Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 865 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:09:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Muốn Xem Nó Không?
hương 153: Muốn xem nó không?
"Thương lượng xong chưa?"
Ý cười trong khóe mắt Tô Lương Mạt dần dần hiện lên, giơ tay che kín mi mắt, "Thương lượng xong rồi, nó nói đêm nay nó muốn nghĩ ngơi, cho nên anh cũng đừng có quậy."
"Thật sao?"
"Không tin anh hỏi lại nó xem."
Được, ngược lại học hư theo hắn rồi.
Chiêm Đông Kình nâng nửa người dưới lên một chút, lại phủ lên trên đè lên bụng nhỏ của Tô Lương Mạt, "Nó nói em nói dối, nó đang chờ em động thủ đây."
Còn nói thêm nữa, mặt Tô Lương Mạt thật muốn nhuộm đầy máu rồi.
Cô vươn tay đè lên khóe miệng Chiêm Đông Kình, "Anh còn nói!"
Tay cô chỉ có thể cảm giác được độ cong nơi khóe miệng người đàn ông kéo lên, anh há miệng, cắn chặt lòng bàn tay của cô, Tô Lương Mạt thấy nhột, dứt khoát nắm chặt bàn tay lại, cô giơ tay gõ lên trán anh một cái.
Hai tay Chiêm Đông Kình đẩy đồ ngủ trên người Tô Lương Mạt ra, bên trong cô còn ngoan ngoãn mặc áo ngực, hai tay người đàn ông phủ lên, "Thấy thế nào? Chuẩn bị cho em đấy, kích cỡ chuẩn xác không?"
"Chiêm Đông Kình, đã mấy giờ rồi, em buồn ngủ lắm."
"Đừng quên đây là ở trên giường của anh, đêm nay anh chứa chấp em, để em không đến mức ngủ lại đầu đường, dù thế nào cũng phải bày tỏ một chút chứ?"
Tô Lương Mạt chậm chạp phun ra một câu, "Đừng tưởng là em không biết anh muốn làm gì."
"Anh đâu có nói em không biết." Nhiệt khí trong miệng Chiêm Đông Kình tản ra từng vòng từng vòng trước ngực cô, anh nghiêng người khẽ đứng dậy, Tô Lương Mạt nghe thấy một hồi động tĩnh rất nhỏ, bởi vì trong phòng đen nhánh một mảnh, cô không nhìn thấy động tác của Chiêm Đông Kình.
Đến lúc cô kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước ngực bỗng nhiên lành lạnh.
Cô đưa tay muốn cầm lấy, Chiêm Đông Kình ấn hai tay cô lại, "Muốn xem không?"
"Anh lại muốn làm cái gì?"
Chiêm Đông Kình bật sáng đèn đầu giường một cái, hai mắt Tô Lương Mạt đầu tiên là cảm thấy chói sáng, cô theo tầm mắt người đàn ông dời xuống, tiện đà rơi xuống trước ngực mình, nhìn thấy trên chỗ trắng nõn chặt khít, lại đặt một quả anh đào.
Cô vội vã che mặt, xấu hổ đến nỗi lỗ tai đều đỏ rần, "Trong cái đầu này của anh có còn thứ gì nghiêm túc không?"
Anh lại đứng dậy đem đèn tắt đi.
Tô Lương Mạt muốn lấy anh đào xuống, không ngờ Chiêm Đông Kình lại cúi người, ngay tiếp theo da thịt trước ngực cô đều bị anh ngậm trong miệng.
Tô Lương Mạt khẽ run rẩy, Chiêm Đông Kình lại đang ở bên môi cô khẽ hôn, cắn rơi một nửa quả đem thả đến trong miệng cô, vị chua ngọt trong nháy mắt tràn ngập trong miệng, Tô Lương Mạt nắm chặt ga giường hai bên người, cô là nhìn không thấy, lại có thể nghĩ đến cảnh tượng kia, người đàn ông ở trước ngực cô trở mình trằn trọc hôn, rồi lại theo một đường đi xuống.
Như vậy lăn qua lăn lại xong, tất nhiên cũng đã rất khuya.
Anh không biết thỏa mãn, vốn là thể lực phụ nữ không bằng đàn ông, Tô Lương Mạt chờ một phen động tác kịch liệt kia của Chiêm Đông Kình qua rồi, sau đó cô nằm co quắp ở trên giường động một cái cũng không muốn động.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, thanh âm này càng giống như muốn thôi miên cô, cô giật giật chân, phát hiện chỗ bắp đùi là bị kéo mở ra một lúc lâu mà nhức mỏi.
Chiêm Đông Kình ra khỏi phòng tắm, mở một chiếc đèn tường, ánh đèn màu vàng cam nhu hòa chiếu sáng đến trên mặt cũng làm người ta rất thoải mái, anh chống hai tay bên mép giường nhìn cô, "Dậy tắm đi."
"Buồn ngủ lắm."
"Buồn ngủ cũng phải tắm."
Tô Lương Mạt nằm ở đó, tội nghiệp mở tròn hai mắt nhìn anh, "Anh pha nước sẵn cho em em mới đi."
Chiêm Đông Kình toàn thân trên dưới ngay cả một kiện y phục che đậy thân thể cũng không có, "Đã pha sẵn rồi."
Tô Lương Mạt vẫn là lười nhúc nhích, khuôn mặt ở trên gối cọ cọ mấy cái, "Anh ôm em đi."
Người đàn ông kéo lấy cánh tay Tô Lương Mạt, nhấc bổng cô lên rồi ôm vào trong ngực.
Đi vào phòng tắm, anh cẩn thận đặt cô vào trong bồn tắm mát xa, chính mình cũng ngồi vào theo, Tô Lương Mạt vốc nước vỗ vỗ lên trên mặt, "Từ ngày mai, em sẽ trở về sớm một chút."
"Được, vậy anh cũng sẽ về sớm."
Tô Lương Mạt tiện tay đem nước té lên trên mặt người đàn ông, "Ngày nào cũng lăn qua lăn lại đến nửa đêm, em sợ em không có bệnh cũng bị anh lăn qua lăn lại mà ra bệnh."
Chiêm Đông Kình nắm lấy đầu ngón tay Tô Lương Mạt, "Tô Trạch ở chỗ Lưu Giản bên kia có khỏe không?"
"Khỏe, em rất muốn đón thằng bé về lại."
"Vậy thì đón trở lại đi, mặc dù cục diện còn chưa ổn định, nhưng bảo vệ một đứa trẻ vẫn là dư sức."
Tô Lương Mạt lấy lại tinh thần, "Vậy được, ngày mai em liền đi."
Bàn tay Chiêm Đông Kình thoa sữa tắm cho cô trượt xuống, rơi xuống trước bụng Tô Lương Mạt, lòng bàn tay lại xoa nhẹ trằn trọc vuốt ve vài cái.
Tô Lương Mạt vốn đang tựa ở đầu vai anh, động tác lần này của người đàn ông khiến cô tưởng rằng anh lại muốn chuyện gì đó, liền tiện tay đẩy ra, "Tắm xong ngủ sớm một chút, ngày mai em muốn ngủ cả ngày."
Chiêm Đông Kình nghe vậy, cũng không có tiếp tục nữa.
***
Hôm sau, Tô Lương Mạt thức dậy liền lái xe đến nhà Lưu Giản, nhìn ra được, quan hệ của Tô Trạch với Lưu Giản rất tốt.
Lúc đi, Tô Trạch lưu luyến ôm cổ Lưu Giản không rời, "Chú, cháu không bỏ được chú."
Lưu Giản hướng lên trán nó cốc nhẹ một cái, "Về sau có thể thử đổi cách xưng hô này của cháu không? Chú so với chị của cháu rốt cuộc già hơn bao nhiêu?"
Chú ý của Tô Trạch cũng không ở phương diện này, "Chú, sao chú không kết hôn với chị a? Nếu chú kết hôn, cháu liền gọi chú là anh rể, cháu cứ đi theo chú thì tốt biết bao a."
Tô Lương Mạt tiến lên, "Tô Trạch, hành lý đều chuyển lên xe rồi, sau này chị sẽ thường xuyên dẫn em đến chơi."
"Chị, chị gả cho chú đi, cô giáo nói, kết hôn rồi chính là người một nhà, Tô Trạch muốn trở thành người một nhà với chú."
Tô Lương Mạt bị hỏi đến nói không nên lời, Lưu Giản thấy thế, đặt Tô Trạch xuống, "Nếu chú cưới chị của cháu thật, còn không bị cháu tên ăn vặt này ăn chết sao? Còn nữa, cháu là đại nam nhi, ra cửa tự mình đi đi, đừng có không chịu động đậy mở hai tay đòi người khác ôm."
Tô Trạch có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi của mình, "Chị, sau này chị nhắc nhở em một tiếng, ăn ít cơm vận động nhiều, còn nữa không được để cho người khác tùy tiện ôm."
Tô Lương Mạt xoa xoa đầu Tô Trạch.
Ánh mắt cô đầy ý cười nhìn về phía Lưu Giản, Lưu Giản vươn tay, "Đừng nói cám ơn, không thích nghe."
Lưu Giản lôi kéo tay Tô Trạch đưa nó lên xe của Tô Lương Mạt, anh hướng sang người con gái ngồi bên ghế lái nói, "Nếu như em thực sự muốn cám ơn anh, lui tới sòng bài của anh nhiều hơn chút, giúp anh tập hợp nhân khí chính là cám ơn anh."
"Được." Tô Lương Mạt đồng ý chắc chắn.
***
Từ chỗ Lưu Giản rời đi, thời gian còn sớm, cũng sắp sửa đến giờ ăn tối.
Tô Lương Mạt nhận được điện thoại của Chiêm Đông Kình, anh đã đặt xong chỗ, đặc biệt đợi cô với Tô Trạch đến.
Hai tay Tô Lương Mạt giữ vô lăng, cho dù Tô Trạch còn ít tuổi, nhưng rất cứng đầu, đối với Chiêm Đông Kình thật có thể nói là gặp mặt kẻ thù nhất định đỏ mắt, thằng bé vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó Tô Lương Mạt bị mang đi.
Cô do dự hết lần này đến lần khác, tính toán dùng một phương thức khéo léo mở miệng, "Tô Trạch, em biết không, trên đời này có người lớn lên sẽ giống hệt nhau như đúc."
"Em biết," Tô Trạch nghiêng cái đầu nhỏ, "song sinh sẽ giống nhau."
"Phải đó, Tô Trạch thực thật thông minh, nhưng mà những người kia chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi, lại là hai người hoàn toàn khác nhau."
Tô Trạch nắm lấy dây an toàn, nhổm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xem, "Chị, chúng ta đi đâu vậy?"
"Ăn tối."
"Oh yeah, là ăn mừng em với chị có thể cạnh nhau rồi sao?"
Tô Lương Mạt không khỏi bật cười, "Đúng đúng, chỉ có điều lát nữa có một chú muốn mời chúng ta ăn cơm tối."
"Em có biết không?"
Tô Lương Mạt quay xuống đầu, "Không biết."
"Vậy được thôi, em chỉ lo ăn là được rồi."
Tô Lương Mạt lái xe đến trước cửa nhà hàng, xuống xe rồi dắt Tô Trạch đi vào, Chiêm Đông Kình đã đặt một phòng bao riêng, Tô Lương Mạt đẩy cửa nhìn một cái, anh đã sớm gọi xong thức ăn đang chờ bọn họ.
Nhìn thấy hai người đi vào, Chiêm Đông Kình thu tờ báo trong tay lại.
Tô Lương Mạt kéo Tô Trạch qua, "Nào, cởi áo khoác ra, lát nữa ra ngoài lạnh."
Tô Trạch ngẩng đầu vừa nhìn, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, "Chị, là cái kẻ xấu kia."
Tô Lương Mạt kéo tay thằng bé, "Tô Trạch, chú ấy không phải người xấu, vừa rồi ở trên đường không phải chị đã nói với em rồi sao? Bọn họ chỉ là hình dáng giống nhau mà thôi."
"Không, chị gạt người," Tô Trạch sợ hãi lập tức trốn ra sau lưng Tô Lương Mạt, "chú ta rõ ràng là người xấu, em không có nhận lầm."
Chiêm Đông Kình nghe vậy, chỉ đành phải đứng dậy đi tới, anh không ngờ Tô Trạch này tính tình bướng bỉnh như vậy, đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hai năm trước. Anh nhẫn nại ngồi xổm người xuống, "Cháu tên Tô Trạch phải không?"
"Oa..."
Tô Trạch thế nhưng lại khóc lớn thành tiếng, lần nay ngay cả Tô Lương Mạt cũng thấy đau đầu, Chiêm Đông Kình biết rõ nhược điểm của nhóc con, đưa tay nắm cổ tay Tô Trạch kéo nó đến bên cạnh mình, "Cháu xem, đêm nay chú gọi rất nhiều thức ăn ngon, còn có kem Haagen Dazs, cho cháu ăn hết."
Tô Trạch thút tha thút thít giương mắt nhìn về phía Tô Lương Mạt, Tô Lương Mạt cũng ngồi xổm xuống, "Chị đã nói với em rồi, chú ấy không phải là cái kẻ xấu kia."
Hai mắt Tô Trạch lại rơi lên trên mặt Chiêm Đông Kình, nó quan sát tỷ mỷ tường tận, ướt ý trong đôi mắt đen trắng phân minh nồng đậm, đột nhiên vươn tay hướng lên mặt anh đánh một cái, "Chú đừng lừa gạt chị tôi, chú chính là cái chú xấu xa kia, tôi nhớ được chú, hừ!"
Lần này còn rất vang dội, vừa vặn đánh vào trên mắt Chiêm Đông Kình.
Anh che mắt lại nghiêng mặt sang bên, hai người đều không ngờ tới Tô Trạch còn có món này, cư nhiên bị nó đánh lén như vậy.
Tô Lương Mạt sầm mặt xuống, "Tô Trạch, ai cho em động thủ?"
Tô Trạch ủy khuất bĩu môi, nước mắt còn ở trong hốc mắt đảo quanh, "Chú ta là người xấu, chính là chú ta!"
Đầu Tô Lương Mạt như muốn nổ tung, "Lời của chị em cũng không tin nữa?"
"Chị, chị bị kẻ xấu lừa gạt rồi!"
Chiêm Đông Kình mở mắt ra, lửa trong mắt bắn tung tóe rồi, tên tiểu quỷ này rõ ràng vẫn còn mồm năm miệng mười, Tô Lương Mạt ôm nó lên trên ghế tựa, "Em xem, món ăn đêm nay đều là món em thích."
Đôi mắt mong chờ của Tô Trạch dòm xuống, "Đồ của người xấu, chúng ta không thể ăn."
Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh Tô Trạch, kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, kề mặt lại trước mặt Tô Trạch, "Cháu nhìn chú, giống kẻ xấu sao? Chắc chắn cháu nhìn nhầm rồi."
"Giống," Ngữ điệu Tô Trạch thế nhưng mười phần khẳng định, "chị, hay là chúng ta trở về nhà Giản thúc thúc đi, em không muốn ở lại đây nữa."
Tô Lương Mạt bưng trán, Tô Trạch so với tưởng tượng của cô còn khó đối phó hơn nhiều.
Chiêm Đông Kình cũng hết cách, ai đã từng làm chuyện như vậy, đều nói trẻ con là khó đối phó nhất, lời này một chút cũng không giả.
Tô Trạch lôi kéo ngón tay Tô Lương Mạt, cái mông cũng trượt xuống khỏi ghế, "Chị, chúng ta đi thôi."
Chiêm Đông Kình nhìn sang Tô Lương Mạt, anh cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, "Bỏ đi, anh đi đây, em đưa nó ăn tối ở đây xong rồi về."
Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông mặc áo khoác sau đó kéo cửa phòng bao ra, lại nhìn sang Tô Trạch bên cạnh, đang gắp miếng cá hồi ăn ngon lành, Tô Lương Mạt liền lạnh mặt, "Tô Trạch."
"Chị..."
Vừa nhìn cái bộ dạng đáng thương kia, Tô Lương Mạt làm sao còn nỡ lòng được, lại nói lúc trước khi Chiêm Đông Kình nhẫn tâm tuyệt tình, quả thực đem Tô Trạch hù dọa không nhẹ.
Lúc Tô Trạch đi ra khỏi khách sạn, bụng được ăn tròn vo, vừa vuốt cái bụng vừa cảm thán, "Ăn thật ngon, sau này em còn muốn đến."
"Hai người chúng ta căn bản ăn không hết, không ít món chị nói phải đóng gói mang về, em còn không cho."
"Chị, chị đừng gạt em nữa, chị muốn mang về cho chú ấy ăn phải không?"
"..."
Tô Lương Mạt đưa Tô Trạch lên xe, trên đường về nhà có một siêu thị, "Tô Trạch, chúng ta vào trong chơi một lát đi?"
"Không muốn không muốn, mau mau về nhà." Tô Trạch tiểu quỷ đại nhân, hai tay chống lên cửa sổ xe, con mắt liếc về phía Tô Lương Mạt, "Chị, em còn phải làm bài tập nữa, chị cũng đừng nghĩ nấu cơm cho người xấu ăn đấy nhé, nếu em học tập không tiến bộ, chị phải chịu trách nhiệm a."
Một khoảng thời gian không ở bên cạnh Tô Trạch như vậy, Tô Lương Mạt thật sự không thể không cảm khái một tiếng, trẻ con thật đúng là mỗi ngày một khác.
Bảo mẫu Lưu Giản cố ý sắp xếp chăm sóc cho Tô Trạch cũng đi theo sang đây, lúc Tô Lương Mạt mang Tô Trạch về đến cửa, trước cổng tiểu khu nhìn thấy bảo mẫu đang đợi bọn họ.
Tô Trạch thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, "Dì Tiểu Trần."
Tô Lương Mạt để Tiểu Trần lên xe, sau đó mang bọn họ một đường đi vào.
Mở cửa vào nhà, Tô Trạch đem cặp sách ném về phía ghế sofa, sau đó mỗi một căn phòng, ngay cả phòng bếp với thư phòng cũng không buông tha, lúc chạy về bên cạnh Tô Lương Mạt, mặt mũi đầy hứng khởi, "Chị, còn may là chị ở một mình, không có để em thất vọng."
Tô Lương Mạt không nói gì, cầm lấy cặp sách đưa cho nó, "Đi theo dì Tiểu Trần về phòng làm bài tập."
"Vậy còn chị?"
"Chị còn có việc, nếu không làm sao nuôi em?"
Tô Trạch suy nghĩ một chút, đi tới dắt tay dì Tiểu Trần vào thư phòng.
Tô Lương Mạt đoán chừng Chiêm Đông Kình nhất định là đã ăn tối ở nơi khác, nhưng cô vẫn là xuống lầu đi đến siêu thị ở gần đó mua ít thức ăn, nếu như sau này Tô Trạch đi theo cô rồi, cô cũng phải chăm sóc nó thật tốt mới được.
Tô Lương Mạt nhìn phím số đi lên, suy nghĩ một chút, lại nhấn số 11.
Đi đến trước cửa nhà Chiêm Đông Kình, cô thử nhấn chuông cửa, ngược lại cửa lập tức mở ra ngay, Chiêm Đông Kình nhìn thấy túi mua hàng trong tay cô, nghiêng người cho cô đi vào, "Biết anh vẫn chưa ăn cơm, cố ý sang đây à?"
"Anh vẫn còn chưa ăn?"
Chiêm Đông Kình khép cửa lại, "Thì ra em không phải là đến nấu cơm cho anh."
Tô Lương Mạt đi tới đem túi mua hàng thả lên trên bàn ăn, "Tô Trạch còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu."
Chiêm Đông Kình đi tới vòng tay quanh eo cô, thân thể hai người thân mật dán sát vào nhau không kẽ hở, "Anh biết, lúc trước anh đối với em như vậy, Tô Trạch khẳng định nhất thời không có cách nào tha thứ cho anh."
Tô Lương Mạt vừa lấy nguyên liệu, vừa trầm mặc.
Chiêm Đông Kình sáp lại gần nhìn chằm chằm mặt cô, "Nhìn thử xem trên mặt anh bị tiểu tử kia đánh cho?"
Tô Lương Mạt nghiêng đầu, một chút kia của Tô Trạch tính là gì, đánh lên trên mặt anh giống như mát xa mà thôi, cô cố làm ra vẻ xem xét cẩn thận một hồi, "Thật là, em trở về dạy bảo nó thật tốt."
Chiêm Đông Kình dán chặt khuôn mặt Tô Lương Mạt, "Buổi tối ở lại đây."
"Không được, Tô Trạch đã về rồi, thì em không thể đi lên đây nữa."
"Vì sao?"
Tô Lương Mạt nói rất tự nhiên, "Bây giờ nó cứ đề phòng em ở một chỗ cùng anh, trên đường về còn không cho em mua đồ ăn cho anh, đến buổi tối nhất định càng quấn lấy em."
"Em nuôi đứa em trai gì vậy?"
"Không còn cách nào," Tô Lương Mạt cười ra tiếng, "ai bảo anh có tiền án."
Chiêm Đông Kình buông tay đang ôm cô ra, đứng dậy đi về phía ghế salon, trên bàn trà chất đầy tài liệu, anh vừa lật xem vừa đáp lời Tô Lương Mạt, hai người bọn họ đều hiếm khi trở về sớm như vậy, đặc biệt là Tô Lương Mạt.
Cô đi vào phòng bếp, ở đây có một cái cửa sổ, sau khi mở ra có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, sắc trời vừa mới nhá nhem tối, đèn đường sáng lên phát ra một đoạn mờ ảo, Tô Lương Mạt chống hai tay lên bàn bếp, quay đầu lại nhìn người đàn ông trong phòng khách, cởi bỏ gánh nặng trên đầu vai, thì ra cuộc sống cũng có thể trôi qua nhàn an nhàn tự tại như vậy.
Bởi vì chỉ có một mình Chiêm Đông Kình ăn, Tô Lương Mạt chỉ làm ba món mặn một món canh.
Ăn cơm tối xong, Tô Lương Mạt lại vội vàng thu dọn, Chiêm Đông Kình đi vào đem chén bát cô đã rửa xong lau khô, "Vốn là muốn tìm một bảo mẫu, nghĩ lại lại thôi, bất tiện."
"Vậy là anh xem em như bảo mẫu rồi?"
"Anh coi em thành bà xã."
Thu dọn xong, Chiêm Đông Kình vặn mở vòi nước, đem tay của Tô Lương Mạt để dưới dòng nước rửa sạch, "Nếu thực không được, vậy thì mời đi, anh lại không bỏ được đôi tay này."
Tô Lương Mạt để anh tùy ý giúp xoa nước rửa tay lên, sau đó lại rửa sạch sẽ, nước là ấm áp, Tô Lương Mạt rửa xong rồi nhìn về phía anh, "Có cái gì mà bỏ không được, đôi tay này còn từng giết người đấy."
Chiêm Đông Kình đưa hai tay nâng mặt cô lên, khó khăn che giấu phức tạp cùng nuông chiều trong mắt, ánh mắt Tô Lương Mạt cùng anh đối diện, ngón cái Chiêm Đông Kình một lần lại một lần vẽ lên hàng lông mày thanh tú của cô, "Anh không hối hận đã để em giết người, Lương Mạt, chúng ta không giống với người bình thường, nhưng mà sau này, anh nhất định có thể khiến hai tay của em ít dính vào máu."
Đó là cách sinh tồn trong thế giới này của bọn họ, ai cũng không có cách phá vỡ, trừ phi, một ngày nào bọn họ có thể thoát ly đi ra ngoài.
Chiêm Đông Kình dắt Tô Lương Mạt đi tới trước ghế sô ngồi xuống, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, để cho cô ngồi lên trên đùi mình.
Cô cùng anh xem tin tức, nhìn đồng hồ một cái, "Tô Trạch chắc sắp làm xong bài tập rồi, em đi về trước."
"Trong nhà không phải còn có người ở cùng nó sao?"
Nói rồi, Chiêm Đông Kình vén vạt áo lông của cô lên, tay chui vào, hơi lạnh từ đầu ngón tay chạm đến da thịt, cô giật mình một cái giữ chặt cổ tay Chiêm Đông Kình, "Lạnh."
"Cho anh ấm một chút."
Tô Lương Mạt cảm giác được áo ngực bị đẩy lên trên, ngay sau đó ngực bị che phủ.
Cánh tay cô ôm lấy cổ Chiêm Đông Kình, cố ý phun ra nhiệt khí ở bên tai anh, "Anh nói..."
"Hử?"
"Anh nói trong đầu anh mỗi ngày đều có mấy thứ 'hủ bại' này, liệu có ngày nào đó ngay cả mặt cũng đều đổi thành 'màu vàng' không."
(Trong tiếng Trung từ 'màu vàng' cũng có nghĩa là 'hủ bại' nhé các nàng, thế nên chị mới hỏi như vậy)
Chiêm Đông Kình vỗ lên cái mông của cô, "Mấy câu nói móc này một chút cũng không buồn cười."
Di động của người đàn ông để trên bàn trà đột nhiên đổ chuông, một tay Chiêm Đông Kình ôm lấy eo Tô Lương Mạt, nghiêng người sang, cầm lấy điện thoại để lên tai, "Alo."
Tô Lương Mạt dựng thẳng hai tai lên, bên kia là âm thanh của một người đàn ông, nói một lúc rất lâu, cô thấy sắc mặt Chiêm Đông Kình dần dần nghiêm trọng, cô chăm chú theo dõi anh, cho đến khi Chiêm Đông Kình ngắt điện thoại.
"Sao vậy?"
"Tìm được địa điểm viện an dưỡng bác cả anh đang ở rồi."
Tô Lương Mạt vòng chặt bàn tay đáp trên đầu vai người đàn ông, "Đã chắc chắn chưa? Thật sự là bác cả của anh?"
"Nếu Mạc Thanh đã bảo Vệ Tắc đi tìm, vậy tám phần không sai được, bà ta là một chút chút cơ hội đưa anh vào chỗ chết cũng không chịu bỏ qua."
Tô Lương Mạt từ trên người Chiêm Đông Kình ngồi dậy, "Vệ Tắc tìm được chưa?"
"Vẫn chưa, chúng ta bên này nhanh hơn một bước, nhưng cũng chỉ mới biệt địa điểm, cụ thể là trại an dưỡng nào còn phải đến đó xác nhận mới biết được."
Dù sao, thuộc hạ phái ra ngoài cũng không có đầy đủ tư liệu.
Chiêm Đông Kình cầm chìa khóa xe cùng điện thoại di động lên, "Anh tự mình đi một chuyến."
Tô Lương Mạt đi đến trước giá treo áo, lấy áo khoác của Chiêm Đông Kình cầm trong tay, "Em cùng đi với anh."
Chiêm Đông Kình đi tới cửa, kéo cửa định ra ngoài, "Em ở nhà chờ tin tức của anh đi."
"Không, em muốn đi."
Anh nhìn cô, sau đó vươn tay về phía Tô Lương Mạt.
Đi vào thang máy rồi, Tô Lương Mạt bảo Chiêm Đông Kình đi lấy xe trước, cô về nhà lấy túi xách, lại dặn dò Tiểu Trần vài câu, nói là tạm thời có việc, Tô Trạch cũng là hiểu biết, thấy mặt mũi cô đầy lo lắng, liền ngoan ngoãn trở về thư phòng tự xem tivi.
Lúc xuống lầu, Chiêm Đông Kình đã đợi cô trước cửa, Tô Lương Mạt kéo cửa ghế lái phụ ngồi vào.
Điện thoại di động của anh vẫn mở, suốt cả đường cũng chưa từng ngắt liên lạc với người bên kia.
Tô Lương Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, địa điểm đến lại cách Ngự Châu rất xa, Chiêm Đông Kình lái xe ước chừng nửa giờ mới đi đến chỗ kia.
Đã có người sớm canh giữ trước cửa, nhìn thấy anh tới, đối phương xuống xe, "Tô tiên sinh, chỗ này chỉ có hai viện an dưỡng, nhưng tôi điều tra rồi, không có ai họ Chiêm."
"Biết rồi, cậu về trước đi."
"Vâng."
Chiêm Đông Kình khép cửa sổ xe lại, "May mà chỉ có hai viện, địa điểm cách nhau cũng không xa."
Tô Lương Mạt đi theo anh, đi vào viện an dưỡng đầu tiên, viện an dưỡng bên này đều có sổ sách, Chiêm Đông Kình giải thích rõ mục đích rồi, đối phương chuyển toàn bộ tài liệu từ trong máy tính cho anh, sau khi Chiêm Đông Kình tra xét cẩn thận, cảm thấy không có người nào tương xứng.
Sau đó bọn họ lại tới đến viện an dưỡng thứ hai.
Lúc đầu bên viện an dưỡng không chịu cho, Chiêm Đông Kình nói là có ý muốn quyên góp, cuối cùng cũng không biết thế nào liền đồng ý.
Thật ra muốn tìm được, cũng không phải là khó, sau khi loại bỏ, còn vài người là thích hợp.
Nhưng bởi vì tư liệu đăng kí không chắn chắc chính xác, dù sao thời gian cũng đã quá lâu, Chiêm Đông Kình nói muốn đích thân gặp mặt.
Người chịu trách nhiệm viện an dưỡng đưa hai người bọn họ đi vào, sau khi tìm từng người một, đi vào trong một căn phòng nào đó.
"Người bên trong này họ Tôn, đến viện an dưỡng của chúng tôi đã hai mươi mấy năm rồi, nhưng mà lúc đưa đến đây thì sức khỏe không tốt, có lẽ không có cách nào giao tiếp như người bình thường với hai người được."
Chiêm Đông Kình đi vào, nhìn thấy bên trong có người đàn ông ngồi trên xe lăn, gần như đã tê liệt nửa người rồi, một cái tay đặt lên trên thành ghế không ngừng run rẩy, nghe thấy tiếng bước chân, khẽ giương mí mắt lên, ánh mắt đờ đẫn, nhưng gương mặt đó hình dáng đó, ngay cả Tô Lương Mạt nhìn đến cũng thất kinh.
Chiêm Đông Kình gần như không phải hoài nghi nữa, bộ dáng người đàn ông này rất giống Chiêm Tùng Niên, phải nói là từ một khuôn mẫu mà khắc ra, một chút cũng không khoa trương.
Tô Lương Mạt hướng mắt nhìn sang Chiêm Đông Kình, hai người vẫn còn chưa kịp nói nên lời, liền nghe thấy có người vội vã chạy tới, "Chủ nhiệm Vương, bên ngoài có cảnh sát đang đi về phía lầu hai, nói là đến tìm chị."
Chiêm Đông Kình ra hiệu Tô Lương Mạt mau chóng rời đi, cô đi phía trước, Chiêm Đông Kình dặn dò chủ nhiệm Vương vài câu sau đó đuổi theo Tô Lương Mạt, anh kéo tay cô qua núp trong một chỗ kín đáo bên ngoài hành lang, bên này gần như không có người nào lui tới.
Rất nhanh, Tô Lương Mạt nhìn thấy Vệ Tắc lên đây, trong tay cầm cái gì đó đưa cho chủ nhiệm Vương xem, chủ nhiệm Vương lắc đầu, hình như là nói không có người này.
Vệ Tắc không tin, rút ra thẻ cảnh sát sau đó từng người một đi vào tìm, lúc đi vào căn phòng vừa nãy hai người họ mới vào, thì không thấy trở ra nữa.
Thần sắc Tô Lương Mạt lạnh lẽo, "Xem ra, là bị Vệ Tắc vượt trước một bước rồi, lần này phải làm sao?"
Giọng nói của Chiêm Đông Kình lạnh băng, "Anh không thể nào để hắn đưa một người sống trở về."
Nhã Ái Thành Tính Nhã Ái Thành Tính - Thánh Yêu