Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09-10
hương 9: Nỗi bi thương bị vứt bỏ…
Chuông cửa vang lên.
Cố Lãng đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa. Không ngờ chỉ chạm vào cô chốc lát lại có thể khiến cơ thể hắn phản ứng mãnh liệt như vậy.
Cửa mở ra, hắn có chút kinh ngạc khi thấy Trầm Tịch đứng ở bên ngoài.
“Lãng, em nhớ anh.” Trầm Tịch giang hai tay, dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, kiễng chân dâng lên đôi môi khêu gợi đỏ mọng.
Đối với loại yêu thương nhung nhớ chủ động như vậy, Cố Lãng bỏ qua chút do dự, liền cúi người xuống. Cắn cắn đôi môi Trầm Tịch, vừa rồi thân thể khô nóng giờ đã tìm được chỗ để giải tỏa. Động tác có chút thô lỗ, ôm cô xoay người dựa vào vách tường, nhấc chân đóng cửa lại.
Trầm Tịch ưỡn ngực, không chống đỡ được sức ép của Cố Lãng. Người đàn ông này hôm nay dường như có chút mê muội. Hai người ở chốn đô thị rộng lớn này, cùng chỉ vì cô đơn mà ở cùng nhau. Loại “Hợp tác” này đối với cô mà nói cũng không phải lần đầu. Thế nhưng, mười ngón tay thon dài vuốt ve thân thể rắn chắc của Cố Lãng, lần này khác, cô không chỉ thích thân thể hắn, cô còn thích giữ lấy hắn, giữ lấy trái tim của hắn.
“Ưm!” cơ thể không chịu nổi kích thích, khẽ phát rên rỉ một tiếng.
Tần Tiểu Mạn cả người cứng ngắc đứng ở cửa phòng vệ sinh. Đi ra ngoài tất yếu phải đi qua hành lang, chẳng phải là sẽ chạm mặt sao?
Cho dù đã cách một cánh cửa, âm thanh mờ ám, tiếng thở dốc có chút kiềm chế, một chút cũng không rơi ra ngoài tai cô.
Tiếng bước chân hỗn loạn cũng xa dần. Tần Tiểu mạn vểnh tai lên nghe ngóng một lúc rồi mới dám mở cửa.
Hành lang không một bóng người, một đôi giày cao gót rơi trên thảm. Đôi giày màu bạc đã thể hiện phần nào mắt thẩm mỹ của chủ nhân.
Tần Tiểu Mạn hoảng loạn, bám vào tường tiến vào phòng mình, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa ngồi xuống. Ngơ ngẩn một lúc lâu, đưa tai sờ mặt mới thấy hai má ẩm ướt.
…….
Cố Lãng cảm thấy mệt mỏi, đi tắm xong đứng cạnh giường sấy tóc.
“Lãng.” Trầm Tịch dựa vào người hắn, với lấy cái khăn giúp hắn lau người. Từ phía sau ôm lấy hắn khẽ thầm thì, “Chúng ta yêu nhau đi.”
Một thoáng trầm mặc, Trầm Tịch khẩn trương mười ngón tay mềm mại chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, toan tháo khăn tắm của hắn ra. Cố Lãng túm lấy tay cô, “Xin lỗi.”
Cửa bị mở tung, người cũng lao ra ngoài, còn lại Cố Lãng ngồi một mình trên giường thật lâu, mặc quần áo ngủ đi ra ngoài phòng khách.
Cô chắc là ngủ ròi. Cố Lãng nhìn hướng phòng của Tiểu mạn, ngoại trừ ánh sáng mờ mờ từ phòng hắn, đèn trong nhà đều đã tắt hết.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, Cố Lãng đi vào, mò mẫm ngồi ở đầu giường. Im lặng một lúc cho mắt dần thích nghi với bóng tối, thấy Tần Tiểu Mạn đã co mình lại thành một đống, liền cẩn thận vén chăn cho cô.
Thấy hai chân bị lộ ra bên ngoài, Cố Lãng đứng dậy, sờ sờ, thật lạnh. Cảm giác được người dưới chăn đang co rúm, hắn dừng lại, kéo chăn của cô ra.
Tần Tiểu Mạn nhắm tịt mắt, một bên gối đã ướt đẫm nước. Hắn vô cùng khinh bỉ chính bản thân mình, cô khóc cái gì!
Một bên nệm lún xuống, hơi ấm quen thuộc xán gần lại. Cố Lãng ôm lấy Tần Tiểu Mạn, kéo chăn ra để lộ đầu cô, khẽ tựa lên vai, “Anh biết em không ngủ.” Cố Lãng ngay lúc Tiểu Mạn giãy giụa liền mở miệng, Tiểu Mạn thân thể vừa căng lên đã dần dần xụi xuống, “Để anh ôm một lúc.”
Đây là cái chuyện gì? Vừa mới cùng nữ nhân khác cùng nhau hoan ái xong đã chạy tới trên giường của cô là sao? Hắn bây giờ lại dám nhìn cô giống như những nữ nhân khác sao?
Tần Tiểu Mạn hung hăng cầm cánh tay hắn đang đặt ở bên hông cô cắn một phát thật mạnh. Nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Làm thế nào lại làm bộ như không quan tâm, không hề phản kháng, Tần Tiểu Mạn cô khổ sở muốn chết!
Bạn trai của cô thời đại học, lúc chia tay nét mặt vô cùng bi thương nói với cô, “Tiểu Mạn, cho dù anh đối với em tốt cỡ nào, hình như đều kém người ở trong trái tim  em. Em dám chắc là em thật sự yêu anh không?”
Lần thứ hai Tiểu Mạn mở mắt, trời đã sáng chưng rồi. Nhìn chằm chằm khoảng trống bên cạnh, cô thở dài. Vất vả ngồi dậy, lấy ở tủ đầu giường một chiếc gương soi, mắt đã có chút sưng phù.
Mình sẽ tìm một người đàn ông tốt, gả cho hắn, yên ổn mà sống bên nhau cả đời. Tần Tiểu Mạn nhìn vào gương, nghiêm túc hạ quyết tâm. Chuyện với Cố Lãng vốn dĩ từ rất sớm đã là không thể, lúc nào cũng không thể rồi.
“Em dậy rồi? Mau ra ăn đi.” Cố Lãng đẩy cửa ra, trực tiếp bước tới giường bế cô ra phòng khách.
Tần Tiểu Mạn ăn cháo, con mắt đảo quanh một lượt trong phòng, a, cô gái hôm qua đâu?
Cố Lãng nửa thân trên để trần, mặc một chiếc quần dài, dựa vào bàn hút thuốc lá, nhìn người nào đó ở trước mặt đang thấp thỏm.
“Khục khục,” Tần Tiểu Mạn bị khói làm cho sặc, “Ra ngoài hút thuốc đi! Sặc chết em!”
Cố Lãng dụi điếu thuốc, “Anh với cô ta chia tay rồi.”
“Hử?”
Cố Lãng nhìn Tần Tiểu mạn vẫn tiếp tục ăn, có chút điên. Cô không hỏi vì sao ư? Tần Tiểu Mạn đối với một số chuyện thường chấp nhận an phận thủ thường, khiến người khác phiền muộn.
Tần Tiểu Mạn chợt hiểu ra, nguyên lai đêm qua là đêm cuối trước khi chia tay. Thảo nào giọng người kia nghe bi ai như vậy. Nhưng mà, không có người này sẽ lại có người khác. Phụ nữ hắn không bao giờ thiếu.
“Làm gì vậy?” Cái thìa ở trong tay bị Cố Lãng cướp đi, Tiểu Mạn bất mãn kháng nghị.
“Tần Tiểu Mạn,” Cố Lãng cầm cái thìa gõ gõ mặt bàn, “Tối hôm qua, anh đã khẳng định được một việc rồi.”
“Việc gì?” Tần Tiểu Mạn bất an hỏi.
“Em thích anh.”
Tần Tiểu Mạn đúng lúc nuốt một thìa cháo nóng vào cổ họng, đau khổ xoa xoa cái cổ đáng thương của mình.
Cố Lãng vỗ vỗ lưng của cô. Tần Tiểu Mạn mặt đỏ tim đập chạy ra chỗ chậu rửa giả vờ phun ra thứ gì đó.
Cố Lãng vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi, “Em thích anh rất lâu rồi phải không? Là từ lúc nào bắt đầu thích?” Hắn híp mắt, nhớ lại những hồi ức trước đây. Khi còn bé, Tần Tiểu Mạn béo tròn mập mạp, đi theo hắn cái mông đánh qua đánh lại; lớn hơn chút nữa mỗi ngày đều bị dì Tần quở trách; lại lớn thêm chút nữa, cũng là lúc hay bận rộn gây dựng sự nghiệp. Đợi đến khi hắn nhớ tới cô, cô đã thành sinh viên đại học, tốt nghiệp ra trường rồi.
Tần Tiểu Mạn phẫn nộ. Tình yêu không cần nhưng tôn nghiêm nhất định phải có. Cố Lãng kia thật tự cao tự đại quá rồi! Bạn cùng giường vừa mới chia tay đã vội vàng đi tim hoa mới để hái, lại còn dám để đối tượng là cô! Đúng thế, cô thích hắn, có điều, đã sớm là quá khứ rồi! Thường con người ta, đối với người ở bên cạnh mình lâu năm thường có ít nhiều lưu luyến, không muốn xa rời. Hắn đối với Tần Tiểu Mạn cô có chút không thông suốt chẳng qua cũng là bị nhầm lẫn trong lúc bị kích động thôi.
Tần Tiểu Mạn nhét nguyên quả trứng vào miệng Cố Lãng, “Điên mới thích anh!” Chương 10: Giận dỗi…
Cơn xúc động nhanh chóng qua đi, Tiểu Mạn vốn dĩ từ trước tới nay chưa bao giờ có thái độ kịch liệt như vậy với Cố Lãng.
Tỷ như về vấn đề phương tiện về nhà nhân ngày quốc khánh. Tần Tiểu Mạn muốn ngồi xe lửa về nhà, Cố Lãng đã giơ cặp vé máy bay ra trước mặt cô, bảo một phân tiền cũng không cần cô trả, cô nhất quyết không chịu, chen lấn nửa ngày để mua được vé ghế cứng từ thành phố S về thành phố A.
“Em có ý gì?” Cố Lãng chất vấn.
Tần Tiểu Mạn khuôn mặt nhỏ nhắn hếch lên, “Không có gì, em không giống như anh lắm tiền, bình dân như em phải an phận đi xe lửa.”
Cố Lãng thong thả bước về phía cửa sổ hít sâu vài lần, cảnh cáo chính bản thân mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh. Lấy di động ra, trả vé.
Ngồi trong khoang giường mềm, Cố Lãng trong tay vò nát tấm vé, nhìn trước mặt giường chiếu trống không, thật phiền muộn muốn giết người. Cô còn muốn làm cái gì phiền nhiễu đây! Chân bị thương còn chưa khỏi hẳn vậy mà lại để bản thân  phải chen chúc trên xe lửa, còn không thèm nhìn hắn cái nào.
Có điều, lời hắn nói đúng phải không? Tâm tư Tần Tiểu Mạn trước đến nay không thể lừa được hắn. Nữ hài tử trưởng thành thật phiền phúc! Cố Lãng bắt đầu tưởng niệm Tiểu Mạn hồn nhiên vô tư ngày nào rồi.
Khoang ghế cứng trong xe rất đông, Tần Tiểu Mạn ngồi sát cửa sổ, bị hai người bên cạnh cao lớn ép ngồi dính sát vào tường. Cô thương cảm tực đầu dựa vào cửa kính, bắt đầu hối hận, biết vậy đã nghe lời Cố Lãng rồi. Tự nhiên đem đá đập vào chân mình. Việc gì phải chịu khổ vậy?
Nhân viên phục vụ chen lấn trong đám đông người, chẳng may giẫm lên chân bị thương của cô, đau đến há hốc miệng muốn chảy nước mắt.
“Xin lỗi, làm ơn tránh ra một chút được không?” nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên, Tần Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng qua sang nhìn, thấy Cố Lãng, ngoan ngoãn giang hai tay ôm lấy cổ hắn, mặc hắn bế vào toa giường mềm.
Lúc đó đã là nửa đêm, ngọn đèn sáng sủa ở cửa sổ xe chiếu xuống tạo thành những quầng sáng chuyển động vun vút, lối đi nhỏ đầy kín người vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng, chỉ cần chạm vào người hắn, trong lòng cô lại thấy rất an tâm, thoải mái. Thật lâu sau đó, Tần Tiểu Mạn nghĩ lại, phải chăng lúc ấy giơ tay nắm chặt lấy bàn tay hắn đã ước định hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi?
Lăn qua lăn lại lâu như vậy, Tần Tiểu Mạn sớm đã mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống liền lập tức ngủ say. Cố Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngấn nước mắt, khóe mắt đong đầy ôn nhu. Đồ ngốc!
Cha mẹ Tần gia, Cố gia lo cho con trai, con gái đã sớm chờ ở cửa ra. Xe lửa sáng sớm đến trạm, thời tiết thành phố A rất đẹp. Trên bầu trời lãng đãng vài đám mây trôi được ánh mặt trời chiếu vào rực rỡ như miếng ngọc, bốn vị trưởng bối đứng thành hàng, biểu tình hết sức vui mừng, Tần Tiểu Mạn đột nhiên nghĩ hình như cả thế giới này đều ấm áp một màu hồng.
Dọc đường về nhà, Tần mẹ đối với Cố Lãng có chút hơi quá nhiệt tình, ân cần hỏi thăm, “Cháu Cố, cháu hài lòng với Tiểu Mạn nhà ta chứ?”
Đây là có ý gì? Tần Tiểu Mạn căm giận trừng mắt nhìn mẹ mình. Tội cho cô, lúc này trong mắt Tần mẹ, ngoại trừ Cố Lãng, những người khác đều xem như không thấy.
“Dạ.” Cố Lãng cân nhắc đáp, “Dì khách khí rồi, Tiểu Mạn rất ngoan.”
Tần mẹ cười xán lạn, vỗ vỗ cánh tay Cố Lãng, “Vậy là tốt rồi. Dì đã nói mà, dì dạy dỗ con gái, làm sao có thể sai lệch được a?”
Lời này Cố mẹ nghe không lọt tai rồi. Thôi đi, con trai nhà mình đường đường là thủ trưởng con gái nhà người ta, cái bà này không biết điều còn tự cao tự đại. Lúc về tới nhà, càng nghe lời Tần mẹ càng thấy không vào, “Dì nói, Tiểu Mạn, con có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Tần mẹ nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Cố mẹ, “Bà nói xem, chi bằng hai nhà ta thông gia, gả Tiểu Mạn cho Cố Lãng…?”
Thấy có điềm chẳng lạnh, Tần Tiểu Mạn kín đáo khẽ nhéo cha một cái. Tần cha và Tiểu Mạn nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu, gật đầu, vội vàng đi vào trong nhà.
Cố Lãng cùng Cố phụ nhìn tình hình biết phụ nữ hai nhà lại muốn ầm ĩ, đều yên lặng bỏ đi.
“Thế nào, bà hóa ra là ghét bỏ Tiểu Mạn nhà tôi đúng không?” Tần Mẹ bắt đầu đứng lên, nói trước, “Tiểu Mạn nhà tôi nhiều ít gì cũng là có học thức, không phải loại “Bạch cốt tinh”. Hừ, nói không chừng còn được sếp lớn sếp bé coi trọng, Cố Lãng nhà bà còn không bằng được!”
Cố mẹ tức giận, “Nếu Cố Lãng nhà tôi chỉ bằng Tiểu Mạn nhà bà, làm sao có được công ty lớn như vậy?”
“Uổng công Tiểu Mạn nhà ta mỗi ngày đều nhớ tới bà, ai ngờ bà như vậy lại coi thường chúng ta. Tôi nói, bà đừng có làm bộ làm tịch. Năm đó cha tôi còn làm chủ nhiệm, chính cha bà còn phải đưa lễ vật sang nhà tôi!”
Cố mẹ giọng nói tức giận càng lanh lảnh, “Bây giờ Tiểu Mạn nhà bà cũng làm công cho Cố Lãng nhà tôi đấy thôi!”
….
Buổi trưa, hai nhà cũng nhau ăn cơm. Tần mẹ ở phòng bếp chặt thịt, chuẩn bị buổi tối làm vằn thắn. “Phập phập phập” cái thớt rung bần bật.
Tần Tiểu Mạn run sợ không dám ở trong bếp. Mỗi lần mẹ cái nhau với dì thua luôn luôn nhè  cô trút giận. Cô dám chắc hôm nay cái dạ dày tội nghiệp của mình sẽ không được yên ổn rồi.
“Tiểu Mạn ăn nhiều một chút, dạo này nhìn con gầy quá.” Cố mẹ nhiệt tình gắp thức ăn cho Tiểu Mạn. Vừa rồi lôi Tiểu Mạn ra công kích Tần mẹ khiến cho bà có chút áy náy. Dù sao bà cũng chăm sóc Tiểu Mạn tử nhỏ đến lớn, trong lòng vẫn luôn coi cô như con gái ruột.
Tần cha nói, “Đừng động đến mẹ con, bà ấy cũng tới thời mãn kinh rồi. Cả nhà ăn đi!” *Mình thích =))*
Cố mẹ nhìn con trai nhà mình, nhìn qua nhìn lại, nhìn như nào cũng thấy thỏa mãn.
“Mẹ?” Cố Lãng bị mẹ nhìn chòng chọng tự dưng có cảm giác mình trần truồng đứa trẻ mới sinh.
“Cố Lãng, tuổi con cũng không nhỏ nữa nha.” Cố mẹ có ý tứ nói, “mẹ tuổi cũng lớn rồi, muốn ôm cháu trai rồi.”
Cố cha kinh ngạc nhìn Cố Lãng, lại nhìn nhìn Tần Tiểu Mạn đang chăm chỉ ăn. “Sao, không phải hai đứa ở cùng nhau sao?” Cố cha vốn là kỹ sư thật thà, tuổi trẻ đẹp trai lại có khí chất bị Cố mẹ nhìn trúng liền bẫy về làm chồng, trong mắt mọi người cũng giống như mèo mù vớ  được cá rán.
Lần này Tần cha mới lên tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc TIểu Mạn, “Ha ha, mấy người nói xem. Anh Cố, anh không cảm thấy hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ khiến cho người ta có cảm giác như loạn luân sao? Hơn nữa, Tiểu Mạn còn ít tuổi.”
“Ít cái gì mà ít?” Tần mẹ xoa hai tay đi vào, căm tức nhìn ông xã mình, “Tiểu Mạn nhà ta không nhanh lên, sớm muộn gì cũng thành gái già. Tôi cũng muốn bế cháu rồi, Tiểu Mạn, mau sắp xếp thời gian đi xem mắt đi, rồi lấy chồng đi!” Dứt lời hung hăng liếc Cố mẹ một phát.
Tần cha bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng đụng mẹ con, bà ấy gần đây mê tiểu thuyết trên mạng, học toàn từ ngữ bất lương. Cũng đã một đống tuổi trên đầu mà còn… Aizz!”
Ăn cơm xong, phụ nữ hai nhà lửa giận tạm thời ngưng, vào nhà bếp chuẩn bị làm vằn thắn.
Cố cha theo thói quen, mang tờ báo ra phòng khách đọc, chỉ một lát sau đã ngáy rung trời.
Cố Lãng cùng Tần cha đánh cờ vua. Tần Tiểu Mạn cuộn mình trong chăn bông, ngồi trên ghế xem hai người chơi cờ.
Thành thực mà nói, cha rất là lợi hại. Tiểu Mạn âm thầm thán phục, có thể khiến cho Cố Lãng vất vả chống chọi như vậy.
“Tiểu Mạn, pha cho cha ấm trà!”
“Vâng.” Đúng ngay lúc gay cấn, Tiểu Mạn không tình nguyện đứng dậy đi pha trà.
“Chú Tần, có chuyện gì chú cứ nói.” Cố Lãng suy tư một chút, đi quân mã tránh sang một bên, thoát khỏi tầm công kích của  quân pháo bên Tần cha.
“Cố Lãng, cháu rất thông minh, mấy năm nay ở bên ngoài làm ăn cũng phát đạt… Tiểu Mạn nó, tuy rằng không đặc biệt ưu tú, cũng là cục cưng trong lòng ta với mẹ nó. Cháu nếu không có toan tính gì với nó, cũng nên xem nó như em gái ruột mà quan tâm chăm sóc. Được không?” Tần cha vuốt vuốt cằm, một nước triệt để phong tỏa đường lui của Cố Lãng.
“Cha, trà đây ạ.” Tần Tiểu Mạn rót chén trà đưa cho Tần cha.
Cố Lãng buông quân cờ trong tay, khiêm tốn cười, “Chú Tần, chú thắng rồi.”
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói