"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyền Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 321 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 267: Bất Hoà
ạ Hầu Phụng Chương ngẩn ngơ, ngậm kẹo đường vào mồm, miệng lúng búng phản bác, “Mới không phải thế đâu! Ngươi ghen ghét ta có thể được ăn nhiều kẹo đường thôi! Chính răng ngươi không tốt mà!” Hạ Hầu Phụng Chương ở khá lâu trong nhà trẻ, cũng không giống lúc đầu cứ một tý tý là khóc, giờ ngẫu nhiên cũng biết cãi lại vài câu.
“Mày mới là thằng quỷ thích khóc nhè đó!” Độc Cô Huyền cất cao giọng nhìn kẹo đường trong tay tiểu quỷ này, thèm quá nước miếng chảy ròng ròng, bước tới trước từng bước.
Hạ Hầu Phụng Chươg hơi chút sợ hãi, lập tức vọt ra sau lưng Lí Vân Tuyển, nhóc quỷ bé biết rõ Độc Cô Huyền không dám làm gì Lí Vân Tuyển, quan trọng hơn nữa là tỷ tỷ Vân Tuyển thật rất rất là tốt với bé lắm lắm đó nha!
Hai chị em song sinh nhà họ Tô sợ thiên hạ không loạn, đứng cạnh cũng chẳng kém gì nổi hứng lên, Diệp Tầm thì ôm chặt lấy Abe đang trốn ở góc phòng, còn bên cạnh là Đàm Tinh Duyệt ôm quyển sách chẳng rời tay. Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu thì chẳng rảnh xen vào, cả hai đang cố xoá hết vết tích viết trên tường kia.
Tiêu Tử Y không thể làm gì được, nhìn về phía NHư Lan bảo, “Xem ra thì một lát nữa bọn chúng cũng nháo chưa xong, thừa lúc còn chưa muộn ta tới chỗ phụ hoàng một chuyến ha” Gần đây sức khoẻ hoàng đế cũng đau yếu liên miên, thái y chẩn đoán bệnh là mệt nhọc quá độ, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Nàng đã có thói quen ngày nào cũng tới cung Vị ƯƠng để thăm phụ hoàng nàng rồi.
Nàng không thể không nói càng ngày nàng càng thấy yêu thích cái vị phụ hoàng hiền lành này của nàng mất rồi.
Tiêu Tử Y để cho Nhược Trúc thay quần áo cho nàng, cứ một mình chậm rãi hướng tới cung Vị ƯƠng. Do cung Vị Ương cũng khá gần nên nàng ngại có thêm ngươi đi bên phiền thêm. Nhược Trúc mấy lần phản đối cũng chịu thua đành để nàng đi. May mà biểu hiện của Tiêu Tử Y rất ổn, không đi loạn khắp nơi, Nhược Trúc cũng kệ nàng.
Vài ngày trước Hoàng đế cứ ở mãi cung ôn điện, mấy ngày sau chịu không được không khí nóng bức ngày hè chẳng thèm quan tâm đến lời khuyên của thái y cứ chuyển vào điện Thanh Lương ở. Tiêu Tử Y đi trên những tấm đá mát lạnh trong điện, xa xa đã nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương từ trong điện chậm rãi đi ra.
Tiêu Tử Y bất giác dừng bước, nghiêng người nhìn bóng dáng cao lớn đang chậm rãi đi tới phía nàng, từng bước từng bước một, nhưng tầm mắt hắn vẫn chẳng thèm nhìn vào nàng chút nào cả.
Hình như hắn …còn gầy hơn so với lần gặp trước vậy. Là do bận chính sự quá sao?
Đúng rồi, do hoàng đế bị bệnh, nên nhất định có nhiều chuyện cần hắn xử lý. Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt chuyện này rất vui mà cười cười, mắt thấy hắn đang tới phía nàng, định cất tiếng gọi hắn.
Nhưng Tiêu Cảnh Dương chân bước càng nhanh hơn, như cố tình tránh nàng vậy, cả khoé mắt cũng không thèm nhìn nàng chút nào, cứ đi thẳng vượt qua người nàng.
Tiêu Tử Y thấy hắn đi ngang qua như trận gió thổi làm tóc nàng tung bay, không tin nổi hắn cứ vậy mà coi nàng như không khí đi qua. “Hoàng huynh à…” Tiêu Tử Y bất giác gọi khẽ, nhưng quay đầu lại thì cũng chỉ nhìn thấy góc áo choàng đỏ sẫm của Tiêu Cảnh Dương ở hành lang gấp khúc rồi biến mất.
Đến tận cùng…có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Tiêu Tử Y đứng ngơ ngác hồi lâu, dường như không tin nổi tưởng mình xuất hiện ảo giác. Không đúng, vừa rồi người đi qua hoàn toàn đúng là Tiêu Cảnh Dương mà, nhưng vì cái gì mà hắn coi như không thấy nàng vậy?
Hoá ra không phải nàng đa nghi, một tháng nay là hắn cố tình tránh nàng.
“Công chúa, ngài lại đến thăm hoàng thượng sao? Bên ngoài nắng nóng lắm, cứ vào trước đi ạ” Một giọng lanh lảnh trong trẻo truyền đến. Tiêu Tử Y biết rõ đây là Thẩm Bảo trầm công công tuỳ thân của Hoàng thượng. Nàng không cam lòng nhìn theo hướng Tiêu Cảnh Dương biến mất, lại xác định sau khi không nhìn thấy bóng Tiêu Cảnh Dương nữa mới hết hy vọng mà ngừng nhìn.
Thẩm Bảo nhìn thấy hết tất cả, bỏ hết mọi suy nghĩ dẫn theo Tiêu Tử Y đi vào trong điện thanh lương.
Điện Thanh lương mát lạnh nhẹ nhàng như mùa xuân, Tiêu Tử Y chẳng có tâm tình cúi đầu nhìn đá cẩm thạch dưới chân mà nghĩ ngợi vơ vẩn.
“Công chúa à, sau này lúc nào ngài tới, tốt nhất nên cho Nhược Trúc các nàng ấy đi cùng. Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, không có người nào mang dù hoặc gì đó che theo sao được đây?’ Thẩm Bảo thong thả nói nhỏ.
Không biết vì cái gì, Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới cảnh vừa rồi Tiêu Cảnh Dương đi qua mình kia, liên tưởng ngay tới những câu mà Thẩm Bảo nói. Cần dẫn cung nữ đi theo nàng sao? Là đề phòng nàng gặp gỡ người nào đó sao? Tiêu Tử Y thấy buồn hẳn, lập tức hiểu rõ vì sao mà Tiêu Cảnh Dương có thái độ thế rồi.
Hoá ra, phụ hoàng cũng đã biết rồi, đã biết Tiêu Cảnh Dương có cảm tình với nàng ngoài tình huynh muội rồi.
“Vâng, Trầm công công, sau này Tử Y sẽ để ý ạ” Tiêu Tử Y ngoan ngoãn gật đầu nói. Hiện giờ nàng cũng muốn tranh thủ thời gian quay đầu lại, trở lại cung Trường Nhạc và vĩnh viễn không bao giờ đặt chân tới đây nữa. Nếu nàng đoán được chuyện này còn không có gánh nặng tâm lý sao? Hiện giờ nàng đối mặt với Hoàng đế thế nào đây?
“Hoàng thượng, công chúa Trường Nhạc đến thăm ngài ạ, Xin ngài nghỉ một lát được không?” Thẩm Bảo nói trước, rồi dẫn Tiêu Tử Y vào thư phòng trong điện Thanh Lương.
Hoàng đế đang nửa nằm nửa ngồi phê duyệt tấu chương trên giường. Giữa thư phòng có đặt một chiếc bàn trên đó đặt một đĩa bạch ngọc với khối băng hình tròn, vào đến thư phòng Tiêu Tử Y có cảm giác như vào trong phòng có điều hoà vậy rất mát.
Thực ra ở cung Trường Nhạc cũng mỗi ngày có thể dùng một khối băng như thế để dùng, nhưng Tiêu Tử Y có cảm giác làm vậy quá mất cân bằng tự nhiên và quá lãng phí, nên năn nỉ Nam Cung Sanh làm một ít kem cho bọn trẻ ăn. Điện thanh lương ở đây mát rất nhanh, đây cũng là nguyên nhân mà nàng ngày nào cũng tới đây một lần, thực tế, lúc hoàng đế thả tấu chương trong tay xuống, nhìn về phía nàng đi tới, nàng cảm thấy như đi vào trong hầm băng vậy.
“Ngồi đi, nào, ở đây có dưa hấu Tây vực tiến công, mới làm lạnh ăn ngon lắm” Hoàng đế cười ấm áp, tuy ông được thái y chẩn đoán là do thân thể mệt nhọc quá độ, nhưng sắc mặt lại rất tốt, nhiều lắm cũng chỉ thấy có chút uể oải thôi.
Tiêu Tử Y nghiêm chỉnh ngồi xuống, thành thật cầm miếng dưa hấu trong tay, lại không biết nói gì cho phải. Bình thường lúc nàng đến, đều có rất nhiều chủ đề để nói với hoàng thượng, bất kể ông có bận rộn gì hay không cũng đều hiền hoà lắng nghe nàng nói chuyện phiếm. Nhưng mà hiện giờ nàng đã ăn gần hết miếng dưa hấu lại cảm giác như nhai rơm vậy, họng càng khô khát càng không biết nói gì cả.
Hoàng đế chỉ liếc mắt nhìn thần sắc nhăn nhó của Tiêu Tử Y một cái, biết rõ trong lòng nha đầu kia đang nghĩ gì, ông lắc đầu bật cười nói, “Dưa hấu ăn như vậy sao? Sao lại có biểu hiện thế này chứ? Lúc đến đây nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương đi ra hả? Nó cũng vừa mới ra ngoài thôi đó”
Tiêu Tử Y giật thột, nghe thấy tên Tiêu Cảnh Dương lại càng bối rối thêm, không biết làm sao đành ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế.
Chỉ thấy hoàng đế cười rất ôn hoà, rốt cuộc cũng chẳng nói nửa câu nào tới Tiêu Cảnh Dương nữa, mà chuyển sang chuyện khác, “Tử Y à, còn năm ngày nữa thì con đã tới tuổi cập kê rồi, trẫm vốn định cho hoàng hậu chuẩn bị cho con một cái lễ cập kê long trọng, nhưng mà trẫm lại không nỡ nói cho thiên hạ biết trẫm còn có con gái bảo bối là khuê nữ, vì thế để một thời gian nữa rồi nói”
Tiêu Tử Y máy móc gật gật đầu, nàng vốn cũng không muốn tiến hành lễ cập kê nhanh như thế, nhưng trong mắt hoàng đế lại bao hàm cả ý khác bất giác nàng thấy không rét mà run.
Nhà Trẻ Hoàng Gia Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc