Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 865 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:09:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Hoàn Toàn, Thực Sự Trở Thành Người Của Hắn
hương 53: Hoàn toàn, thực sự trở thành người của hắn.
Tô Lương Mạt nhìn về phía cô gái đau đến toát mồ hôi lạnh đầy mặt, cô nhắm mắt nhắm mũi tiến lên, đối phương nắm quả đấm rất chặt, Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, duỗi tay tới.
Cô cầm nắm tay cô gái kia muốn vặn bung ra, nhưng khí lực đối phương cũng rất lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài giữa kẽ tay.
Tô Lương Mạt muốn để cô ta thả lỏng, cô vặn tay cô ta ra, nhìn tới một lưỡi dao sắc nhọn cất giấu bên trong, dài năm phân, rộng chừng ba phân, nếu như lướt qua trên cổ một đường đi xuống, cũng đủ trí mạng.
"Mẹ kiếp!" Hàn Tăng bay lên một cước đạp ngang lưng cô ta, Tô Lương Mạt ở gần đó cũng có thể nghe thấy tiếng xương cốt lệch chỗ, bên hông có màu đỏ bầm chảy ra rất nhanh. Tô Lương Mạt đứng dậy, đưa lưỡi dao trong tay cho Chiêm Đông Kình.
"Nói, ai phái mày tới?" Hàn Tăng dẫm lên bàn tay cô gái, ở trên vốn dĩ đã có vết cắt bị thương, cô gái đau đớn chỉ còn biết rên rỉ, Tô Lương Mạt đứng bên cạnh Chiêm Đông Kình, tóc còn chưa sấy khô xỏa tung trên vai, cô cảm thấy không rét mà run, tình cảnh như thế này quá quen thuộc, nếu lúc trước Chiêm Đông Kình đối với cô không có phần buông lỏng, kết cục của cô so với cô gái này cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Con mẹ nó mày nói chuyện a!" Hàn Tăng lại bồi cho cô ta một quyền đấm một cước đá, Tô Lương Mạt cắn chặt răng xoay mặt đi, dù sao người là Hàn Tăng tìm đến, bây giờ xảy ra chuyện hắn khó thoát tội.
Chiêm Đông Kình vuốt vuốt lưỡi dao trong tay, "Đây chính là mẫu mới nhất, một tháng trước mới đưa vào chợ đen, rốt cuộc cô là người phía nào?"
Cô gái kia xương rất cứng, cắn chặt miệng không nói một chữ.
"Mang xuống trước đi." Chiêm Đông Kình vung tay.
Có hộ vệ tiến lên, Hàn Tăng cũng không mượn tay kẻ khác, hắn cúi người chụp lấy đầu cô ta một cái kéo lê cả người lên trước, nhịp tim Tô Lương Mạt đến lúc này vẫn còn đang tăng, "Anh sẽ làm gì cô ta?"
"Cô ta là đến lấy mạng tôi."
Tô Lương Mạt không thốt lên một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ.
Trở tay đóng cửa lại, lưng Tô Lương Mạt chống đỡ cánh cửa, lúc này mới phát hiện hai tay rủ xuống bên người vẫn luôn run rẩy, cô đè lại cánh tay, lại phát hiện tay phải của mình hoàn toàn bị khống chế.
Ngủ được một giấc thức dậy, ngày hôm sau liền tốt hơn nhiều.
Xuống lầu ăn điểm tâm, Chiêm Đông Kình cũng ở đây, lúc Tô Lương Mạt chuẩn bị ăn thì thấy Tống Các tiến đến.
"Kình thiếu."
"Hàn Tăng bên kia thế nào?"
Tống Các đi tới trước bàn ăn, "Còn chưa chịu mở mồm, miệng cũng thật cứng."
Chiêm Đông Kình để đũa xuống, hướng Tô Lương Mạt dặn một câu, "Em với Tống Các cũng đi qua xem thử xem."
"Tôi không đi đâu." Tô Lương Mạt không muốn thấy cảnh tượng máu me này.
Chiêm Đông Kình đẩy ghế đứng dậy, Tống Các liền theo sau hắn, thấy Tô Lương Mạt còn ngồi trên bàn ăn, "Ngây ra đó làm gì?"
Cô chỉ đành phải đi theo.
***
Ra khỏi biệt thự đi vào biệt viện, Tô Lương Mạt đi theo đám bọn họ vào một căn phòng, xuyên qua dãy hành lang, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ của Hàn Tăng.
Hộ vệ thay Chiêm Đông Kình mở cửa, sau khi Tô Lương Mạt tiến vào nhìn thấy cô gái kia bị trói trên ghế, trong căn phòng rộng rãi ngoại trừ một cái bàn bên cạnh với cái ghế sofa ở giữa không còn bài trí gì khác.
"Kình thiếu." Hàn Tăng đi tới.
Chiêm Đông Kình ngồi xuống ghế sofa, "Hỏi được gì rồi?"
"Vừa mới mở miệng, nói là Tương Hiếu Đường phái tới."
Tô Lương Mạt nhìn cô gái ngửa đầu lên, trên người đầy máu, ít nhất còn ném được cho cô ta một mảnh vài che thân, đầu ngón tay Chiêm Đông Kình đeo bao tay da gõ nhịp nhè nhẹ, "Tương Hiếu Đường?"
"Kình thiếu, tôi đưa người đi tìm bọn chúng!" Hàn Tăng nói xong cũng định xông ra ngoài.
Tống Các một phát bắt lấy hắn, "Nghe thử ý của lão Đại trước."
Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, Tô Lương Mạt thì đứng bên cạnh, vì vậy động tác khom lưng của người đàn ông cô thấy rất rõ ràng, hắn đưa tay bắt lấy cái cằm cô ta, đem mặt cô ta lần lượt quay sang hai bên rồi nhìn chòng chọc vào mắt cô ta, "Thật là Tương Hiếu Đường phái cô tới?"
"Đúng."
"Trong miệng không có một câu thành thật!" Chiêm Đông Kình hất tay ra, "Cạy miệng cô ta ra cho ta!"
"Tôi là nói sự thật," Cô gái cố hết sức ngẩng đầu, "là người của Tương Hiếu Đường muốn tôi tới giết anh."
"Cùng một trò hề lại muốn diễn hai lần, hơn nữa còn là vào thời điểm này, không biết là cô ngốc hay là Tương Hiếu Đường ngốc." Lúc Chiêm Đông Kình nói lời này, tầm mắt không khỏi quét về phía Tô Lương Mạt, Hàn Tăng nghe vậy tiến lên, chiếu theo đó là cái tát lên mặt cô gái.
Đôi con ngươi hẹp dài của Chiêm Đông Kình đến một nửa gợn sóng cũng không trào lên, khóe miệng cô gái chảy máu, Hàn Tăng hùng hùng hổ hổ hận không thể móc súng trực tiếp đập chết cô ta.
"Em tới tra hỏi đi." Chiêm Đông Kình nói với Tô Lương Mạt
"Tôi?" Cô không khỏi giật mình, "Tôi không biết."
"Các người đều là phụ nữ, cô ta dễ nói sự thật với em," Chiêm Đông Kình cởi bao tay da, "em nói cho cô ta biết, không nói thật thì đừng nghĩ dễ sống, bên ngoài có rất nhiều đàn ông đang chờ hầu hạ cô ta."
"Anh không thể đối xử với cô ta như vậy!" Tô Lương Mạt buộc miệng thốt ra, cho dù cô ta nhất định không chịu nói, đối xử với phụ nữ cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy.
Chiêm Đông Kình duỗi ngón tay thon dài, chọc chọc lên trán cô, trong mắt có cảnh cáo.
Tô Lương Mạt lui người, Chiêm Đông Kình mang theo Hàn Tăng với Tống Các đi ra ngoài.
Âm thanh suy yếu của cô gái đột nhiên truyền tới tai cô, "Cô giết tôi đi."
"Tôi sẽ không giết cô."
Tô Lương Mạt là người, không phải máy móc, càng không có quyền tước đoạt tính mạng con người, "Rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi đã nói rồi."
Tô Lương Mạt đột nhiên cảm thấy không quá đáng sợ như vậy, cô tiến lại gần một bước, "Lời nói dối này của cô đến tôi còn không bị lừa được, chứ nói gì là anh ta."
Cô gái khẽ cười, hữu khí vô lực, "Tôi chính là Tương Hiếu Đường phái tới."
"Mấy ngày trước, lão Đại một phân hội của Tương Hiếu Đường khiến Hoắc lão gia tử triệu họp đối phó Chiêm Đông Kình, ngược lại lại mất mạng, chuyện này cô biết không?"
Cô gái bị trói ngẩng đầu lên, cô ta không nói gì, rõ ràng đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của Tô Lương Mạt.
"Mới một thời gian ngắn như vậy, Tương Hiếu Đường không thể nào lại có hành động, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"
Trong mắt cô gái lộ ra cẩn trọng, "Cô là ai?"
"Đừng lấy cứng đối cứng, ít nhất có thể giảm bớt chút đau đớn."
"Vậy thì thế nào, các người đến chết cũng không đoán ra được tôi là ai, sau ba ngày tôi không ra ngoài, sẽ có người tìm tới tận cửa."
Tô Lương Mạt không biết còn có thể nói cái gì, "Chỉ sợ lúc đó cô đã không còn trên đời này nữa rồi."
"Cô là phụ nữ của hắn?"
"Không phải."
"Tự mình sa đọa, đừng nói với tôi cô không phải cùng một phe với hắn."
Tô Lương Mạt cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng, Hàn Tăng với Tống Các đều ở bên ngoài, duy chỉ không thấy Chiêm Đông Kình, mặt cô trầm xuống, Hàn Tăng cười lạnh một tiếng, "Chỉ dựa vào cô ta còn muốn hỏi ra cái gì?"
***
Tô Lương Mat trở lại biệt thự, Chiêm Đông Kình an vị trên ghế sofa, thấy cô đi tới cũng không ngẩng đầu lên, "Mở miệng rồi?"
Cô rót ly nước cầm trong lòng bàn tay, bước chân đi về phía Chiêm Đông Kình, "Có phải có rất nhiều người muốn giết anh không?"
Tầm mắt hắn từ tờ báo nâng lên, "Mấy cái này còn không tính là gì, em có biết có một lần khoa trương nhất là gì không?"
Tô Lương Mạt lắc lắc đầu.
"Một người phụ nữ muốn lên giường với tôi, bôi kịch độc lên trên ngực mình, tôi chỉ cần..." Chiêm Đông Kình cố ý dừng lại, lời nói ra cũng câu dẫn ngữ điệu mập mờ ái muội, "lướt xuống một cái, tôi liền mất mạng."
"Nhưng anh vẫn còn sống rất khỏe mạnh."
Chiêm Đông Kình gấp tờ báo trong tay lại, "Đó là bởi vì tôi không dễ dàng lên giường với người khác."
"Thế giới của các anh thật đáng sợ," Tô Lương Mạt ngồi xuống ghế sofa, giống như đang lẩm bẩm nói một mình.
Chiêm Đông Kình không nói đúng sai, Tô Lương Mạt uống miếng nước, "Hôm nay tôi muốn tự mình đi đón Tô Trạch."
"Có thể." Chiêm Đông Kình nghĩ thấy hoàn cảnh như vậy bức ép cô đến không thở được, dù sao cũng cần từ từ thích ứng.
***
Tô Lương Mạt đi đến nhà trẻ của Tô Trạch chờ thằng bé tan học, trên sân trường các cô giáo đang hướng dẫn đám trẻ con xếp hàng, Tô Trạch từ trên cao nhảy xuống rồi vụt chạy không để cho người khác yên tâm, đợi cổng trường vừa mở, Tô Trạch xông về phía trước.
"Chị."
"Chậm chút." Tô Lương Mạt ôm thằng bé trước người, cô xoay người định đưa nó đi, chỉ là không ngờ sẽ đụng phải Vệ Tắc ở đây.
"Lương Mạt," Vệ Tắc tiến lên, "không tìm được em, anh chỉ có thể đến đây thử vận may."
Tô Lương Mạt muốn đi, Vệ Tắc trước một bước ngăn cản trước mặt cô, "Anh muốn nói chuyện với em có được không?"
"Em không có chuyện gì để nói với anh cả."
Vệ Tắc giữ chặt cánh tay cô, "Chúng ta ít nhiều gì cũng mấy năm tình cảm..." Không đợi Tô Lương Mạt cự tuyệt, hắn đã ôm lấy Tô Trạch từ trong tay cô, tay kia kéo Tô Lương Mạt đẩy cô lên xe.
Vệ Tắc cẩn thận quan sát kính chiếu hậu, xác định không có ai theo dõi rồi mới đưa Tô Lương Mạt đi vào một tiệm bánh ngọt.
Tô Trạch ôm ly kem ngồi trên ghế salon ngay gần đó, chỉ cần có ăn, tiểu tử miệng còn cứng hơn bất kỳ ai.
"Lương Mạt, sao em lại ở cùng một chỗ với Chiêm Đông Kình?"
"Anh biết rồi đấy." Tô Lương Mạt nói rất nhẹ nhàng, đây cũng là một nguyên nhân cô không muốn gặp Vệ Tắc.
Vẻ mặt Vệ Tắc thống khổ, "Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu."
"Đừng nói là anh, đến cả bản thân em cũng không hiểu." Tô Lương Mạt quấy quấy đồ uống trong ly.
"Em có lời gì đều có thể nói hết với anh, vì sao nhất định phải là hắn ta, anh đã nói với em, sớm muộn có một ngày không phải hắn chết thì chính là anh chết, Lương Mạt, người như hắn em theo không nổi."
"Vệ Tắc, nếu anh tìm em là vì nói những chuyện này, đến đây chấm dứt."
Ánh mắt Vệ Tắc nhìn về phía cô có bao nhiêu khó tin, trong thoáng chốc này, lúc nhìn vào cặp mắt trong trẻo vẫn như trước của Tô Lương Mạt, Vệ Tắc không khỏi ngỡ ngàng, rốt cuộc là hắn thật sự làm sai, hay là hắn căn bản chưa từng hiểu được Tô Lương Mạt, thế cho nên sau một câu 'chia tay' là có thể lạnh lùng như vậy?
"Chuyện của ba em, em không có cách nào tha thứ cho anh đúng không?"
"Đúng," Tô Lương Mạt thẳng thắn, "mấy thứ mà anh kiên trì gì đó vẫn luôn đứng trước em, Vệ Tắc, em lúc đó ngoại trừ dựa vào anh còn có thể dựa vào ai? Nhưng anh lại không cho em cơ hội như vậy."
"Anh..."
Tô Lương Mạt nói đến đây, thần sắc lúc này mới có biến đổi, cô mở to mắt, "Sau này anh yên tâm làm một cảnh sát, đây là lý tưởng của anh, không đáng vì bất kỳ ai mà thay đổi."
"Lương Mạt!"
Cô đã nói đến nước này, tim Vệ Tắc bị một câu nói cuối cùng của cô hung hăng đục khoét, Tô Lương Mạt định đứng dậy, Vệ Tắc vội vàng nắm tay cô, hắn cúi thấp đầu, trán gần như sắp đụng mép bàn, Vệ Tắc cố gắng kiềm chế tâm tình, ngẩng đầu nhìn cô đôi mắt có chút đỏ hồng, "Lương Mạt, em ngồi xuống đi."
Tô Lương Mạt bị hắn siết tay rất đau, cô lại ngồi xuống ghế.
Chóp mũi Vệ Tác chua xót một hồi, hắn nói thẳng vào vấn đề chính, "Lương Mạt, bây giờ em ở cùng một chỗ với Chiêm Đông Kình, tối hôm qua có phát hiện ra cái gì bất thường không?"
Hắn vừa dứt lời, Tô Lương Mạt nắm chặt cái ly, "Lời này của anh có ý gì?"
"Tối hôm qua có một cô gái vào Thanh Hồ Đường, lại không thấy đi ra."
"Làm sao anh biết được?" Tô Lương Mạt khẽ nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên ngờ vực, nhưng cô biết Vệ Tắc nhiều năm như vậy, vẫn là lập tức bỏ đi cái ý nghĩ này.
Vệ Tắc nhìn thẳng vào mắt cô, đem hết vẻ mặt cô thu vào đáy mắt, "Lương Mạt, bây giờ cô ấy ở đâu?"
"Anh hỏi những chuyện này làm gì?" Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy sau lưng vọt lên tia ớn lạnh cả người.
Vệ Tắc tiếp tục, "Cô ấy còn sống không?"
"Chẳng lẽ cô ta là người của các anh?" Tô Lương Mạt nhớ đến lời nói từ miệng cô gái kia, bọn họ đến chết cũng đoán không ra cô ta là người bên nào.
Vệ Tắc do dự một chút, Tô Lương Mạt khó tin được, "Cô ta lại là cảnh sát?"
"Lương Mạt, em giúp anh một chút."
Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy buồn cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời khó tiêu hóa được tin tức này, "Tối hôm qua cô ta định giết Chiêm Đông Kình, các anh cũng biết?"
"Không, đến lúc phát hiện đã chậm, Thanh Hồ Đường bọn anh căn bản không vào được." Vệ Tắc vội vàng giải thích, "Em như vậy chắc chắn đã gặp cô ấy, cô ấy bây giờ thế nào?"
Tô Lương Mạt khẽ nhếch cánh môi, nghĩ tới trăm ngàn khả năng, chỉ là không nghĩ tới đối phương là cảnh sát, "Cảnh sát cũng cần dùng loại thủ đoạn này sao?"
"Ba cô ấy cũng là cảnh sát, năm năm trước hy sinh vì nhiệm vụ, là chết trong tay Chiêm Tùng Niên, cô ấy được điều đến cục cảnh sát bên này đã đi theo bọn anh rất lâu," Vệ Tắc giao chéo hai tay chống lên trán, thở dài, "nhưng Chiêm Đông Kình hết lần này tới lần khác dưới mí mắt bọn anh tránh thoát, có lẽ cô ấy cảm thấy ngày đó quá xa vời, cho nên mới..."
"Anh ta bây giờ đang phái người tra xét, anh không sợ tra đến trên đầu các anh?"
"Cô ấy chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi, hơn nữa người như Chiêm Đông Kình đáng chết."
Tô Lương Mạt tựa người ra sau, "Đây không phải là nhiệm vụ, đây là mưu sát"
"Lương Mạt!" Vệ Tắc giương cao giọng, "Cho dù cô ấy xúc động, nhưng cũng không đến nỗi lấy mạng cô ấy, em nói cho anh biết, cô ấy ở đâu?"
Tô Lương Mạt do dự một chút, vẫn là mở miệng, "Cô ta bị Chiêm Đông Kình nhốt lại rồi."
Vệ Tắc khó nén khẩn trương, "Nhốt ở đâu?"
"Vệ Tắc, cho dù anh biết, các anh cũng không vào được."
"Còn sống không?"
"Em không biết, Tô Lương Mạt nói sự thật, "sáng nay lúc em thấy cô ta vẫn còn sống, nhưng cô ta không chịu khai sự thật."
"Lương Mạt, bây giờ chỉ có em có thể giúp anh," Vệ Tắc lại lần nữa cầm tay Tô Lương Mạt, cô cảm thấy được người đàn ông nhét thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô, "đây là máy theo dõi, em nghĩ cách nhét lên trên người cô ấy."
"Không được." Tô Lương Mạt quả quyết cự tuyệt, cô muốn rút tay lại, Vệ Tắc nắm chặt không buông, "Em nghĩ cách đến gần cô ấy, yên tâm đi, Chiêm Đông Kình sẽ không nghi ngờ đến em, cô ấy là cảnh sát, tùy thân mang theo thiết bị theo dõi rất bình thường."
"Một khi phát hiện là em thì sao?"
"Anh biết cô ấy ở Thanh Hồ Đường, chỉ là không biết vị trí cụ thể, anh sẽ thông báo cho người trong đội đuổi tới, em mang thứ này cho cô ấy rồi bọn anh lập tức có thể đến đó, Chiêm Đông Kình không có thời gian phát hiện." Vệ Tắc tâm tư kín đáo, phân tích tất cả mọi khả năng có thể, "Lương Mạt, anh sẽ không thể nào để em mạo hiểm..."
"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt ngắt lời hắn, "đừng có đấu đá với anh ta nữa."
"Không phải là anh đấu với hắn, bây giờ trên tay hắn vần vò mạng người, anh chỉ tìm cách cứu cô ấy." Giọng nói Vệ Tắc cấp bách, "Chậm thêm chút nữa liền không kịp, em cũng biết thủ đoạn của Chiêm Đông Kình, Lương Mạt, anh không cần em làm cái gì, anh chỉ cần cứu mạng cô ấy, là một mạng người!"
Vệ Tắc gấp đến nỗi gân xanh trên thái dương đều căng lên, thứ kia dập vào lòng bàn tay Tô Lương Mạt thấy đau, "Các anh tìm thấy cô ta rồi, thì sẽ thế nào?"
"Em cho rằng bọn anh có thể động vào Chiêm Đông Kình được sao?"
Tô Lương Mạt nắm chặt tay phải, "Vệ Tắc, em chỉ hy vọng có một ngày có thể phát hiện, những gì mà anh kiên trì đều là đúng."
Cô đứng dậy phải đi, có nhân viên phục vụ đi ngàng qua, Vệ Tắc níu cánh tay Tô Lương Mạt kéo cô đến bên cạnh, tay kia đặt lên eo đỡ cô, "Cẩn thận một chút."
Tô Lương Mạt kéo Tô Trạch đi ra ngoài, cô cất kỹ đồ, đột nhiên cảm thấy khó chịu, Vệ Tắc nói làm cảnh sát là lý tưởng từ khi hắn còn nhỏ, thời thanh xuân không còn nữa, Tô Lương Mạt vẫn còn nhớ lúc cô ôm cổ Vệ Tắc, nói đùa muốn làm phu nhân cảnh sát.
Nhưng không phải chỉ là đùa thôi sao?
Trước kia không hiểu, sau này Tô Khang gặp chuyện, bắt buộc Tô Lương Mạt phải thấy rõ.
***
Đưa Tô Trạch trở về Thanh Hồ Đường, Tô Trạch sẽ không nói lung tung, ăn cơm tối xong liền trở về phòng xem tivi.
Chiêm Đông Kình thấy Tô Lương Mạt lơ đãng, "Ra ngoài chơi vui không?"
"Tôi chỉ đón Tô Trạch, dẫn nó đi ăn kem ly." Tô Lương Mạt không khỏi liếc mắt về phía cửa chính, "Người tối hôm qua vẫn ổn chứ?"
"Miệng thực rất cứng."
"Tôi lại đi thử lần nữa nhé, cứ đánh cũng không phải cách."
Tô Lương Mạt hiếm khi chủ động, Chiêm Đông Kình liếc nhanh cô một cái, cô lại chột dạ, luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông giống hệt như kính hiển vi.
"Được, em tự mình qua đó đi."
Nữ cảnh sát kia ngồi đó không nhúc nhích, Tô Lương Mạt thấy khắp người cô ta đều bị thương, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Cô không phải là thánh mẫu, nhưng dưới tình huống có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, có thể cứu được, cô nhất định sẽ cứu.
Tô Lương Mạt đem máy theo dõi thả vào trong quần áo của cô ta, cũng không lưu lại bao lâu thì đi ra ngoài.
Chiêm Đông Kình còn ở trong phòng khách, thấy cô trở lại ngầng đầu lên, "Hỏi ra được gì chưa?"
Tô Lương Mạt cố ổn định tâm trạng, "Cô ta cũng không nói ra hơi, anh định tiếp tục hành hạ cô ta như vậy sao?"
"Em muốn cầu xin giúp cô ta?"
"Không phải," Tô Lương Mạt đi lên phía trước, "tôi chỉ cảm thấy như vậy quả thật quá đày đọa người ta."
"Vậy được, trực tiếp giết cô ta đi."
Tô Lương Mạt khẽ căn răng, không lên tiếng nữa, lúc cô đi lên bậc cầu thang thấy Chiêm Đông Kình đứng dậy đi lên trước, giống như muốn đi ra ngoài, Tô Lương Mạt bước nhanh lên lầu, lấy điện thoại di động nhắn tin cho Vệ Tắc, chỉ có một từ đơn giản, 'xong'.
Để điện thoại trở lại tủ đầu giường, Tô Lương Mạt vén rèm cửa sổ, cũng không thấy có âm thanh xe hơi đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Chiêm Đông Kình mở cửa đi vào, Tô Lương Mạt thả rèm cửa xuống, cô chắp hai tay sau lưng che giấu vẻ mất tự nhiên của mình.
"Có chuyện gì sao?"
Chiêm Đông Kình không nói một chữ, hắn đi tới trước giường của Tô Lương Mạt, vươn tay ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng, Tô Lương Mạt đối với thân mật bất thình lình này có phần không kịp trở tay, bàn tay Chiêm Đông Kình giữ sau gáy cô, "Đêm nay sang phòng tôi ngủ."
Thừa lúc cô mở định mở miệng, Chiêm Đông Kình chặn ngang ôm Tô Lương Mạt đi ra ngoài, căn phòng sát vách chính là phòng của hắn, hắn ném Tô Lương Mạt lên giường lớn, sau đó chính mình cũng đè lên.
Không cho cô nửa điểm thời gian nói chuyện, hắn ngậm lấy vành tai cô làm cô hoàn toàn hòa tan trong lồng ngực mình, trong người dâng lên một cỗ hỏa khí không chỗ phát tiết, hai tay Chiêm Đông Kình xoa nắn khắp người cô, lực đạo rất lớn, từ sau lưng đi xuống không bỏ sót một chỗ.
Tô Lương Mạt đau đến khó mà ngăn tiếng rên rỉ, ga giường hai màu trắng đen xen kẽ dưới người uốn thành từng nếp mập mờ, tiếng thở dốc của Chiêm Đông Kình càng lúc càng dày, lúc đưa tay thăm dò vào thắt lưng Tô Lương Mạt chạm đến một thứ cưng cứng.
Hắn kéo thứ đó ra, Tô Lương Mạt thấy là một thứ màu đen cùng với cái gì đó na ná như ống nghe, "Cái này..."
Chiêm Đông Kình hôn miệng cô, làm cô nuốt lời muốn nói vào giữa cổ họng, hắn lạnh mắt nhìn chằm chằm thứ trên đầu ngón tay mình, hắn hôn rất sâu, tư thế nam trên nữ dưới làm đầu lưỡi của hắn gần như chạm đến cổ họng cô, tay của hắn vẫn như vậy cứ tùy ý sờ soạn lung tung trên người cô, hắn hất tay một cái, ném thứ kia vào trong ly nước trên tủ đầu giường.
Tô Lương Mạt vất vả lắm mới thở được một hơi, "Đó, đó là cái gì?"
Hắn hôn lên cổ cô, đầu lưỡi ngậm lấy phần da thịt trắng nõn non mềm rồi mút lấy thỏa thích, Tô Lương Mạt thấy đau, cảm giác không phải rất rõ ràng, lại kéo thêm một chút ngưa ngứa, Chiêm Đông Kình lui người lại, thưởng thức vết đỏ hồng do chính mình in lên, Tô Lương Mạt vẫn chờ câu trả lời của hắn. Người đàn ông đưa tay phủ lên ngực cô, lúc này mới đàng hoàng mở miệng, "Là máy nghe trộm."
Tô Lương Mạt giật mình, "Cái gì?"
Chiêm Đông Kình cọ cọ tay phải mấy cái, "Máy nghe trộm."
Hắn lặp lại một lần nữa.
Đầu óc Tô Lương Mạt có chút trống rỗng, lúc kịp phản ứng toàn thân lại như rơi vào hầm băng, "Phát hiện ở trên người tôi à?"
"Đúng, loại này rất dễ gắn vào, để trong túi áo bên phải của em." Chiêm Đông Kình quan sát tường tận sắc mặt cô, "Trên đường đón Tô Trạch về, còn gặp qua kẻ nào khác không?"
Tô Lương Mạt nhớ tới lúc đó Vệ Tắc đỡ cô.
Cô hoàn hồn, trong mắt vẫn còn chút cay cay, mặt Chiêm Đông Kình gần như sắp đụng vào cô, Tô Lương Mạt nín thở ngưng thần, "Không có."
Con ngươi đen láy sâu hoắc của người đàn ông dán chặt lên mặt cô, sâu sắc thâm thúy như vậy giống như muốn hút cô vào trong, Tô Lương Mạt mở to mắt, lầu dưới đột nhiên truyền đến động tĩnh rất lớn, cũng không quá lâu, có người lên gõ cửa.
"Nói!"
"Kình thiếu, cảnh sát đến, còn mang theo lệnh khám xét."
Hai tay Chiêm Đông Kình còn chống đỡ hai bên người Tô Lương Mạt, "Mở cửa, cho bọn họ khám."
Cô muốn đứng dậy, Chiêm Đông Kình một bả đè lại bả vai cô, giọng nói như có như không chút bất mãn, "Đang yên đang lành lại khám xét cái gì?"
Tô Lương Mạt cảm thấy trong mỗi câu mỗi lời của hắn đều mang theo dò xét, nhưng có không dám nói gì, Chiêm Đông Kình đưa tay xuống eo cô vuốt nhẹ, "Em có nghĩ tới là ai gắn máy nghe trộm lên người em không?"
"Tôi thật không biết."
Miệng ngược lại so với khẩu súng còn cứng hơn.
Chiêm Đông Kình nhẹ nhấp môi mỏng, khóe mắt triển lộ ý cười, một hồi tiếng bước chân nhanh chóng lên lầu, đạp lên sàn nhà phát ra tiếng 'bình bịch', giống như từng chút từng chút giẫm nát trái tim Tô Lương Mạt.
"Có lệnh khám xét!"
Hộ vệ vẫn như cũ không chịu cho qua, Chiêm Đông Kình hướng ra ngoài hô, "Mở cửa."
Tô Lương Mạt đẩy hắn ra hấp tấp muốn ngồi dậy, Chiêm Đông Kình lúc này không có ngăn cản, hắn giữ chặt cánh tay Tô Lương Mạt kéo cô dậy, vừa lúc cửa phòng bị mở ra.
Vệ Tắc là người đầu tiên xông vào, sau lưng có người nói một câu, "Chính là ở trong căn phòng này."
Những người còn lại nối đuôi nhau mà vào, phòng tắm, phòng thay đồ, sân thượng, tất cả những nơi có thể lục soát đều không tha, Vệ Tắc giương súng nhắm ngay hai người trên giường, Tô Lương Mạt lúc này quần áo không chỉnh tề, ánh mắt nhìn về phía hắn càng khiến Vệ Tắc cảm thấy xa lạ.
Chiêm Đông Kình buông tay Tô Lương Mạt ra, "Cảnh sát Vệ, đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy giấc ngủ người khác, hình như không lịch sự lắm?"
"Giao người ra đây!"
Chiêm Đông Kình phủi phủi ống quần của mình, đưa tay ôm Tô Lương Mạt còn đang ngơ ngác vào lòng, ""Vì bạn gái cũ mà công khai xông vào nơi cư trú hợp pháp của công dân, cảnh sát Vệ, hậu quả của chưa thỏa mãn dục vọng đúng là rất nghiêm trọng." (Chipchip: Bó tay ông nội Kình T_T)
Mấy người cảnh sát phía ngoài lần lượt trở vào, hướng Vệ Tắc lắc lắc đầu.
Nữ cảnh sát bên cạnh hạ thấp giọng, "Không thể nào, máy phát hiện cho thấy chính là ở vị trí này."
"Tìm cái gì vậy?" Chiêm Đông Kình vắt ngang chân dài, cầm ly nước trên tủ đầu giường đưa tới tay Tô Lương Mạt, "Xem ra mọi người vất vả rồi, mau mời cảnh sát Vệ ly nước."
Trong ly thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng máy nghe trộm màu đen chìm dưới đáy ly.
Tô Lương Mạt nắm chặt bàn tay, móng tay găm vào da thịt truyền đến đau nhức bén nhọn, cô không có đưa tay nhận lấy, Chiêm Đông Kình hướng Vệ Tắc cười cười, "Thật ngại quá, cô gái của tôi không hiểu phép tắc lắm."
Vẻ mặt Vệ Tắc như trốn tránh, tay cầm súng hơi run rẩy, Tô Lương Mạt không cần hỏi cũng biết đáp án, vẻ mất tự nhiên trên mặt hắn không gạt được cô.
Súng của Vệ Tắc vẫn chỉa vào Chiêm Đông Kình, "Các cậu đi sang phòng khác lục soát, còn có biệt viện cũng không được bỏ qua."
"Được."
Chiêm Đông Kình đặt lại cái ly trên tủ đầu giường, lạnh mắt nhìn xem trò hay.
Tô Lương Mạt có dự cảm xấu, người đàn ông ngồi bên cạnh cô đây chắc chắn đã biết được chút gì đó, từ thần sắc đang đắc ý của hắn, Tô Lương Mạt đột nhiên phát hiện thấy bọn họ giống như một đống đồ chơi bị hắn thao túng trong lòng bàn tay, tưởng rằng sẽ có hy vọng, thực tế đã sớm bị vây chặt từng bước từng bước đẩy đến vực sâu.
Vệ Tắc từ từ hạ súng xuống, tự mình tra xét, phía sau rèm cửa sổ thậm chí phòng thay đồ đều muốn kiểm tra cẩn thận, người được phái đi khám xét lục tục trở lại, nhưng đều thất bại.
Tô Lương Mạt cảm thấy kỳ quái, cô đã sớm đem thiết bị theo dõi gắn lên người cô gái kia, không thể nào không tìm được cô ta.
Nữ cảnh sát bên cạnh Vệ Tắc kiên trì, "Đội trưởng Vệ, chắc chắn ở trong căn phòng này."
"Không cần tìm nữa." Chiêm Đông Kình rút cái gối Tô Lương Mạt vừa mới gối lên, từ bên trong lấy ra một thứ, "Mẫu mới nhất đây, xem ra cũng không hơn gì thế này."
Lúc người đàn ông nói lời này ánh mắt như có như không liếc cô, Tô Lương Mạt rét run sau lưng, xem ra Chiêm Đông Kình đã sớm phát hiện, tất nhiên cũng sẽ nghĩ tới là cô động tay động chân.
Vệ Tắc hận đến nghiến răng nghiến lợi, đưa súng chỉa thẳng lên Chiêm Đông Kình, "Người ở đâu, giao ra đây?!"
Chiêm Đông Kình thay đổi sắc mặt, "Cảnh sát Vệ, tôi khuyên cậu khách khí một chút, đừng làm rộn đến nổi không kiểm soát được tình hình, tôi đã nói với cậu mọi việc đều cần chứng cứ, nếu cậu tìm ra người ở chỗ tôi, tôi tùy cậu xử trí."
Chiêm Đông Kình nói xong, còn xòe hai tay ra.
Nữ cảnh sát bên cạnh gấp đến biến sắc, "Không phải Kiều xảy ra chuyện rồi chứ?"
Vệ Tắc nắm chặt súng trong tay, hắn hướng tầm mắt về phía Tô Lương Mạt, chuyện này liên quan đến tính mạng của đồng đội, hắn không có lựa chọn nào khác, "Lương Mạt, nói cho anh biết cô ấy ở đâu?"
Tong lòng Tô Lương Mạt chợt nặng nề, ánh mắt như kẻ ngốc nhìn hắn, "Vệ Tắc, trước khi anh hỏi những câu này đã suy xét kỹ càng chưa?"
Hắn nói hắn sẽ không để cô mạo hiểm, thì ra chính là cái ý tứ này sao?
"Lương Mạt, nếu em đã đi theo Chiêm Đông Kình, chắc chắn cũng biết cô ấy ở đâu, chậm một chút cô ấy có lẽ sẽ mất mạng..."
Tô Lương Mạt cắn chặt môi, Chiêm Đông Kình nhét máy theo dõi trong tay vào lòng bàn tay cô, một thứ đồ chơi nhẹ nhàng, lại nặng muốn chết, Tô Lương Mạt thu hồi buồn bã trong mắt, cô ngẩng đầu nhìn Vệ Tắc, "Cảnh sát Vệ, anh nói cái gì tôi căn bản nghe không hiểu, ở đây cũng không có người anh muốn tìm..."
Vệ Tắc trừng lớn hai mắt, tầm mắt định giữa hai người ngồi bên mép giường lưỡng lự, "Em vốn dĩ không có gắn lên có phải không?"
"Gắn cái gì?" Giọng điệu của cô, hình như là thật sự không hiểu.
Vệ Tắc từ từ thu súng lại, người yêu ngày xưa, nhưng bây giờ là hai trái tim xa lạ lệch nhịp, Chiêm Đông Kình cầm máy theo dõi ném về phía Vệ Tắc, "Đem về đi, cũng đỡ tiết kiệm chút chi phí cho đội các người."
"Rút."
"Đội trưởng Vệ?"
"Đi!"
Vệ Tắc nắm chặt tay, "Chiêm Đông Kình, sớm muộn cũng có ngày tôi bắt được anh."
"Có một số việc không phải dựa vào miệng là được, tôi ở đây, bất kỳ khi nào cũng đợi đại giá."
Vệ Tắc đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt, sau đó dẫn người sải bước rời đi.
Hộ vệ phía ngoài đóng cửa phòng lại, trong phòng khôi phục lại yên ắng như chết, Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới trước cửa sổ, bên ngoài khu biệt thự mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt rời đi, người đàn ông dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh lùng dung hợp trong bóng đêm.
Phụ nữ, chính là không đáng tin như vậy, may mà hắn cũng không hề tin tưởng Tô Lương Mạt.
Chiêm Đông Kình quay bước trở lại trước giường, thanh âm Tô Lương Mạt mềm nhũn, "Xin lỗi, tôi không biết lại như vậy."
"Lẽ nào trong suy nghĩ của em cho rằng sẽ có kết cục hoàn mỹ sao?"
Tô Lương Mạt cụp mi mắt xuống, "Chiêm Đông Kình, cô ta đúng là cảnh sát."
"Những việc chúng ta làm, một chút cũng không thể để cho cảnh sát nắm được, vừa rồi nếu hắn thật sự từ chỗ tôi lục soát ra người, tôi còn có đường sống sao? Tội danh như vậy cũng không nhỏ, cũng đủ để tôi ngồi trong tù cả đời."
"Anh làm thế nào phát hiện ra máy theo dõi?"
"Những thứ này sau này em đều sẽ biết." Chiêm Đông Kình đưa tay chế trụ bả vai Tô Lương Mạt, "Em luôn nghĩ đến người khác, có phải chỉ có thực sự biến em trở thành người của tôi, em mới có thể một lòng nghĩ cho tôi?"
Tô Lương Mạt cúi người, hai tay che mặt, "Anh bỏ qua cho tôi đi, tôi hiện tại không tiếp nhận được thế giới của các anh."
Chiêm Đông Kình cũng không tức giận, hắn vươn tay ôm đầu Tô Lương Mạt để cô dán sát dưới ngực mình, "Tôi đã nói tôi sẽ từng chút từng chút dạy em, đừng sợ."
"Nữ cảnh sát kia, còn sống không?" Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Chuyện này không can hệ gì đến em, 'người khôn giữ mình' em không hiểu sao?"
Giọng điệu Tô Lương Mạt mang theo bi thương, "Tôi biết, cũng hiểu, giống như hai chị em sinh đôi kia vậy, tôi dù không có khả năng lớn như vậy lại cứ muốn nhúng tay vào, không phải là tôi thích chõ mũi vào chuyện của người khác," Tô Lương Mạt nắm chặt áo sơ mi bên eo hắn, "chỉ cần là chuyện không liên quan đến tính mạng con người, dù là chuyện phạm pháp tôi cũng có thể mắt nhắm mắt mở, tôi cũng ích kỷ, cũng không muốn tự tìm rắc rối, nhưng mà... bản thân tôi đang nỗ lực tìm cách sống sót như vậy, tôi không tìm được lý do không cho bọn họ đường sống."
Thần sắc Chiêm Đông Kình lúc này có chút rung động, lại che giấu vô cùng tốt, cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao qua ngày đã thành thói quen, cái kiểu thấp thỏm đề phòng khiến những người như bọn hắn mỗi giây mỗi phút đều căng thẳng thần kinh, từ đó quên mất tôn trọng đối với sinh mạng.
"Nhưng em nên biết, là bọn họ không cho tôi đường sống."
Tô Lương Mạt dán chặt khuôn mặt lên người hắn, "Vệ Tắc vì cứu đồng đội của mình, không ngại đem máy nghe trộm lén gắn lên người tôi, đến người tôi đã từng thích cũng cho rằng chuyện này là hiển nhiên, anh ta cho tôi một lý do, cũng là một sinh mạng. Chiêm Đông Kình, tôi có thể đi theo bên anh, nhưng đừng để tôi thấy lại những cảnh tượng này nữa có được không? Như vậy sẽ chỉ làm tôi cảm thấy rất bất lực, giống như cho dù có cố gắng thế nào cũng đều uổng phí, tôi vĩnh viễn không biết được ngày mai chờ đợi tôi là sống hay là chết."
Chiêm Đông Kình đưa tay ôm hai vai cô, lần đầu tiên, dưới tình huống này không hề nổi giận.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn không bóp chết cô thì không được.
Tô Lương Mạt trở về phòng của mình, nằm trên giường nửa ngày cũng không ngủ được, lúc Chiêm Đông Kình thấy cô muốn đi rõ ràng có chút do dự, nhưng biết rõ lúc này tâm tình cô không tốt, cũng không bắt ở lại.
***
Tin tức ngày hôm sau, là một cô gái quần áo không chỉnh tề bị ném trước cửa đồn cảnh sát, không thấy rõ mặt cô ta, truyền thông không kiêng nể gì suy đoán thân phận cô ta, Tô Lương Mạt tắt tivi, từ quần áo trên người cô có thể nhận ra là nữ cảnh sát kia.
Đi xuống dưới lầu, Chiêm Đông Kình vẫn còn đang xem tin tức, Tô Lương Mạt rót ly nước đưa tới cho hắn.
Người đàn ông đưa tay đón, "Sao tốt bụng vậy?"
"Anh không sợ cô ta dẫn người đến đây à?"
Chiêm Đông Kình kéo tay cô qua để cô ngồi bên cạnh mình, "Nếu tôi có thể thả cô ta, thì tất nhiên có thể khiến cô ta không dám có ý định dẫn người tới," Hắn đưa tay vỗ vỗ nhẹ mặt cô, "lo cho tôi à?"
"Tôi là không ngờ anh có thể thả người." Tô Lương Mạt lui người lại.
Chiêm Đông Kình lập tức thu tay lại, trong lời nói có mấy phần bỡn cợt, "Không thả có được không? Em ở đây cứ lảm nhảm cũng làm lỗ tai tôi đau muốn chết."
Tô Lương Mạt không khỏi bật cười, Tống Các từ bên ngoài tiến vào, Chiêm Đông Kình nói với Tô Lương Mạt, "Sau này em phụ trách một vài giao dịch làm ăn đi, để cho Tống Các dẫn em đến bến tàu thử làm quen quy trình."
"Giao dịch làm ăn?" Tô Lương Mạt nghi hoặc.
Chiêm Đông Kình đứng dậy, "Tôi có công ty thương mại của mình, em đừng sợ, không trái pháp luật."
Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, Tô Lương Mạt theo Tống Các rời đi, đến công ty có người đưa cô vào, lúc xuất hàng nhập hàng Tô Lương Mạt cũng phải đi đến bến tàu quan sát, cái này lại tốt hơn chỗ của Thẩm Tâm Lê, ít nhất thấy yên tâm thoải mái.
***
Lưu Giản kiểm tra xong hàng hóa đi ra ngoài, bến tàu này tập trung nhiều kho hàng rất lớn, tên bên cạnh tiến tới gần châm thuốc cho hắn.
Lưu Giản phất phất tay, "Bên cạnh bến tàu không nên hút thuốc, coi chừng chết nước."
"Nhị ca nói đúng lắm, anh xem những chuyện nhỏ nhặt này giao cho chúng tôi là được rồi, còn cần anh tự mình đi một chuyến sao?"
"Cũng đừng xem thường chuyến hàng lần này, xảy ra chuyện không kịp khai báo, hải quan kiểm tra rất chặt chẽ, sau khi rời đi cũng phải cẩn thận."
"Dạ, dạ."
Lưu Giản đi ra ngoài mấy bước, hắn nghiện thuốc tương đối nặng, nhưng vẫn khắc chế không hút, hắn từ trong túi quần móc ra điếu thuốc, chân dài tựa lên lan can, mùi nicotin từ cánh mũi tản ra, gió biển thổi lên mái tóc màu hạt dẻ hiện ra vẻ biếng nhác vặt vãnh, hắn chống một chân ra phía sau, ngước mắt nhìn thấy thùng đựng hàng phía trước cách đó không xa có một bóng người chạy tới chạy lui.
Hắn chăm chú nhìn kỹ, lại là Tô Lương Mạt.
Lưu Giản đối với cô ấn tượng rất sâu sắc, sẽ không nhìn lầm. " (Chipchip: nhìn có một lần mà giờ cũng nhớ được, công nhận các anh thật...chẹp chẹp)
Tô Lương Mạt đang kiểm kê hàng hóa, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, bộ dáng nghiêm túc, đầu tóc dùng kẹp ghim cố định sau gáy, áo khoác tây trang kẻ sọc hồng xanh đan chéo, dưới quần jean vừa đủ phác họa đôi chân thon dài, Lưu Giản khoanh hai tay trước ngực, nhìn xem thân ảnh không ngừng bận rộn của cô.
Thời tiết đang nóng dần, Tô Lương Mạt dùng văn kiện kẹp trong tay quạt quạt lên mặt, kiểm tra xong thì định rời đi.
Lưu Giản để chân xuống, sải bước tới nghênh đón.
Tô Lương Mạt lơ đãng đi lên phía trước, đột nhiên cánh tay bị người ta dùng sức kéo mạnh lại, cô lảo đảo mấy cái mới ổn định gót chân, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đứng đối diện.
Chỉ trách trí nhớ cô quá tốt, chỉ nhìn qua mặt Lưu Giản một lần ngày đó, lúc này lại có thể nhớ lại ngay lập tức.
Cô chính tai nghe thấy người của Tương Hiếu Đường gọi hắn là 'Nhị ca', Tô Lương Mạt cố trấn tĩnh, "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
"Có cần tôi giới thiệu bản thân không?"
"Không cần, không nhất thiết." Cô lạnh mặt định bỏ đi.
Lưu Giản túm cô kéo lại, cánh tay dùng sức, "Cô đừng có quên, có bao nhiêu cái mạng của Tương Hiếu Đường ở trên tay cô."
"Chuyện này không liên quan gì tới tôi, Hoắc lão gia tử cũng đứng ra nói rõ rồi."
"Bớt lấy Hoắc lão gia tử ra dọa người đi." Lưu Giản nhìn quanh bốn phía, sau đó giữ chặt Tô Lương Mạt kéo cô về phía kho hàng, Tô Lương Mạt mới định mở miệng, người đàn ông thuận thế bịt miệng cô lại, cưỡng ép cô lôi lên phía trước.
Vào kho hàng, hắn tiện tay đóng cửa lại.
Tô Lương Mạt nhân cơ hội tránh thoát, "Anh đừng làm bậy."
"Tôi hôm nay chính là muốn làm bậy, thế nào?"
"Chuyện của Tương Hiếu Đường đã giải quyết, các người muốn gây chuyện cũng đừng tìm đến trên người tôi." Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ cửa chính thì không có đường lui, xung quanh đều là cửa sổ chống trộm. Lưu Giản dựa người chống lên cửa chính, "Họa là cô gây ra, không tìm cô thì tìm ai?"
"Tìm Chiêm Đông Kình đi." Tô Lương Mạt bật thốt lên.
Lưu Giản kéo cong miệng cười lạnh, "Có ai không biết cô là người của Chiêm Đông Kình."
Tô Lương Mạt không thể lui được nữa, "Anh muốn thế nào?"
"Giết người đền mạng."
"Tôi không giết người."
Lưu Giản nheo mắt nhìn cô chằm chặp, "Tôi xem miệng cô có thể lơi hại tới khi nào." Hắn đưa tay xuống thắt lưng, Tô Lương Mạt hối hận lúc ra ngoài không cho những người kia đi theo, Chiêm Đông Kình nói là làm ăn chân chính, bến tàu bên này tất nhiên cũng không thể nào có chuyện gì, ai biết oan gia ngõ hẹp. Đầu óc cô xoay chuyển cực nhanh, "Đừng, có chuyện nói đàng hoàng."
"Thế nào là nói đàng hoàng?" Lưu Giản dừng động tác trong tay.
Tô Lương Mạt hướng phía hắn xòe hai tay, "Anh nhìn tôi, đánh cũng đánh không lại anh, trốn cũng trốn không thoát, chỉ cần anh đừng muốn cái mạng này, chuyện gì cũng từ từ nói được."
"Thật sự?"
Tô Lương Mạt nghiêm túc gật gật đầu.
Lưu Giản thu tay lại, từ cái bạt tai cô cho Chiêm Đông Kình kia nhìn lại, hắn còn tưởng rằng cô có bao nhiêu là kiên cường, thì ra cũng không hơn gì thế này.
Tô Lương Mạt đi về phía trước, "Tôi có thể đưa anh tiền."
Lưu Giản cảm thấy buồn cười, "Cô có bao nhiêu tiền?"
"Tài khoản trong ngân hàng đều cho anh, anh cho dù giết chết tôi cũng chẳng có ích lợi, huống hồ Chiêm Đông Kình biết hôm nay tôi đến bến tàu, nhất định sẽ tra ra được Tương Hiếu Đường bên này." Tô Lương Mạt nói dối rất trơn tru, dù sao trong thẻ ngân hàng của cô chỉ có mấy ngàn đồng, kéo dài thời gian trước rồi nói, Lưu Giản đưa tay ôm eo cô, đẩy cô lên cánh cửa, "Tôi không thiếu tiền, nếu tôi nghĩ muốn cô, cô cho hay không?"
Đàn ông thật là...
Tô Lương Mạt không có thời gian hô hấp được lâu, đầu óc đàn ông đều giống hệt nhau.
Cô căn bản không có cơ hội chạy ra ngoài, cho dù chạy ra ngoài, trong tay đối phương có súng, cô cũng trốn không thoát, Lưu Giản lấy điện thoại di động ra, nhấn nút quay video, sau đó đặt di động dựng thẳng lên bàn, góc quay nhắm ngay Tô Lương Mạt.
"Anh muốn làm cái gì?" Những kẻ này thật đúng là biến thái, thi thoảng sáng tạo ra chút đa dạng làm người ta đau đầu không thôi.
Lưu Giản vươn tay kéo Tô Lương Mạt đè lên cánh cửa, sống lưng cô thẳng tắp, người đàn ông áp mặt tới gần ngăn trở tầm mắt của cô, Lưu Giản đưa tay phải dò xét hướng thắt lưng, đã sờ đến thân súng.
Lần nữa nhìn kỹ Tô Lương Mạt, cũng không làm hắn có chút cảm giác kinh diễm nào, phụ nữ hắn có rất nhiều, không cần thiết để cho kiểu không có chút đặc sắc này mà hạ thủ lưu tình, hắn không có để điện thoại di động quay về phía mình, chuẩn bị một phát súng lấy mạng Tô Lương Mạt rồi gửi đoạn video kia cho Chiêm Đông Kình, cũng coi như cho huynh đệ của Tương Hiếu Đường một cái công đạo.
Tô Lương Mạt hít sâu một hơi, ánh mắt Lưu Giản đối diện mắt cô.
Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của cô hình như không giống với người khác, cái loại trong suốt và đen bóng đó chỉ có trẻ con mới sinh mới có, Lưu Giản giật mình thất thần, muốn bứt ra lại phát hiện bị hãm sâu vào trong không thể tự thoát ra được, mí mắt hắn nặng nề, bả vai giống như bị người ta nhẹ đỡ lấy, Tô Lương Mạt thấy hắn nhắm chặt mắt, một hơi treo ngược giữa cổ họng lúc này mới phun ra được.
Đặt Lưu Giản xuống đất, Tô Lương Mạt nhấc chân định đạp hắn, nhưng lại sợ làm hắn tỉnh lại.
Cô hướng trên đùi hắn đạp nhẹ một cái, lại đi đến trước cái bàn xóa video trong di động.
Lúc Tô Lương Mạt đi ra khỏi kho hàng quan sát xung quanh một hồi, thấy không có người lúc này mới vội vàng rời đi.
Bọn tiểu đệ bên ngoài đang tìm người, Tô Lương Mạt tránh đi bọn chúng, giống như chạy trốn phóng lên xe để bên ngoài.
Có tên mở cửa kho hàng, đi vào suýt chút nữa giẫm lên người đàn ông dưới đất, hắn hoảng hồn thu chân lại, "Nhị ca, Nhị ca anh không sao chứ?"
Tên tiểu đệ tiến tới đẩy đẩy bả vai Lưu Giản, hắn đột nhiên tỉnh lại, Lưu Giản từ trước đến nay tính cảnh giác rất cao, hắn chống lên mặt đất ngồi dậy, "Tôi bị sao vậy?"
"Nhị ca anh đừng dọa tôi, lời này tôi phải hỏi anh, sao anh lại ngủ ở đây a?"
Lưu Giản bị một tiếng 'Nhị ca' chói tai này làm hắn càng thêm đau đầu, hắn không nhó rõ chuyện vừa rồi, không có lý nào hắn cứ như vậy mà ngủ đi?
Còn có, Tô Lương Mạt đâu?
"Có nhìn thấy người nào từ đây đi ra ngoài không?"
"Không nhìn thấy ạ, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi anh đâu, làm chúng tôi lo chết mất." Tên tiểu đệ cả kinh, Lưu Giản ra sức nhớ lại chuyện vừa rồi, kết luận duy nhất của hắn chính là Tô Lương Mạt động tay động chân, chẳng lẽ là mê dược?
"Nhị ca, tôi đỡ anh đứng lên nhé?"
Lưu Giản cảm thấy trên mặt nhồn nhột, duỗi tay ra sờ thử, trên mặt đều là rỉ sắt, "Mẹ!"
Hắn nhịn không được chửi thề, đem hắn bêu xấu thành cái bộ dạng gì? Người phụ nữ này!
Hắn đẩy tên tiểu đệ muốn đưa tay ra đỡ, Lưu Giản đứng dậy, cả người bẩn không tưởng tượng nổi, trên một cái ống quần còn lưu lại dấu giày rõ ràng.
"Được lắm." Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi.
Tên tiểu đệ cầm điện thoại di động của hắn tới, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, toàn bộ đều bị xóa sạch.
"Nhị ca, anh không sao chứ?" Tên tiểu đệ kia thực không hiểu nổi, Lưu Giản làm sao lại chọn cái chỗ như này mà ngủ? Chẳng lẽ bị người ta đánh lén? Nhưng thân thủ Lưu Giản bọn chúng đều biết, không thể nào một chút âm thanh đánh đấm cũng không nghe thấy.
"Không việc gì." Lưu Giản sải bước đi ra ngoài, mặt ngoài tay áo sượt lên trên, tất cả đều là rỉ sắt đỏ cam, "Mẹ nó!" (Lại chửi:>>>)
Hắn lao ra bến tàu, nhưng làm gì còn có thân ảnh Tô Lương Mạt, tên tiểu đệ lại có vẻ thân thiết, tìm chiếc khăn không sạch sẽ đuổi theo, "Nhị ca, lau đỡ đi."
Lưu Giản một phát giật lấy, ấn lên mặt rồi sải bước về phía gara mà đi.
Hắn mở cửa xe ngồi vào trong, trên mái tóc màu nâu dẻ đều là bụi bặm, một nửa gương mặt tuấn tú cũng cô cũng bẩn thỉu mười phần đáng thương.
Hắn vụt một cái ném khăn lông lên hộp số xe, đưa tay khởi động máy.
***
Tô Lương Mạt trên đường trở về vẫn luôn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, sợ Lưu Giản sau khi tỉnh lại chặn mình lại giữa đường, cho đến khi phía trước xuất hiện khu biệt thự quen thuộc, đây là lần đầu tiên Tô Lương Mạt khao khát có thể tiến vào cửa lớn sớm một chút như vậy.
Tô Trạch cũng vừa đúng lúc trở về, trong phòng khách ngoại trừ hai chị em cũng không có người nào khác.
Tô Lương Mạt rót một ly nước, tâm tình đến lúc này mới ổn định.
Tô Trạch chạy tới giữ chặt vạt áo cô, "Chị, em muốn ăn bánh nắm."
Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, "Hôm nào chị mua cho em."
"Không muốn, em muốn ăn bánh nắm nhân thịt của mẹ."
Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ vẫn còn kịp, "Vậy tối nay chị làm cho em."
Trong nhà mỗi lần vào tết đông chí cũng sẽ làm bánh nắm, còn có mùng bốn tháng sáu, nghe nói cũng là ngày tết, Tô Lương Mạt làm không có được đẹp mắt giống như Tống Tử Căng, nhưng cũng coi như tạm được.
Lúc Chiêm Đông Kình trở lại hai chị em gần như đang chụm đầu một chỗ, Tô Lương Mạt đang đút Tô Trạch ăn, Chiêm Đông Kình thấy cái khay trên bàn ăn xếp đầy từng cái từng cái bánh bao nắm thành hình to nhỏ đủ kiểu, "Bánh trôi này mua ở đâu đấy, to như vậy?"
"Chú, chú chưa từng ăn bánh nắm sao? Đây không phải là bánh trôi, ngốc quá." Tô Trạch nói chuyện đâu ra đấy, Chiêm Đông Kình kéo cái ghế ra, "Bánh nắm gì?"
"Bánh nắm chính là bánh nắm." Tô Trạch bực mình, thật là khó thông mà.
Người giúp việc từ phòng bếp đi ra, "Kình thiếu, bây giờ muốn ăn cơm không?"
"Ừ."
Tô Lương Mạt gắp hai cái vào chén đẩy tới, "Anh cũng nếm thử đi."
Chiêm Đông Kình đưa tay nhận lấy, ở bên ngoài bận rộn cả ngày, lúc này đói đến ngực dán vào lưng, hắn cắn một miếng, còn chưa cảm nhận được mềm mịn trơn nhẵn liền nuốt tụt xuống.
"Khụ..."
Hắn nghiêng người qua, hạ thấp mặt xuống, Tô Lương Mạt bỏ cái chén trong tay xuống, "Sao vậy?"
Chiêm Đông Kình không có trả lời, cô đi tới dùng tay hướng sau lưng hắn dùng sức thụi lên, may mà Chiêm Đông Kình không phải trẻ con, chỉ là cổ họng lúc này vô cùng đau đớn, hắn giữ chặt tay Tô Lương Mạt, bị nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời.
"Không sao chứ, không sao chứ hả?"
Hắn ho nhẹ mấy tiếng, giương mắt thấy Tô Lương Mạt cúi người dán sát mặt tới, trong lòng Chiêm Đông Kình không khỏi nóng lên, Tô Lương Mạt bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, rút tay ra trở lại bên cạnh Tô Lương Mạt, "Cẩn thận một chút, cái này trơn mềm hơn bánh trôi."
Chiêm Đông Kình cho người giúp việc dọn cơm lên, Tô Lương Mạt ăn xong trước dẫn Tô Trạch về phòng.
Trở lên lầu tắm rửa xong, thời tiết như vậy thật dễ mỏi mệt, ti vi còn mở, cô lại nằm lệch sang một bên đầu giường ngủ mất.
Lúc mơ màng hình như nghe thấy có tiếng bước chân, Tô Lương Mạt cũng không thèm quan tâm, cô lật người muốn ngủ cho thoải mái một chút, nhưng một cỗ trọng lực đè xuống gần như ấn cô lún vào trong nệm, cô vẫn buồn ngủ còn tưởng rằng mình bị người ta nhận vào trong nước, Tô Lương Mạt duỗi hai tay ra ôm chặt người đàn ông phía trên, giống như nắm lấy cọng rong biển cứu mạng.
Cần cổ truyền đến hơi thở nóng hổi, cô mở mắt ra, nhìn thấy một cái đầu màu đen, Tô Lương Mạt vội vàng đưa tay xô đẩy, Chiêm Đông Kình hôn đến giữa đầu lông mày cô, cũng để cho Tô Lương Mạt nhìn thấy rõ ngũ quan của người đàn ông, cô cùng hắn mười ngón tay đan nhau, kéo cánh tay Tô Lương Mạt giữ chặt phía trên.
"Từ lần Vệ Tắc lúc trước về sau, tôi ngộ ra một đạo lý."
"Đạo lý gì?" Tô Lương Mạt cũng không có quen cùng hắn mặt đối mặt như vậy, nói chuyện đều có thể chạm vào đôi môi hai bên.
"Chỉ có đem em biến thành người của tôi, về sau em mới có thể toàn tâm toàn ý đi theo tôi." Chiêm Đông Kình đưa tay phải dò xét xuống eo cô, cởi bỏ dây lưng áo ngủ của cô, Tô Lương Mạt vô thức khép chặt hai chân, "Không phải..."
Chiêm Đông Kình cắn cắn khóe miệng cô, "Không phải cái gì?"
"Tôi đảm bảo không có lần sau."
"Yên tâm đi, đây là lần thứ hai, sẽ không quá đau." Chiêm Đông Kình đối với cô nói dối như cuội, bàn tay thì ở bên eo lưng cô không ngừng xoa nắn, muốn làm cho thân thể cô thả lỏng bớt căng thẳng.
***
Lời tác giả: Ngày mai đặc sắc báo trước – Chương 54: Lần thứ hai, lần đầu tiên thực sự.
Nhã Ái Thành Tính Nhã Ái Thành Tính - Thánh Yêu