Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyền Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 321 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Nói Hết
iêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y dừng bước thì nhẹ nhàng thở ra, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía phòng Tiêu Trạm ngủ, thật lâu sau mới khe khẽ thở dài bảo: “Tử Y à, phụ hoàng có mười vị công chúa, vì sao lại chỉ đối tốt với mỗi mình muội như vậy, muội có thể tưởng tượng tới chưa?”
Tiêu Tử Y không hiểu vì sao hắn lại đem mọi chuyện xả lên người nàng chứ, vội rút tay vẫn đang nằm trong tay hắn về, thản nhiên phu ra 4 chữ: “Bởi vì mẹ ta”
VẤn đề này không phải đã nói quá rõ rồi sao? Nhưng mà nàng không biết là hoàng đế lại đối xử với nàng đặc biệt tới mức nào, nhiều nhất chẳng qua là tặng cho nàng một chỗ ngủ quá lớn để mời nàng ở lại mà thôi. Tương tự vậy nàng thực ra cũng cảm thấy hoàng huynh này đối xử với nàng tốt lắm tốt lắm, thậm chí nếu so với TRạm Nhi còn có vẻ tốt hơn…
“Đúng vậy, bởi vì dì Vân, phụ hoàng mới đối xử đặc biệt với muội. Muội rất giống bà, bất luận tính tình hay dung mạo, đều vô cùng giống” Giọng Tiêu Cảnh Dương tràn ngập nỗi nhớ từ phía sau truyền tới nàng, trong giọng nói bao trùm một tình cảm sâu đậm làm cho Tiêu Tử Y ngẩn người.
Không kịp để nàng suy tư, Tiêu Cảnh Dương tiếp tục chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa, năm đó quan hệ của ta và dì Vân thực ra cũng không khác gì quan hệ của Tử Y muội với TRạm Nhi bây giờ”
“Ta và TRạm Nhi ư?” Tiêu Tử Y không khỏi lẩm bẩm. Cũng đúng thôi, tính cách này, lúc mẹ ruột của nàng chết, Tiêu Cảnh Dương chẳng qua mới chỉ vừa tròn mười một tuổi.
“Đúng vậy, trong hậu cung dì vân lúc ấy được công nhận là người học rộng uyên bác, dù sao thì bà cũng là TRạng nguyên trẻ tuổi nhất của triều Đại Chu, cũng là nữ TRạng nguyên duy nhất” Tiêu Cảnh Dương tràn ngập lòng kính ngưỡng (kính trọng và ngưỡng mộ) nói: “Lúc ta còn nhỏ như TRạm Nhi bây giờ, lúc nào cũng cứ chạy tới chỗ dì Vân. Có lẽ ở chỗ dì Vân ta học được rất nhiều việc, có lẽ mẫu hậu ta bị áp lực quá mức, phụ hoàng mới ngầm đồng ý cho ta hành động như thế. Có thể nói ta được một tay dì Vân nuôi lớn”
Tiêu Tử Y lẳng lặng nghe, ngơ ngác nhìn cây liễu nhẹ nhàng theo gió nhảy múa trong viện, nàng cũng không biết nói gì cho đúng.
“Sau khi dì Vân vào cung, vài năm sau mới có muội, tuy không phải con trai nhưng muội tuyệt đối là một công chúa được yêu thương nhất….trong cung. Phụ hoàng và dì Vân đều coi muội như hòn ngọc quý. Ta cũng vậy” Tiêu Cảnh Dương nhìn làn tóc sau cổ của Tiêu Tử Y, nghĩ đến năm đó cô bé kia chảy nước dãi chạy theo sau hắn, nội tâm cảm thán thời gian đó trôi qua thực vui vẻ biết mấy. Hắn điều chỉnh lại tâm tình chút, cố sức dùng giọng bình tĩnh bảo: “Chuyện sau đó thì muội cũng biết rồi, sau khi dì Vân mất, tuy phụ hoàng cực kỳ thống khổ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đối xử với muội cũng không quá thiệt thòi. TRên thực tế bị đả kích nhất …..là ta”
Tiêu Tử Y hít một hơi thật sâu, cảm động lây. Nàng chưa bao giờ biết rằng Tiêu Cảnh Dương lại coi TRầm Vân như chính mẹ ruột của mình.
“Sau đó thì sao?” Tiêu Tử Y rốt cục nhịn không được cất tiếng hỏi. Nàng thực cảm kích Tiêu Cảnh Dương mở lòng ra nói với nàng những lời này, nhưng chuyện này cũng không thể thay thế cho chuyện nàng tha thức cho hắn việc hắn đã làm tối nay với TRạm Nhi.
“Sau đó ư? ha ha, sau đó….” Tiêu Cảnh Dương cười khổ sở, “Dì Vân qua đời với ta mà nói là chuyện không thể chấp nhận nổi. Cho nên ta tự mình giam ở trong phòng, không muốn gặp bất cứ ai. Cứ vậy ước chừng khoảng hơn hai tháng, phụ hoàng rốt cục mới ý thức được người thừa đế đế vị của ổng có vẻ như không xứng. Theo mẫu hậu đề nghị, đem con gái Trung Thư Lệnh gả cho ta”
Tiêu Tử Y toát ra một luồng khí lạnh, như vừa rồi nàng tính toán thì lúc đó Tiêu Cảnh Dương mới chỉ có mười một tuổi mà thôi.
Kết hôn ư?
Ngất! Hoàn toàn giết hại đáo hoa của tổ quốc rồi!
Thấy Tiêu Tử Y xoay người lại không dám tin nhìn hắn…Đã sớm biết nàng có phản ứng kiểu này Tiêu Cảnh Dương cười khổ bảo: “Đúng, lúc ấy ta mới chỉ có mười một tuổi, còn Thái Tử phi của ta chẳng qua mới có mười tuổi mà thôi. ĐỀu ở trong cung nói vớ nói vẩn là ta bị quỷ ám. Tính hết các quan lại trong triều có con gái cùng độ tuổi thì chỉ có Nhàn Nhi với ta hoà hợp, mới đề nghị xung hỉ”
Tiêu Tử Y nhìn cảnh Tiêu Cảnh Dương bên môi cười chua xót xem hết. Nàng chưa bao giờ thấy hắn yếu ớt đến thế, nhịn không được thay hắn nói ra lời dịu dàng: “Nàng vì sinh TRạm Nhi mà qua đời, huynh cũng vì điểm này mới không dám đi ôm TRạm Nhi sao?”
Nàng nhớ tới, từ khi Thái Tử phi của hoàng huynh nàng mất đi, rốt cục cũng không cưới bất kỳ ai nữa. Hoá ra nàng còn tưởng là vì không muốn ảnh hưởng đến địa vị của TRạm Nhi. Ai biết là bởi vì hắn làm như vậy là vì Thái Tử phi vợ yêu của hắn chứ. Sự chán ghét trong lòng Tiêu Tử Y đối với Tiêu Cảnh Dương cũng giảm đi chút, nhưng vẫn nhíu mày bất mãn bảo: “Dù cho huynh có yêu Thái Tử phi của huynh thế nào đi chăng nữa, cũng đừng có giận chó đánh mèo với TRạm Nhi như thế chứ?” Nàng nói xong lời cuối cùng, đem giọng hạ thấp tới mức không thẻ hạ thấp hơn được nữa, chỉ sợ TRạm Nhi trong phòng có thể nghe được.
Tiêu Cảnh Dương lắc đầu, một đôi mắt melie giống mắt Tiêu TRạm rủ xuống, lông mi dài cong khép lại ngăn sự yếu ớt bên trong, suy sụp bảo: “Ta và Nhàn nhi cũng không thể nói rõ là đã yêu nhau chưa, lúc bị bắt buộc ở cùng nhau thậm chí lúc đầu trong lòng còn sinh oán hận với nhau. Ta chỉ lúc…..dì Vân đi rồi, Nhàn nhi cũng đi rồi, ta chỉ không muốn có người ở trước mặt ta cứ thế chết đi”
Trong lòng Tiêu Tử Y đau xót, không ngờ nội tâm người đàn ông này sẽ mềm yếu tới vậy. Cho dù ở hiện đại, phụ nữ mang thái sinh con là một chuyện liều mạng nhất rồi, lại càng không nói tới ở cổ đại điều kiện chữa bệnh lại vô cùng lạc hậu. Tiêu Cảnh Dương không tái giá, chắc cũng không muốn nghĩ tới vì chuyện mang thai con hắn mà gặp bất trắc thôi.
“Vì vậy, ta vừa thấy TRạm Nhi thì không kiềm chế được lại nghĩ tới cảnh phòng sinh tràn ngập mùi máu tươi kia, không thể quên Nhàn nhi kia khuôn mặt tái nhợt…”Tiêu Cảnh Dương nói đứt quãng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Tiêu Tử Y để ý thấy hắn cúi xuống nhưng cánh ta đều run rẩy khe khẽ, rốt cục mềm lòng vươn tay ra nắm chặt, “Đừng nghĩ nữa, không phải lỗi của huynh đâu, cũng không phải lỗi của TRạm Nhi. Muốn Trách, thì trách…..ông trời đi” Tiêu Tử Y khẽ thở dài, biết toàn bộ chuyện này, có lẽ quái cũng không phải ông trời vô tội nữa. Mẫu phi TRạm Nhi lúc thời điểm sinh TRạm Nhi cũng chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, bản thân vẫn còn là trẻ con, sao chuyện sinh đẻ lại không nguy hiểm chứ?
Nhưng mà sự tình đã xảy ra rồi, bóng ma trong lòng hắn vẫn còn, mà chuyện mẫu thân TRạm Nhi thì cũng thực hết cách thay đổi, chỉ có thể ngẩng đầu lên tiếp tục đối mặt. Tiêu Cảnh Dương theo độ ấm trên tay Tiêu Tử Y dần dần bĩnh tĩnh một lát, mới chậm rãi nói tiếp: “Hôm nay ta lần đầu bế bé, lần đầu tiên ý thức được chính mình trước đây bỏ lỡ rất nhiều, cho nên khi TRạm Nhi đề nghị chơi trò trốn tìm, cơ bản là đều có thể hoàn thành. Đúng lúc đó thủ vệ cửa thành tới báo tin Ngũ đệ ta quay về kinh. Ta vui quá, dĩ nhiên quên mất TRạm Nhi….” Tiêu Cảnh Dương nóng ruột nhìn phản ứng trên mặt Tiêu Tử Y, mặc dù hắn nói tất cả đều là suy nghĩ trong lòng nhưng lại dấu đi trong đó lý do lớn nhất. Hắn muốn nàng trước mặt trở thành Thái Tử phi của hắn.
Mặc dù chỉ thuận miệng nói đùa đồng ý với Tiêu Trạm, nhưng mà đêm nay thấy nàng che chở cho TRạm Nhi như thế, dưới đáy lòng Tiêu Cảnh Dương yên lặng tự hỏi, chuyện này có thể được không?
Tử Y nàng cũng không phải con ruột của phụ hoàng, chuyện này hắn đã sớm biết. Hắn tin tưởng nhiều năm trước bản thân nhìn thấy một cảnh kia. Dưới bầu trời sao sáng lung linh, dì Vân của hắn lao vào vòng ôm của một người đàn ông khác.
Hắn tin tưởng trong lòng phụ hoàng cũng đã rõ, dù sao phụ hoàng hắn thần thông quảng đại như vậy, cho nên mới chiếu cố đối với Tử Y tình cảm như thế, còn ngày thường có thấy gần gũi gì đâu.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân mà năm đó dì vân qua đời đi…
Trong lòng Tiêu Cảnh Dương rét run, cái loại sống chết kiểu thế làm cho chính hắn thấy rùng mình một cái. Nhìn cặp mắt trong suốt của Tiêu Tử TY, Tiêu Cảnh Sương hít sâu một hơi dài.
Không, bất kể thế nào, hắn cũng không thể để nàng biết được. Trước tạm thời không để nàng biết.
Nhà Trẻ Hoàng Gia Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc