We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05-06
hương 5: Là giả…
Tần Tiểu Mạn đến năm 24 tuổi lúc nào cũng nghiêm túc chấp hành pháp luật, làm một công dân tốt. Lúc ở trường học tuy không phải là học sinh ưu tú, cũng là học sinh ngoan ngoãn. Cô với Cố Lãng hai người trước sau đều luôn khác biệt, là điển hình của vực sâu với trời cao!
“Không nói?” Cố Lãng ủ rũ phát hiện ra Tiểu Mạn không phản ứng gì, liền vỗ vỗ vai cô: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tĩnh lặng!
Chính là tĩnh lặng!
Cố Lãng không nhịn được cúi xuống nhìn cô, trong lòng chấn động, khuôn mặt cô nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, đôi vai gầy khẽ run run.
“Khóc cái gì?”  Cố Lãng không khỏi chuyển giọng nhẹ nhàng, hắn khốn khổ nhất là nhìn Tiểu Mạn khóc, mỗi lần khóc đều khiến trái tim hắn nhức nhối không yên.
Tần Tiểu Mạn nức nở nửa ngày, lúc ngưng khóc mới thút thít: “Cố Lãng, anh… anh đi… anh đi tự thú đi.”
“Chính vì cái này?” Cố Lãng há to miệng, lôi khẩu súng ban nãy bên hông ra, tùy tiện ném lên ghế sofa. Tần Tiểu Mạn kinh hoàng đưa tay ra bắt lấy. Đây là lần đấu tiên cô đụng vào súng thật nha.
“Anh mang theo súng ống trái phép là phạm tội đấy, biết không?” Tiểu Mạn bình tĩnh lại, bắt đầu giáo huấn Cố Lãng.
“Ừm” Cố Lãng hừ một tiếng, rót một ly rượu, tách một cục đá bỏ vào. Trong lòng phiền muộn, một khẩu súng cũng khiến cô thành bộ dạng này. Nếu cô mà biết chuyện vài năm đầu lúc hắn mới ra ngoài làm ăn, không phải sẽ chạy xa trăm dặm sao?
“Ừm? Ừm là sao?” Tần Tiểu Mạn nhìn biểu tình lạnh nhạt của Cố Lãng, nói không nên lời.
“Là giả đấy.” Cố Lãng đáp.
“Giả sao?” Tần Tiểu Mạn nhìn khẩu súng trên tay, lật qua lật lại nhìn, hoài nghi nhìn Cố Lãng, sao nhìn thật thế này mà lại là hàng giả? Cô cũng không quên lúc ở quán ba Cố Lãng uy hiếp người kia rất đáng sợ, cái tiếng “Cách” kia vang lên đã khiến cô run lẩy bẩy, đứng không vững rồi.
Ngu ngốc. Cố Lãng thầm mắng. Vừa rồi khiến hắn sợ đến mức cột sống cũng tê dại, bây giờ lại híp mắt nhìn hắn, chỉ khiến hắn muốn đem cô đánh đòn.
“Không phải hôm nay chiếu tập hai “Huỳnh Chi Quang” sao?” Cố Lãng mở TV, bĩnh tĩnh nói.
Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu lên ngơ ngác, thoáng cái nhảy dựng lên, “Anh không nói sớm!” Ném khẩu súng “giả” kia lên ghế rồi phóng đi.
Thế giới vậy là lại yên tĩnh rồi.
….
Trong phòng vệ sinh, Cố Lãng oán hận móc trong túi toàn bộ đạn ném vào bồn cầu rồi xả nước. Nhìn mấy thứ nguy hiểm đó bị xóa đi mất hết dấu vết, Cố Lãng xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. Tuyệt đối, đối với cô hắn phải hoàn hảo nhất!
“Cố Lãng, máy tính em hỏng rồi! Cho em mượn máy anh được không?” Một lát sau, Tiểu Mạn gào khóc thảm thiết chạy ào sang thư phòng Cố Lãng, dáng điệu lật đật ấy của cô lại khiến người ta nhìn là muốn yêu chiều.
“Anh đang làm việc” Cố Lãng lắc đầu, mười ngón tay thon dài lướt trên bàn phím.
“Được rồi.” Tần Tiểu Mạn lúc này mới nhớ, hôm nay chính là “thời gian vận động” thường lệ của hắn, “ Cái kia, anh có thể mang bạn gái về nhà. Còn cho em mượn vi tính được không, em bảo đảm trong thời gian đấy không quấy rối hai người!”
“Cảm ơn, đêm nay không có hứng thú!” Cố Lãng tạm dừng một chút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, “Nếu em không có việc gì làm, tới đây giúp anh. Anh đây là  ân nhân cứu mạng của em, yêu cầu này cũng không quá đáng nha?”
“Ha… hả, thôi nha. Em đi xem TV.” Tiểu Mạn lập tức lảng đi.
“Đứng lại!” Cố Lãng ra lệnh một tiếng, Tần Tiểu Mạn không tự giác đứng nghiêm, “Dạ, Cố tổng?”
Tư bản a tư bản! Tiểu Mạn căm giận gõ bàn phím máy tính, trong miệng lẩm bẩm oán giận.
Cố Lãng bưng ly cà phê dựa vào bàn, nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tiểu Mạn, tâm tình tốt hắn lên. “Đánh xong chỗ tài liệu này có thể xem phim rồi. Tấm lòng của em trưởng phòng tài chính chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm a.”
Bị hắn chua thêm một câu khiến Tiểu Mạn không thể không ngẩng đầu, nhìn người nào đó đắc ý dào dạt cộng thêm ánh mắt hèn mọn, hắn thừa biết, Tiểu Mạn đặc biệt thích nam diễn viên trong “Huỳnh Chi Quang”.
Cố Lãng cười nhạt, “Chẳng qua chỉ là trưởng phòng nho nhỏ thôi mà?”
Tần Tiểu Mạn cầm trong tay xấp tài liệu, giơ lên ném về phía Cố Lãng, Cố Lãng bưng cốc cà phê nhẹ nhàng xoay người tránh né, “Được rồi, được rồi, anh cho em đi sửa máy tính. Mà máy tính dùng cũng lâu rồi, cũng nên đổi cái mới đi thôi.”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi, đương nhiên cũng muốn đổi nhưng mà, không phải ai cũng lắm tiền giống hắn đâu.
Cố Lãng đi ngang qua phòng khách, phát hiện điện thoại di động của Tiểu Mạn rung điên cuồng, vài cuộc gọi nhỡ liên tiếp, còn có tin nhắn, tất cả đều là của An Nhiên. Ngó sang thư phòng, thấy nha đầu kia vẫn đang hết sức chăm chú nhìn màn hình vi tính, ngón tay thon dài nhấn nút tắt. Sau đó, lấy điện thoại của mình ra, nhắn tin cho người nào đó đang ở tận bên kia đại dương.
….
Sáng hôm sau nhận được điện thoại của An Nhiên, Tần Tiểu Mạn nằm trên giường vội vội vàng vàng nhảy dựng lên, lòng như lửa đốt muốn lao ngay ra trạm xe lửa.
“Bác tài mau nữa lên!” Nhìn kim đồng hồ đeo tay chạy nhanh như ngựa, Tiểu Mạn hét lên với lái xe taxi.
“Nếu không cô tự đi đi!” Tài xế bị làm phiền cũng  không nhịn được, sắc mặt vô cùng  nhục nhã.
Phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi xe, Tần Tiểu Mạn ló đầu ra, thấy xe của Cố Lãng chạy song song bên cạnh, hoàn toàn quên mất mình mời vừa rồi  khí phách cự tuyệt yêu cầu của đối phương như thế nào, ngọt ngào kêu lên: “Cố Lãng ca, chở em đi được không?”
Dọc đường đi, Cố Lãng lái xe như vào chỗ không người, đèn đỏ cũng làm như không thấy, nhà cửa cây cối ven đường đều vun vút lui về phía sau.
“Một tháng tài vụ bảng biểu, toàn bộ đều do em làm.” Cố Lãng giải quyết dứt khoát.
Tần Tiểu Mạn nén giận, “Vì sao xóa tin nhắn tối qua An Nhiên gửi cho em!”
Cố Lãng vô tội cười cười, “A, Xin lỗi!” Chương 6: Đưa tiễn…
Tần Tiểu Mạn gặp An Nhiên là ngày tân sinh viên đến trường báo danh. Tóc cắt ngắn, trang điểm không đậm, nhạt như khói nhưng rất có cá tính, một bộ váy liền áo màu đen bó sát người cực kỷ nổi bật, đó chính là An Nhiên.
Cô đi một mình, túi đồ vừa vặn đeo trên lưng, thu hút biết bao ánh mắt nhìn. Tần Tiểu Mạn lúc đó được cha mẹ đưa nhập học, Tần mẹ chăm chỉ quét tước phòng ngủ, Tần cha lôi ra một xâu bùa yểm dán khắp nơi để Tiểu Mạn trong trường học không bị gặp hạn.
Tiểu Mạn rất đắc ý, đeo chiếc túi Cố Lãng từ nước ngoài gửi về, đi dạo trong trường. Nhìn thấy An Nhiên đang tựa lưng vào gốc cây hút thuốc, lấy hết dũng khi tiền lại gần  lắc lắc tay, thận trọng cười nói, “Hi, xin chào.”
An Nhiên khẽ gật đầu.
Tần Tiểu Mạn âm thầm cảm thán, cool quá, đây mới chính là kiểu cách sinh viên a.
“Chúng ta có túi giống nhau ghê nha!” Tần Tiểu Mạn nỗ lực giao lưu với cô một chút.
An Nhiên ánh mắt hờ hững rốt cuộc cũng dừng lại trên người Tần Tiểu Mạn, vẻ cô đơn trong đáy mắt cô ấy  khiến Tiểu Mạn trong lòng bỗng dưng chấn động. An Nhiên nhàn nhạt cười, giơ tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, “Xin chào, mình là An Nhiên.”
Tiểu Mạn thụ sủng nhược kinh không biết làm gì cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay An Nhiên.
*Thụ sủng nhược kinh* mình hiểu là được sủng ái phát kinh sợ nhưng chẳng biết dịch thế nào cho xuôi cả, ai giúp mình với T__T
——————————
Trạm xe lửa, Tần Tiểu Mạn vội vã chạy qua chạy lại tìm người, An Nhiên đứng một chỗ bình tĩnh gọi cô lại.
Tần Tiểu Mạn dừng bước, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện An Nhiên đứng phía trên, giơ ngón tay nhìn cô, nửa ngày cũng không nói gì.
“Ngươi…ngươi…ngươi…. Ngươi hoàn lương rồi!” Tần Tiểu Mạn hét lên một tiếng, lao đến túm lấy An Nhiên.
“Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn!” Tô Nam đi mua vé trở về thấy hai người, vui vẻ chào hỏi, “Mọi người tới tiễn chúng ta sao?”
“Chúng ta?” Tần Tiểu Mạn hèn mọn đánh giá bọn họ. An Nhiên thoải mái khoác tay Tô Nam, vô cùng thân thiết dựa sát vào người nhau bước tới, “Chúng ta yêu nhau rồi.”
Tô Nam gật gật đầu, miệng cười vui vẻ đến muốn tát vào mặt một cái, cặp kính sạch sẽ che đôi mắt đang híp lại hài lòng.
“Từ khi nào?” Cố Lãng ngữ khí nghe thật không tốt, giống hệt như đang chất vấn.
“Ai cần anh lo!” Tần Tiểu Mạn giơ chân đá cho một phát. Trong lòng thầm nghĩ, Cố Lãng đối với An Nhiên hình như quan tâm quá mức rồi. Điều này khiến cô trong lòng có chút vị chua, “Người ta tình chàng ý thiếp, liên quan gì đến anh!”
“Nói chuyện một chút được không?” Cố Lãng không để ý đến Tần Tiểu Mạn, nghiêm mặt lạnh lùng nói với An Nhiên.
An Nhiên vỗ vai Tô Nam, đi theo Cố Lãng.
Tần Tiểu Mạn đếm đủ mười đầu ngón chân, mắt nhìn về phía Cố Lãng và An Nhiên, thấy hai người không làm gì vượt quá giới hạn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chí lát sau, An Nhiên và Cố Lãng, người đi trước, người đi sau quay lại, sắc mặt hai người đều rất rất khó coi. Tô Nam há mồm muốn hỏi cái gì, An Nhiên không để hắn mở miệng, túm lấy cánh tay nhanh chóng bịt miệng hắn lại.
“An Nhiên, khi nào thì ngươi trở về a?” Tần Tiểu Mạn bị bỏ qua thấy  khó chịu, “Ta còn chưa mua quà cho Lâm Lâm này, nhớ nói với nó là ta nhớ nó nhé.”
“Biết rồi.” An Nhiên nói xong quay người, thân ảnh cũng dần dần khuất trong đám đông.
———————————
“Hỏi.” Cố Lãng đang lái xe không chịu nổi  Tần Tiểu Mạn lén lút nhìn bên này lại nhìn bên kia, phun ra một chữ.
“An Nhiên cũng không dễ dàng.” Tần Tiểu Mạn uốn uốn lưỡi, “Tô Nam cũng rất yêu cô ấy.”
“Thì sao?” Cố Lãng cắn răng hỏi.
“Vốn dĩ,” Tần Tiểu Mạn dứt khoát, “Hai người bọn họ ở bên nhau là rất tốt. Thích một người sẽ khiến cô ấy hạnh phúc đúng không. An Nhiên tuy rằng không để mắt đến anh, nhưng mà, thấy cô ấy hạnh phúc, anh phải nên cảm thấy vui mừng chứ. Không nên nhỏ nhen đố kỵ người ta. Hay là, em vừa mới lĩnh lương, mời anh ăn cơm nha. Người thất tình ăn no tâm tình sẽ tốt lên nhiều đó.” Tần Tiểu Mạn nói, ngữ khí u oán. Lúc học đại học bị người ta đá, cô lôi kéo An Nhiên đi ăn đồ nướng, kết quả, ăn đến mức dạ dày phát hư, nằm liệt giường vài ngày. Thân thể lẫn tinh thần hao tổn nghiêm trọng.
Tiếng phanh két ngắn gọn vang lên, xe tấp vào bên vỉa hè. Tần Tiểu Mạn không thắt dây an toàn, người lao về phía trước đập vào cửa kính, đau đến chảy nước mắt, lệ rơi đầy mặt căm tức nhìn Cố Lãng, “Anh làm gì?”
Cố Lãng giọng nói nặng nề, “Em nghĩ anh bị thất tình?”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi, “Được rồi, ở trước mặt em anh sẽ không tỏ ra yếu đuối. Loại ngươi ưa sĩ diện như anh lúc nào chẳng tỏ ra bình tĩnh a. Hơn nữa, Lâm Lâm không thích có cha như anh.” Nói xong câu đó, Tần Tiểu Mạn giật mình giơ tay che miệng.
“Lâm lâm? Cha như anh?” Cố Lãng ngữ khí nguy hiểm, đôi mắt hẹp dài nhìn Tiểu Mạn băn khoăn, “Anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó.”
Tần Tiểu Mạn hoảng hốt thấy chính mình suýt nữa bán đứng chị em, mân mân khóe môi rồi tự tát vào mồm mình, không dám hé răng.
Cố Lãng thấy bộ dáng hoảng hốt của cô, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, giơ tay xoa xoa tóc cô đến rối bù mới thỏa mãn buông ra. Tiểu Mạn ủy khuất gỡ gỡ tóc, móc lược trong túi ra chải chải, lầm bầm một câu: “Thất tình là lớn nhất, không thèm tính toán với anh.”
—–
“Nơi này là..” thấy Cố Lãng đưa cô đến một cửa hàng quần áo cao cấp, Tần Tiểu Mạn nhất thời quên mất người nào đó đang “thất tình”, mừng rỡ ngoác miệng tới tận mang tai, “Oa, Cố Lãng, cửa hàng này trước giờ em chỉ thấy trên TV nha, cả nước cũng chỉ có một chỗ. Anh xem bộ này này, lần trước cái cô diễn viên gì gì đó mặc một bộ y hệt!”
Cố Lãng lôi  Tần Tiểu Mạn háo sắc đang dán vào tấm  kính ra tới cửa, giúp cô chỉnh trang lại quần áo, tiện tay búng mũi cô một cái, “Thật không có tiền đồ!”
Tần Tiểu Mạn bưng chiếc mũi ê ẩm bất mãn theo Cố Lãng vào trong.
Cố Lãng là khách quen ở nơi này, thấy hắn, nhân viên bán hàng liền cầm một chiếc hộp đóng gói tinh tế đã chuẩn bị sẵn từ trước ra. Nhìn cô nhân viên mặc chiếc sườn sám xẻ tới tận hông, chân dài trắng nõn, Tần Tiểu Mạn cảm thán, quả là chỗ cao cấp, đến cả khí chất của phục vụ cũng thật khác biệt.
Cố Lãng chỉ chỉ Tần Tiểu Mạn, “Đưa cho cô ấy thay.”
Chưa kịp phản ứng, Tần Tiểu Mạn đã bị cô nhân viên kia tủm tỉm cười đầy mạnh vào phòng thay quần áo.
Chỉ một lát sau, người nào đó xấu hổ đỏ mặt, đẩy cửa bước ra.
“Được, lấy cái này.” Cố Lãng túm lấy Tiểu Mạn, xoay xoay hai vòng. Tần Tiểu Mạn bất an giơ tay bắt chéo nhau che trước ngực.
Cố Lãng không khách khí giật tay cô lại, bá đạo nhìn chằm chằm vào ngực cô, “Có cái gì mà che, nhỏ như vây.”
Mấy người xung quanh lễ phép cúi xuống nín cười.
Tần Tiểu Mạn chú ý hình tượng, không đành giương nanh múa vuốt, ở trong lòng âm thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Cố tổng.*Gật gù* mình thích chữ ân cần nha!
Bộ lễ phục màu vàng nhạt mềm mại, không tay, tà váy một góc in hoa nhỏ không làm giảm đi vẻ trang nhã. Hơn nữa, chân lại đi một đôi giày cao gót màu trắng khiến Tần Tiểu Mạn trong lòng rưng rưng cảm thán.
Ngắm nghía chán chê, Tần Tiểu Mạn mới nhớ đến người nào đó, nghiêm mặt hỏi: “Anh muốn mua cho em sao?”
Cố Lãng tà ác cười, “Không phải, là cho em mượn mặc.”
Tần Tiểu Mạn sái quai hàm.
Cố Lãng nhìn gương mặt giận phát phình ra, giơ tay chọc chọc trán cô, mắt nheo lại, “Tối mai theo anh đi dự tiệc, biểu hiện tốt thì sẽ cho em bộ quần áo này.”
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói