Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15-16
hương 15: Cuối cùng cũng chọc anh giận…
*Lời của editor:Cuối cùng cũng bị anh ăn:”>*
Chuyện tình yêu thời đại học của Tần Tiểu Mạn lúc bắt đầu thì như cổ tích, khi kết thúc thì chỉ đơn giản là sự thật hết sức phũ phàng.
Lúc học đại học, Tần Tiểu Mạn luôn chuyên tâm cho lợi ích của sự nghiệp sau này, tích cực tham gia các hoạt động tập thể, hoạt động xã hội, từ thiện… Cô gặp Tô Lê Thâm trong một lần cùng tham gia hoạt động lên miền núi dạy học ở trường. Đi 18 cây số đường núi, Tần Tiểu Mạn say xe khủng khiếp, quần áo của Tô Lê Thâm vì ngồi cạnh cô mà thê thảm bởi những vết nôn.
Đợi cho Tần Tiểu Mạn đỡ say chút ít, chú ý đến quần áo Tô Lê Thâm, thật xấu hổ muốn chui xuống đất. Còn nữa, giá mấy món kia cùng đi đứt ba tháng tiền sinh hoạt phí rồi! Tần Tiểu Mạn kiên quyết bảo anh đưa quần áo cho cô giặt, nghĩ giặt sạch sẽ rồi mới cười hì hì vẻ đáng thương đến ký túc xá đưa cho anh, xin anh tha lỗi.
Đêm đó trăng tròn vành vạnh, Tô Lê Thâm bị bạn cùng phòng cười nhăn nhở kêu xuống dưới có người gặp, biết là Tần Tiểu Mạn, anh đột nhiên nổi ý muốn chọc ghẹo. Tần Tiểu Mạn thấy anh không chịu tiếp, nghĩ rằng anh muốn bắt cô bồi thường, vội vã tát mấy cái vào mồm, phồng mang trợn má ép nước mắt chảy ra.
Nếu cô không đến, có lẽ anh cũng quên cái chuyện kia luôn. Từ lúc sinh ra đến giờ, đó là lần anh thê thảm nhất, trêu cô một lúc cuối cùng cũng thương tình xuống gặp. Tần Tiểu Mạn nghẹn ngào hỏi anh “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”. Tô Lê Thâm nửa đùa nửa cợt nói giỡn, “Lấy thân đền đáp đi.”
….
Thực raTô Lê Thâm vốn rất yêu cô, có điều, anh cùng với những cô gái khác lại cũng không rõ ràng. Phút giây lãng mạn chỉ mỏng manh như lụa, hiện thực thì lại vô cùng gai góc, xấu xí. Cho đến khi Tần Tiểu Mạn kiên quyết chia tay, Tô Lê Thâm vuốt ve trái tim trống rỗng của mình mới hiểu được rằng không biết từ lúc nào cô đã luôn trú ngụ trong đó. Thế nhưng, anh không nghĩ rằng, tùy tiện xem con gái  như trò đùa, người con gái mà mình yêu thương nhất sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Người ta nói, trời cho dù có đóng cửa chính cũng sẽ vẫn để lại cửa phụ. Thế nhưng, Tần Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông đang mỉm cười đứng trước mặt mình, vì sao cửa phụ lại là cửa chính được sửa sang thành thế này?
Ngọn đèn hắt xuống ánh sáng mờ nhạt, sàn khiêu vũ dần dần cũng đông người. Tần Tiểu Mạn đặt tay lên tay Tô Lê Thâm, mặc kệ thế nào, tối hôm nay cô cũng không muốn cô đơn một mình.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Tần Tiểu Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh, vì sao, vì sao bây giờ mà vẫn còn chơi bài này?
“21guns”, Tô Lê Thâm đỡ thắt lưng cô, chậm rãi xoay tròn, giọng nói vẫn dịu dàng y như trong trí nhớ, mang theo cả một vùng ký ức trở về, “Đây là bản nhạc của chúng ta, còn nhớ chứ?”
Tần Tiểu Mạn yên lặng tựa đầu vào nơi hõm vai của anh. Tô Lê Thâm hơi cúi đầu, tiếng nhạc trầm thấp, êm dịu vẳng đến. Cô còn nhớ rõ ngày sinh nhật, anh đánh ghi ta, lững thững đi về phía cô, anh nói, đây là quà tặng mà anh dành cho người anh yêu nhất. Lúc đó, cô cảm động đến rối tinh hết cả lên, chỉ nghĩ, bất luận là bài hát nào đối với cô lúc đó cũng thật êm tai.
Sau này, cô mới hiểu, thích nhất, đôi khi không phải chỉ mức độ, mà còn là chỉ số lượng.
Từ lúc nào, hai người đã đi ra sân thượng rồi? Tần Tiểu Mạn mơ mơ màng màng nghĩ.
Tô Lê Thâm ôm cô trong lòng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui sướng. Không nghĩ rằng ở chỗ này lại có thể gặp lại cô, chắc chắn ông trời muốn cho anh cơ hội để bù đắp lỗi lầm.
Đột nhiên cầm bàn tay cô, nhẹ nhàng hôn lên, Tô Lê Thâm xấu hổ, buông tay ra, nói, “Xin lỗi, anh đường đột rồi.”
“Không có gì, cảm ơn anh.” Tần Tiểu Mạn rụt tay lại, nhún vai, “Sao anh lại ở đây?”
“Anh hiện tại làm việc cho Tứ Hải.”
“Ừm.” Tần Tiểu Mạn nhàn nhạt lên tiếng, xoay người nhìn bên ngoài sân thượng, gió lạnh thổi tới khiến cô không khỏi rùng mình. Một chiếc áo khoác ấm áp lập tức được khoác lên người.
“Có tâm sự sao?” một câu hỏi thăm đơn thuần, Tô Lê Thâm thầm tự khinh bỉ bản thân mình, bây giờ anh cái gì cũng phải giữ lễ.
“Không có gì.” Tần Tiểu Mạn lắc đầu, trong lòng thấy khó chịu không muốn nói nhiều. Đêm nay gặp lại anh, cùng anh khiêu vũ đã vượt quá giới hạn của cô rồi. Trước kia, khi cô và anh còn yêu nhau, một người bạn gái khác của anh bỗng xuất hiện, đưa cho cô cả xấp ảnh bọn họ chụp chung với nhau, con nói đã có thai nửa tháng. Biểu hiện của cô lúc đó lại thản nhiên đến không ngờ. Khoảng thời gian đó khá khó khăn, mọi chuyện đều không tốt lành. Cô đành đem chuyện của An Nhiên đặt lên trên, dần dần cũng đem Tô Lê Thâm vứt ra khỏi đầu.
“Tiểu Mạn, xin lỗi.” im lặng một lúc lâu, Tô Lê Thâm mới mở miệng.
Tần Tiểu Mạn suy nghĩ một lúc, quyết định chấp nhận lời xin lỗi của anh. Mọi chuyện vốn là do anh sai. Không có anh, không phải cuộc sống của cô sẽ luôn luôn vui vẻ rồi sao…. Đàn ông “ Vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp không dính thân”, rồi sẽ có lúc phải hối hận.
“Em phải về rồi.” Tần Tiểu Mạn quay người bước đi, vừa lúc thấy Cố Lãng đứng ở cửa đang lạnh lùng nhìn cô. Cô ưỡn ngực, chủ động khoác tay Tô Lê Thâm. Nhìn đi, cửa phụ là phải dùng như thế này đây! Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, trong lòng hơi thấp thỏm song vẫn có chút vui vẻ. Đáng đời anh gạt tôi!
Tô Lê Thâm không ngốc, phối hợp kéo Tần Tiểu Mạn ôm vào lòng, đi qua Cố Lãng.
…..
Tiệc rượu tàn, Tần Tiểu Mạn mặc mỗi một chiếc váy, đứng ở cửa lạnh phát run. Trần Thần chết tiệt, dám bỏ cô chạy! Sớm biết đã không nhận lời làm bạn nhảy của anh ta rồi.
Một chiếc xe hơi dừng trước mặt Tiểu Mạn, cửa kính chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt tuấn tú của Tô Lê Thâm, “Muốn anh đưa em về không?”
Tần Tiểu Mạn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe giọng nói từ phía sau vang lên, “Cô ấy ở cùng với tôi.”
Anh đứng đó từ lúc nào mà không nghe thấy tiếc vậy? Tần Tiểu Mạn chưa kịp sởn tóc gáy, đã bị Cố Lãng kéo đi.
Tần Tiểu Mạn mặc váy, lại đi giày cao gót, bị Cố Lãng túm đi về phía bãi đỗ xe, không khỏi loạng choạng.
“Buông tay ra, em không đi được!” Tần Tiểu Mạn kêu rên một tiếng, ôm bừa lấy một cây cột, “Cố Lãng anh muốn hại chết người à!”
Cố Lãng dừng lại, hai mắt đỏ tươi. Tần Tiểu Mạn sợ đến đứng hình. Anh cúi đầu, chỉ nghe “Roạt” một tiếng, váy của Tần Tiểu Mạn đã bị anh xé rách phần dưới eo, lộ ra đôi chân dài, nhất thời cảm thấy lạnh buốt. Không đợi cô kháng cự, anh đã bế bống cô lên, thuận tay cời luôn đôi giày ném sang một bên.
Cố Lãng đem Tần Tiểu Mạn ném vào trong xe, trên cổ còn lưu lại dấu răng Tần Tiểu Mạn cắn muốn rớm máu. Cô gái này giỏi thật, dám diễn trò trước mặt anh!
“Cố Lãng, hỗn đản, anh dám đụng tới tôi!” Tần Tiểu Mạn xấu hổ muốn chết, anh sao dám làm như vậy với cô! “Đê tiện, vô liêm sỉ!”
“Nói thêm một câu nữa, anh xé áo em.” Cố Lãng toát mồ hôi lạnh, hơi rượu bắt đầu nhạt dần.
“Anh dám!”
“Tin hay không anh xé cả nội y?” Cố Lãng chằm chằm nhìn cảnh xuân trước mặt, uy hiếp.
Thấy Tần Tiểu Mạn không dám nói nữa, cuộn mình trên ghế, Cố Lãng thỏa mãn đóng của xe lại.
Cố Lãng lên xe, lấy áo khoác đưa cho cô, “Khoác lên.”
Tần Tiểu Mạn quấn chiếc áo anh đưa quanh hông, may là trong xe có hệ thống sưởi, người cô cũng dần ấm áp lên nhiều rồi.
“Từ mai trở đi, làm thư ký cho anh, cũng dọn về nhà luôn.” Cố Lãng giải quyết dứt khoát.
“Không được!”
“Không được anh sa thải em.” Cố Lãng vô liêm sỉ uy hiếp, “Nam Tử lúc rảnh sẽ quản em, nói nhanh, chịu không?”
Tần Tiểu Mạn nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, “Làm thư ký tiền lương phải cao.” Không làm hòa cũng không xong.
“Ừ.”
Vào đến thang máy, Cố Lãng cúi xuống hôn cô. Tần Tiểu Mạn khước từ bị anh ép vào trong góc phòng, “Không được lộn xộn, như thế không che được, bị camera quay được đừng có trách anh.”
Tần Tiểu Mạn sợ hãi lập tức nín lặng. Thấy cô không nháo nữa, Cố Lãng động tác dịu dàng, đầu lưỡi mềm dẻo tinh tế nếm cái cổ, khẽ cắn cắn lên xương quai xanh gợi cảm. Một tay luồn ra phía sau vuốt ve cặp mông nhỏ.
“Hạ lưu!” Tần Tiểu Mạn bị anh khi dễ nhưng đến cử động nhẹ cũng không dám làm.
Cố Lãng thầm nghĩ, thực sự đã bị cô coi thường rồi, có điều, khiến cô trở về là tốt rồi, cần gì nghĩ nhiều như vậy?  Cô gái này, dám ngang nhiên cùng gã đàn ông khác chọc tức anh. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cô đã khơi dậy thú tính độc chiếm của anh.
Vào trong nhà, Tần Tiểu Mạn ngay tại phòng khách đã bị anh cởi hết quần áo, áp người vào sofa.
Sau nhiều lần tiếp xúc, lại không có quần áo ngăn trở, nhiệt độ cơ thể Cố Lãng từ từ tăng, dục vọng bắt đầu khơi dậy không cách nào kìm chế.
Tần Tiểu Mạn biết rõ không thể trốn thoát, nằm bất động trên sofa chờ chết.
Cố Lãng sau khi tàn sát bừa bãi trên thân thể cô, dựa đầu vào chỗ hõm trên cổ, rầu rĩ giải thích: “Anh với  Trầm Tịch không có gì, phụ nữ ở trong xe anh dạo này cũng chỉ là để chọc em giận thôi.”
Tần Tiểu Mạn trừng mắt nhìn anh. Cố Lãng thở dài, cúi dầu nhìn cô, “Đừng… từ chối anh nữa, anh đang rất nghiêm túc.”
Trong phòng không bật đèn, thế nhưng hai người đều có thể thấy rất rõ ánh mắt của đối phương. Một phút im lặng qua đi, Tần Tiểu Mạn chậm rãi  giơ hai tay đặt lên tấm lưng rắn chắc của anh.
Cố Lãng dáng người  rất đẹp, thắt lưng rộng, chân dài, trên lưng có chút sẹo, đụng vào, vừa ngang ngạnh, vừa như ẩn giấu sực mạnh của mãnh thú.
Tần Tiểu Mạn dịch chuyển tay ra sau đầu anh, mười đầu ngón tay túm cổ anh níu xuống, môi dán vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Em muốn lên giường.” Chương 16:     Rốt cuộc cũng….
Tần Tiểu Mạn bị ánh nắng chói mắt làm cho tỉnh dậy. Tối hôm qua lúc ngủ không kéo rèm cửa sổ, mặt trời giữa trưa chiếu qua cửa kính trong vắt bắn thẳng lên mi mắt cô nóng hừng hực.
Cô nheo mắt một lúc lâu, ý thức mới dần dần thanh thỉnh. Phía sau lưng người nào đó sau một đêm miệt mài quá độ vẫn còn đang ngủ say, cánh tay khỏe mạnh màu đồng như lúa mỳ ôm ngang lưng cô, tay kia vẫn còn lưu luyến đặt ở trước ngực.
Tần Tiểu Mạn khẽ động đậy, sự đau đớn lập tức từ thắt lưng truyền đến, hai chân cô như muốn rớt ra khỏi người.
Thật là đau a! Cô trừng mắt nhìn trần nhà, nhớ lại quá trình “thất tiết” tối hôm qua. Cố Lãng đã thành người đàn ông của cô rồi sao? Anh thế nào còn dám ngủ chứ! Tần Tiểu Mạn ấm ức nghĩ, ít nhất cũng phải nùng tình mật ý hỏi han ân cần, không thì cũng phải liếc mắt tiếc thương lấy một cái. Cứ ngủ như lợn vậy là sao!
Tần Tiểu Mạn lúc này rất muốn gọi điện cho ai đó để tố cáo Cố Lãng ăn hiếp cô. Nghĩ như vậy, cô liền quờ tay xuống dưới gối tìm điện thoại di động. Không thấy của mình liền lôi điện thoại của Cố Lãng ra.
Xa xỉ! Tần Tiểu Mạn vuốt ve logo nhãn hiệu của máy, âm thầm oán. Vì sao chỉ mình anh có tiền? Đầu ngón tay bắt đầu bấm bấm bàn phím.
Tần Tiểu Mạn có chút chờ mong tìm kiếm, biết đâu có thể thấy ảnh mình hay gì gì đó trong máy… Tìm tới tìm lui cái gì cũng không có. Nghiêng người nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Lãng, càng nghĩ càng không thể tha thứ.
“Cái đó, ở folder khác.” Cố Lãng đột nhiên nói, Tần Tiểu Mạn giật mình, điện thoại lập tức rơi cốp một phát vào mặt anh.
“Tần Tiểu Mạn!” Cố Lãng ôm khuôn mặt bị đập trúng, hung hăng nói.
“Xin lỗi.” Tần Tiểu Mạn vội vàng. Xốc chăn muốn đứng dậy lại bị Cố Lãng giật lấy chăn ném xuống dưới đất.
“A, anh làm gì!” không có chăn che, Tần Tiểu Mạn xấu hổ co mình thành một đống, chỉ trích anh.
Cố Lãng giật tay cô ra, đè xuống, “Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, em còn xấu hổ cái gì? Để anh hôn một cái.” *Anh mặt dày quá anh ơi, em đỏ hết cả mặt T__T*
“Em lạnh.” Tần Tiểu Mạn mặt mũi đỏ bừng, cô vẫn chưa quen thật mật như vậy. Nụ hôn của Cố Lãng mang theo sự ấm áp khiến cô có chút choáng váng.
Cố Lãng chăm chú nhìn cô nhắm mắt, ác ý thổi thổi bên tai vài cái, chậm rãi hôn lên thân thể mềm mại, “Còn lạnh không?”
“Không biết xấu hổ.” Tần Tiểu Mạn mắng, nhiệt độ cơ thể anh rất cao, khiến cô còn muốn toát mồ hôi nữa là.
Cố Lãng hôn lên cái cằm nhỏ, lấy di động bấm bấm, mở ra một loạt ảnh đưa cho cô xem, “Cái em muốn tìm đây.”
Tần Tiểu Mạn nhất thời chuyển sự chú ý, thấy nguyên một folder toàn ảnh chụp của cô, khi còn bé, lúc học tiểu học, cấp hai, cấp ba, rồi cả đại học….
Mãi tới lúc chạng vạng mới ra khỏi giường, Tần Tiểu Mạn vừa mệt vừa đói, bước đi hai chân lại run lên đau nhức, hoa mắt chóng mặt quăng người xuống ghế sofa.
Cố Lãng đang làm cơm trong bếp, thấy cô ngủ gà ngủ gật mìm cười thỏa mãn. Từ trước đến giờ, tâm tình của anh chưa bao giờ vui vẻ đến vậy.
Buổi tối, Tần Tiểu Mạn không còn ồn ào kêu ăn kiêng giảm béo, không nói không rằng ăn một mạch hai bát cơm.
“Ăn thêm chút đi.” Cố Lãng săn sóc gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát cô, dịu dàng vuốt vuốt mái tóc. Đang mải chén bát cơm thứ ba, một cốc nước lại đưa tới trước mặt, “Uống nước đi, coi chừng nghẹn.”
Tần Tiểu Mạn hoài nghi nhìn anh, “Anh có âm mưu gì?”
“Không có gì,” Cố Lãng đặt hai tay lên bàn, chống cằm nhìn cô, “Còn đau không?”
Mặc dù bây giờ nói là đã chậm rồi, thế nhưng trái tim Tần Tiểu Mạn thoáng cái đã ấm áp hẳn lên, anh cuối cùng cũng hỏi cô mấy câu này rồi!
Mặc dù đêm qua “vận động” có hơi quá lâu, thế nhưng, thực sự anh rất dịu dàng, cho dù là lần đầu tiên của cô, vẫn cảm nhận được sự che chở rõ rệt của Cố Lãng.
Tần Tiểu Mạn xoa xoa cái mông ê ẩm đau, ngượng ngùng cười cười, lắc đầu, “Không sao rồi.” Nhếch môi tiếp tục ăn cơm. Anh còn tự tay nấu cơm cho cô ăn nữa!
Cố Lãng lấy khăn tay cẩn thận lau miệng cho cô, “Ăn no chưa?”
“Rồi.”
Và thế là…
—-
Đêm khuya thanh vắng….
“Cố Lãng, anh không phải người!” tiếng kêu của Tần Tiểu Mạn đặc biệt thê lương.
“Em ăn no rồi thì phải hầu hạ đại gia đây, đừng có lộn xộn!”
Có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”, người Trung Hoa chúng ta có một cái tập quán vĩ đại, ấy là trước khi giáng xuống án treo cổ, trước tiên phải để đối phương vui sướng không thể tưởng được. Chính vì thế, tử tù trước ngày hành quyết bao giờ cũng được cho ăn cơm thật no. Tần Tiểu Mạn luôn biết rõ Cố Lãng là con người chi li như thế nào, thế nhưng lại không biết tình huống này phải ứng phó kiểu gì. Cố Lãng bỏ công sức ra nuôi nuôi dưỡng dưỡng cô, bây giờ thì lại lôi cô ra đòi cả vốn lẫn lãi.
Có điều, không nghĩ tới là, đầu đụng đánh cốp một cái vào thành giường, Tần Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng, chỉ thấy đầu quay quay, mắt toàn sao hỏa sao kim.
“Anh sẽ nhẹ nhàng mà, đừng khóc nữa được không, ngoan a.” Cố Lãng dỗ dành, Tần Tiểu Mạn càng khóc to hơn.
“Anh, sau này không được đụng vào em nữa.” Tần Tiểu Mạn nhân cơ hội đòi quyền lợi hợp pháp.
Cố Lãng nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đáp, “Lần sau anh sẽ chú ý, được chưa?’
“Không được!”
“Không được thì thôi!” Cố Lãng mềm mỏng không được, bắt đầu khôi phục bản tình tà ác. Cái khác còn được, riêng cái này không thỏa hiệp được.
“Anh!” Tần Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng, cảm tức nhìn anh, vùi đầu vào chăn khóc lớn.
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói