Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 865 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:09:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146: Đột Nhiên Trở Thành Người Xa Lạ
hương 146: Đột nhiên trở thành người xa lạ
Tô Lương Mạt hướng nho nhỏ thú làm động tác 'suỵt', cô để túi xách xuống bước nhanh về phía phòng bếp.
Trên bàn bếp có thức ăn, xếp thành một hàng, Chiêm Đông Kình chống lên một bên tủ lạnh, bước đi có chút khó khăn, bật lửa rồi đem hâm nóng thức ăn, anh không thích ăn đồ ăn hâm lại, nhưng mà thực sự đói bụng đến không còn cách nào mới tự mình đứng lên động tay động chân.
Tô Lương Mạt đứng sựng trước cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, ít nhiều gì cũng mang theo chút hương vị vắng lặng mà cô đơn, cô là quen nhìn thấy bộ dáng Chiêm Đông Kình quần áo chỉnh tề qua lại không ngớt trong cảnh xa hoa hưởng lạc, nếu như không phải lần trước anh xuất hiện ở trong rừng, trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở đó tận mắt cô nhìn thấy năng lực thích ứng và sinh tồn của Chiêm Đông Kình, giả sử bỗng chốc nhìn thấy anh trong bộ dạng lúc này, Tô Lương Mạt còn sợ rằng lòng cô thực khó mà tiếp nhận được.
Cô là đau lòng, đau lòng người đàn ông đã từng không ai bì được này.
Trên đời, không có người phụ nữ nào bằng lòng nhìn thấy người đàn ông của mình suy sụp.
Tô Lương Mạt vén tay áo lên tiến đến, "Em về trễ rồi."
Chiêm Đông Kình xoay người lại, Tô Lương Mạt cầm lấy thức ăn trên bàn, tất cả đều đã nguội, "Sao không ăn ngay lúc ấy?"
"Ngủ thẳng một giấc thấy đói, đợi bọn họ mua về, ai cũng không dám gọi anh, lúc anh thức dậy thì đã như vậy rồi."
"Vậy bọn họ đâu?"
Chiêm Đông Kình kiễng chân đi lên trước, đưa tay ôm eo Tô Lương Mạt, "Anh ra tử lệnh, lúc anh ở trong đây không ai được phép xuất hiện trong căn phòng này, đây là thế giới của hai người chúng ta."
Tô Lương Mạt trước kia sao lại không phát hiện ra Chiêm Đông Kình có thể nói chuyện như vậy.
Cô đem thức ăn bỏ vào nồi hâm nóng lại một chút, Chiêm Đông Kình nhìn quanh bốn phía, "Lúc em vào cửa nói chuyện với ai vậy?"
Vẻ mặt Tô Lương Mạt tràn đầy vô tội, "Đâu có đâu."
"Thật không có sao?"
"Thật không có."
Chiêm Đông Kình lại không tin, bởi vì viết rõ cái khả năng đặc biệt kỳ dị kia của cô, "Em chắc sẽ không dẫn quỷ về đây chứ, hay là nho nhỏ thú kia vẫn đi theo em?"
Tô Lương Mạt tắt bếp, bưng cái khay đi ra ngoài, lơ đãng mở miệng, "Là nho nhỏ thú a, hôm nay em lại gặp được nó, cũng không thể bảo nó đi làm một cô hồn dã quỷ chứ?"
Sắc mặt Chiêm Đông Kình cũng thay đổi, "Em nói không mang theo người đến đây!"
"Thì vốn là vậy mà, nho nhỏ thú nó là quỷ." Tô Lương Mạt kéo cái ghế ra, lập tức thấy Chiêm Đông Kình giống như hóa đá đứng trước cửa phòng bếp, lúc anh ngủ không có mặc quần áo, không, phải nói sau khi rời giường không có mặc, lúc này toàn thân trên dưới chỉ có chiếc quần lót che đậy thân thể, Tô Lương Mạt lập tức bật cười, "Lại không có chuyện gì cả, nho nhỏ thú vẫn còn là trẻ con mà."
"Nó biết lợi dụng mọi thời cơ, ví dụ như sau khi khóa hết cửa phòng lại, nó cũng có thể ra ra vào vào nhìn cái không nên nhìn."
Tô Lương Mạt đi tới, "Nó đối với mấy cái kia không có hứng thú, nhìn cũng không hiểu."
Lừa ai vậy chứ!
Chiêm Đông Kình đưa hai tay nâng mặt cô lên, trong mắt toát ra tinh quanh mập mờ, anh đè đầu xuống, mắt thấy sắp sửa hôn tới, đôi môi gần như chạm vào Tô Lương Mạt, anh mân căng cánh môi thành một đường cong, "Nói anh biết, như vậy nó nhìn có thể hiểu hay không?"
"Chiêm Đông Kình, nó đứng ngay bên cạnh anh."
Da thịt Chiêm Đông Kình trần truồng lộ ra ngoài căng thẳng một hồi, không tự chủ được nhìn xuống dưới, anh có thể tưởng tượng ra một thằng nhóc choai choai chớp chớp hai con mắt đen trắng phân minh dùng sức nhìn lên người mình, anh đột nhiên áp lên trước mặt cô, chiếu theo cánh môi Tô Lương Mạt hôn xuống.
Cô kinh ngạc, đưa tay đẩy đẩy, mở miệng hướng về phía không khí nói ra, "Nho nhỏ thú, em đi vào phòng trước đi, chị bên này còn có việc."
Chiêm Đông Kình buông lỏng tay, "Đừng cho nó vào phòng của chúng ta."
Tô Lương Mạt kéo môi cười gian xảo, "Tại sao, dù sao anh cũng không nhìn thấy, nếu em lừa anh nói nó không có đi theo, anh cũng không có cách nào a."
"Vậy lúc làm việc, em sẵn lòng làm cho nó xem?"
"Chiêm Đông Kình, trong đầu anh nghĩ gì vậy, dựa vào thân thể của anh bây giờ còn có thể làm được cái gì? Ngay cả giường cũng dậy không nổi, a..." Tô Lương Mạt bị anh nhấc bổng lên khiêng trên đầu vai, cô là nhớ tới anh đang bị thương, tất nhiên không dám giãy giụa, vốn dĩ dưới xương sườn Chiêm Đông Kình vẫn còn đau, vừa rồi dùng sức khiêng cô lên, là không chút suy nghĩ đến kết quả sau đó, mới đi được hai bước, đau giống như vết thương bị xé rách, anh không khỏi vươn tay chống đỡ vách tường, thiếu chút nữa thả rơi Tô Lương Mạt.
Cô giãy giụa leo xuống, thấy Chiêm Đông Kình khom người ấn lên miệng vết thương, "Không sao chứ?"
"Có phải rất mất mặt không."
Tô Lương Mạt tiến lên nâng đỡ, "Với em còn phải để ý chuyện như vậy sao?"
Quả thật, giữa anh với cô không cần để ý cái gì nữa.
***
Vết thương của Chiêm Đông Kình chăm sóc hơn một tháng mới khá hơn chút, thời gian này, Tống Các với Hàn Tăng một lần cũng không gặp được anh, chỉ là Chiêm Đông Kình thông qua nói chuyện điện thoại sắp xếp chút chuyện cần thiết.
Tô Lương Mạt duỗi cái lưng mỏi đi ra khỏi phòng, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của cô là chăm sóc Chiêm Đông Kình, để vết thương trên người anh dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục lại như cũ, mới có thể để anh Đông Sơn tái khởi.
Cô đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, tựa hồ mỗi ngày đều sẽ làm những chuyện y hệt nhau, nhưng trong lòng lại có được nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, những ngày như thế này mới gọi là cuộc sống, an tĩnh mà thích hợp.
Bên trong tiểu khu có một siêu thị, bán một chút trái cây và rau quả tươi, Tô Lương Mạt vẫn luôn mua ở trong này, chưa bao giờ đi ra ngoài.
Chiêm Đông Kình thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng cô, mặc bộ đồ rộng thùng thình rồi đeo kính râm lên, ngược lại cũng không có gì đáng lo.
Tô Lương Mạt đi phía trước, thỉnh thoảng lui ra đằng sau nhìn nhìn, Chiêm Đông Kình đẩy xe mua hàng đi theo cô, cô đi đến đâu, anh liền theo đến đó.
"Cười cái gì?"
Lúc hai người đi sóng vai nhau, Chiêm Đông Kình hướng đôi con ngươi về phía cô.
Tô Lương Mạt cầm lấy một chục trứng gà bỏ vào, "Không có gì."
Hai người đi lại, người trong tiểu khu đại đa só đều là người già đã về hưu, vốn dĩ cũng là một tiểu khu cũ, càng không cần lo lắng sẽ có bao nhiêu người có thể nhận ra bọn họ.
Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình thi thoảng nói chuyện vài câu, hai mắt hướng ra phía trước, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc, đối phương vừa vặn quay đầu lại, Tô Lương Mạt cả kinh lập tức dừng bước, đưa tay đẩy cổ tay Chiêm Đông Kình, "Đi mau."
Người đàn ông nghe vậy, bỏ xe mua hàng ra sau đó xoay người lẩn vào giữa đám đông.
Bên kia, Vệ Tắc sải bước đuổi theo đến đây, Tô Lương Mạt đẩy xe hàng qua, vừa vặn cản đường đi của Vệ Tắc, "Vệ Tắc, sao anh lại ở đây? Thật là trùng hợp."
Vệ Tắc giướn hai mắt ra sau lưng Tô Lương Mạt, nhìn kỹ lại, làm gì còn bóng người kia nữa, "Lương Mạt, là Chiêm Đông Kình?"
"Anh nói cái gì?" Hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt tay vịn, "Chiêm Đông Kình?"
"Em đừng gạt anh, anh nhìn thấy rõ ràng."
Tô Lương Mạt lạnh mặt đi, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, mà lại mang theo chút giận dỗi, "Sao anh lại cho rằng em ở cùng một chỗ với Chiêm Đông Kình?"
"Anh tận mắt nhìn thấy."
"Tận mắt nhìn thấy? Người đâu?"
Vệ Tắc vẫn cứ muốn đi theo ra ngoài, Tô Lương Mạt rũ rèm mắt xuống, "Năm đó Chiêm Đông Kình đối xử với em như thế nào không phải anh không biết, Vệ Tắc, anh bây giờ là dùng thân phận bạn bè đến chất vấn em, hay là dùng thân phận cảnh sát? Nếu như là cảnh sát mà nói, có cần em theo anh đến đồn cảnh sát không?"
"Lương Mạt, em biết anh không phải là có ý đó, Chiêm Đông Kình bây giờ là tội phạm truy nã, hắn phạm những tội trạng kia cũng đủ hắn chết một trăm lần chưa xong, anh là lo lắng em lại bị hắn mê hoặc lần nữa, ở cùng một chỗ với hắn không có kết quả tốt."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Kiều đang ôm con đi tới, trong xe đẩy chất đầy mấy thứ sản phẩm dinh dưỡng, Tô Lương Mạt nhẩm tính thời gian, từ nơi này chắc hẳn sắp về đến nhà rồi.
Tầm mắt Vệ Tắc thi thoảng sẽ hướng ra phía cửa siêu thị, vừa vặn một nhân viên đi ngang qua, Vệ Tắc rút ra thẻ cảnh sát, "Tôi muốn xem camera giám sát của siêu thị này."
Ánh sáng trong mắt Tô Lương Mạt lạnh dần xuống, Triệu Kiều đi đến bên cạnh, lúc nhìn thấy Tô Lương Mạt chỉ gật gật đầu, trên mặt cũng không có bày ra vẻ thân mật.
"Mẹ, cô ấy là ai?"
Bé con trong ngực Triệu Kiều hỏi.
Triệu Kiều lơ đãng trả lời, "Oh, là dì."
Trong mắt Vệ Tắc thoáng hiện lên chút phức tạp, "Triệu Kiều, em đưa con đến nhà bác trai trước đi, đồ để ở đây lát anh tính tiền."
"Được."
Vệ Tắc nhìn sang Tô Lương Mạt, "Em theo anh sang đây."
Vệ Tắc cố ý muốn xem camera giám sát, Tô Lương Mạt thấp thỏm trong lòng cùng hắn ta đi đến trước quầy phục vụ, chỗ này là siêu thị nhỏ, cũng lắp đặt camera, hình ảnh trước cửa ra vào hiện lên trên máy tính, lúc Vệ Tắc nhìn thấy hình ảnh kia, lông mày đều nhíu lại, không chỉ có từng đoạn từng đoạn bị nhiễu sóng, hơn nữa căn bản cũng nhìn không ra.
"Haiz, siêu thị này của chúng tôi, trang thiết bị cũng không tệ, chỉ là nhân lực không đủ, tôi phải xem thử có người trộm đồ hay không."
Vệ Tắc nặng nề đi ra siêu thị.
Tô Lương Mạt thanh toán xong đi ra ngoài, Vệ Tắc đi theo sau lưng cô, "Sao em lại ở chỗ này?"
"Tiền thuê phòng ở đây rẻ."
Vệ Tắc nhìn về phía mấy tầng lầu vốn cũng không cao kia, "Em ở tầng mấy, anh tiễn em."
Tô Lương Mạt không khỏi dừng chân, "Không cần."
"Vẫn cứ để anh tiễn em đi."
Mục đích của Vệ Tắc, Tô Lương Mạt không phải không rõ.
Cô hai tay mang theo túi hàng dừng bước lại, Vệ Tắc thiếu chút nữa đụng vào người Tô Lương Mạt, thấy cô không đi, Vệ Tắc bước tới bên cạnh cô, lại thấy vành mắt cô phiếm hồng, nơi sâu nhất trong đáy mắt dĩ nhiên đã kết nâng ướt ý. Vệ Tắc sợ hãi kêu lên, chân tay có phần lóng ngóng, "Lương Mạt, em sao vậy?"
Tô Lương Mạt dịch chuyển bước chân, cùng Vệ Tắc mặt đối mặt, "Anh nói anh sợ em lại bị Chiêm Đông Kình mê hoặc nữa phải không?"
Vệ Tắc khó khăn gật đầu.
Tô Lương Mạt kéo khóe miệng, cười đến khổ sở, "Vậy lúc trước khi em vẫn chưa bị anh ta mê hoặc, anh ở đâu? Lúc chúng ta ở trường đại học hẹn ước đẹp đẽ như vậy, Vệ Tắc, con của anh đã lớn như vậy rồi, lúc anh quay đầu nghĩ lại, có nghĩ tới những gì chúng ta từng có không? Em không biết giữa chúng ta, là anh buông tay em trước, hay là em bỏ tay của anh ra trước."
Vệ Tắc như bị sét đánh, liền đứng thẳng đơ như vậy ở đó.
Chỉ có điều đáp án này đã quá rõ ràng.
Trong tim Vệ Tắc vốn dĩ có đau nhức, đoạn hôn nhân không có tình yêu với Triệu Kiều này, loại cục diện đâm lao đành phải theo lao này kéo dài đến bây giờ, Vệ Tắc chính là biết mình lỗi với Tô Lương Mạt, nên mới hy vọng cô đừng lầm đường lạc lối nữa.
Vệ Tắc khó chịu gần như không nói ra lời, "Lương Mạt."
Nước mắt Tô Lương Mạt chảy ra, dần dần khó có thể khống chế, cô nhỏ giọng nức nở, "Vệ Tắc, sống thật tốt cuộc sống của anh đi, em có hạnh phúc mỹ mãn hay không, anh đã không giúp được gì nữa."
Nói xong, liền mang theo đồ đi về phía trước.
Ánh mắt Vệ Tắc gắt gao dán chặt lên bóng lưng Tô Lương Mạt, cô đơn mà bất lực như vậy, trong lòng hắn phát ra cảm giác vô lực, tầm mắt cũng trở nên mông lung.
Tô Lương Mạt không có lau nước mắt, sau khi quay lưng lại, thì nặng nề thở ra một hơi, cô ngước mắt nhìn lên trên, khóe miệng câu dẫn ý cười hài hước, thật cũng không cảm thấy lời nói này có gì quá phận, Vệ Tắc là khó chịu, nhưng cuối cùng có thể tạm thời khiến hắn không theo sát cô nữa.
Tô Lương Mạt gật gật đầu, nhìn cô thử xem, khả năng diễn xuất thì tốt, lại còn có thể gạt người, cũng đã biết cách nắm được điểm yếu của người khác, cô chẳng quan tâm mấy thứ này, Vệ Tắc đau nhức, vẫn tốt hơn so với đạn bắn lên người Chiêm Đông Kình chứ.
Cô không phải là thánh mẫu, cũng đã không phải là người tốt nữa.
Vì lợi ích của người mình yêu mà suy tính, đây mới là điều quan trọng.
Cô xác nhận Vệ Tắc không có đi theo sau, lúc này mới vội vội vàng vàng về nhà.
Mở cửa đi vào, Chiêm Đông Kình vừa vặn từ trong phòng đi ra.
Tô Lương Mạt đặt đồ ăn lên bàn, "May mà camera trong siêu thị không rõ, thật không ngờ sẽ đụng phải Vệ Tắc ở đây."
Chiêm Đông Kình ngắt một quả nho trong đĩa trái cây bỏ vào trong miệng, lơ đãng ném ra một câu, "Anh nói rồi tên cảnh sát này sớm muộn gì cũng làm hỏng việc, hôm nào bảo Tống Các ra mặt xử lý hắn."
Tô Lương Mạt không khỏi giật mình, "Anh nói thật hay đùa vậy?"
"Không phải em nghi ngờ Tống Các là cảnh sát nằm vùng sao? Bảo hắn xử lý Vệ Tắc, một hòn đá hạ hai con chim."
Cô chống hai tay lên mép bàn, "Em cảm thấy bây giờ còn chưa thích hợp có hành động lớn, Tống Các với Hàn Tăng đều là người của anh, vào thời điểm mấu chốt này giết cảnh sát, có khác gì tự tìm đường chết?"
Chiêm Đông Kình nhếch môi, "Anh chỉ là xem xem em có phản ứng thế nào."
Tô Lương Mạt thấy anh càng lúc càng cười tợn, cầm lấy quả nhỏ đi ném anh, "Cũng không nhìn thử xem, con của Vệ Tắc đã lớn như vậy rồi."
Anh đưa tay kéo cô đến bên cạnh ôm vào trong ngực, "Lương Mạt, chúng ta cũng sinh một đứa đi?"
"Không sinh."
"Vì sao không sinh?"
"Giống anh thì rất đáng ghét!"
Hai tay Chiêm Đông Kình vây Tô Lương Mạt trước ngực, "Lương Mạt, em từng nghĩ đến chưa?"
"Cái gì?"
"Một khi anh dùng thân phận mới quang minh chính đại trở lại Ngự Châu, bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn chúng ta chòng chọc, anh không còn là Chiêm Đông Kình, nhưng những kẻ muốn anh chết sẽ liều mạng chứng minh anh là Chiêm Đông Kình, mà em, là người thân thuộc với anh nhất, tất nhiên sẽ thành đối tượng bọn chúng tranh giành, có sợ không?"
Tô Lương Mạt gối đầu lên vai Chiêm Đông Kình, "Không sợ, đến lúc đó anh đã không phải là Chiêm Đông Kình, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa."
Chiêm Đông Kình hôn lên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, cuộc sống an nhàn này lại trải qua thêm ba tháng, hôm nay, Tô Lương Mạt phải ra ngoài, lúc đi cũng đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn thử, Chiêm Đông Kình còn đang ngủ, cô liền đóng cửa lại rồi rón ra rón rén rời đi.
Lái xe đi ra ngoài, sau khi Tô Lương Mạt làm xong việc ở bên ngoài thì đã tối, lúc đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ đầu đường, cửa xe không khóa đột nhiên bị mở ra, vừa nhìn thấy người ngồi vào ghế lái phụ, Tô Lương Mạt lập tức nhăn hai đầu lông mày lên, "Hàn Tăng, anh làm gì vậy?"
Sắc mặt Hàn Tăng xanh mét, "Đừng nói nhảm, tôi muốn gặp Kình thiếu."
Tô Lương Mạt nhìn tín hiệu đèn, "Không phải là tôi không cho anh gặp..."
"Cô người phụ nữ này!" Hàn Tăng rút súng ra nhắm ngay trán Tô Lương Mạt, "Khoảng thời gian này chúng tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Kình thiếu, có quỷ mới biết ngài ấy có được an toàn hay không, hôm nay nếu không gặp được Kình thiếu, tôi liền không khách khí với cô."
"Anh muốn gặp thì gặp là được, cần gì như vậy?" Tô Lương Mạt phát động cơ lái xe về phía trước, "Đây chính là phố xá sầm uất, anh cầm súng đẩy lấy tôi như vậy không sợ tôi đưa tới cảnh sát?"
Hàn Tăng nghe vậy, tay cầm súng rơi xuống chống đỡ bên hông Tô Lương Mạt, 'Đừng giở trò gian trá với tôi."
"Tôi nào dám chứ."
Hàn Tăng đưa tay kia lấy điện thoại di động ra, "Alo, Tống Các, tôi bắt được cô ta rồi, bây giờ liền đến chỗ Kình thiếu trú chân, cậu cũng mau tới đây đi, bọn tôi ở đường Ngũ Phong."
Tô Lương Mạt không nói tiếng nào lái xe, Tống Các kỳ thật đang ở gần đó, rất nhanh liền ở đầu đường đón Hàn Tăng.
Tô Lương Mạt giống như bị áp giải trở về.
Đậu xe trong gara xong đi xuống, mới nhìn thấy Lý Tư với Thụy cũng tới.
Cô ở phía trước dẫn đường, đi lên tầng trên cùng, Tô Lương Mạt rút chìa khoá.
Hàn Tăng đoạt lấy một phát rồi mở cửa ra, "Kình thiếu!"
Cảnh tượng y hệt nhau, cũng từng phát sinh vào bốn tháng trước, Hàn Tăng đẩy cửa hai căn phòng, lại phát hiện ngay cả một bóng người cũng không có, hắn nổi giận đùng đùng trở lại trước mặt Tô Lương Mạt, "Người đâu, Kình thiếu đâu?"
"Lúc tôi đi anh ấy vẫn còn ngủ ở trong phòng."
Hàn Tăng níu lấy cánh tay Tô Lương Mạt kéo thẳng cô đến trước cửa phòng ngủ, "Tôi hỏi cô, người ở đâu?"
Bên trong, quả nhiên là trống không, chăn mền được xếp gọn gàng đặt ở giữa giường, Tô Lương Mạt bước nhanh vào trong, "Không thể nào."
Hàn Tăng nổi trận lôi đình, xông tới lại muốn rút súng, "Đến nước này cô mẹ nó còn nói không thể nào, tôi thấy cô là đã hại Kình thiếu rồi, bốn tháng trở lại đây chỉ có cô ở cùng một chỗ với ngài ấy, cô người phụ nữ ác độc này!"
Tô Lương Mạt tìm một vòng, vẫn là không thấy thân ảnh Chiêm Đông Kình đâu.
Tống Các coi như là tỉnh táo, "Có khi nào ra ngoài rồi không?"
"Anh ấy trước giờ chưa từng đi ra ngoài một mình," Tô Lương Mạt dường như nhớ đến cái gì đó, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, đám Hàn Tăng cùng đi theo, cô mở cửa chính đi ra, lấy ra một chùm chìa khóa khác mở cửa căn hộ đối diện, lúc này mói phát hiện bên trong cũng không có người.
Hàn Tăng gấp đến độ xoay vòng, Tống Các bảo hắn bình tĩnh lại.
Hàn Tăng vung tay lên, "Làm sao bình tĩnh được, ban đầu là cô ta nói Kình thiếu ở nơi an toàn, hôm nay bị tôi bắt được rồi, các người cũng nhìn thấy đấy, người đâu? Người ở đâu?"
Điện thoại Chiêm Đông Kình thường dùng liên lạc với cô cũng đã tắt máy, Tô Lương Mạt trở lại trong phòng, cho dù hoảng hốt, nhưng vẫn ôm hy vọng, "Không thể nào xảy ra chuyện, tất cả cửa đều được khóa kỹ, chúng ta thử chờ xem, có khả năng anh ấy thật có việc đi ra ngoài rồi."
Hàn Tăng cười lạnh một tiếng, "Tất cả cửa đều được khóa kỹ, là vì kẻ hại Kình thiếu có chìa khóa."
Tống Các cũng đồng ý chờ thử xem sao, nhưng đến sáng ngày thứ hai, vẫn không thấy thân ảnh Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, Hàn Tăng ở trong phòng khách không ngừng đi tới đi lui, "Cô bây giờ còn có gì giải thích nữa?"
Tô Lương Mạt đưa hai tay che mặt, không nói lời nào.
Lý Tư trừng hắn mắt, "Chân dài ở trên người Chiêm Đông Kình, anh ta muốn đi đâu thì đi đó."
"Tôi thì lại không tin loại chuyện ma quỷ này, người phụ nữ này có bao nhiêu nhẫn tâm không phải cô không biết," Hàn Tăng nói lời, nơi cổ họng lại khẽ cuộn, "Kình thiếu tám phần..."
Tô Lương Mạt khó chịu nhắm mắt lại.
Tống Các cũng không khỏi nhìn về phía cô, "Tô tiểu thư, chuyện này chẳng lẽ cô thật sự một chút giải thích cũng không có?"
"Tôi nói rồi, buổi sáng lúc tôi ra khỏi cửa anh ấy vẫn còn ở đây, hơn nữa một chút báo trước cũng không có."
Tống Các đứng dậy, "Bây giờ quan trọng là mau chóng tìm được Kình thiếu, ba ngày sau, nếu Kình thiếu vẫn một chút tin tức cũng không có, Tô tiểu thư, chúng tôi sẽ lại đến."
Thấy bọn họ đi rồi, Thụy ngồi vào bên cạnh Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, tiếp theo cô định làm thế nào?"
"Tôi không đi đâu cả, ở đây chờ anh ấy trở lại."
Thụy muốn nói lại thôi, hướng mắt về phía Lý Tư rồi trở về bên người Tô Lương Mạt, "Lương Mạt."
"Còn có lời nào không thể nói với tôi?"
"Chiêm Đông Kình đi không từ biệt như vậy, cô ở bên cạnh anh ta cùng vượt qua thời điểm khó khăn nhất, sau này, tôi là nói nếu anh ta có thể trở lại, có khi nào..."
Lý Tư cũng nghe ra ý tứ trong lời của Thụy, "Sẽ không đâu, lúc ở Thái Lan cô cũng có ở đó, nếu Chiêm Đông Kình thực sự có thể bỏ rơi Lương Mạt, lúc trước anh ta cũng sẽ không liều chết tự thú với cảnh sát."
Thụy nghĩ cũng phải, "Bỏ đi, xem như tôi lo lắng vô cớ vậy."
***
Ba ngày sau, vẫn không có tin tức của Chiêm Đông Kình.
Hàn Tăng dẫn người đến náo loạn một chuyến, còn nói đây là nơi an bài cho Chiêm Đông Kình, đuổi Tô Lương Mạt ra ngoài.
Thụy với Lý Tư đều có chỗ ở, nhưng gần đây cũng đều trốn trong nhà, không dám xuất hiện quá lộ liễu trước mắt cảnh sát.
Tô Lương Mạt theo Thụy bọn họ ở chung với nhau, điện thoại di động là mở máy hai bốn tiếng đồng hồ, nhưng thủy chung không đợi được tin tức của Chiêm Đông Kình.
Một tháng sau, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Chiêm Đông Kình đã bốc hơi biến mất khỏi thế gian rồi.
***
Thụy với Lý Tư từ bên ngoài trở về, thấy Tô Lương Mạt còn ngồi trong phòng khách, Thụy tiến lên ngồi bên cạnh cô, "Lương Mạt, trở về Ngu Nhạc Thành đi, cô như vậy không được, dù sao vẫn phải tìm chuyện gì đó làm mới được."
"Chúng ta như vậy, một khi lộ diện ở Ngu Nhạc Thành, Mạc Thanh nhất định không hành chết chúng ta không được."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Thụy xòe mở hai tay, "Cứ chờ như vậy cũng vô ích, tiếp tục thêm nữa, Ngu Nhạc thành liền phải đóng cửa."
Tô Lương Mạt đưa tay vuốt vuốt tóc trên trán, "Cô nói cũng đúng, hai ngày nữa, chúng ta trở về đi."
***
Hôm nay Tô Lương Mạt đến Ngu Nhạc Thành, quản lý bên trong nói với cô có người vung một khoản lớn xuống bao hết cả Ngu Nhạc Thành, ước chừng một số tiền rất lớn, Tô Lương Mạt nhận lấy danh sách nhìn xem, "Khoản này, xem chừng lai lịch không nhỏ, hầu hạ thật tốt."
"Vâng."
Tô Lương Mạt cũng tò mò, rốt cuộc là nhân vật như thế nào, chờ đến chín giờ hơn, người đợi vẫn chưa đến, lại đợi được một nhóm cảnh sát.
Vệ Tắc dẫn đầu đi vào Ngu Nhạc Thành, Tô Lương Mạt tiến ra đón, "Có chuyện gì không?"
Vệ Tắc phân chia người khắp bốn phía, "Lương Mạt, thật ngại quá, đêm ngay bọn anh có hành động ở đây."
"Nơi này của em bị người ta bao trọn rồi."
"Anh biết." Vệ Tắc rõ ràng là nghe tin mà đến, Tô Lương Mạt phát giác thấy không ổn, "Vệ Tắc, tối nay là ai tới đây vậy?"
"Là một người nghe nói đã chết rồi."
Trong lòng Tô Lương Mạt đột nhiên kinh hãi, Vệ Tắc rất nhanh mang người tới trấn trước cửa.
Lúc này lòng cô bất ổn vô cùng, cùng Thụy với Lý Tư đứng trong đại sảnh Ngu Nhạc Thành, cho đến khi nghe thấy trước cửa truyền tới động tĩnh, "Đến rồi."
Tô Lương Mạt gần như lập tức nhấc chân bước tới cửa.
Chỉ thấy một hàng xe màu đen hào nhoáng vây quanh bồn phun nước, đèn neon hắt lên trên thân xe phản chiếu ra ánh sáng làm người ta choáng váng cực hạn, xe tự động dừng trước cửa Ngu Nhạc Thành, lúc này đã là mùa đông, phía sau là hệ thống sưởi bên trong đại sảnh, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp hàn ý rét lạnh, Tô Lương Mạt nhìn tài xế xuống xe, đi tới phía sau mỗi chiếc xe rồi mở cửa ra.
Mấy người đàn ông khí thế hiêng ngang gần như đồng thời đi ra, Tô Lương Mạt nhìn lướt qua, nhưng mà ánh mắt cô lại cứ sắc bén như vậy, chỉ nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi mà cao ngất vượt trội ở giữa kia.
Anh, không phải là Chiêm Đông Kình thì là ai?
Áo khoác nỉ màu đen trên người dài xuống đầu gối, còn có một cái bao tay da màu đen, trên cổ áo lông hiện ra gương mặt đó càng thêm phần tuấn lãng phi phàm, anh cùng người bên cạnh vừa nói vừa cười đang định đi vào trong Ngu Nhạc Thành, Tô Lương Mạt dõi mắt bốn phía, trừ anh ra, không có một ai là người cô quen biết.
Khí chất thanh tao như vậy, phong độ phi phàm, từ trong đám người đi tới, lại như một vương tử lột xác quang hoa.
Chiêm Đông Kình mơ hồ nhếch miệng, đang nói tới cái gì đó, ngước đầu lên, ý cười từ từ lan tràn, ánh mắt của anh quét về phía Tô Lương Mạt rồi rời đi, cái nhìn này, thật sự xa lạ vô cùng.
Nhã Ái Thành Tính Nhã Ái Thành Tính - Thánh Yêu