Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07-08
hương 7: Một thời ôn nhu…
Mới sáng sớm, Tần Tiểu Mạn hai mắt gấu trúc theo Cố Lãng đến công ty, dọc đường đi thất thểu bước thấp bước cao, vào trong thang máy còn ngủ gà ngủ gật.
Cố Lãng nhích lại gần, đem Tần Tiểu Mạn dựa vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, Tần Tiểu Mạn nhắm mắt dịch sát vào trong lòng hắn, quàng tay ra sau ôm lấy hắn, nhân thể chiếm chút tiện nghi.
Nghe tiếng thở của ai đó lớn dần, trong lòng Cố Lãng ánh lên một tia trong trẻo, thần khí buổi sáng trở nên nhu hòa không gì sánh được. Thang máy từ từ đi lên, hắn đột nhiên cảm thấy hạnh phúc. Vài năm nay, hắn ở bên ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp, sóng to gió lớn ít nhiều đều đã trải qua. Ôm tiểu nữ nhân đang say ngủ trong tay này không hiểu sao lại khiến hắn thỏa mãn muốn chết đi được.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Cố Lãng có chút suy nghĩ. Cho tới bây giờ, hắn biết rất rõ, Tần Tiểu Mạn ở trong lòng hắn rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi hắn không dám miệt mài theo đuổi cho rõ ràng bản chất của nó.
Thang máy “Ding” một tiếng, đã tới nơi Tiểu Mạn làm việc, Cố Lãng đấy đẩy bả vai cô, nhìn cô xoa xoa con mắt mờ mịt đi ra ngoài, khóe miệng cong lên nụ cười ôn hòa.
Có điều, Cố Lãng hiền lành vừa nhìn thấy dấu nước bọt Tần Tiểu Mạn lưu lại, hiền lành lập tức bị thay thế bởi phẫn nộ.
Cái nữ nhân này….!
——
Bước vào phòng, Tần Tiểu Mạn lập tức đánh hơi thấy không khí bất thường. Quan sát xung quanh một hồi, rốt cuộc cũng ý thức được là do dồng nghiệp hôm nay trông đều nhiệt tình đáng yêu! Thật không có đạo lý! Cô sắp xếp đống giấy tờ rơi lả tả trên bàn, quan sát biểu hiện của mấy người xung quanh.
Sáng thứ hai chính là lúc mỗi người đi làm đều mang theo dấu vết “phóng túng”, tỷ như cô đây thức suốt đêm xem TV khiến hai mắt thâm quầng chẳng hạn.
Vương Tả tinh thần phấn chấn nện gót giày bước tới gần, “Tần Tiểu Mạn, khôi phục tinh thần đi!”
Tần Tiểu Mạn lập tức giơ tay theo nghi thức quân đội, “Rõ!”
Vương Tả thỏa mãn gật đầu. Tần Tiểu Mạn đánh giá giày cao gót của cô ta, lần này hình như cao thêm ba phân.
“Vương Tả, hôm nay có chuyện gì sao?” cô nhã nhặn hỏi thăm.
Vương Tả đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại nơi cà-vạt-không nghiêm túc của Tần Tiểu Mạn, “Hôm nay giám đốc của Lăng Hiên chúng ta từ tổng công ty bên Mỹ về, làm giám đốc nhân sự, chúng ta đều phải chỉnh đốn tác phong. Tần Tiểu Mạn, cà vạt của cô buộc-lệch-rồi!”
“Dạ dạ!” Tần Tiểu Mạn liên thanh đáp, nhanh chóng chỉnh đốn lại hình-tượng-của-mình. Giám đốc a, nghe đã thấy là nhân vật lợi hại rồi.
—-
Buổi trưa, Trần Thần tiều tụy muốn kêu Tiểu Mạn cùng đi ăn.
Một chiếc cà mèn tinh xảo giơ ra trước mặt Tiểu Mạn, “Ta cho ngươi ăn, ngươi ngồi nói chuyện với ta.”
“Ta vốn không nghĩ rằng, Cố lại là người quan hệ cá nhân hỗn loạn như vậy, là cái loại người vô trách nhiệm như vậy!” Trần Thần một tay đấm vào tường, thống khổ vò đầu bứt tai, “Tiểu Mạn, ta nên làm sao bây giờ?”
“Ực,” Tần Tiểu Mạn nỗ lực nuốt miếng canh trong miệng, ăn quá ngon rồi. Trần Thần nhìn ngoài bình thường như vậy, nhưng cà mèn đồ ăn này chắc chắn thuộc hàng VIP rồi. “Hắn ta vẫn như vậy, ngươi không cần quá để ý. Mà, hơn nữa,” Tần Tiểu Mạn quyết định nhắc nhở Trần Thần vấn đề mang tính chất cơ bản, “Cố Lãng không thích nam nhân. Sở dĩ…”
“Tình yêu thì không có phân biệt!” Trần Thần kích động ngồi chồm hổm, lắc lắc vai Tần Tiểu Mạn, “Ngươi nói, ngoại trừ Cố, ta còn có thể thích ai? Đối với nam nhân ưu tú như vậy, làm sao ngươi lại có thể không động lòng?” Trần Thần biết Tần Tiểu Mạn cùng Cố Lãng đơn thuần là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, nên đối với cô thái độ đã quay ngoắt 180 độ.
Tần Tiểu Mạn nho nhỏ cảm thán, quyết định chuyển đề tài, “Ngươi với Cố Lãng làm thế nào lại quen biết nhau?”
Trần Thần thương cảm đứng lên, “Lúc đó ta còn ở Mỹ, bởi vì năng lực quá xuất sắc nên bị người ta xa lánh,*oác* chính Cố cho ta cơ hội, mở rộng cửa Lăng Hiên đón ta về. Kỳ thực, ta vốn không muốn tới,” Trần Thần đột nhiên nổi giận đùng đùng, “Giám đốc Lăng Hiên các người mới thực đáng ghét, một chút ân cần cũng không. Trong khi Cố thì tốt như vậy.”
“A, ngươi đã gặp qua giám đốc của chúng ta?” Tần Tiểu Mạn ăn uống no đủ, nhất thời muốn nói chuyện phiếm.
Trần Thần khinh bỉ, “Hắn là người thô bạo, không đề cập tới cũng được. Tiểu Mạn, ngươi nói người ta nên làm gì bây giờ? Ta làm thế nào mới có thể chiếm được trái tim của Cố?”
Tần Tiểu Mạn mặt đen xì, bị chọc trúng tim đen, ta còn chưa có nghĩ ra, sao nói cho ngươi?!
Di động Tiểu Mạn chợt rung lên, thấy tên Cố Lãng trên màn hình, thầm kêu lên một tiếng. “Cố tổng?”
“Đến ngay phòng làm việc của tôi, ngay bây giờ!” Cố Lãng nghiến răng nghiến lợi. Tần Tiểu Mạn đông cứng, vội vã tạm biệt Trần Thần lao về hướng thang máy.
Lần này thảm rồi. Cô mang máng nhớ lại hình như mìnhđã hứa với người nào đó là cùng ăn cơm. Cố Lãng người này ghét nhất phải đợi, lần này coi như xong! Cô rầu rĩ.
“Chờ một chút!” Tần Tiểu Mạn thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, hét to.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Cô thở phì phò chen vào. Thang máy chỉ có một người duy nhất.
Cô len lén liếc mắt, lập tức sững sờ, là mỹ nam nha!
Cảm nhận thần khí tỏa ra từ người hắn, Tần Tiểu Mạn cấp tốc phán đoán, đây chính là điển hình của núi băng.
Người mới đến sao? Tần Tiểu Mạn dịch ra một góc, ngửa đầu giả bộ xem số tầng, nhân cơ hội quan sát một phen.
Thật cao a, không biết Cố Lãng với người này ai cao hơn?  Âu phục màu đen chỉnh tề, giày da sáng loáng, thân hình gợi cảm. Ực!
Thang máy dừng, nam nhân kia đi ra ngoài. Ký túc xá của Lăng Hiên, ngoại trừ tầng thượng làm kho đồ, còn lại dựa theo cấp bậc để sắp xếp. Ở trên tầng này,Tần Tiểu Mạn chằm chằm nhìn dáng người cao ráo kia, đây không phải giám đốc đại nhân trong truyền thuyết chứ?”
Người nọ đi tới trước của phòng làm việc của Cố Lãng, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên, Tần Tiểu Mạn dựa tường, kiễng đầu ngón chân khe khẽ mở cửa ngó vào, người này thật không đơn giản.
Chương 8: Giám đốc cùng với tiểu nhân viên….
Cố Lãng kiên nhẫn nhìn đồng hồ, thấy Nam Tịch Tuyệt đẩy cửa vào, cũng không chút hòa nhã, tay xoa xoa cái dạ dày đang trống trơn, nhàn nhạt nói: “Đã về rồi à.”
“Ừm”. Nam Tịch Tuyệt không chớp mắt, đi thẳng tới bàn làm việc của Cố Lãng ngồi xuống, liếc mắt nhìn màn hình vi tính, cười nhạo, “Có cần ôm khư khư mấy bản báo cáo thế không.”
Cố Lãng thấy Tần Tiểu Mạn đang len lén tò mò nhìn quanh, ngồi bật dậy, giật giật đốt ngón tay, “Giám đốc đại nhân, ngài tự nhiên đi. Ta phải bổ sung chút năng lượng rồi.”
Nam Tịch Tuyệt nhún nhún vai, “Ta cũng đói bụng. Cùng ăn đi!”
—–
Tần Tiểu Mạn lo sợ ngồi ở bàn ăn, xoa xoa bàn tay đang toát mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ, không nghĩ tới a, tự nhên lại cùng giám đốc đại nhân vừa xuống máy bay ăn cơm trưa. Tiểu Mạn âm thầm hối hận, biết thế đã trang điểm một chút rồi.
Len lén ngẩng đầu lên nhìn, thực sự soái nha. Trong khi Cố Lãng nham hiểm, thâm độc, nam nhân này lại cứng rắn, kiên cường, ánh mắt sâu như đáy hồ, khí phách bất phàm, tấm tắc, thực mê người!
“Tiểu Mạn, sao không ăn gì?” Nam Tịch Tuyệt nuốt xuống, ôn hòa nói. Giọng nói khàn khàn đầy từ tính.
Tiểu Mạn? Cố Lãng khóe mắt giật giật, hai người này thân thiết như thế từ lúc nào?
“Giám đốc, ăn, ăn ạ.” Tần Tiểu Mạn lắp bắp. Đột nhiên thân thiết như thế, người này với người lúc nãy ở thang máy hình như không phải là một người. Cô nhìn Nam Tịch Tuyệt, bắt đầu cảm thấy mờ mịt. Hình như, tiểu thuyết nói, nam nhân lãnh đạm luôn thích nữ nhân hoạt bát, phóng khoáng a. Tần Tiểu Mạn tự nhận mình ngoại hình không phải xuất sắc, có điều, hoạt bát thì không thể chê…. Lẽ nào, hắn đối với mình là ngấm ngầm yêu thích. Giám đốc với tiểu nhân viên?! *Chị tự sướng đấy ạ =.,=*
Nam Tịch Tuyệt ưu nhã cầm khăn ăn chùi chùi khóe miệng, “Không có người ngoài không cần khách khí, em cũng có thể gọi tôi là Nam Tử.”
“Nam Tử?” Tần Tiểu Mạn thì thào phụ họa, lập tức mắc cỡ đỏ bừng mặt, cúi đầu xấu hổ.
Cố Lãng gắp miếng thịt bò, ra sức nhai, biết ngày mà, bệnh háo sắc của nha đầu kia lại tái phát rồi! Liếc mắt cảnh cáo Nam Tịch Tuyệt, nhắc nhở mục đích tới đây lần này của hắn.
Nam Tịch Tuyệt im lặng nhìn ánh mắt sắc lẹm như dao của Cố Lãng.
“Sao không ăn?” Cố Lãng hỏi.
Tần Tiểu Mạn hoàn hồn, “A, em ăn.” Kỳ thực cô không đói, chẳng mấy khi được cùng giám đốc ăn cơm. Nếu cùng với giám đốc có… “cái gì đó” sau này chẳng phải nở mày nở mặt sao? Phu nhân giám đốc? Tần Tiểu Mạn bắt đầu ảo tưởng đến lúc nhận quà mừng của Cố Lãng rồi.
Cố Lãng nhìn đôi mắt chớp chớp không ngừng của Tiểu Mạn, lông mày nhíu chặt lại. Cầm khăn ăn nghiêng người lau khóe miệng dính tương của ai đó, “Tiểu Mạn, gần đây có liên hệ với An An không? Tối qua không phải An An gửi bưu kiện cho em sao?”
Người nào đó nghe thấy cái tên kia lập tức cứng người, Cố Lãng kauh càng cười đến mức chói mắt.
Tần Tiểu Mạn khôi phục thái độ bình thường, “Làm sao liên lạc được, An An cùng Tô Nam rất tốt, em không thể làm phiền.”
“Thật ngoan.” Cố Lãng đắc ý cười, sủng nịnh vuốt vuốt tóc Tiểu Mạn. Tần Tiểu Mạn kinh hãi nổi cả gai ốc.
Bữa cơm thấp thỏm bất an cũng qua đi. Buổi chiều lúc trở về phòng làm việc, chuyện cô ăn cơm cùng hai vị đại nhân đã truyền ra bên ngoài. Tần Tiểu Mạn nhất thời thành tâm điểm chú ý.
“Tiểu Mạn, giám đốc nhìn như thế nào?”
“Tiểu Mạn, giám đốc của chúng ta độc thân phải không?”
“Giám đốc với Cố tổng, ai đẹp trai hơn?”
Tần Tiểu Mạn nhìn những cặp mắt sáng ngời xung quanh, rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao tinh thần đồng nghiệp hôm nay nâng cao như vậy. Ra đây là nguyên nhân a.
Một nữ đồng nghiệp chua thêm một câu: “Tần Tiểu Mạn, ngươi đã có Cố tổng, phải nhường giám đốc cho bọn ta, không được ăn vụng nha!”
Tần Tiểu Mạn hãi, xoa xoa cái trán, “Không có, không có. Ta với Cố tổng lúc nào cũng trong sáng.”
“Thật sao.” Đám người bắt đầu tản ra, nhìn Tần Tiểu Mạn vẻ không tin tưởng.
Tần Tiểu Mạn oán hận, đều tại Cố Lãng, bình thường không chú ý, hại cô trong mắt đồng sự biến thành cái loại ong bướm vo ve rồi.
Buổi tối, Tần Tiểu Mạn giả làm bạn gái Cố Lãng cùng hắn tham dự tiệc rượu chuẩn bị để tiếp đón Nam Tịch Tuyệt.
Gặp nhiều nhân vật lớn như vậy, Tần Tiểu Mạn có chút khẩn trương, bắt Cố Lãng phải kiểm tra lại từ đầu đến chân một lần nữa cho cô.
Cố Lãng hôm nay bận một bộ lễ phục thiết kế riêng, vừa vặn ôm sát thân hình hắn, vừa vô tình lại vừa cố ý khiến bao nữ nhân phải ngoái đầu lại nhìn.
Hắn ôm lấy eo  Tiểu mạn, bước đến chào hỏi khách. Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn  hắn, đột nhiên nghĩ, Cố Lãng như vậy thật xa lạ, thậm chí, khiến cô có chút khủng hoảng cùng tự ti. Từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người lại xa đến vậy?
“Thoải mái đi.” Cố Lãng nhẹ nhàng vuốt vuốt thắt lưng cô, cách một lớp vải mỏng, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được độ ấm của cơ thể, nhất thời  nghĩ, lớp vải vóc này hình như thật thừa thãi. Đưa cô đến bên bàn ăn, nói, “Ở đây ăn vài món, anh đi một chút sẽ trở lại.” Đi hai bước lại quay đầu dặn, “Nhớ không được uống rượu.”
Tần Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng đi ra cửa, một nữ nhân đong đưa kéo lấy cánh tay hắn, vô cùng thân thiết xán lại gần. Nữ nhân kia hình như đêm hôm đó Cố Lãng mang đến nhà trọ. Tần Tiểu Mạn xúc một miếng kem lớn bỏ vào miệng, có gì hơn người, có tiền thì hay lắm sao!
“Đi một mình?”
“Giám, giám đốc!” Thấy Nam Tịch Tuyệt, Tần Tiểu Mạn vụt đứng thẳng. Đối với lãnh đạo lúc nào cũng phải tôn kính, đây là phong cách chuyên nghiệp của Tần Tiểu Mạn cô. Thấy hắn nhíu mày, bật người do dự sửa lại, “Nam… Tử.”
Nam Tịch Tuyệt nghe vậy mỉm cười gật đầu.
Tần Tiểu Mạn trong lòng nhất thời hắc tuyến giăng đầy. Người ta nói, người đơn thuần thì sẽ luôn sảng khoải cười thật to. Người này dáng vẻ rất giống với Cố Lãng, lúc nào cũng đều tủm tỉm cười, nhìn thật ác ôn.
Gian phòng đã không thấy bóng dáng Cố Lãng, e là hắn ta lại ở đâu đó cùng nữ nhân nào đó trăng hoa rồi.
Tần Tiểu Mạn đối với Cố Lãng không phải là chưa bao giờ cố gắng. Chỉ là, lúc nào bên người hắn cùng có kỳ nữ. Trung học, tan học, Tần Tiểu Mạn cùng với Cố Lãng, thêm cả hoa khôi trường cùng nhau về nhà. Cô cố gắng phấn đấu thi vào cao đẳng, lại thấy Cố Lãng ôm hôn một nữ sinh. Thời gian đó, Cố Lãng nhìn cô, ánh mắt luôn không giống với nhìn nữ nhân. Từng giọt, từng giọt thất vọng nhỏ chồng chất tạo thành tuyệt vọng. Yêu hắn, thứ tình cảm này chưa kịp phát triển đã bị héo rũ rồi. Lên đại học, thật khó khắn mới yêu được một người, lại bị người ta vứt bỏ.
Nam Tịch Tuyệt thấy thần sắc Tần Tiểu Mạn có chút suy sụp, liền hỏi, “Đi ra ngoài một chút không?”
Ánh trăng cao ngạo lạnh lùng dường bị khí thế lạnh như băng của người nó đó chiếm mất ưu thế. Tần Tiểu Mạn đi đằng sau Nam Tịch Tuyệt, trầm mặc nhìn theo cái bóng dài thẳng tắp của hắn.
Không có hệ thống sưởi, Tần Tiểu Mạn lạnh hơi co người lại. Nam Tịch Tuyệt do dự một chút, cởi áo khoác của mình đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Tần Tiểu Mạn gần như nghẹn ngào. Thật là tốt a. Khoác chiếc áo rộng thùng thình trên người, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo chút ủy khuất. Nam Tịch Tuyệt nhìn bóng dáng ấy đến thất thần, đêm trăng ấy cũng như vậy, tình huống ấy cũng như vậy, nhiều năm trước, cô ấy cũng như vậy, tuy rằng đáy mắt có tia ái mộ nhưng vẫn không che giấu sự đề phòng. Hôm nay nghĩ lại, dường như đã cách mấy trăm năm.
“Tiểu Mạn, tôi hỏi em một chuyện.” Nam Tịch Tuyệt nghĩ nghĩ một chút, mở miệng nói.
“Cái gì?” Trái tim Tiểu Mạn “thình thịch” nhảy dựng lên, tình huống này, nhanh như vậy đã thổ lộ sao? *Bình tĩnh chị ơi =.=*
“An…”
“Hai người đang làm cái gì vậy?” Cố Lãng giọng nói âm trầm truyền tới, Tiểu Mạn cả kinh, đột nhiên chột dạ muốn chạy. Ai ngờ gót giày lại vô tình bị vướng, cô ngã về phía trước, nghe “răng rắc” một tiếng, toàn thân đau đớn từ gót chân đến tận gáy.
“Đau, a… đau chết đi được!” ở bệnh viện, bác sĩ vừa đụng tới mắt cá chân bị thương, Tần Tiểu mạn đã kêu như lợn bị chọc tiết.
“Em thành thật chút đi!” Cố Lãng giữ lấy người cô, cúi đầu quắc mắt, “Để bác sĩ khám!”
“Anh đâu có bị đau!” Tần Tiểu Mạn véo thắt lưng của hắn, “Không đau việc gì phải dọa người?”
“Tại em chạy lung tung!” Cố Lãng giận tái mặt giáo huấn, thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bất đắc dĩ hạ giọng, “Tóm lại là đừng nhúc nhích, nghe lời đi!”
Tuy rằng không bị tổn thương khớp xương, Tần Tiểu Mạn vẫn phải nằm trên giường nửa tháng.
Bởi vì cô theo tổng giám đốc dự tiệc rượu bị thương, miễn cưỡng cũng được xem là tai nạn lao động. Xác định rõ tiền lương không bị trừ, Tần Tiểu Mạn mặc dù đau nhức toàn thân vẫn vui vẻ ở nhà dưỡng thương.
……
“Cố Lãng, em muốn ăn táo, mua cho em ăn đi!”
“Em muốn ăn hải sản ở Nghê Thường!”
“Em muốn….”
“Em muốn đi WC!”
Cố Lãng rút cuộc không nhịn được, “Đi WC cũng bắt anh giúp em sao?”
Tần Tiểu Mạn chỉ chỉ chân bị băng một đống vải, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn, “Em không đi được.”
Cố Lãng oán hận quẳng đống văn kiện trên tay xuống bàn, đi qua ôm lấy cô, cẩn thận bước vào phòng vệ sinh, đặt cô lên bồn câu, thuận tiện nâng váy cô lên.
“Anh làm gì?” Tiểu Mạn kinh hoàng đè tay hắn xuống.
“Giúp em a!” Cố Lãng bỏ tay cô ra, chạm đến da thịt mềm mại nhẵn nhịu, hắn dĩ nhiên đã muốn rục rịch. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên trước mắt hắn, thật muốn cắn một cái. Lúc nào, cô đã trưởng thành như vậy?
“Cái này không cần!” Tần Tiểu Mạn đỏ mặt đuổi hắn, “Anh đi ra đi!”
“Tiểu Mạn..” Cố Lãng gọi tên cô.
“Dạ?” Tiểu Mạn ngẩng đầu lên, bắt gặp con ngươi tối đen của hắn, trái tim bỗng loạn nhịp. Hắn gần quá, hệ thống sưởi hình như bật quá nóng rồi.
Cô ngửa người ra phía sau, muốn tách ra khỏi hắn. Cố Lãng nhẹ nhàng vuốt dọc từ bờ vai đền xương quai xanh của cô, dọc theo động mạch ẩn dưới da đã phiếm hồng.
Tần Tiểu Mạn khẽ run rẩy, người đột nhiên nóng lên. Loại xúc cảm kỳ dị này là cái gì?
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói