An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 11 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 811 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:38:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
i nương, người xem! Khuyên tai trân châu này màu sắc nhẹ nhàng, kiểu dáng trang nhã, còn có vòng tay vàng long phượng này chạm trổ tinh tế, vừa hào phóng, lại cao quý, mang ở trên người thật sự là thích hợp nhất nhưng ……”
“Muội muội nói là đúng đó! Cũng chỉ có châu báu trang sức hoa mỹ lóa mắt mới xứng được với di nương……”
Trong đại sảnh của Văn phủ tráng lệ, sau khi huynh muội Hoa gia đến, lời nói a dua ca ngợi liền cuồn cuộn không ngừng vang lên, Văn phu nhân do chăm sóc tỉ mỉ mà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh tao nghe được mặt tràn đầy tươi cười, thoải mái vô cùng.
“Xem các ngươi hai đứa trẻ này, nói ngọt y như mật, cũng không sợ người ta ngấy chết!”. Ngoài miệng cười khiển trách, Văn phu nhân một thân ung dung đẹp đẽ quý giá vội vàng trái xem phải nhìn, yên lặng nhìn xem chính mình trong gương đồng với châu báu lộng lẫy chói lọi.
“Hai vị thiếu gia, tiểu thư nói đều là thật cả, trang sức này quả thực như là vì phu nhân mà chế ra, đeo ở trên người ngài thật sự là tôn lên vẻ đẹp, nói có bao nhiêu cao quý thì có bấy nhiêu cao quý”. Một bên, Trần chưởng quầy Trăn Phẩm hiên quả nhiên là bản sắc thương nhân, lập tức đánh rắn tùy gậy, cái lưỡi nhảy nhót liên tiếp tán dương ầm ĩ, liền mong đợi cuộc mua bán lớn này có thể đạt thành.
” Trần chưởng quầy cũng thật biết việc buôn bán!”. Bật cười một tiếng, Văn phu nhân bị mọi người một phen nịnh hót ca ngợi làm cho nguôi ngoai buồn bực, đối với châu báu trang sức tinh xảo trang nhã của Trăn Phẩm hiên cũng quả thật yêu thích không buông tay được, đôi mắt không khỏi lặng lẽ hướng về phía bà bà ngồi ở một bên — Văn lão thái quân nhìn lại, dù sao gia nghiệp bây giờ của Văn phủ lớn như vậy vẫn là lão nhân gia cầm quyền, nếu bà ta thật muốn châu báu trang sức giá cả kinh người này trên người, trừ phu chính mình lấy tiền riêng mà mua, nếu không còn đợi lão nhân gia gật đầu!
Uống nhẹ hớp trà, tuổi đã bảy mươi cao, Văn lão thái quân đầu đầy tóc bạc đem vẻ mặt của bà ta tất cả đều xem ở đáy mắt, lập tức bình tĩnh mở miệng nói: “Thích thì giữ lại đi!”
“Đa tạ nương!”. Được đáp ứng, Văn phu nhân thân là con dâu không khỏi mừng rỡ, cũng vội vàng chọn lựa châu báu trang sức khác, làm cho hộp trang sức của mình tăng thêm càng nhiều càng tốt.
Mà Trần chưởng quầy Trăn Phẩm hiên mắt thấy việc mua bán này nắm chắc, nhất thời cười đến toe toét; Về phần Hoa gia huynh muội trên mặt không hẹn mà cùng hiện ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.
Văn lão thái quân sau khi phu tử mất có thể một mình gánh vác gia nghiệp khổng lồ của Văn gia, mười mấy năm qua kinh doanh tấp nập, so với lúc trước càng thêm thịnh vượng tốt đẹp, tự nhiên là nhân vật nổi tiếng lợi hại, Hoa gia huynh muội kia điệu bộ hơi cẩn thận, bà cũng thật rõ ràng, lại hào phóng nói: “Khó được hai huynh muội các ngươi đến ở, cũng nên chọn đồ yêu thích mà giữ đi!”
Lời lão nhân gia vừa nói ra, Hoa Thải Dung cùng Hoa Văn An hai người nhất thời vui vô cùng —
“Đa tạ di bà! Di bà đối chúng cháu thật tốt …..”
“Di bà tất nhiên đối chúng ta tốt mà, thế nào còn cần muội muội nói ra……..”
Mừng rỡ như điên nói lời cảm tạ nịnh hót cuồn cuộn không ngừng vang lên, hai huynh muội Hoa gia kia gọi là “Di bà” cũng không phải tùy tiện gọi, mà là chính xác có quan hệ thông gia huyết thống.
Tỉ mỉ mà nói, mẫu thân của Văn phu nhân có quan hệ huyết thống tỷ muội với lão thái quân, sau khi thành thân, Văn lão thái quân sinh hạ một con, mà muội tử này thì sinh hai cô con gái, đợi cho con trai con gái trưởng thành có thể đề cập đến chuyện kết hôn, hai tỷ muội cảm tình tốt liền nảy sinh ý niệm thân càng thêm thân trong đầu, trưởng nữ này của em gái gả vào Văn gia, cũng chính là Văn phu nhân bây giờ; Về phần nữ nhi nhỏ hơn thì gả cho họ Hoa người ta, sinh hạ một nam một nữ tất nhiên chính là hai huynh muội Hoa Văn An cùng Hoa Thải Dung.
Một bên, Văn lão thái quân chính là lẳng lặng xem xét ba người bọn họ tụ lại cùng một chỗ đẩy đưa ngươi một lời, ta một câu, vui vẻ bàn bạc chọn vật phẩm trang sức, thân mình tựa hồ cũng không cảm thấy quá hứng thú.
Chốc lát sau, chỉ thấy Văn phu nhân ngoài khuyên tai trân châu cùng vòng tay vàng long phượng ra, lại ngầm chọn xem vật khuyên tai ngọc: Mà Hoa Thải Dung trong do dự, thật vất vả mới kén được trâm cái phượng hoàng; Về phần Hoa Văn An thì nhắm trúng miếng ngọc màu sắc nhẹ nhàng mà lúc trước Văn Văn Thiếu Thu nói đến.
“Nương, người không chọn một ít sao?”. Sau khi kén chọn trang sức mình muốn xong, nhận thấy bà bà vẫn không hề động tĩnh, Văn phu nhân không khỏi vội vàng hỏi.
“Ta già khọm rồi, lại mang những thứ đinh đinh đang đang này, còn sợ thân mình bị chìm!”. Mỉm cười, Văn lão thái quân ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng cặp mắt già nua lại nhanh chóng hướng lên mặt bàn phục trang trang sức đẹp đẽ quét một vòng, sau đó tựa hồ có chút không hài lòng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giọng lạnh nhạt mở miệng, ” Trần chưởng quầy, Trăn Phẩm hiên các ngươi như thế nào chỉ lấy ra mặt hàng như vậy?”
Ngụ ý chính là chê trang sức trên bàn cũng không đủ tốt, làm cho lão nhân gia bà chướng mắt.
Bà vừa nói lời này ra, vẻ mặt Trần chưởng quầy lập tức kính nể cười khen, ” Lão thái quân quả nhiên ánh mắt tốt, tiểu nhân quả thật còn có đồ tốt chưa lấy ra, chẳng qua ….”
” Chẳng qua cái gì?” Mắt già nua thoáng nhìn, ra uy hỏi lại.
Xoa xoa tay, Trần chưởng quầy không muốn đắc tội với khách nhân, chỉ có thể vẻ mặt khó xử nói: “Bộ trang sức kia là Ngao thiếu gia đặt muốn tặng cho phu nhân, tiểu nhân đợi lát nữa chuẩn bị đưa đi!”
“Thì sao? Nếu còn chưa đưa đi, chẳng lẽ nhìn trước một cái cũng không được?”. Uống một hớp trà, Văn lão thái quân vẻ mặt không chút gợn sóng, nhưng trong lời nói đã có vài phần không vui.
Cảm thấy kêu khổ, Trần chưởng quầy chỉ có thể liên tục nói ” Không dám”, ngoan ngoãn lấy ra một cái hộp gỗ bẹp khắc hoa văn tinh xảo, mở ra nắp hộp, từ phỉ thúy xanh biếc vô cùng thượng đẳng chế thành, bao gồm khuyên tai, vòng cổ, vòng tay tất cả trang sức đang lẳng lặng nằm ở bên trong vải nhung đỏ, đẹp đến mức khiến cho người ta nín thở.
Ở đây, Văn phu nhân cùng Hoa gia huynh muội đồng thời thu vào mi mắt toàn bộ trang sức phỉ thúy, đều nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc, lập tức lại ra tiếng tán thưởng.
Chỉ có Văn lão thái quân trấn định (không xúc động) như thường, nhưng cặp mắt già nua khắc nghiệt kia cũng chớp lên tia sáng cực vừa lòng, hiểu được vật cực phẩm như vật là không thể muốn mà gặp được, bỏ lỡ lần này sẽ không có lần tới, lập tức quyết định giơ đao đoạt lấy.
“Được rồi! Trần chưởng quầy, muốn bao nhiêu ngân lượng, ngươi đi tới trướng phòng mà lĩnh, bộ trang sức này để lại cho ta”. Đóng cái nắp hộp, Văn lão thái quân hoàn toàn không cho thương lượng, trực tiếp phân phó người nha hoàn bên cạnh hầu hạ bà rất nhiều năm. “Hạ Hà, đem bộ trang sức này đem vô phòng ta cất kỹ”.
“Dạ!”. Nha hoàn kia gọi là Hạ Hà không dám chậm trễ, vội vàng tiếp nhận hộp gỗ đem về phòng chủ tử, chỉ sợ nhất đinh có điểm bại lộ, lột da của nàng cũng bù không nổi.
“Ai ……. Lão thái quân, ngài không phải…… Không phải là làm khó ta sao?” Như thế nào cũng không dự đoán được đồ Ngao phủ đặt lại mạnh mẽ bị cướp đi, Trần chưởng quầy cản cũng không được, không ngăn cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nha hoàn rời đi, trong lòng thật sự là vừa vội lại không thể làm gì được.
“Khó xử?”. Mí mắt ngước cũng không ngước lên, Văn lão thái quân nuốt một miệng trà xong, thế này mới bình tĩnh nhã nhặn hỏi lại.
“Bộ phỉ thúy trang sức kia, Ngao thiếu gia thanh toán tiền rồi sao?”
“Mặc dù còn chưa có, nhưng …..” Nhưng hắn đợi lát nữa sau khi đưa cái đó qua, Ngao thiếu gia tất nhiên sẽ đem ngân lượng thanh toán a!
“Nếu còn chưa có, thì phải là chưa bán ra”. Một hơi cắt đứt phần ngoại lệ của Trần chưởng quầy, Văn lão thái quân vẻ mặt kiên trì. “Nếu còn chưa có bán ra, trả tiền trước chính là người mua, xem bao nhiêu ngân lượng, ta sai trướng phòng tính cho ngươi, đừng nhiều lời la lối nữa”
Này, này quả thực là già mồm át lẽ phải!
Trần chưởng quầy thật sự là khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lắc lắc mặt cầu xin, ” Lão thái quân, ngài làm điều này khiến tiểu nhân ăn nói thế nào với Ngao thiếu gia đây …..”
Một bên là Ngao gia, một bên là Văn phủ, hai phương người ta đều có uy tín danh dự ở kinh thành, hắn cũng đều không nổi cũng không muốn đắc tội a!
“Ngươi không cần lo lắng, tôn nhi nhà ta cùng Ngao thiếu gia là bạn tri kỉ tốt, cùng lắm ta để hắn đi thông báo với Ngao thiếu gia một tiếng, người ta sẽ không làm cho khó ngươi”. Dứt lời, bà phất phất tay, tỏ vẻ việc này đã xong, ” Lí tổng quản, đưa Trần chưởng quầy đến trướng phòng lĩnh ngân lượng đi!”
Việc đã đến nước này, hơn nữa bộ phỉ thúy trang sức kia đã bị lấy đi, mắt thấy là không lấy lại được, Trần chưởng quầy cũng chỉ có thể thở dài nhận lệnh, sau khi cẩn thận thu dọn trang sức châu báu khác, theo lí tổng quản đi đến trướng phòng.
” Nương quả nhiên có ánh mắt tốt, bộ phỉ thúy trang sức kia quả thật là cực phẩm”. Mắt thấy Trần chưởng quầy rời đi, Văn phu nhân thế này mới cười khanh khách liên tiếp tán thưởng.
” Di nương nói rất đúng, di bà mà đội bộ phỉ thúy trang sức kia, chắc chắn so với thái hậu trong hoàng cung còn cao quý hơn”. Giọng liên tiếp phụ họa, Hoa Thải Dung miệng đầy nịnh hót lấy lòng, thực hận vật phẩm đẹp như vậy không thể thuộc về chính mình.
Cặp mắt già nua nhảy lên, Văn lão thái quân bình tĩnh nói: ” Ai nói là ta muốn đeo?”
Trang sức quý báu như vậy, lão nhân gia bà không tiếc ngân lượng mua không phải chính mình muốn mang, như vậy là muốn cho ai đây?
Ngay lập tức, huynh muội Hoa gia hai mặt cùng thay đổi; Ngay cả Văn phu nhân cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng ngại lão thái quân thường ngày nghiêm khắc, trong khoảng thời gian ngắn mà không có ai dám can đảm hỏi thăm, may mà lão nhân gia bà chính mình mở miệng trước —
“Nghĩ kĩ lại, Ngao gia thiếu gia đều đã lấy vợ sinh con, Thiếu Thu nhà chúng ta thì vẫn chưa có ai, ta tuổi tác cao, mặc dù không biết có thể còn sống để đợi ngày mà hắn thành thân sinh con hay không, nhưng nên chuẩn bị vẫn là không thể thiếu. Bộ phỉ thúy trang sức kia kiểu dáng trang nhã, giá trị xa xỉ, cho cháu dâu tương lai làm lễ gặp mặt miễn cưỡng xem như đưa ra dùng”.
Lão thái quân bình thản thoải mái nói, coi như đưa bộ phỉ thúy trang sức bình thường giống như đưa gà vịt thịt bò, làm cho Hoa gia huynh muội nghe xong không khỏi lại ao ước, lại ghen, nhất là Hoa Thải Dung thầm mến biểu ca lại gấp đến độ âm thầm kéo ống tay áo Văn phu nhân một chút.
Trong lòng sớm biết tâm ý của cháu gái, Văn phu nhân nghĩ rằng nếu có thể thân càng thêm thân, đối chính mình không chỉ có không ảnh hưởng gì, thậm chí là rất có lợi, lập tức dùng ánh mắt, ngoài miệng cười nói: “Thời tiết hôm nay tốt, ao sen trong hậu viên nở thật là hấp dẫn người ta, hai huynh muội các ngươi đi giúp di nương hái mấy đóa trở về cắm ở trong phòng, không chỉ vui vì cảnh đẹp mà vẻ, xem còn làm cho tâm tình tốt nữa!”.
Cố ý dẫn dắt cho hai người rời đi, nhất là Hoa Thải Dung, dù sao nếu muốn mở lời nói đến hôn sự, nàng ta vẫn nên tránh đi chút thì có vẻ tốt hơn, miễn cho bị người ta cười là con gái lớn mà không thuộc tầng lớp trung lưu.
Cảm tình của Hoa Thải Dung cùng với di nương từ trước giờ vô cùng tốt, thấy bà ta đưa ánh mắt, trong lòng liền hiểu ý, lập tức mừng rỡ cuống quýt lại cố gắng tự kiềm chế, chỉ có thể hé ra khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, âm thầm nhảy múa không ngừng lôi kéo huynh trưởng đi.
Sau khi mắt thấy Hoa gia huynh muội rời đi, Văn phu nhân mới nhẹ giọng nhỏ nhẹ cười nói: “Nương, người thân mình khoẻ mạnh đừng nói là không thể nhìn thấy Thiếu Thu lấy vợ sinh con được, cho dù sống đến lúc tằng tôn (chắt) lớn lên vì người sinh tiểu huyền tôn (chút) cũng không có vấn đề gì ……”
Chính cái gọi là ngàn lần vạn lần liều, không bằng liều vỗ mông ngựa, một phen nịnh nọt lấy lòng lão nhân gia nghiêm khắc cũng không phản đối khóe miệng hơi nhếch lên, Văn phu nhân thừa dịp đánh sắt khi còn nóng, đem đề tài trở lại chuyện lấy vợ sinh con —
“Lại nói tới Thiếu Thu quả thật đã đến tuổi lấy vợ rồi, chúng ta làm trưởng bối nên giúp hắn để ý xem có cô nương nhà ai tốt thì …….”. Dừng một chút, rồi từ từ vào đề chính. “Con nghĩ kỹ, đứa nhỏ Thải Dung này tuổi cũng không nhỏ nữa, diện mạo của nó lại xinh xắn, tính tình cũng không tệ, cùng Thiếu Thu coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, từ trước đến nay hai biểu huynh muội ở chung là đương nhiên: cảm tình hòa hợp, nếu đem hai người kết thành đôi, thân càng thêm thân chẳng phải là thích hợp sao?”
Thân càng thêm thân?
Cặp mắt già khôn khéo chứa ý tứ sâu xa liếc mắt xem xét bà ta một cái, tuy rằng đứa con dâu trước mắt này chính là lúc trước đến từ chính mình thân càng thêm thân, nhưng hôm nay Văn lão thái quân lại tựa hồ không có tính cái này, lập tức từ chối cho ý kiến giọng lạnh nhạt nói: ” Dù sao chuyện chung thân của Thiếu Thu là chuyện đại sự, phải hỏi xem hắn có ý kia không mới tốt”.
Rõ ràng đụng phải cái đinh dẻo mà, sắc mặt Văn phu nhân thoáng chốc cứng đờ, lập tức khuôn mặt biến đổi lại cười nói: “Nương, nói vậy là không phải! Cái gọi là lệnh cha mẹ, mời người mai mối đánh tiếng, hôn sự của vãn bối vốn do trưởng bối làm chủ, nếu thật muốn hỏi ý kiến của Thiếu Thu, sợ là chả đâu vào đâu, một đống lý do nêu ra cứ thế đem chung thân đại sự mà kéo dài. Nương, nếu người nói muốn ôm tằng tôn, chuyện này tốt nhất là chúng ta phải làm chủ, Thiếu Thu chỉ cần chờ làm chú rể là được rồi”.
Lệnh cha mẹ sao ……
Chuyện cũ đã lâu mà trước mắt rõ ràng phảng phất như mới xảy ra hôm qua, Văn lão thái quân hơi giật mình sắc mặt có chút phức tạp, không thể nói là vui, là bi thương….
“Nương? Nương……”
Trong hoảng hốt, tiếng con dâu thúc giục gọi ở bên tai bỗng dưng vang lên, Văn lão thái quân lúc ấy mới phục hồi tinh thần lại, thản nhiên dò xét đôi mắt đầy lo lắng kia, lập tức giữ yên mở miệng —
” Ngươi đã nói cái thân già ta thật sự mạnh khỏe, cho dù sống đến lúc thấy tiểu huyền tôn sinh ra cũng không có vấn đề gì, vậy thì ta còn có thể chờ, chung thân đại sự của Thiếu Thu cũng không cần nóng vội, đợi hắn tìm cô nương vừa ý, hoặc là nếu cùng Thải Dung nam nữ có tình cảm thật sự, lại nhắc đến hôn sự cũng không muộn”. Dứt lời, lại nâng chén trà lên uống một hớp, tỏ vẻ việc này dừng ở đây, không cần nói thêm nữa”.
Bị lời nói của chính mình lúc nãy làm cho chẹn họng, Văn phu nhân thật là khó nói, mấy lần định há miệng nhắc lại, lại lo sợ lão nhân gia ngày thường nghiêm khắc nói một không nói hai mà rụt trở về, cuối cùng chỉ có thể ấp úng ở bên cùng cười, thầm nghĩ về hôn sự, chỉ cần lén hướng gây áp lực lên con là được, vì thế không hề lên tiếng.
Đang lúc trong phòng im lặng, một nha hoàn của Văn phu nhân ở trong viện vội vàng vào, sau khi vô cùng cung kính thỉnh an hai vị chủ nhân xong, lúc này mới mở miệng bẩm báo —
“Phu nhân, người bán hàng rong đưa tới cho người son phấn người cần, đang ở sau viện chờ người ạ!”
Nghe vậy, Văn phu nhân động đậy, phất phất tay với nha hoàn. “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi!”
Nhận được chỉ thị, nha hoàn kia liền rời đi ngay, mà Văn phu nhân đang muốn nói về viện trước với lão thái quân, lão nhân gia lại mở miệng trước —
“Hai năm nay, số lần ngươi mua thêm son phấn không ít?”
Tiếng nói chậm nhẹ nhàng không nhanh không chậm từ từ vang lên, rơi vào trong tai Văn phu nhân lại giống như sấm rền làm bà ta cảm thấy run lên kinh sợ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh cười giải thích, “Nương, nói đến việc này, con dâu cũng có chút ngượng ngùng, chủ yếu chính là bệnh cũ của nữ nhân thôi!”
“Bệnh cũ?” Đuôi lông mày nhướng lên, Văn lão thái quân chờ câu kế của bà ta.
“Cũng không phải vậy!” Mặt ửng đỏ, Văn phu nhân tựa hồ có chút xấu hổ. “Chỉ cần là nữ nhân, có ai không chú trọng đến bề ngoài đâu? Hai năm trước con nghe người ta nói người bán hàng rong kia có bán một loại gọi là ” bách hoa lộ”, nghe nói bôi ở trên da sẽ dễ chịu cùng bảo dưỡng rất tốt, làm cho người ta càng trẻ cùng tươi rói, vì thế liền kêu người bán hàng rong kia đưa tới một ít thử dùng trước, không nghĩ tới thực sự có hiệu quả cực kỳ, sau này thường xuyên dùng, cách một đoạn thời gian là người bán hàng rông kia lại đưa “bách hoa lộ” mới đến “.
Bất an vuốt mặt, bà ta càng nói giọng càng nhỏ. “Con dâu biết là có tuổi, lại còn để ý hình dáng như vậy, thật sự làm cho người ta chê cười, nếu nương cảm thấy không ổn, con dâu về sau sẽ không dùng nữa …”
Tuy nói thế, kỳ thật bà ta cũng mới có bốn mươi hơn, chưa qua năm mươi, đúng là lúc hoa nở rộ nhất, vẫn còn giữ được vẻ đẹp thanh tao, hơn nữa sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng tỉ mỉ, một thân thể vô cùng mịn màng, mềm mại nõn nà, so với một cô nương trẻ tuổi cần cù, làm lụng vất vả, hoàn toàn không thua kém người ta.
“Thích làm đẹp vốn là tính tự nhiên của con người, ta chỉ là hỏi một chút, cũng không nói ngươi về sau không được dùng cái gì lao tử lộ kia”. Đem nghi hoặc trong lòng hỏi rõ ràng, nếu không phải cái chuyện gì thì cùng lắm, Văn lão thái quân cũng sẽ không cấm đoán.
“Là bách hoa lộ”. Vội vàng bổ sung, Văn phu nhân đã biết lão nhân gia cũng không ý kiến, cảm thấy hơi thả lỏng, cười lấy lòng. ” Nương, người muốn thử xem không? Con lấy cho người một ít ….”
“Da mặt ta đã già nua thế này, còn để ý gì nữa!”. Nhẹ nhàng phất phất tay, Văn lão thái quân lạnh nhạt nói. “Được rồi, việc ngươi ngươi đi đi!”
“Nương cũng nghỉ sớm đi, con dâu về trước”.
Kính cẩn cáo lui, Văn phu nhân thật cẩn thận đi ra đại sảnh, sau khi rời khỏi tầm mắt của lão nhân gia, lúc này mới giống như chạy như bay rốt cục nhịn không được mà thở hổn hển một hơi mạnh; Lập tức nhớ tới người bán hàng rong kia, tinh thần của bà ta chấn động, vội vàng hướng chính mình nhà vào việc mà bước đi trên sân nhà thật nhanh.
************
“Hừ!”
Lương đình (hóng mát) sau hoa viên của Ngao phủ, tiếng bất mãn hừ lạnh ở thời gian ngắn ngủn một chén trà vang lên lần thứ nhất, Văn Thiếu Thu nhìn bằng hữu tốt trước mắt mặt mũi dữ tợn, kịch liệt đau xót cho rằng bản thân mình không nên bị đối xử như thế, nên lên tiếng kháng nghị —
“Ta nói tẩu tử này, Ngao đại thiếu gia đây là làm sao vậy? Lúc nào cũng hừ rồi lại hừ, hay là bị phong hàn, mũi bị nghẹt chăng? Nếu đúng thế, nên sớm phân phòng ngủ, đừng lây nhiễm cho tẩu cùng tiểu tổ tông mới tốt”. Nháy mắt vô tội, hắn giống như cười đùa trêu chọc bạn tốt, ngón tay thon dài tao nhã cũng không quên đùa với tiểu nam oa được tám tháng trong lòng.
“A ha ha……” Từ Ngao lão thái gia, cho tới gã sai vặt, toàn quý phủ trên dưới ai cũng để ý yêu thương bảo bối, cho nên hắn bị tiểu tổ tông Ngao gia đời thứ tư giành vượt lên mẫu thân giành đáp lại trước, rất rộng rãi tặng cho bạn thân của cha thường xuyên đến chơi, nghe nói là thúc thúc bạn tốt của cha một cái vũng nước miếng ướt sũng rất lớn, sau đó khach khách cười vui không ngừng, xem ra đối với lễ vật của chính mình vô cùng đắc ý.
Gặp nước miếng công kích — tuy rằng không phải lần đầu tiên, Văn Thiếu Thu vẫn là có chút bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn một mảnh ướt nhẹp trước ngực, sau đó lại nhìn “tiểu nhân” nở nụ cười thực ngây thơ vô tà, trong lòng đều không nói gì.
“Để ta ôm đi!”. Khuôn mặt thanh lệ có hàng lông mày đẹp đẽ xẹt qua vết đao sẹo trên hai má mềm mại, nhưng vị hôn phu vẫn thương yêu quý Ngao gia thiếu phu nhân như cũ — Thượng Quan Thu Trừng thấy thế, không khỏi có chút ngượng ngùng lại có chút muốn cười, lập tức vội vàng tiếp nhận con.
Chỉ thấy nàng vừa tiếp nhận “tiểu nhân” cười khanh khách loạn lên, Hỉ Phúc đứng ở phía sau chuẩn bị tùy lúc hầu hạ chủ tử lập tức lấy khăn tay ra tiến lên, cúi đầu chăm chú lau sạch mảnh ướt nhẹp trước ngực kia của chủ tử, lập tức rất nhanh lại lui về bên cạnh.
Mà đối với Ngao Hạo trong mắt đều nhìn xem hết thảy, không chỉ có không vì con ói ra một vũng nước miếng ra người của bạn tốt mà càm thấy có lỗi, ngược lại còn gật đầu. “Không hổ là con của Ngao Hạo ta, còn biết giúp cha hắn phun nước miếng lên kẻ cắp, thật sự là hiếu thuận cực kỳ”.
Chưa từng đối với đứa con trước mặt luôn cùng hắn tranh thủ tình cảm với nương tử thân yêu vừa lòng như vậy, nam nhân lạnh lùng nghiêm mặt cho tiểu tử kia một ánh mắt tán thưởng.
Nghe một chút, Ngao đại thiếu gia nói gì vậy?
Đầu tiên là bị nhổ nước miếng, tiếp theo lại bị lời nói lạnh lùng chế nhạo, Văn Thiếu Thu đối với phụ tử trước mắt cùng nhau đối phó này, chỉ có thể tìm nữ tử duy nhất có thể kiềm chế được một lớn một nhỏ này để mà kháng nghị kể khổ —
” Tẩu tử, ta có chỗ nào đắc tội với Ngao đại thiếu gia chúng ta, hắn già vậy còn lấy gương mặt thối kia đến uy hiếp ta?”. Cùng lúc nói chuyện, cây quạt trong tay cũng “cách” một tiếng xòe ra, cũng ở trước mũi khoa trương quạt thật mạnh, nói có bao nhiêu chế nhạo có bấy nhiêu chế nhạo.
“Ha ha –” Liếc thấy bộ dáng chủ tử nhà mình thú vị như vậy, Hỉ Phúc tính tình hồn nhiên khờ ngốc thoáng chốc buồn cười bật lên cười, nhưng sau khi nhìn đến Ngao gia thiếu chủ bắn ra mắt lạnh, nàng vội vàng sửa khuôn mặt ngay ngắn lại, kinh hãi trốn ở phía sau chủ tử.
Á …… Ngao gia thiếu gia lúc nào cũng nghiêm mặt, thoạt nhìn rất dọa người, vẫn là thiếu gia của nàng tốt, cả ngày cười vui vẻ.
“Ta nói Ngao huynh, gương mắt thối của ngươi mọi người đều biết, cũng đừng bắt nạt nha hoàn ngốc này của ta, nàng sẽ bị dọa đó”. Bờ môi ý cười tao nhã như trước, Văn Thiếu Thu liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, nhìn như vui đùa, kỳ thực còn chăm chú nữa.
Kết giao nhiều năm, Ngao Hạo tự nhiên nhìn ra được sắc mặt hắn thoải mái đưa ra yêu cầu, mặc dù không hiểu vì sao bạn tốt lại đặc biệt cưng chiều tiểu nha hoàn này thoạt nhìn vừa không thông minh cũng chẳng lanh lợi, thậm chí có thể nói là có chút ngốc, nhưng vẫn là hừ nhẹ một tiếng thu lại ánh mắt lạnh lùng, xem như nể tình.
“Thật là! Chàng làm gì dọa người thế?” Ôm đứa con y y a a, Thượng Quan Thu Trừng cười nhạt nhẹ nhàng khiển trách, từng theo Văn Thiếu Thu đến Ngao phủ thăm hỏi nhiều lần, trong lòng đối với Hỉ Phúc sớm đã gặp qua vài lần rất có cảm tình.
Như thế nào lại là sai lầm của hắn rồi?
Rõ ràng kẻ chiếm đoạt đồ tốt chính là toàn gia họ Văn kia!
Bị nương tử thân yêu trách cứ, Ngao Hạo buồn bã, lập tức lại tăng lên nữa, oán hận hướng thẳng người nào đó mà tập kích.
” Tẩu tử, đến tột cùng Ngao đại thiếu gia là làm sao vậy, tẩu nói thật đi, để ta có chết thì cũng hiểu được”. Cảm nhận được oán hận lớn lao, rất sợ chính mình sẽ bị người ta tức giận âm thầm ghi hận, Văn Thiếu Thu rốt cục không hề vui đùa, vẻ mặt đàng hoàng hỏi.
“Còn không vì bộ phỉ thúy trang sức mà không thoải mái”. Nghĩ chuyện này, Thượng Quan Thu Trừng nhịn không được bật cười.
A …… Nàng đối với những thứ đinh đinh đang đang này không có hứng thú gì, nhưng thật ra nam nhân kiêu ngạo bên gối kia tặng đồ thành nghiện, noại trừ vơ vét chung quanh sách vở nàng cảm thấy hứng thú khi nhàn rỗi thì nàng đọc ra, còn thích mua chút châu ngọc trang sức giá trị xa xỉ cho nàng.
Chỉ cần nhìn thấy trên người nàng đeo vật phẩm trang sức hắn đưa, liền vui vẻ như muốn bay lên thiên dường, nàng đây cũng không thích dội nước lã, chỉ có thể theo ý hắn.
Bộ phỉ thúy trang sức kia nghe nói là cực phẩm hắn chọn của “Trăn Phẩm hiên”, sớm muốn đem tặng cho nàng, không nghĩ tới trên đường lại bị Văn lão thái quân chặn lại, dám đoạt đi, hắn tức mấy ngày nay chỉ cần nghĩ đến là liền nổi giận lên.
Dĩ nhiên là vì việc này!
Văn Thiếu Thu không nói gì nhìn bạn tốt nghiêm mặt muốn giết người, trong lòng thật sự là không biết nên khóc hay cười. ” Về chuyện này, ta không phải đã xin lỗi sao?”
Vài ngày trước, khi nghe tổ mẫu nhắc tới chuyện này, hắn liền tới tạ lỗi rồi, như thế nào Ngao thiếu gia lại còn ghi hận a!
“Ta có nói hai chữ “tha thứ” này sao?”. Giận dữ liếc mắt một cái, Ngao Hạo mặt bình tĩnh hỏi lại.
“Tẩu tử người ta cũng không để ý…..”. Dù sao đuối lý, Văn Thiếu Thu chột dạ than thở.
“Thật có lỗi, ta lòng dạ nhỏ nhen, so đo cực kỳ”. Cười lạnh liên tục, đem câu nói chột dạ than thở ngắn ngủn đầu tiên lầm bầm đáp lại.
Người ta đều thừa nhận chính mình là lòng dạ nhỏ nhen, hắn còn có thể nói gì?
Bị mắng mỏ hoàn toàn không có lời gì để nói lại, từ trước nay Văn Thiếu Thu tao nhã phóng khoáng thực sự chỉ có thể sờ sờ cái mũi, hai tay đan nhau. “Nói đi! Ngươi muốn ta xin lỗi thế nào?”
Ngao thiếu gia là một gian thương, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Quả nhiên không ngoài suy nghĩ, Ngao Hạo cười lạnh mở miệng. “Hai chúng ta hợp tác buôn bán tơ lụa, lợi nhuận sáu tháng cuối năm sẽ trừ của ngươi, bù lại thời gian cùng tinh thần ta lúc trước chọn trang sức ở “Trăn Phẩm hiên””.
” Không thành vấn đề!”. Mặc dù bị tuyệt tình, Văn Thiếu Thu vẫn là miệng cười vui vẻ đáp ứng.
Trên thực tế, buôn bán tơ lụa kia tuy là hai người cùng hợp tác, nhưng hắn đã sớm biết bề ngoài thì Ngao Hạo nói sẵng, trên thực chất cũng là rất dễ nói chuyện lại là người rất có trách nhiệm, vì thế lừa đem tất cả mọi sự giao hết cho bạn tốt, làm cho Ngao Hạo tức giận phải bước lên thuyền giặc, cuối cùng vẫn là không thể “bị làm phiền” mà lơ là chú ý.
Cho dù như thế, Ngao đại thiếu gia vẫn là rất đàng hoàng đem một nửa lợi nhuận kia chia cho hắn, kết toán cho hắn không hề ít, hoàn toàn không vì chính mình hao tổn sức lực mà tính toán chi li.
Đây chỉ là việc trừ lợi nhuận nửa năm của hắn đi mà nguôi giận, đã coi như là có lòng tốt rồi, nếu muốn nói thật sự so đo, đừng nói là nửa năm, cho dù hàng năm Ngao đại thiếu gia đều trừ tiếp lợi nhuận của một trong hai người dùng làm bồi thường, hắn cũng sẽ không chút do dự gật đầu đáp ứng, hai tay dâng lên cảm động đến rơi nước mắt.
“Yên lặng là cho kẻ cắp ngươi chiếm hết tiện nghi!”. Tựa hồ sớm nhìn thấu bạn tốt kia tâm tư giả dối, Ngao Hạo nhịn không được khinh bỉ liếc ngang mắng mỏ, nhưng hắn cũng không còn cách nào.
Ai …… Đã lên thuyền giặc, muốn rời thuyền nói dễ hơn là làm? Chỉ có thể cứ theo mệnh mà làm trâu làm ngựa thôi.
Chính là hắn cá tính thật sự cố chấp, kẻ cắp kia ngay cả bị mắng, vẫn như trước luôn cười tao nhã phe phẩy cái quạt, tuyệt không để ý, dù sao bị mắng cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào.
Thiếu gia không phải kẻ trộm, sao lại muốn mắng thiếu gia là kẻ cắp? Ngao thiếu gia không chỉ là kẻ hung dữ, miệng còn rất xấu nữa!
Hỉ Phúc núp ở đằng sau bất mãn đối nghịch, trong lòng rất là tức giận, lập tức vụng trộm nhô đầu ra, tuy rằng rất sợ bộ mặt lạnh lùng hung ác kia làm hại, lại vẫn như cũ lấy dũng khí hướng Ngao Hạo tức giận trừng mắt liếc một cái, thay chủ tử nhà mình trút giận.
Nào biết cái nhìn chằm chằm này của nàng không chút nào có tác dụng, kẻ mặt ác kia không có nhìn ra, ngược lại rơi vào hết trong mắt Thượng Quan Thu Trừng, làm cho nàng có cảm giác rất thú vị bật cười đứng lên.
“Làm sao vậy?”. Thấy mẹ ruột đứa con yêu của mình mày nhăn lại cười, mặt mày cùng khóe miệng Ngao Hạo nhẹ nhàng hỏi, cùng lúc trước bộ mặt nổi giận mắng mỏ đối với kẻ cắp kia, quả thực là sắc mặt biến đổi rất sống động.
“Không có gì”. Giữ nụ cười thanh nhã yếu ớt, Thượng Quan Thu Trừng nhẹ nhàng lắc lắc trán, ôm trong ngực đứa con không sôi nổi, không yên tĩnh dịu dàng nói: ” Tiểu tử kia ngồi không yên, thiếp mang hắn đến hoa viên dạo chơi”.
“Ta gọi nha hoàn đến ẵm đứa nhỏ …..”. Nghĩ đến nàng chân thọt không tiện hành động, cho dù chỉ là mệt một chút, Ngao Hạo cũng không để nàng phải chịu.
“Không cần!”. Vội vàng ngăn cản hắn gọi nô bộc ở phía xa, Thượng Quan Thu Trừng giữ nụ cười lạnh nhạt yếu ớt ngược lại đối Hỉ Phúc hỏi: ” Hỉ Phúc cô nương, có thể cùng mẫu tử chúng ta đi dạo hoa viên không?”
Hả? Là hỏi nàng sao?
Hỉ Phúc nhất thời phản ứng không kịp, sau khi ngu ngơ sửng sốt ngu một chút, ánh mắt mê hoặc hướng chủ tử nhà mình nhìn lại mà hỏi.
Nàng muốn nghe thiếu gia nói, thiếu gia chưa nói nàng có thể theo Ngao phu nhân đi dạo hoa viên, nàng sẽ không thể đi.
Hiểu được nha hoàn ngốc này của hắn cần một cái lệnh, một hành động có tính khờ ngốc, Văn Thiếu Thu gật đầu cười nói: “Hỉ Phúc, em theo tẩu tử đi đi!”
Được mệnh lệnh của chủ tử, Hỉ Phúc lập tức gật đầu, thấy Thượng Quan Thu Trừng từ ghế đá đứng dậy, nàng chủ động tiến lên tiếp nhận tiểu nam oa không an phận, mặt tròn lộ ra tươi cười khờ khạo hồn nhiên.
Nàng biết Ngao phu nhân chân không tiện, ôm tiểu nam oa đi đường chắc chắn sẽ càng thêm cố sức, vẫn là nàng ôm có vẻ tốt hơn.
“Hỉ Phúc cô nương, cám ơn cô”. Hoàn toàn không xem nàng là hạ nhân, Thượng Quan Thu Trừng dịu dàng nói cảm ơn, đối với cô nương tính tình khờ khạo ngốc lại hồn nhiên này tự nhiên thấy thương tiếc.
“Thế nào, làm sao …..”. Có chút ngượng ngùng ửng đỏ mặt, Hỉ Phúc thật sâu sắc cảm thấy Ngao phu nhân trước mắt tuy rằng trên mặt có mang vết sẹo đáng sợ, nhưng lại so với nữ tử nàng gặp qua đều còn đẹp hơn!
Tựa hồ cảm thấy mặt nàng hồng thật sự thú vị, Thượng Quan Thu Trừng lại buồn cười, từ trước nay với tính tình trong sáng nhưng lạnh lùng của nàng khó có thể thân thiện được với cô nương khờ ngốc đang ôm con này, hướng một đường đi trên hoa viên rộng có nhiều hoa nở rộ, bướm bay trong gió.
Trong lương đình, hai nam nhân nhìn theo các nàng từ từ bước phía trước hoa viên, không chỉ có tiểu tử kia hưng phấn nhìn theo bướm bay ở không trung, hai người một lớn một nhỏ tiếng cười vui hòa theo gió mát, làm người ta thấy cũng không ngăn được khóe môi nhếch lên, lòng tràn đầy sung sướng.
Một hồi lâu, hai nam nhân cười thu hồi ánh mắt, sau đó liếc mắt nhau, Văn Thiếu Thu đối với Ngao Hạo biểu lộ tình cảm dịu dàng với thê nhi thấy thực bình thường, nhưng thật ra Ngao Hạo đối với việc ánh mắt hắn không tự giác mà dịu dàng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại không nói thêm gì, chính là đem đề tài chuyển hướng.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai người sắc mặt thoải mái mà bàn luận công việc, một hồi lâu qua đi, rốt cuộc cũng nói chuyện xong đàng hoàng, Ngao Hạo lúc này như mới nhớ cái gì nhắc tới —
“Đúng rồi! Lúc trước ngươi muốn ta giúp ngươi tìm nhà đã tìm được rồi, ta hôm qua đi xem qua, phòng ở sắp xếp ngay ngắn, kiến trúc xây dựng tỉ mỉ, tuy rằng chỗ thành tây hẻo lánh một chút, nhưng yên tĩnh hợp lòng người, chỉ cần thêm quét dọn liền có thể ở, hơn nữa chủ nhà đã vội vã dời Giang Nam, giá cả thật là rẻ, đã nhiều ngày ngươi tìm cái chưa từng đi nhìn một lần, nếu vừa lòng, ta phải đi tìm chủ nhà ký giấy mua”.
” Được rồi! Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, ngươi cảm thấy nếu có thể, khẳng định là không kém, liền mua đi!”. Nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, Văn Thiếu Thu cười nói, cũng không biết là quá mức tùy tiện tín nhiệm, đối với một chuyện mua nhà nhưng lại toàn quyền giao cho bạn tốt xử lý, ngay cả chính mình cũng không thèm nhìn tới.
Dù sao dĩ vãng ý lại quá sâu, Ngao Hạo đối với kẻ cá tính lười như hắn cũng hiểu biết rõ ràng, lập tức chỉ có thể hận giận trừng mắt liếc một cái, cũng ác ý châm chọc nói: “Đường đường Văn đại thiếu gia ngay cả mua tòa nhà mà cũng phải lén lút, giả danh nghĩa ta mà mua sao? Chắc sẽ không là vì sau này khi bị ép hôn, trước tìm chỗ ẩn thân đi!”
Hừ! Những năm gần đây, hai nhà Ngao, Văn buốn bán vừa là thù cùng vừa là bạn, có khi cạnh tranh, có khi hợp tác, nhưng chuyện hợp tác của hai nhà, ngoài cái trên bề mặt mọi người đều biết ở ngoài, còn có bạn tốt lấy danh nghĩa cá nhân lén cùng hắn hợp tác, đừng nói người ngoài không rõ ràng lắm, liền ngay cả Văn lão thái quân nắm giữ quyền lớn cũng là không chút nào hay biết.
Nói thực ra, hắn cũng không phải thực hiểu được vì sao bạn tốt muốn làm như thế, dù nói thế nào, hắn cũng là hương khói duy nhất của Văn gia, mà hai năm gần đây, Văn lão thái quân cũng dần dần đem gia nghiệp từ từ chuyển giao cho hắn cháu đích tôn quản lý, thế nào cũng không tưởng được bạn tốt lại lén tạo sự nghiệp khác, mở rộng tài sản đến tột cùng là vì cái gì?
Bất quá nghi ngờ thì nghi ngờ, trên thực tế, hắn cũng lười đến hỏi kẻ cắp họ Văn kia đáy lòng đến tột cùng là đang bàn tính cái gì, nhưng nếu có thể thừa cơ đến châm chọc khiêu khích, thỏa một chút trong lòng oán giận — liền nay như vậy, như vậy hắn cũng sẽ không khách khí là được.
“Bức hôn?” Ngón tay tao nhã gõ gõ, Văn Thiếu Thu nâng cao đuôi lông mày, bộ mặt đẹp tươi cười có ý cảnh giác sâu sắc. “Có ý tứ gì?”
Hả? Hắn không biết?
Giống giống như nhận thấy được cái chuyện thú vị gì, Ngao Hạo mặt vốn sáng rỡ rốt cục cục nở nụ cười, hơn nữa cười tà ác đến cực điểm, làm cho người ta thấy nhịn không được nổi cả da gà.
Thấy thế, Văn Thiếu Thu lâm vào thất kinh một trận, nhưng trên mặt lại ra vẻ không có gì. ”Chỉ giả vờ giả vịt, ngươi biết cái gì? Còn không mau nói!”
“Ta nói Văn thiếu gia, ngươi cũng biết lão thái quân nhà ngươi mua bộ phỉ thúy trang sức kia là muốn dùng làm gì?” Tâm tình trong nháy mắt rất tốt, người mặt lạnh kia khó được có nụ cười nở sáng rỡ như hoa.
” Không phải lão nhân gia nhìn trúng ý, mua cho bản thân mang?” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi nheo lại, Văn Thiếu Thu vẫn là nghĩ như vậy.
” Không không không!” Ngao Hạo ý tứ trêu tức mười phần hàm xúc phe phẩy ngón trỏ. “Nghe nói Văn lão thái quân mua bộ phỉ thúy trang sức kia, là muốn đưa cho cháu dâu tương lai làm lễ gặp mặt. Ta nói huynh đệ, ngươi tương lai chờ ngày sẽ bị ép hôn đi!” Đương nhiên đến ngày mừng đó, dựa vào chúng ta cùng được liệt vào hai đại công tử ở kinh thành, lại là bạn tốt, lễ mừng ta sẽ không keo kiệt đâu”
Ghi hận rất sâu, nói đến lúc trước còn đem đối phương ra nói, hoàn toàn trả, còn trả sạch sẽ nữa.
Ha ha, không thể tưởng được họ Văn cũng có một ngày này!
Nhớ ngày đó khi hắn bị lão gia tử nhà mình bức hôn, còn bị họ Văn này chế nhạo trêu đùa một trận, tuy rằng sau này hắn cùng với Thu Trừng vợ chồng tình cảm như chim liền cánh, còn có đứa con bảo bối, kết cục thật là tốt đẹp, nhưng nghĩ lại sắc mặt giễu cợt lúc ấy của kẻ cắp này, hắn vẫn là lòng tràn đầy khó chịu, nay lúc báo thù cũng đã tới rồi.
Vẫn giữ trên mặt nụ cười, Văn Thiếu Thu hoài nghi chất vấn: ” Việc này ngươi làm sao biết?”
Ngay cả chính hắn cũng còn chưa nghe nói, Ngao Hạo thế nào biết được?
” Nhớ ngày đó không biết là ai từng nói nô bộc tin tức to nhỏ rất nhiều, có chuyện gió thổi cỏ lay gì, không cần đợi đến canh ba cả thành đều biết, thành đề tài chuyện trò ọi người nhâm nhi trà rượu…….” Cố ý dừng một chút, Ngao Hạo nhếch miệng mỉm cười hỏi lại: ” Là ai nói, nói vậy ngươi so với ta rất rõ ràng, không cần ta nhắc nhở đi?”
A……. Chính cái gọi là quân tử báo thù, ba năm không muộn, hắn rốt cục có được cơ hội, còn trả được thù, loại cảm giác này thật sự là sung sướng!
Nhớ tới trước kia, chính mình cũng từng đối Ngao Hạo nói trêu chọc nói móc, Văn Thiếu Thu hoàn toàn không nói gì một lúc, bất quá thật xác định một sự kiện — Ngao đại thiếu gia thực sự biết ghi hận!
Thấy kẻ cắp kia luôn bày ra vẻ phóng khoáng biếng nhác, nay vẻ mặt biến dạng, Ngao Hạo lại mừng rỡ, cho thấy con chuột báo được oan sảng khoái đến vô cùng.
“Ngươi cứ cười đi!” Mắt liếc ngang nhìn, càng xem càng thấy ghét, Văn Thiếu Thu mặc kệ hắn, lập tức liên tục tiếp nhận cũng không nói trả, tự đứng dậy bước về phía hoa viên, chuẩn bị đi tìm nha hoàn ngốc khờ khạo hồn nhiên, xem hắn như thần kia.
“Ha ha ha……” Quả nhiên, có người phi thường thuận theo ý dân, lập tức không e dè cười to, lòng tràn đầy sung sướng lập tức đứng dậy theo đuôi, hướng nơi có ái thê con dễ thương đang chơi đùa, tiếng cười không dứt đi đến hoa viên.
Nha Đầu Khờ Nha Đầu Khờ - Trạm Lượng Nha Đầu Khờ