In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyền Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 321 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174
am Cung Tranh phát hiện trên vẻ mặt của Tiêu Tử Y có chút bối rối, tò mò nhìn theo tầm mắt nàng thì đúng lúc thấy, khuôn mặt đang cười lập tức đỏ bừng, tức giận chỉ tay vào Đàm Nguyệt Li nói, “Nè! Anh làm gì mà nghe lén người ta nói chuyện thế hả?’ Có chút chuyện bí mật khuê phòng lôi ra nói đùa, cũng không phải là để nàng cứ nói bô bô trước mặt đàn ông như vậy được.
Đàm Nguyệt Li tươi cười phe phẩy chiếc quạt chút rồi hơi khom người thi lễ’ nói: “Xin chào công chúa Điện hạ, tiểu thư Nam Cung, tại hạ thật ra không nghe được gì cả, chri vừa mới tới thôi”
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn. Trông hắn nói mạnh vậy nói rõ là không nghe được chút gì cả. Hừ, nàng không dễ tin là không nghe được chút gì đâu nhé! Nhưng mà cho dù hắn có nghe được thật đi chăng nữa thì nàng cũng làm được gì chứ, chỉ cần lần sau nói chuyện cảnh giác hơn thôi. Nếu không bị người ta nghe lén chuyện mà không biết thì gay, may là hôm nay hai chị em nhà họ Tô kia cũng về nhà rồi.
“Đàm công tử hôm nay tới làm gì thế?” Tiêu Tử Y vỗ vỗ mặt đỏ bừng của Nam Cung Tranh, mở miệng hỏi. Nếu không có chuyện gì thì đuổi hắn đi luôn. Mặc dù Nam Cung Tranh nói là thật, nhưng mà chính nàng ấy vẫn hay dùng thái độ đùa đùa vậy để nói chuyện, nếu mà lọt vào tai người khác thì thật xấu hổ quá đi!
Đàm Nguyệt Li mỉm cười, ung dung bình thản bảo, ‘Công chúa Điện hạ, hôm nay tại hạ dẫn em út Đàm Tinh Duyệt đến. Sau này xin phiền công chúa chiếu cố nhiều hơn, sắp xếp giống như Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu, ngày nào cũng để tại hạ đưa đón, đến ngày thứ bảy thì được nghỉ hai ngày”
“Hả? Tinh Duyệt đến đây rồi ư? Thế nó đâu? Có phải đang trong lớp học rồi không?’ Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến có một tiểu Thái tử đáng yêu vừa nhập học thì vui vẻ đứng dậy.
Nam Cung Tranh cũng vừa thoát khỏi cảnh bối rối, tò mò nhìn xung quanh tìm bóng bạn học mới.
“Về chuyện đó, có thể trước khi để cho Hoàng Tôn điện hạ thấy, xin công cúa gặp trước có được không?”
TRên mặt Đàm Nguyệt Li hiện lên tia khó xử, như rất khó nói gì đó.
“A, có thể được mà, thế hiện giờ nó đang ở đâu vậy?” Trong bụng Tiêu Tử Y đầy nghi ngờ hỏi.
“Đang ở trước tiền sảnh của điện Vĩnh Thọ ạ” Đàm nguyệt Li đưa tay ra, mời Tiêu Tử Y đến.
Tiêu Tử Y liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, nếu mà đùa nàng thì nàng nhất định không tha cho hắn đâu.
Đáp lại nàng là cảnh Đàm Nguyệt Li nở nụ cười muôn đời yếu ớt.
Thật muốn có một ngày nào đó xé toạc nụ cười trên mặt hắn xuống. Tiêu Tử Y vừa thầm nguyện vậy vừa kéo tay Nam Cung Tranh đi đến trước điện Vĩnh Thọ.
Tiến vào trong điện, Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn thấy một cậu bé đang ngồi im trên chiếc ghế. Đứa bé đó mặc toàn thân màu đen, cùi đầu ngồi rất ngay ngắn ở đó, đến cả nghe tiếng chân người bước vào cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mà cứ cúi xuống.
Một người đứng ở nơi xa lạ cũng sẽ không bất an, nghe được thanh âm cũng sẽ không tò mì, thật là một đứa bé kỳ lạ quá. Tiêu Tử Y cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, Đàm Nguyệt Li tốn hết tâm tư mới đưa đệ đệ hắn tiến vào, có lẽ cũng không phải đơn thuần đặt bé út của mình bên cạnh Trạm Nhi, nhất định là có nguyên nhân khác rồi.
“Tinh Duyệt à, đây là Công chúa điện hạ, đứng lên hành lễ với Công chúa điện hạ chút nào? Giống như ở nhà ta đã dạy đệ vậy đó” Đàm Nguyệt Li nói giọng nhẹ nhàng, giọng điệu hoàn toàn khác khi nói chuyện với người khác, càng giống như là sợ doạ đến Đàm Tinh Duyệt vậy.
Đáp lại hắn là cảnh trầm mặc, Đàm Tinh Duyệt đến cả tay đặt trên đùi cũng không động đậy nữa.
Đàm Nguyệt Li cười khổ quay đầu nhìn Tiêu Tử Y, buông thõng tay xuống tỏ vẻ bất lực.
Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống trước mặt Đàm Tinh Duyệt, ngửa đầu lên nhìn tóc bé rủ xuống, cũng nhìn không thấy hai mắt của bé đâu.
“Em tên gì?”
“……” Đàm Tinh Duyệt căn bản là không muốn đáp lại.
“Em năm nay bốn tuổi phải không? Tên của mình chắc là nhớ chứ? Nếu không nói, ta đây sẽ đặt cho em một cái tên cúng cơm khác nhé!” Tiêu Tử Y cười hi hi nói. Không thích nói chuyện sao? Xem bản lãnh của nàng đây!
“Đàm….Tinh duyệt” Giọng nhỏ tới mức dường như không nghe nổi từ chiếc đầu nhỏ đang cúi xuống kia truyền tới.
“Tinh Nguyệt hả? Là ánh trăng ánh sao, hay ánh sao ánh trăng đây?” Tiêu Tử Y tiếp tục xuất ra tính kiên nhẫn tới mức không chịu nổi, cười híp mắt hỏi.
“…….” Đàm Tinh Duyệt căn bản là lười đáp lại.
“Tên đâu rồi, là lễ vật đầu tiên mà cha mẹ tặng cho bọn trẻ con đó nha! Cần phải dùng cả đời này trân trọng sử dụng đó. Tỷ tỷ ta gọi là Tiêu Tử Y, mẫu thân ta thích màu tím, hơn nữa hy vọng cả đời ở mãi bên người, vì thế mới gọi là Tiêu Tử Y đó” Tiêu Tử Y nghĩ đến cha mẹ đã qua đời của mình, giọng điệu thấm chút cô đơn.
Nam Cung Tranh thấy thế cũng cổ vũ nói chen vào, ‘Ta gọi là Nam Cung Tranh, năm huynh muội đều dùng nhạc khí để đặt tên, vì mẫu thân ta rất thích nhạc khí, hi vọng một ngày được nghe huynh muội ta dùng nhạc khí để phối hợp diễn tấu một khúc. Chỉ là tiếc thay….Bà ấy cuối cùng cũng không được nghe rồi”
Đàm Nguyệt Li rất cảm động với sự kiên nhẫn của hai người, cười vui vẻ bảo, “Tinh Duyệt em có khả năng không biết đó nha, tên nhị ca em có chữ nguyệt là âm, cách một chữ hoả, đúng ra là lấy Ly Hoả phối cùng âm. Thực ra thì xem trong bát quái xác nhận là tên con gái, nhưng mà ta vừa sinh ra thì lại vốn sinh non, phụ thên quên mất ngày sinh tháng đẻ của ta hẳn là muốn làm con gái cho dễ nuôi, vì thế mới cùng từ Ly. Nhưng mà Như nguyệt thái âm vốn là dương, cũng thích hợp dùng cho tên con trai. Âm tương tương hợp thì sinh sôi không ngừng. Nguyệt Ly này đúng là tên được đặt làm cho con người ta được bình an, gặp dữ hoá lành đó”
Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh nghe vậy thì cùng nhìn nhau. Tự dưng có thể giải thích nhiều như vậy sao? So với tên hai người họ thì quả là cách nhau một trời một vực luôn.
“Hết chỗ nói rồi, sao mà lại phức tạp thế chứ? Đến cả tên cũng chú ý nhiều như vậy sao? Thật đúng là thầy tướng số có khác…” Tiêu Tử Y không thể không bội phục mà nói thật lòng, “Nhưng mà, anh giảng giải nhiều như vậy với đứa bé bốn tuối thì nó có thể hiểu sao?”
Đàm Nguyệt Li nhún nhún vai bảo, “Yên tâm đi. Tinh Duyệt nó nghe có thể hiểu đó. Mấy hôm trước ta còn thấy nó xem qua “Tả thị xuân thu” ấy chứ!”
“Trời trời!” Tiêu Tử Y bật kêu lên, “Tả thị xuân thu” ư? Hơn nữa có bị vướng ở đâu không đây? Chả lẽ đứa trẻ này là một con mọt sách sao? Chẳng trách Đàm Nguyệt Li lại dẫn bé đến, chắc là muốn bỏ bé vào trong hoàn cảnh nhà trẻ như vầy, hy vọng có thể thay đổi được tính cách của bé đây.
Nam Cung Tranh tò mò với sự giải thích tên của Đàm Nguyệt Li, nghiêng đầu hỏi, “Chữ như vậy cũng nằm trong chữ Ly trong bát quái sao? VẬy Tinh Duyệt thì là chữ Duyệt gì thế? Vì trong bát quái không có một người nào, chẳng có một chữ nào có âm duyệt ha!”
Đàm nguyệt Li khẽ mỉm cười nói, “Là một môn trong chữ cái đoái, một trong chữ cái đoái. Nhưng mà Tinh Duyệt lúc ở ngoài phòng sinh, phụ thân sợ số mệnh bé không tốt, nên cho thêm bên cạnh chữ Đoái một chữ nữa, hy vọng cả đời bé được phù hộ”
“Thật lợi hại quá ha…” Tiêu Tử Y chỉ còn mỗi câu khen ngợi, cũng không khỏi thốt lên cảm thán vị thầy tướng này công việc cũng không phải dễ làm lắm, lừa dối cũng thật có bài bản thật. Nhưng mà có xác định chút là, cha mẹ ai cũng yêu đứa con của mình là không thay đổi.
Ba người tán gẫu rất vui, dường như bỏ quên mất Đàm Tinh Duyệt, một giọng sợ hãi bỗng truyền tới, “Là thế phải không? Ta còn tưởng phụ thân hy vọng ta đêm nào cũng ngắm sao chứ…"
Nhà Trẻ Hoàng Gia Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc