There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 668 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36: Yêu (2)
ấy ngày nay Tô Y không dám chủ động liên lạc với Hạ Vũ Hiên, ngược lại vừa đến thời gian tan lớp, cậu ta sẽ tới trường học đón cô.
Vừa bắt đầu mỗi lần cô đều kiếm cớ cự tuyệt ý tốt của cậu ta. Chẳng qua là lần này không được, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hạ Vũ Hiên.
Hạ Vũ Hiên nhìn thấy cô đi tới, đưa tay xoa xoa mái tóc xù của cô, cực kỳ quyến luyến nói: “Tôi muốn trở về Anh quốc.”
Tô Y gạt rụng móng vuốt đang giày xéo mái tóc của mình, trong lòng một nửa nhẹ nhỏm, một nửa mất mác. “Tốt lắm, đi mau đi mau.”
“Em sẽ nhớ tôi đấy.” Hạ Vũ Hiên kề sát vào gần cô cười đến khuôn mặt đắc ý.
Tô Y cúi đầu nói lầm bầm. “Không thể nào.” Nhớ cũng sẽ không thừa nhận.
Hạ Vũ Hiên biết cô không dám thừa nhận, kéo cô vào trong lòng, thâm tình nói: “Nhưng mà tôi sẽ nhớ tới em.”
Tô Y run lẩy bẩy nổi da gà, “Không cần.”
“Nếu không tôi sẽ thường bay trở về nhìn em.”
“Không cần đốt tiền như vậy.”
“Tiểu Y thật tốt, đã biết thay tôi tiết kiệm tiền rồi!”
“Thôi đi, ai thèm quản cậu.”
“Chẳng qua tôi xong xuôi công việc rồi sẽ trở về. Ha ha.”
“Cậu ————” Tô Y bị ép buộc kéo vào trong ngực tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái cà tím.
Lúc này đã có rất nhiều học sinh lục tục đi ra khỏi trường học, trong đám người trà trộn Tô Nhiên không tìm ra bà xã nhỏ của mình. Anh ở phòng học của cô tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bóng dáng của bà xã nhỏ, vừa mới chuẩn bị đi đến trước cổng trường gọi điện thoại cho cô. Thật khéo, từ xa xa anh đã nhìn thấy một thằng nhóc tóc đỏ đang ôm bà xã nhỏ của mình, còn ở khoảng cách gần như vậy.
Tô Nhiên tức sùi bọt mép, tựa như tia chớp xông tới, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chia rẻ hai tình nhân đang “thâm tình ôm nhau”. “Hai người đang làm gì đó!!”
Cái này không phải là nói nhảm hay sao? Người ta đang ôm nhau nha. ······ -_-|||
Tô Y vừa nhìn thấy anh trai xuất hiện, trong lòng lập tức không biết là nên vui mừng hay nên sợ. Chẳng qua là rúc cổ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Nhiên.
Hạ Vũ Hiên thấy thế không khỏi cười, lôi kéo tay Tô Y liền kéo cô vào trong ngực. “Anh là anh trai của Tiểu Y? Chúng tôi đang qua lại, rất hân hạnh được biết anh.”
Đang qua lại? Tô Y cả kinh mãnh liệt ngẩng đầu, liền đối mặt cặp mắt có thể phun ra lửa của Tô Nhiên. Giống như là sói sám lớn muốn ăn cô bé quàng khăn đỏ!
Sói xám lớn hướng về phía Hạ Vũ Hiên khẽ mỉm cười, đặc biệt ôn hòa hỏi Tô Y, “Là như vậy sao?”
Tô Y bị dọa đến hai chân run rẩy mà không ngừng cười khổ. “Ha ha, còn chưa phải.” Vốn là cũng không có mà.
Tô Nhiên hài lòng ngoắc ngoắc tay với cô. Tô Y giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ nhân, tránh thoát khỏi cánh tay của Hạ Vũ Hiên trở lại bên cạnh anh.
Ách, thật đáng thương ——
Tô Nhiên ôm lấy bà xã nhỏ nghe lời, thưởng cho cô một nụ hôn lên má. “Ngoan, hiện tại không thể tìm bạn trai. Mau nói cho người ta, đừng chậm trễ thanh xuân của người khác.”
Hạ Vũ Hiên dù bận vẫn ung dung nhìn hai anh em trong truyền thuyết. Người anh trai này như thế nào lại thấy giống như là tình địch. Cho nên ở trước mặt cậu lại hôn cô. Thật là biến thái mà! = =
Tô Y bối rối nhìn Hạ Vũ Hiên, liên tục nháy mắt với cậu ta. “Cậu đi về trước đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Hôm nay tôi về nhà cùng anh trai, cũng không cần cậu tiễn.”
Hạ Vũ Hiên vười. “A, không sao, tôi có thể đưa cả hai về.”
Tô Nhiên cũng cười, “Cám ơn ý tốt của cậu, tôi say xe.”
Tô Y囧, “Ách, tôi cũng say xe.”
Hạ Vũ Hiên: Tiểu Y đáng thương, bị anh trai của cô hù dọa thành cái bộ dạng gì, cái gì cũng phụ họa theo. Cô có bị say xe hay không cậu còn không biết sao?
Tô Nhiên: Y Y, câu này có thể không nói, nhưng mà em nói càng làm cho anh vui vẻ!
“Vậy cũng tốt, tôi đi trước.” Hạ Vũ Hiên thấy Tô Y vẫn lắc lắc điện thoại di động trong tay, nhất thời sáng tỏ. Cũng không kiên trì nữa, lái xe rời đi.
Tô Nhiên kéo tay Tô Y cầm thật chặt trong lòng bàn tay, có ý tốt nhắc nhở cô. “Y Y, em quên ngày đó ông lão xem bói nói với em cái gì sao?” Bước dự phòng kia không có tác dụng sao?
Tô Y nhớ lại, “A, nhớ, ông ấy nói chúng ta rất nhanh liền có thể tìm thấy ba!”
Đầu Tô Nhiên đầy vạch đen. “Anh không phải nói cái này.”
“Vậy anh nói cái nào?”
“Ông ấy nói ý trung nhân của em cùng một họ với em!”
Tô Y bừng tỉnh đại ngộ. “A, cái này à, nhưng mà em không biết người đàn ông nào họ Tô nha!”
(╰_╯)# “Anh không phải là đàn ông hay sao?”
“Nhưng anh là anh trai của em! Không tính!”
“Ngốc chết được! Về nhà!!” Sói xám lớn lại nội thương ——
………..
Hai anh em về đến nhà, Tô Y đuối lý tự động tự giác làm cơm cho Tô Nhiên. Sau đó lại ngoan ngoãn dọn dẹp vệ sinh trong nhà. Rốt cục chờ đến 3:30 chiều, cô cảm thấy cơ hội tới, nói với anh cô đi xuống lầu mua giấy vệ sinh.
Tô Nhiên nhất thời khinh thường liền thả con cừu nhỏ đi.
Anh nào biết con cừu nhỏ dị thường ngoan ngoãn kia lại đi tìm Hồng Thái Lang nương tựa!
Tô Y đi chưa được một lát, An Tiểu Nhược liền hấp tấp chạu tới nhà Tô Nhiên, đứng ở bên ngoài điên cuồng ấn chuông cửa.
1 phút đồng hồ sau, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Tô Nhiên. “An Tiểu Nhược, đến tìm Y Y à? Em ấy ——”
“Không phải. Em đến tìm anh.” An Tiểu Nhược thuận khí, “Mẹ em muốn mời hai người đến nhà ăn cơm. Em đã gọi điện thoại nói với Tô Y rồi, cậu ấy từ siêu thị đi ra ngoài liền trực tiếp đến nhà em. Cho nên em là đặc biệt tới đón anh.”
Tô Nhiên mỉm cười nhìn đồng hồ trên tay một chút. “Dù sao hiện tại thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi siêu thị tìm Y Y, sau đó cùng nhau đi.”
An Tiểu Nhược bận rộn vươn tay ra ngăn cản, tiếp tục nói ra lời lừa gạt. “Đến lúc ấy cậu ấy tự đón taxi đi, trước tiên anh cùng em đến nhà em đi. Ba em muốn đánh vài bàn cờ tướng với anh, bàn cờ cũng đã bày ra xong, chờ em mang anh về nhà thôi đó.” Anh trai Tô Nhiên, đừng trách em, em đây cũng là vì hạnh phúc của Y Y nhà anh nha.
Tô Nhiên đổi quần áo xong liền cùng An Tiểu Nhược đến nhà họ An. Vừa mới tới cửa, ba An liền kích động vui mừng bật lên từ trên ghế sô pha, cực kỳ nhiệt tình lôi kéo tay Tô Nhiên. “Đại tác giả cuối cùng cũng tới rồi, mau tới đánh cờ với chú.”
Sau đó, trong thời gian kế tiếp, An Tiểu Nhược cùng mẹ An chỉ nghe thấy ba An không ngừng tái diễn những câu như vậy:
“Đi lại lần nữa, đi lại lần nữa, chỉ một lần!”
“A? Tại sao lại chết rồi?”
“Đi lại! Là chú lơ đãng.”
“Con ăn nhanh như vậy làm gì?! Chú còn chưa có qua sông!”
......
Gần 4:30, điện thoại phòng khách vang lên. Mẹ an từ trong phòng bếp đi tới bắt điện thoại, bên kia lập tức truyền tới một giọng nói phụ nữ cực kỳ cao decibel.
“Xin chào thông gia! Chúng ta nhanh chọn ngày cho cặp vợ chồng son đi!” Là mẹ của Lục Hàn Tịch.
Trên mặt của mẹ An hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. “Bà nhầm số rồi ạ.”
“Đây không phải là nhà của Tiểu Nhược sao?”
“Làm sao bà biết tên của con gái nhà tôi? ——”
“Vậy thì đúng rồi, tôi là mẹ chồng tương lai của Tiểu Nhược nha! Con tôi cùng con gái bà thông gia đã tự định chung thân rồi. Bên thông gia còn không biết? Bọn nhỏ cũng đã sống chung.”
Mẹ An nghe đến đó liền quơ múa cánh tay nổi giận lôi đình. “Lão bà chết tiệt! Đừng có mà nói lời vũ nhục con gái của tôi! Con bé ngay cả bạn trai còn chưa có. Bà lượn đi cho tôi!” Sau đó “rụp” một tiếng cúp điện thoại. Nửa lôi nửa kéo cặp cổ An Tiểu Nhược đi vào phòng cô thẩm vấn.
Tô Nhiên bất đắc dĩ cười cười, sư phụ~, cô thật sự đảo loạn người nhà họ An rồi. Đối diện, ba An vẫn còn đang nhíu mày khổ sở suy tư bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào. Lúc này, điện thoại di động của An Tiểu Nhược lại vang lên.
Tô Nhiên hướng phòng của cô gọi một tiếng có điện thoại. Nhưng mà người bên trong một chút phản ứng cũng không có, đoán chừng lúc này mẹ An đang thẩm vấn khí thế ngút trời đâu.
Tô Nhiên nghĩ lại có lẽ là Y Y gọi tới cũng không chừng, vừa hay cô cũng nên sắp tới rồi. Vì vậy đứng lên cầm lấy di động của An Tiểu Nhược, quả nhiên là Tô Y gọi tới. Anh nhận điện thoại còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy cô lên tiếng.
“Tiểu Nhược, kế điệu hổ ly sơn thành công không? Không thể để cho cái lão yêu tinh anh trai làm hư chuyện tốt của mình nha. A, xe bus tới, trước không nói nữa, chúng ta nhắn tin nói chuyện.”
Tô Nhiên cố đè xuống tức giận, nhìn vẻ mặt kinh sợ của An Tiểu Nhược từ trong phòng ra ngoài, cúp điện thoại di động mỉm cười, nói: “Tiểu Nhược, thành thật khai đi, nếu không tự nhận lấy hậu quả.”
An Tiểu Nhược vội vã lắc đầu giống như sắp đứt ra vậy, giả vờ ngay ngốc nói: “Ha ha, chính là mời anh ăn cơm mà thôi.”
“Sau đó để cho tên tiểu tử chết tiệt kia cùng Y Y ra ngoài hẹn hò đúng không? Nói cho anh biết thời gian, địa điểm! Tô Nhiên tiếp tục nhàn nhã xoay tròn điện thoại di động của cô. Anh nói cách để cho cô ngoan ngoãn nói thật. “Em cũng đã thấy qua tính tình của mẹ Lục Hàn Tịch rồi chứ? Nếu để cho cô ấy biết con trai bảo bối của mình bị người khác nhìn thấy ——”
“5 giờ tại quán bar!” An Tiểu Nhược vội vã bật thốt ra lời trước lời đe dọa. Trong lòng lại mắng, Tô Nhiên, anh quá hèn hạ! Tiểu Y còn có thiếu gia Thịnh Hạ, thật xin lỗi hai người. Lão yêu quái quá kinh khủng, mình có nhược điểm trong tay anh ta, cho nên mình không đấu lại anh ta. Trước thời gian liền tử trận ————
Tô Nhiên hài lòng để điện thoại trở lại trong tay An Tiểu Nhược, hòa ái dễ gần vỗ vỗ vai cô, vô cùng ôn nhu nói: “Tiểu Nhược biểu hiện rất tốt, thời khắc mấu chốt vẫn đứng về bên phía anh trai. Hôm nào anh mời em ăn cơm. Anh còn có việc, phải đi bắt cô nhóc không nghe lời rồi. Gặp lại!”
Nhà Có “Sói” Đói Nhà Có “Sói” Đói - Thanh Đình