì. Chả lẽ là Diệp Tri Thu cắm sừng hoàng đế mà huynh ấy cũng điều tra ra soa? Nếu vậy thì cũng trâu bò quá rồi.
Nam Cung Sanh phẩy tay áo một cái, đem phủi sạch tro bụi trên ghế rồi mới để Tiêu Tử Y ngồi xuống. Hắn cẩn thận nhìn xuyên qua kẽ hở của núi đá giả nhìn chung quanh, phát hiện ra trong vườn hoa không có người nào khác mới hạ giọng thì thầm, “Ta phát hiện ra, năm đó phản quốc không phải là Diệp Tri Thu mà là một người khác hoàn toàn”
Những lời này vừa nói ra, đã gợi lên trí nhớ trong Tiêu Tử Y. Đúng vậy, hình như trước đây Tiêu Cảnh Dương cũng đã từng nói thế, nhưng đột nhiên bị Tiêu Sách xâm nhập nên đã cắt ngang, về sau nàng cũng không để ý lắm đến chuyện này, cứ tình nguyện mà tưởng rằng hoàng đế có ý làm đen Diệp Tri Thu. Giờ nghĩ lại, có vẻ hoàng đế cố ý làm đen ông ấy, cũng nhất điịnh sẽ không để chuyện này tiền mất tật mang. “nghe giọng điệu của anh thì có vẻ như đã biết ai rồi hả?” Tim Tiêu Tử Y đập bình bịch, có dự cảm là điều Nam Cung Sanh nói ra vô cùng kinh người.
Nam Cugn Sanh thở dài, nói châm rãi, “Năm đó làm sai chuyện đó là sĩ quan phụ tá của Diệp Tri Thu là Độc Cô Diễm. Hắn bị Diệp Tri Thu giết chết ngay tại chỗ, nhưng mà nhà họ Độc Cô một tay che trời, che dấu sự thật này. Song Hoàng đế cũng không tỏ thái độ gì, ta cũng đoán không ra là ông ấy có biết chân tướng này hay không nữa. Đây là tin tức tình báo tuyệt mật mà người họ Thẩm đã âm thầm điều tra ra, lúc ấy ta cũng chỉ dùng thủ đoạn phi thường mới biết được đó”
Tiêu Tử Y cau mày, thức thời cũng không truy vấn tiếp hắn rốt cuộc là dùng thủ đoạn phi thường gì nữa.
Hoá ra chân tướng là thế. Chẳng trách mà lần trước nàng đi nhà Độc Cô, nhắc tới chiếc mũ bảo hiểm trên giá sách của Độc Cô Dương, cái lão chủ Độc Cô Phiệt đó có vẻ như thay đổi là một người khác vậy, thì ra vị Diễm Nhi kia lại là Độc Cô Diễm này. Nhưng mà lại ra mệnh lệnh liên tục không cho nàng được nói với người khác. Tuy nàng không đề cập chuyện này với Tiêu Cảnh Dương, nhưng mà trước đó Tiêu Cảnh Dương đã nói ra là Diệp Tri Thu không phải phản quốc, nhất định là đã biết được ít nội tình lúc ấy. Đoán chừng hoàng đế cũng đã biết đến, chỉ là căn cơ lão Độc Cô Phiệt quá lớn, cho dù có một con sâu làm rầu nồi canh hoàng đế cũng không thể làm gì được Độc Cô Phiệt cả.
Hoá ra Diệp Tri Thu chỉ là con cừu non thế tội thôi ha.
Tiêu Tử Y có cảm giác, trong lúc này quan hệ lại rắc rối vaàphức tạp thế. Nàng tự hỏi đã hao tâm tốn sức như thế, nhưng mơ hồ đến mức đó thì lại luôn cảm thấy sự tình không phải chỉ có thế.
Lúc ấy cảnh Thẩm Khúc Ngọc đi ra từ trong thư phòng kia đột nhiên loé lên trong đầu nàng.
Nhà họ Độc Cô, nhà họ Thẩm, hai gia tộc này có thật sự là biểu hiện ra nước lửa không hoà được với nhau hay không đây?
Nhà Trẻ Hoàng Gia Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc