I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29-30
hương 29:  Không thèm tiến công chiếm đóng…
“Không đi cũng được…” Cố Lãng chậm rãi nói, đá mông Lục Nhược một cái, “Chị dâu nhà chú muốn ngồi đá quý bay lên trời, nếu làm được thì muốn đi hay ở là tùy.”
“Nhị ca, anh nói đùa đi!” Lục Nhược muốn xỉu rồi, bay lên trời thì còn được, anh có thể dùng máy bay riêng đưa cô đi, có điều, đá quý? Định bắt anh tìm đá quý thành tinh sao?
Cố Lãng vẫn sờ sờ cái hộp nhẫn trên tay, gật đầu, “Là thế này. Ca ca ta muốn kết hôn, nể tình chúng ta anh em thân thích, chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời ta đành giao cho ngươi vậy.” Vừa nói vừa nhéo nhéo cái mặt Lục Nhược, “Không làm sao…. Thất vọng quá… hổ danh “thiếu niên thiên tài” rồi!”
Lục Nhược miệng cứng đờ, nỗ lực nói đạo lý với anh lần nữa, “Ca, em không…”
Cố Lãng lấy điện thoại ra xem ngày, “Ừm, Lục Hi cũng muốn trở về rồi. Hình như cha mẹ cậu muốn đem cô ấy nhanh chóng gả ra ngoài, không biết cậu có thể kịp về nhà  mừng năm mới không nhỉ?”
Lục Nhược cau có, “Nhị ca, em làm, nhưng em làm không thành thì sao?”
“Được rồi, tay chân tình báo của cậu anh mượn dùng một chút. Đến lúc thể hiện trí thông minh của cậu rồi, đừng làm anh thất vọng.” Đè lấy đầu anh, Cố Lãng giơ tay lên mang theo đám tay chân rời đi.
“Khốn!” Lục Nhược ngốc nghếch sửng sốt một lúc mới hiểu rõ ý tứ của Cố Lãng, tức giận giậm chân, “Mang hết tay chân của cậu đi, cậu đây biết đi đâu mà tìm hiểu chuyện tình nhà ngươi? Không phải là đem đá buộc chân chuồn chuồn sao?!”
Cố Lãng thấp thỏm…
Tần Tiểu Mạn từ lúc xuất viện không khóc lóc nữa, bĩnh tĩnh đến quái dị.
Buổi tối, anh đóng cửa suy nghĩ thật cẩn thận. Thấy cô tắm xong vào phòng, đứng trước của phòng cô đi đi lại lại mấy lần mới dám đẩy cửa bước vào.
Tiểu Mạn chui trong chăn nghịch điện thoại, thấy anh lại gần bình tĩnh liếc một cái, xoay lưng lại với anh.
Cố Lãng bị dọa cho chết khiếp, cô như thế này, anh đến xin lỗi cũng không biết nói như thế nào. Mà nói, cũng không phải lỗi của anh mà? Anh đã nghĩ là sẽ đuổi cô gái kia đi, ai biết được Lục Nhược lại mang cô nhét vào trong xe? Được rồi, nếu cô muốn trách anh lúc đó còn dám làm chuyện như vậy thì cũng đáng. Có điều, cô trên người anh náo loạn như vậy, làm sao mà anh nhịn được?
Trong đầu Cố Lãng lại không tự chủ được nhớ tới lúc Tiểu Mạn ngồi trên người anh chủ động, dù là lần đầu tiên, lại không có kỹ xảo gì, động tác vụng về ngốc nghếch lại khiến anh không thể khống chế nổi, chỉ có thể thả mình đắm chìm vào cơn mê loạn với cô.
Dừng lại! Cố Lãng tự cảnh cáo, muốn lấy cô về nhà thì bây giờ phải thể hiện cho tốt. Tiểu Mạn bình thường hiền lành nhẫn nhịn, cho dù có bị người ta chà đạp cũng rất ít khi tức giận, thế nhưng đã nổi giận thì nguy to rồi. Anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ, ngày trước có một thời gian Tiểu Mạn cực kỳ thích ăn kem Dazs*, dành dụm tiền tiêu vặt mấy tuần mới dám mua một cái lại bị anh vừa đi đá bóng về, nóng quá ăn một miếng hết veo. Tiểu Mạn khóc muốn long trời lở đất. Cố mẹ đành đi mua đủ các vị cho cô ăn, cô vẫn rưng rức khóc. Kết quả, Cố cha lúc nào cũng hiền lành nhân hậu lần đầu tiên nổi giận, cũng vì thế mà làm hỏng luôn cái chổi nhà anh. Sau đó, Tiểu Mạn thấy cái mông xanh tím của anh mới dần dần tha thứ.
Cố Lãng hắng giọng chuẩn bị giải thích rõ ràng với cô. Cuộc sống của cô từ trước tới nay luôn thuần khiết không chút vấy bẩn, chính là bởi vì Cố Lãng luôn cẩn thận giữ bí mật để người thân của anh cũng như cô có được cuộc sống bình thường nhất. Anh là đàn ông, anh dám đảm bảo rằng, nếu như anh yêu ai càng nhiều, anh càng cam tâm tình nguyện trao hết tất cả cho người đó, kể cả tôn nghiêm cũng như lòng kiêu ngạo. Chỉ là, anh thời gian đầu ở bên ngoài cũng có lúc không chống lại được cám dỗ.
Xốc chăn lên định chui vào, thấy người ở phía chăn lập tức cuộn người lại, Cố Lãng bỗng thấy không nhúc nhích nổi. Hai ngày rồi mà trên người cô vẫn lưu lại rất nhiều vết tích. “Làm ơn đặt chăn xuống, em lạnh!” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như dội một gáo nước lạnh vào đầu anh. Cố Lãng oán hận buông chăn, cô có ý gì đây?
“Cảm ơn.” Tiểu Mạn cuốn lấy chăn, cũng không quay đầu lại, ngón tay mảnh khảnh tiếp tục bấm bàn phím.
Điện thoại không ngừng rung lên báo có tin nhắn đến, Tiểu Mạn chăm chú nhắn tin, tuyệt đối không thèm để ý người nào đó ở sau lưng.
Cố Lãng càng nghĩ càng thấy ấm ức, tắt đèn ngủ đầu giường cũng nằm xuống quay lưng lại với cô ngủ.
Hai người đắp chung chăn, lại đều nằm tách ra hai bên, ở giữa chừa lại một khoảng trống. Cho dù có hệ thống sưởi, ban đêm vẫn cảm thấy lạnh. Tần Tiểu Mạn không chịu được bắt đầu dịch sát vào người Cố Lãng, cho đến khi đụng vào lưng anh, nhiệt độ ấm áp quen thuộc truyền đến khiến cô muốn lẩn trốn. Cố Lãng nhanh hơn, trở mình đè lấy cô, không cho cô nhúc nhích.
Cố Lãng vốn dĩ đang phẫn uất muốn chết, giận chính mình không chịu cố gắng. Bỗng dưng cô lại chủ động tiếp cận, làm sao có thể bỏ qua được.
Hai người vốn đều có chung thói quen lúc ngủ không mặc quần áo, *Xịt máu* cứ như vậy ở  trong tư thế tình cảm tối nguyên thủy của loài người.
Tần Tiểu Mạn rất quẫn bách, cái tư thế này thực sự rất nguy hiểm. Chỉ cần anh dùng chút sức chắc chắn cô sẽ thất thủ, cũng mặc kệ cái gì tiến công chiếm đóng, thúc vai đẩy anh ra.
Cố Lãng tà ác túm lấy tay cổ đặt lên đỉnh đầu, “Đừng giận nữa, anh xin lỗi rồi còn không được sao?”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi, nói xin lỗi bằng cái giọng tức giận đó, một chút thành ý cũng không có.
“Anh không biết tiểu tam lại làm như vậy. Nếu em còn ý thức một chút thì chắc chắn sẽ nhớ lúc đó anh muốn em bỏ anh ra mà?” Cố Lãng cọ nhẹ lên chóp mũi của cô, giọng nói cực kỳ thành khẩn, ánh mắt quang mang vỡ ra khiến cô nhớ tới con thú nhỏ ngây thơ vô tội.
Tần Tiểu Mạn bị Lục Nhược đê tiện hạ dược rồi bỏ lên xe. Lúc đó đầu óc cô mê muội, nhưng câu nói ngăn cản hết lần này tới lần khác của Cố Lãng lại khắc sâu trong trí nhớ. Trời biết vì sao cô còn làm oan cho anh, lúc đó anh làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của cô được đây? Xác định rõ như vậy, Cố Lãng đúng là không cần phải nói xin lỗi.
Cố Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã giãn ra, lập tức rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng, “Tiểu Mạn em phải tin anh. Hai chúng ta tốt hơn nhiều, anh còn đi trêu hoa ghẹo liễu làm gì?”
Tốt hơn nhiều? Lỗ tai Tiểu Mạn co quắp, vì sao cái từ này lại nồng nặc mùi gian tình vậy?
Cố Lãng áp má vào mặt cô kì kèo: “Em còn chưa nói cho anh biết vì sao hôm đó lại chạy tới quán bar, anh đã đưa em về nhà rồi cơ mà?”
“Em phải giúp An An tìm đồ, gọi điện cho anh anh không nghe.” Tiểu Mạn rất tự giác giải thích.
Tốt. Cố Lãng thỏa mãn thấy ngữ điệu cô đã trở lại như xưa, gặm gặm cái gáy non mịn, hung hăng cọ xát với thân thể mềm mại đang dán chặt vào lồng ngực vững chãi của mình.
“Ưm!” Tần Tiểu Mạn không phòng bị, một tiếng yêu kiều thốt ra. “Anh tránh ra một bên đi, em đang giận anh đấy!” Tiểu Mạn hoảng hốt lộ rõ bản tính.
“Vẫn còn giận anh sao. Cho em giận. Đêm nay em muốn gì anh đều phục vụ em, có được không?”
Tiểu Mạn một bên giận dữ bản thân thật yếu đuối, một bên lại thả mình vào dòng xoáy mãnh liệt do Cố Lãng tạo nên mà không cách nào thoát thân. Cơ thể ngoan ngoãn mở rộng ôm lấy anh….
….
Ngày hôm sau, Tiểu Mạn cúi đầu than thở qua điện thoại với An Nhiên.
“An An, mình vừa nhìn thấy anh ấy là lại không cách nào không đếm xỉa tới anh ấy được.” hấp háy mũi, “Mà rốt cuộc người Cố Lãng quen là ai, sao lại có chuyện đem đàn bà của mình tặng cho bạn bè chứ?”
An Nhiên “….” Chương 30: Nghi ngờ tiêu tan…
Tần Tiểu Mạn thu dọn tài liệu, chậm rãi đi ra phòng nước kiếm một tách trà.
Đột nhiên có vật gì đó bỗng bám lấy chân cô, kêu ríu rít, Tiểu Mạn cúi đầu sợ đến hai tay run rẩy đổ nguyên cốc trà nóng hổi lên cái con quái vật đang cắn cắn ống quần của cô kia.
“Két két” hai tiếng, rồi lại “Xì” một tiếng, khói đen bắt đầu bốc lên, lại “loảng xoảng” một tiếng nữa, cái của nợ kia biến thành một đống sắt vụn.
Tần Tiểu Mạn nhảy lùi về phía sau “Đây là cái quái gì?!”
“Oái, bảo bối của tôi!” đột nhiên có người từ đâu chạy lại, quay đầu trợn mắt nhìn Tần Tiểu Mạn, “Cô, cô giết chết bảo bối của tôi rồi!”
Tần Tiểu Mạn chăm chú nhìn người con trai trước mặt, tuy rằng giận dữ, đôi mày nhíu lại vẫn rất đẹp. Dáng người cao ráo, gầy gầy, nho nhã. Mũi ra mũi, mắt ra mắt phối hợp với nhau tạo thành đôi mắt câu hồn đoạt phách, cũng chính là mầm mống gây tai họa. Thêm nữa, dưới khóe môi lại còn điểm thêm một cái nốt ruồi son, thoáng cái khiến cho bộ mặt thêm phần nho nhã, mị hoặc.
Cái loại con trai này, lớn lên đúng là yêu nghiệt. Tần Tiểu Mạn trong lòng cảm thán một câu. Tuy biết rằng anh ta là Lục tổng phiêu đãng ở nước ngoài nhiều năm, tuy biết rằng đối với thủ trưởng phải luôn tôn kính, lúc cần phải nịnh nọt một chút, thế nhưng, Tiểu Mạn lần này có chút khó xử, cứng ngắc kêu lên: “Lục tổng.” Cô làm sao quên được cái kẻ trước mặt này đã gây tai họa gì cho mình. Mặc dù chưa xảy ra chuyện gì nhưng anh ta dám ngang nhiên dẫn phụ nữ đến cho người đàn ông của cô, tội lớn nhất quyết phải xử chém!…
Lục Nhược tiếc nuối nhìn đống sắt vụn trên sàn, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Đang muốn lên cơn, liếc mắt đến góc phòng lại thấy Cố tổng đang đứng đó, lập tức đè nén xuống, dịu dàng: “Chào chị dâu.”
Tiểu Mạn kinh ngạc, người này bị bệnh sao?!
“Chị dâu hóa ra lại không thích chó máy. Tiểu đệ mấy ngày nay vì chuyện hôm trước mà luôn tự trách mình. Mong chị dâu cho tiểu đệ cơ hội lập công chuộc tội.” Lục Nhược ăn nói khép nép, mắt lại nhìn con chó máy anh mất mấy ngày mới làm được nằm trên mặt đất chết oan chết uổng, trong lòng gào thét, bảo bối, cha nhất định báo thù cho ngươi!
Cửa hàng bán thú nuôi.
Nhìn Tiểu Mạn phấn khích sờ sờ búng búng bên này bên kia, Lục Nhược thầm oán thán, sớm biết cô ta thích vật sống đã trực tiếp mua tặng một con cho rồi. Lục Nhược anh từ trước tới giờ làm cho ai cái gì, người khác mong còn chẳng được, cứ như vậy, như vậy mà….
“A, tôi lấy con này được không? Con kia cũng dễ thương nữa kìa.” Tiểu Mạn ống tay áo chạm đất, ngẩng đầu đầy chờ mong, hỏi. Không nghĩ Lục Nhược lại thành khẩn như vậy, còn dẫn cô đi mua thú cưng.
Tần Tiểu Mạn từ bé đã thích chó mèo, nhưng vì Tần mẹ lại cực kỳ dị ứng với bọn chúng nên mặc cho cô cầu xin như thế nào, Tần cha cũng không cho nuôi. Đừng nói là nuôi, chỉ cần đụng vào một chút cũng bắt lập tức đi rửa tay rồi.
Hồi đó, quản đốc xưởng làm của cha mẹ cô và Cố Lãng có nuôi một con chó rất thông minh, mỗi lần cô cùng Cố Lãng về nhà đều đi qua đó để thăm nó. Về sau, con chó ấy bị người nhà quản đốc mang đi, Tiểu Mạn một thời gian sau vẫn cảm thấy mất mát.
“Được,” Lục Nhược nhíu mày, “Chị dâu, dù chị muốn cả cửa hàng này, tiểu đệ cũng mua cho chị.”
Tần Tiểu Mạn mắt dính chặt vào một con chó lông trắng tinh, “Đừng gọi tôi là chị dâu, nghe quái lắm. A, tôi muốn lấy con kia có được không?”
“Được!”
Lục Nhược sảng khoái đồng ý, nhưng Tiểu Mạn lại bắt đầu do dự. Con chó nhỏ bằng lòng bàn tay, trên cổ đeo một cái mác. Tần Tiểu Mạn khom người cúi xuống xem liền hốt hoảng, “Đắt quá!”
“Quyết định lấy con này đi.” Lục Nhược nhìn con chó lông xù kia, nhún nhún vai không quan tâm, tính toán làm gì, chó anh nuôi trong nhà còn quý hơn nhiều. Một cô gái ngu ngốc, lúc nào cũng muốn tỏ vẻ này nọ trước mặt người khác. Anh móc thẻ đưa cho nhân viên bán hàng đang đứng đợi.
Tần Tiểu Mạn giật giật tay ý muốn bảo anh lấy lại, rất nghiêm túc nói: “Đắt quá. Tôi đã tha thứ cho anh rồi. Không cần phải hoang phí nữa.”
Lục Nhược nháy mắt, “Đắt sao? Tôi không thấy thế.”
“Chờ một chút,” Tần Tiểu Mạn mở túi của mình, lục lọi một chút, móc ra một cái thẻ khác màu xanh ngọc đưa cho nhân viên, “Xin hỏi, cái này có thanh toán được không?”
Lục Nhược đứng cạnh nhe răng trợn mắt cảm thán, thật sự nhìn không ra nha. Thẻ này đặc biệt của anh em bọn họ, chỉ có ba cái mà thôi. Tiền trong thẻ đủ để nuôi sống cô ta cả vài đời. Xem ra Cố Lãng lần này thực sự nghiêm túc rồi. Cánh tay thon dài rút lại tấm thẻ, rất hào sảng vỗ vai Tần Tiểu Mạn, “Được rồi, xem như tiểu đệ hiếu kính với bề trên nhé.”
“Lục Nhược, anh thực sự rất tốt nha, trưa nay tôi mời anh ăn cơm!” Tần Tiểu Mạn ôm chú chó nhỏ trong tay, mừng rỡ cười toe toét, hoàn toàn quên mất ai kia từng phạm tội tày trời với mình.
“Được.” Lục Nhược xoa xoa bụng, cùng cô ta ra ngoài đi dạo đã đến giữa trưa rồi, anh cũng thấy đói. Xem ra cô ta cũng không ghét bỏ anh, vậy là anh có thể…
“Tiểu Mạn,” Lục Nhược ăn no xong, ướm hỏi, “Cô có đặc biệt thích một cái gì đó không? Ví dụ như đá quý, mã não…v…v…”
Tần Tiểu Mạn xoa xoa cái bụng tròn trịa, đút một miếng thịt vụt cho con cún, nghe anh ta hỏi vậy suy nghĩ một chút: “Cũng có.”
“Là cái gì, là cái gì?” Lục Nhược kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt long lanh.
“À,” Tiểu Mạn búng tay tách một cái, “Tôi muốn có đèn thần, muốn nuôi đá quý, còn muốn ngày nào dưới gối cũng có toàn vàng….”
Lục Nhược đầu đầy hắc tuyến, cái cô gái này…đọc quá nhiều truyện cổ tích rồi. “Tiểu Mạn, cô có biết ngồi đáy quý bay lên trời là có ý gì không?”
Ánh mắt Tiểu Mạn lay động, Lục Nhược mừng rỡ, nhìn cô chờ mong.
“Cố Lãng!”
Cái gì? Lục Nhược hóa đá. Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Mạn, quả nhiên, cái kẻ bất chính đang đứng dựa vào xe kia không phải nhị ca vĩ đại của anh thì là ai?
“Tiểu Mạn!” Lục Nhược hạ giọng hỏi lại lần nữa.
“Tôi làm sao biết được.” Tần Tiểu Mạn mờ mịt lắc đầu, “Làm sao làm được chứ, đó là chuyện cổ tích thôi.”
Lục Nhược xám mặt nhìn Cố Lãng ngồi xuống. Xong đời, Tần Tiểu Mạn ngu ngốc, chính cô ta còn không nhớ rõ bảo anh phải làm sao? Đá quý biết bay, đá quý biết bay? Lục Nhược nghĩ một hồi đầu óc bắt đầu toàn sao với trăng, cúi gầm mặt xuống không dám nhìn hai người đối diện nữa.
Cố Lãng móc khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết tương còn dính trên khóe miệng Tần Tiểu Mạn. “Lần nào ăn cũng bị như vậy.” Tần Tiểu Mạn đỏ mặt, liếc nhìn Lục Nhược, phát hiện đối phương không hề lộ ra chút kinh ngạc nào.
Lục Nhược than thở, “Không có gì, các người tiếp tục đi. Tôi đây quen rồi.” Vừa dứt lời liền ý thức được mình nói sai, cười gượng một tiếng, “Ha hả, Nhị ca, em nói anh lúc nào cũng mang khăn tay theo người mà lại chẳng bao giờ thấy dùng đến, hóa ra là chỉ để dùng cho Tiểu Mạn thôi. Ha ha.”
Lỗ tai Cố Lãng khó chịu bắt đầu giật giật, Tiểu Mạn, sao mới có một lúc mà đã thân thiết thế rồi sao? Anh híp mắt, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, lo lắng nghĩ xem có nên đặt cho nha đầu nhà mình một cái nickname riêng không.
Tần Tiểu Mạn hạnh phúc, khóe miệng không che giấu được nét cười, xem đi xem đi, mình thật là đặc biệt!
Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên. Hôm nay là đầu đông, mặc dù giữa trưa, ánh mặt trời vẫn mang theo một chút hơi lạnh, xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô, thật đẹp.
Tâm tư Cố Lãng vì sự thân mật giữa cô và Lục Nhược mà bị khuấy động lên giờ đã lắng xuống. Lục Nhược thức thời đứng dậy, không để cho Tiểu Mạn kịp hỏi đã lập tức rời đi.
“Anh ta bị sao…” lời chưa kịp nói ra, môi đã bị chặn lại.
Lúc Cố Lãng đối mặt với Tiểu Mạn, trong lòng luôn mang theo chút nôn nóng. Cái tâm tình thấp thỏm bất an này khiến anh có chút mâu thuẫn. Lúc nào cũng vậy, anh đối với cô luôn rất nồng nhiệt. Thế nhưng lúc này đây, thực sự, thực sự dịu dàng êm dịu.
Nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của cô, cẩn thận mút mát, đầu lưỡi mềm dẻo quấn lấy triền miên không rời.
Dịu dàng như vậy khiến Tần Tiểu Mạn quên mất phải xấu hổ, quên mất mình đang ở trước mặt bao nhiêu người, vươn tay ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt lên đáp lại. Chưa bao giờ hơn lúc này cô tin chắc như vậy: Anh yêu cô, còn hơn cả mọi việc trên thế gian này.
“Gâu!”
….
Buổi tối, Cố Lãng đố kỵ nhìn chằm chằm con chó nhỏ đang dụi dụi vào ngực Tiểu Mạn. Cậy mình nhỏ bé, dám ở chỗ trước tới giờ chỉ thuộc về anh diễu võ dương oai!
Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, Cố Lãng mạnh mẽ ám chỉ nói: “Đi ngủ nào, thả nó ra đi.”
Tiểu Mạn không muốn chút nào, gãi gãi bụng con cún, “Tối nay em muốn ôm nó ngủ.”
“Không được!” Cố Lãng kiên quyết phản đối. Làm sao có thể, buổi tối anh chỉ muốn đem con chó kia vứt càng xa càng tốt.
“Cố Lãng, anh bảo em nên đặt tên nó là gì?” Tần Tiểu Mạn tất nhiên đem lo lắng trong lòng ra hỏi ý kiến người nào đó.
Cố Lãng túm lấy cục bông tròn tròn cuộc trong lòng cô đặt lên sofa, “Gọi thế nào cũng được.” Khom lưng ôm lấy cô, cúi đầu hôn chụt một cái lên trán: “Nhưng mà, đêm nay thì em chỉ có thể gọi tên anh thôi.”
Tần Tiểu Mạn xấu hổ giấu mặt vào ngực áo của hắn, gắt gỏng: “Đáng ghét!”
Cố Lãng lập tức buông ra một câu ngôn tình kinh điển đáp lại: “Anh đây đáng ghét cho em xem.”
“Gâu…Gâu..”
Trái tim Tần Tiểu Mạn run rẩy, giãy giụa đòi xuống, “Em muốn ngủ với nó, nó nhỏ như vậy mà.”
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói