Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 116
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
“Ở đây ư?” Người chủ chiếc taxi nước tỏ vẻ ngơ ngác. “Các vị muốn dừng ở đây à? Sân bay còn xa nữa. Tôi đưa các vị tới đó.”
“Cảm ơn, chúng tôi sẽ lên bờ ở đây,” Langdon nói, theo đúng lời dặn của Winston.
Chủ xuồng nhún vai và cho xuồng dừng bên cạnh một cây cầu nhỏ có biển đề Puerto Bidea. Bờ sông ở đây phủ kín lớp cỏ cao và trông ít nhiều cũng dễ leo lên. Ambra đang leo ra khỏi xuồng và lần mò đi lên bờ dốc.
“Chúng tôi nợ anh bao nhiêu nhỉ?” Langdon hỏi chủ xuồng.
“Không cần thanh toán,” người đàn ông nói. “Quý ông người Anh của các vị, ông ấy đã thanh toán trước rồi. Thẻ tín dụng. Gấp ba số tiền.”
Winston đã thanh toán. Langdon vẫn chưa quen hẳn khi làm việc với trợ lý máy tính của Kirsch. Cứ như có tính năng Siri sẵn vậy.
Langdon nhận thấy những khả năng của Winston cũng không có gì là lạ nếu xét đến những câu chuyện hằng ngày về trí thông minh nhân tạo thực hiện được tất cả các loại nhiệm vụ phức tạp, bao gồm cả viết tiểu thuyết - một cuốn sách như vậy đã suýt giành được giải thưởng văn học ở Nhật Bản.
Langdon cảm ơn chủ xuồng và nhảy lên bờ sông. Trước khi leo lên trên, ông quay lại phía người lái xuồng vẫn còn đang ngơ ngác, giơ ngón tay trỏ lên miệng và nói, “Discreción, por favor.”
“Sí, sí,” người chủ xuồng quả quyết với ông, bưng mắt mình lại. “¡No he visto nada!”
Nói xong, Langdon hối hả leo lên dốc, băng qua một đường tàu hỏa, và nhập với Ambra ở rìa một con đường làng im vắng hai bên là những cửa hàng trông rất lạ.
“Theo bản đồ,” giọng Winston vang lên trong loa điện thoại của Edmond, “các vị đang ở giao lộ Puerto Bidea và tuyến đường thủy Río Asua. Các vị sẽ thấy một bùng binh nhỏ ở trung tâm thị trấn chứ?”
“Tôi thấy rồi,” Ambra đáp.
“Tốt lắm. Chỉ cần qua khỏi bùng binh, các vị sẽ thấy một con đường nhỏ có tên Beike Bidea. Cứ theo đó mà đi tính từ trung tâm làng.”
Hai phút sau, Langdon và Ambra đã rời khỏi khu làng và rảo bước theo một đường quê vắng vẻ có những điền trang bằng đá nằm trên hàng mẫu đồng cỏ um tùm. Khi họ tiến sâu hơn vào vùng quê này, Langdon cảm thấy có gì đó không ổn. Mé phải họ, phía xa, bên trên một đỉnh đồi nhỏ, bầu trời rực sáng trong vòm sương ô nhiễm ánh sáng.
“Nếu đó là đèn sân bay,” Langdon nói, “thì chúng ta đang cách rất xa đấy.”
“Sân bay cách vị trí các vị hơn ba kilomet nữa.” Winston nói.
Ambra và Langdon giật mình nhìn nhau. Winston đã bảo họ chỉ mất tám phút đi bộ thôi mà.
“Theo hình ảnh vệ tinh Google,” Winston tiếp tục, “sẽ có một cánh đồng rộng bên phải các vị. Trông có khả năng băng qua không?”
Langdon lướt nhìn đồng cỏ bên phải họ, hơi chạy dốc lên về phía có ánh đèn sân bay.
“Chúng tôi chắc chắn là có thể leo lên được,” Langdon nói, “nhưng hơn ba kilomet sẽ mất…”
“Chỉ cần leo lên đồi thôi, thưa Giáo sư, và cứ làm đúng theo chỉ dẫn của tôi.”
Ngữ điệu của Winston rất nhã nhặn và vẫn rất vô cảm, nhưng Langdon nhận thấy mình vừa bị khiển trách.
“Làm tốt lắm,” Ambra thì thào, trông đầy vẻ ngạc nhiên lúc nàng bắt đầu leo lên đồi. “Đó là câu gần với cáu kỉnh nhất mà tôi từng nghe được từ Winston đấy.”
“EC346, đây là kiểm soát không lưu,” giọng nói vang lên rõ lớn trong tai nghe của Siegel. “Các anh hoặc phải rời đường lăn và cất cánh, hoặc trở lại hầm chứa để sửa chữa. Tình trạng của các anh thế nào?”
“Vẫn đang xử lý,” Siegel nói dối, liếc mắt nhìn máy quay chiếu hậu. Không có làn bay nào - chỉ có ánh đèn lờ mờ của đài kiểm soát phía xa. “Tôi chỉ cần một phút nữa thôi.”
“Rõ. Báo tin cho chúng tôi nhé.”
Cơ phó vỗ lên vai Siegel và chỉ ra ngoài qua kính chắn gió.
Siegel nhìn theo ánh mắt của cộng sự nhưng chỉ thấy hàng rào cao phía trước máy bay. Đột nhiên, phía bên kia dãy rào chắn, anh nhìn thấy một cảnh tượng rất ma quái. Cái quái gì thế nhỉ?
Trên cánh đồng tối đen phía ngoài hàng rào, hai cái bóng như ma trơi hiện dần ra từ trong bóng tối, trèo lên đỉnh một quả đồi và tiến thẳng về phía máy bay. Khi những bóng người lại gần hơn, Siegel nhìn thấy vệt đen kẻ chéo rất dễ phân biệt trên chiếc váy trắng mà anh đã nhìn thấy lúc trước trên truyền hình.
Có phải chính là Ambra Vidal không nhỉ?
Ambra từng có dịp bay cùng Kirsch và Siegel luôn cảm thấy tim mình hơi run rẩy khi mỹ nhân quyến rũ của Tây Ban Nha ở trên khoang. Anh không tài nào hiểu được nàng đang làm việc quái gì trên một đồng cỏ bên ngoài Sân bay Bilbao.
Người đàn ông cao ráo đi cùng Ambra cũng đang mặc đồ đen trắng rất trịnh trọng và Siegel nhớ rằng ông cũng là một phần trong chương trình tối nay.
Giáo sư người Mỹ Robert Langdon.
Giọng Winston đột ngột trở lại. “Anh Siegel, giờ các anh sẽ thấy hai người ở bên kia hàng rào và hẳn nhiên các anh sẽ nhận ra cả hai người.”
Siegel nhận thấy phong thái của anh chàng người Anh điềm tĩnh đến phát sợ.
“Xin hãy biết cho rằng tối nay có những tình huống mà tôi không thể giải thích hết được, nhưng tôi sẽ đề nghị các anh làm theo những lời khuyên của tôi nhân danh ngài Kirsch. Tất cả những gì các anh cần biết ngay lúc này là làm theo.” Winston ngừng lại chỉ một lát rất mau. “Chính những kẻ đã sát hại Edmond Kirsch lúc này đang tìm cách giết Ambra Vidal và Robert Langdon. Để bảo vệ họ an toàn, chúng tôi cần sự hỗ trợ của các anh.”
“Nhưng… dĩ nhiên rồi,” Siegel lắp bắp, cố gắng xử lý thông tin vừa rồi.
“Cô Vidal và Giáo sư Langdon cần lên máy bay của các anh ngay bây giờ.”
“Ở ngoài này ư?!” Siegel hỏi lại.
“Tôi biết rõ vấn đề kỹ thuật đặt ra do một bản lược khai hành khách có sửa đổi, nhưng…”
“Anh có biết vấn đề kỹ thuật đặt ra do một hàng rào an ninh cao hơn ba mét vây quanh sân bay không?!”
“Tôi biết,” Winston nói rất bình thản. “Và, anh Siegel, tôi nhận thấy anh và tôi đã cùng làm việc với nhau chỉ mới vài tháng, nên tôi cần anh tin tưởng tôi. Những gì tôi sắp gợi ý với anh chính là những gì Edmond muốn các anh làm trong tình huống này.”
Siegel lắng nghe đầy hoang mang trong khi Winston phác thảo kế hoạch của mình.
“Những gì anh đang gợi ý không thể làm được!” Siegel tranh luận.
“Ngược lại,” Winston nói. “hoàn toàn khả thi. Cú thúc của mỗi động cơ là hơn sáu nghìn tám trăm kilogram, và phần mũi nhọn của các anh được thiết kế để chịu được hơn một nghìn một trăm hai mươi kilomet…”
“Tôi không lo ngại về yếu tố vật lý,” Siegel gắt. “Tôi lo về vấn đề pháp lý và về chuyện giấy phép phi công của tôi sẽ bị thu hồi!”
“Tôi hiểu chuyện đó, anh Siegel,” Winston thản nhiên đáp lại. “Nhưng hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha đang gặp nguy hiểm chết người ngay lúc này. Hành động của anh ở đây sẽ giúp cứu mạng cô ấy. Tin tôi đi, khi sự thật hé lộ, anh sẽ không nhận được lời khiển trách đâu, mà anh sẽ nhận được huân chương hoàng gia từ đức vua đấy.”
Đứng trong đám cỏ sâu lút, Langdon và Ambra ngước nhìn lên hàng rào an ninh cao ngất được chiếu sáng trong ánh đèn pha của chiếc máy bay.
Theo đề xuất của Winston, họ bước lùi khỏi hàng rào vừa hay động cơ chiếc máy bay gầm lên và máy bay bắt đầu lăn tới trước. Thay vì theo khúc quanh của đường lăn, chiếc máy bay tiếp tục tiến thẳng về phía họ, vượt qua vạch sơn an toàn và lăn hẳn lên phần đường đệm trải nhựa. Nó chậm lại lăn từ từ, nhích dần nhích dần tới hàng rào.
Lúc này, Langdon có thể thấy phần mũi nhọn của máy bay gióng thẳng với một trong những cột chống thép nặng trịch của hàng rào. Khi phần mũi nhọn chắc nịch ấy nối với cây cột dọc, động cơ máy bay hơi rồ lên một chút.
Langdon đinh ninh phải giằng dai thêm một chút, nhưng rõ ràng hai động cơ Rolls-Royce và chiếc máy bay nặng bốn mươi tấn vượt xa sức chống chịu của cột hàng rào này.
Kèm theo tiếng kim loại rít lên, cây cột nghiêng về phía họ, lôi theo cả một khối nhựa đường lớn bám chặt lấy chân nó hệt như khối rễ của một cái cây bị quật ngã.
Langdon chạy lại và nắm lấy phần hàng rào đổ, kéo nó xuống đủ thấp để ông và Ambra có thể vượt qua. Lúc họ bước lên phần đường nhựa, cầu thang máy bay được mở ra và một phi công mặc đồng phục vẫy họ lên khoang.
Ambra mỉm cười nhìn Langdon. “Vẫn còn nghi ngờ Winston à?”
Langdon không còn lời nào nữa.
Khi họ khẩn trương leo lên cầu thang và chui vào khoang trong, Langdon nghe thấy phi công thứ hai trong buồng lái đang nói với đài kiểm soát.
“Vâng, đài kiểm soát, tôi đã nghe,” người phi công nói, “nhưng radar mặt đất của các anh chắc đã xác định sai. Chúng tôi chưa rời đường nối. Tôi nhắc lại, chúng tôi vẫn ở ngay trên đường lăn. Hiện giờ đèn cảnh báo của chúng tôi đã tắt và chúng tôi sẵn sàng cất cánh.”
Cơ phó đóng mạnh cửa khi cơ trưởng cho động cơ Gulfstream đảo ngược, đưa máy bay nhích lùi lại, tách khỏi chỗ hàng rào đã bị võng xuống.
Sau đó, chiếc máy bay bắt đầu cua rộng vào đường băng.
Ngồi đối diện Ambra, Robert Langdon nhắm mắt lại một lúc và thở phào. Động cơ gầm to bên ngoài và ông cảm nhận được áp suất tăng tốc khi máy bay lao vun vút dọc đường băng.
Chỉ vài giây sau, chiếc máy bay lao vút lên bầu trời và chao nghiêng gấp về phía đông nam, xuyên qua màn đêm hướng về Barcelona.
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội