TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 116
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ư lệnh Diego Garza nổi đóa lúc đi tới đi lui trong bóng tối căn hộ của Hoàng tử Julián và cam chịu bài thuyết giảng tự cao tự đại của vị giám mục.
Ông đang vượt sang chỗ không thuộc về ông, Garza muốn hét vào mặt Valdespino. Đây không phải là lãnh địa của ông.
Lại một lần nữa, giám mục Valdespino can dự vào chính trị hoàng cung. Hiện ra như một hồn ma trong bóng tối căn hộ của Julián, Valdespino diện trọn bộ lễ phục giáo hội và lúc này đang say sưa lên lớp cho Julián về tầm quan trọng của truyền thống Tây Ban Nha, lòng mộ đạo nhiệt thành của các vị vua và hoàng hậu trước đây, cùng ảnh hưởng đầy vỗ về của Giáo hội những lúc khủng hoảng.
Đây không phải lúc, Garza sôi máu.
Tối nay, Hoàng tử Julián cần thể hiện một màn trình diễn về quan hệ công chúng tinh tế, và điều Garza cần nhất là kéo chàng thoát khỏi những mưu toan của Valdespino nhằm áp đặt một chương trình nghị sự nặng tính tôn giáo.
Tiếng rì rì từ điện thoại của Garza vừa hay cắt đứt màn độc bạch của vị giám mục.
“Sí, dime,” Garza trả lời rất to, đứng luôn vào giữa hoàng tử và vị giám mục. “¿Qué tal va?”
“Thưa sếp, tôi là Đặc vụ Fonseca tại Bilbao,” người gọi nói liến thoắng bằng tiếng Tây Ban Nha. “Tôi e rằng chúng ta không thể bắt được kẻ nổ súng. Công ty xe mà chúng tôi nghĩ có thể truy dấu hắn đã mất liên lạc. Kẻ nổ súng có vẻ đã tiên liệu được hành động của chúng ta.”
Garza nuốt cơn giận của mình và bình tĩnh thở ra, cố gắng bảo đảm rằng giọng nói của mình không tiết lộ điều gì về tâm trạng thật.
“Tôi hiểu,” ông trả lời bình thản. “Lúc này, mối quan tâm duy nhất của cậu là cô Vidal. Hoàng tử đang đợi gặp cô ấy, và tôi vừa cam đoan với ngài rằng cậu sẽ sớm đưa được cô ấy về đây.”
Đường dây im lặng một lúc lâu. Quá lâu.
“Tư lệnh?” Fonseca hỏi, nghe rất ngập ngừng. “Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi có tin xấu về việc đó. Có vẻ như cô Vidal và tay giáo sư người Mỹ đã rời tòa nhà,” anh ta ngừng lại “mà không có chúng tôi.”
Garza suýt đánh rơi điện thoại. “Sao cơ, cậu… nhắc lại được chứ?”
“Vâng, thưa ngài. Cô Vidal và Robert Langdon đã trốn khỏi tòa nhà. Cô Vidal cố tình bỏ lại điện thoại để chúng tôi không thể truy theo. Chúng tôi không rõ họ đã đi đâu.”
Garza nhận thấy quai hàm của mình trễ xuống, và lúc này hoàng tử đang chằm chằm nhìn ông với vẻ quan tâm thấy rõ. Valdespino cũng đang nghiêng tai nghe ngóng, đôi lông mày của ông ta nhướn cong vẻ quan tâm không lẫn vào đâu được.
“A ha… tin tuyệt vời đấy!” Garza đột nhiên buột miệng, gật đầu đầy chắc chắn. “Làm tốt lắm. Chúng tôi sẽ gặp tất cả các cậu tại đây vào tối muộn hôm nay. Chỉ cần xác nhận các giao thức thông tin liên lạc và an ninh thôi. Khoan một chút nhé.”
Garza bịt điện thoại và mỉm cười với hoàng tử.
“Tất cả đều ổn. Thần xin được sang phòng khác để sàng lọc các chi tiết và cũng để các ngài nói chuyện riêng tư một chút.”
Garza miễn cưỡng để hoàng tử lại một mình lại với Valdespino, nhưng đây không phải một cuộc gọi ông có thể tiếp nhận trước mặt bất kỳ ai trong số họ, vì thế ông đi sang một phòng ngủ dành cho khách, bước vào trong và khép cửa lại.
“¿Qué diabios ha pasado?” ông rít lên trong điện thoại. Xảy ra chuyện chết tiệt gì thế?
Fonseca thuật lại câu chuyện nghe hết sức kỳ quái.
“Đèn đóm tắt hết à?” Garza vặn lại. “Một cái máy tính giả làm nhân viên an ninh và cung cấp cho các anh thông tin sai à? Tôi cần xử lý chuyện đó như thế nào đây?”
“Tôi biết là rất khó hình dung, thưa sếp, nhưng chính xác đó là những gì đã xảy ra. Những gì chúng tôi đang cố tìm hiểu là tại sao cái máy tính lại có sự thay đổi đột ngột.”
“Thay đổi ư?! Nó là một cái máy tính chết tiệt!”
“Ý tôi là cái máy tính trước đó rất hữu ích - nhận diện ra tên của kẻ nổ súng, cố gắng ngăn cản vụ ám sát và còn phát hiện ra phương tiện bỏ trốn là một chiếc xe Uber. Sau đó, rất đột ngột, dường như nó hoạt động chống lại chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi có thể hiểu được là chắc chắn Robert Langdon nói gì đó với nó, bởi vì sau cuộc trò chuyện của nó với ông ấy, mọi thứ thay đổi.”
Giờ ta đang chiến đấu với một cái máy tính ư? Garza quyết định mình đã quá lạc hậu với cái thế giới hiện đại này.
“Tôi tin chắc mình không cần phải nói với cậu, Đặc vụ Fonseca, rằng hoàng tử sẽ khó xử như thế nào cả về mặt cá nhân lẫn chính trị nếu như người ta biết rằng hôn thê của ngài bỏ trốn cùng một gã người Mỹ, và rằng Cận vệ Hoàng gia của hoàng tử đã bị một cái máy tính đánh lừa.”
“Chúng tôi đều nhận thức rất rõ chuyện đó.”
“Các cậu có ý kiến gì về chuyện đã khiến hai người bọn họ bỏ trốn không? Có vẻ như chuyện đó hoàn toàn thiếu cơ sở và khinh suất.”
“Giáo sư Langdon tỏ ý kháng cự khi tôi bảo ông ta theo chúng tôi về Madrid tối nay. Ông ta nói thẳng rằng mình không muốn đi.”
Và vì thế ông ta trốn khỏi hiện trường giết người ư? Garza cảm thấy có gì đó khác đang diễn ra, nhưng ông không hình dung được là gì.
“Nghe kỹ tôi nói đây. Điều cực kỳ quan trọng là các cậu xác định được vị trí Ambra Vidal và đưa cô ấy trở lại cung điện trước khi bất kỳ thông tin nào về vụ này lọt ra.”
“Tôi hiểu, thưa sếp, nhưng Díaz và tôi là hai đặc vụ duy nhất ở hiện trường. Chúng tôi không thể một mình lục soát hết Bilbao được. Chúng tôi cần báo cho cơ quan chức năng địa phương biết, rồi tiếp cận hệ thống máy quay giao thông, hỗ trợ hàng không, mọi thứ có thể…”
“Tuyệt đối không được!” Garza đáp. “Chúng ta không thể chịu nổi sự mất mặt đâu. Hãy làm công việc của các cậu. Tự mình tìm ra họ, và đưa cô Vidal trở lại với sự giám sát của chúng ta nhanh nhất có thể.”
“Vâng, thưa ngài.”
Garza tắt máy, lòng đầy hoài nghi.
Lúc ông bước ra khỏi phòng ngủ, một phụ nữ trẻ trắng trẻo vội vã băng qua hành lang tiến về phía ông. Cô đeo cặp kính tròn như hai cái đít chai và bộ quần áo vest màu be thường thấy của mình, tay giữ chắc một chiếc máy tính bảng vẻ đầy lo lắng.
Lạy Chúa lòng lành, Garza nghĩ bụng. Không phải lúc này nhé.
Mónica Martín là “điều phối viên quan hệ công chúng” trẻ nhất từ trước đến nay và cũng mới nhất của hoàng cung - một vị trí bao gồm các nhiệm vụ của liên lạc viên truyền thông, chiến lược gia quan hệ công chúng và giám đốc truyền thông - mà dường như Martín thực hiện với tâm thế luôn luôn sẵn sàng.
Ở độ tuổi mới chỉ hai mươi sáu, Martín đã có một bằng truyền thông tại Đại học Complutense ở Madrid, đã có hai năm nghiên cứu sau đại học tại một trong những trường về máy tính hàng đầu thế giới - Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh - và sau đó nhận một công việc quan hệ công chúng rất năng động tại Grupo Planeta và rồi là một vị trí “truyền thông” hàng đầu tại kênh truyền hình Tây Ban Nha Antena 3.
Năm ngoái, trong một nỗ lực mạnh mẽ nhằm kết nối qua các phương tiện truyền thông số với những người trẻ của Tây Ban Nha, và bắt kịp với ảnh hưởng nở rộ của Twitter, Facebook, blog cùng các phương tiện truyền thông trực tuyến, hoàng cung đã sa thải một chuyên gia quan hệ công chúng lão luyện có hàng chục năm kinh nghiệm về báo in và truyền thông và thay thế ông ấy bằng cô nàng thế hệ X thành thạo công nghệ này.
Martín nợ Hoàng tử Julián mọi thứ, Garza biết vậy.
Việc tuyển mộ người phụ nữ trẻ này vào đội ngũ nhân sự hoàng cung là một trong vài đóng góp của Hoàng tử Julián cho các hoạt động của hoàng cung - một ví dụ hiếm hoi khi chàng thể hiện uy thế của mình với vua cha. Martín được coi là một trong những nhân vật giỏi nhất trong nghề, nhưng Garza nhận thấy năng lượng thần kinh và hoang tưởng của cô ấy thật sự gây mệt mỏi.
“Thuyết âm mưu,” Martín thông báo với ông, huơ huơ chiếc máy tính bảng lúc đến nơi. “Đang bùng nổ khắp nơi.”
Garza trân trân nhìn điều phối viên quan hệ công chúng của mình vẻ không tin nổi. Trông tôi giống như là quan tâm lắm sao? Tối nay, ông có những việc quan trọng phải lo hơn là chuyện lan truyền tin đồn đoán bí ẩn. “Cô làm ơn cho tôi biết cô đang làm gì với việc tản bộ trong khu tư thất của hoàng gia vậy!”
“Phòng điều khiển vừa kiểm tra khả năng kết nối tới hệ thống GPS của ngài.” Cô chỉ vào chiếc điện thoại chỗ thắt lưng Garza.
Garza nhắm mắt và thở hắt ra, cố nuốt cơn bực tức của mình. Ngoài một điều phối viên quan hệ công chúng mới toe, gần đây hoàng cung còn triển khai một “bộ phận an ninh điện tử” mới, hỗ trợ nhóm của Garza bằng các dịch vụ GPS, giám sát kỹ thuật số, nắm hồ sơ và khai thác dữ liệu trước. Mỗi ngày, nhân viên của Garza lại càng đa dạng và trẻ trung thêm.
Phòng điều khiển của chúng ta trông như một trung tâm máy tính trong khuôn viên trường đại học vậy.
Rõ ràng, thứ công nghệ mới được triển khai dùng để truy vết các đặc vụ cận vệ cũng truy vết chính bản thân Garza. Có cảm giác thật mất tự tin khi nghĩ rằng một nhóm trẻ ranh ở tầng hầm lại biết vị trí của ông bất kỳ lúc nào.
“Tôi tới gặp riêng ngài,” Martín nói, chìa cái máy tính bảng của cô ra, “vì tôi biết ngài muốn xem thứ này.”
Garza giật lấy thiết bị từ tay cô và nhìn màn hình, thấy một tấm ảnh lưu sẵn và tiểu sử một người Tây Ban Nha có hàm râu bạc được nhận diện là kẻ nổ súng ở Bilbao - đô đốc hải quân hoàng gia Luis Ávila.
“Người ta đang bàn tán rất nhiều và rất tai hại,” Martín nói, “và kha khá trong số đó nói về chuyện Ávila từng là cựu nhân viên của hoàng gia.”
“Ávila làm việc cho hải quân!” Garza lắp bắp.
“Vâng, nhưng về mặt kỹ thuật, đức vua mới là tổng chỉ huy các lực lượng vũ trang…”
“Ngừng lại ngay,” Garza ra lệnh, giúi chiếc máy tính bảng trả cô gái. “Cho rằng đức vua có dính líu thế nào đó đến một hành vi khủng bố là sự suy luận ngu xuẩn của lũ gàn dở thích thuyết âm mưu, và hoàn toàn không liên quan gì đến tình huống của chúng ta tối nay. Hãy cứ trông vào phúc lành của chúng ta và trở lại làm việc thôi. Sau rốt, tên điên này có thể đã giết đương kim hoàng hậu nhưng rồi lại chọn giết một kẻ vô thần người Mỹ. Tóm lại, không phải là một kết quả tồi!”
Người phụ nữ trẻ vẫn không nao núng. “Vẫn còn chuyện khác, thưa ngài, có liên quan đến hoàng gia. Tôi không muốn ngài bị tấn công bất ngờ.”
Trong khi Martín nói, ngón tay cô lướt qua máy tính bảng, chuyển tới một trang khác. “Đây là một bức ảnh xuất hiện trên mạng đã vài ngày, nhưng không ai chú ý đến. Hiện giờ, khi mọi chuyện về Edmond Kirsch đang lan truyền, bức ảnh này bắt đầu xuất hiện trên thời sự.” Cô trao máy tính bảng cho Garza.
Garza nhìn dòng tiêu đề: “Có phải đây là bức ảnh cuối cùng chụp nhà vị lai chủ nghĩa Edmond Kirsch?”
Một bức ảnh khá nhòe cho thấy Kirsch mặc bộ đồ sẫm màu, đứng trên một dốc đá bên cạnh một vách đá cheo leo.
“Bức ảnh được chụp ba ngày trước,” Martín nói, “lúc Kirsch đang ghé thăm Tu viện Montserrat. Một công nhân có mặt tại hiện trường nhận ra Kirsch và đã chụp một bức ảnh. Sau vụ sát hại Kirsch tối nay, người công nhân đã đăng lại nó như một tấm ảnh cuối cùng chụp về nhân vật này.”
“Và thứ này liên quan tới chúng ta như thế nào?” Garza hỏi vẻ châm chọc.
“Xin hãy lướt xuống ảnh tiếp theo.”
Garza lướt xuống. Ngay khi nhìn thấy hình ảnh thứ hai, ông phải đưa tay ra và bám vào tường cho vững. “Chuyện này… chuyện này không thể là sự thật.”
Trong tấm hình góc rộng của cùng cảnh chụp, có thể nhìn thấy Edmond Kirsch đang đứng bên cạnh một người cao lớn mặc bộ áo choàng thấy tu màu tía truyền thống của Công giáo. Người ấy chính là Giám mục Valdespino.
“Hoàn toàn đúng, thưa ngài,” Martín nói. “Valdespino đã gặp Kirsch vài ngày trước.”
“Nhưng…” Garza ngập ngừng, nhất thời không nói lên lời. “Nhưng tại sao giám mục lại không hề nhắc đến việc này? Đặc biệt là căn cứ vào tất cả những gì xảy ra tối nay!”
Martín gật đầu đầy nghi ngại. “Vì thế tôi mới nói với ngài trước.”
Valdespino đã gặp Kirsch, Garza không sao tập trung tâm trí của mình vào chi tiết đó. Và lão giám mục không chịu nhắc đến chuyện đó ư? Tin này thật đáng ngại và Garza cảm thấy nôn nóng muốn cảnh báo cho hoàng tử.
“Rất tiếc,” người phụ nữ trẻ nói, “còn rất nhiều nữa.” Cô bắt đầu thao tác với máy tính bảng của mình.
“Ngài tư lệnh?” Giọng Valdespino đột ngột gọi ra từ phòng khách. “Tin tức chuyện đi lại của cô Vidal thế nào rồi?”
Mónica Martín ngẩng phắt đầu lên, mắt mở to.
“Có phải là ngài giám mục không ạ?” cô thì thào. “Valdespino đang ở đây trong tư dinh sao?”
“Phải. Đang khuyên răn hoàng tử.”
“Ngài Tư lệnh!” Valdespino lại gọi. “Ông có đó không?”
“Tin tôi đi,” Martín thì thào, giọng hoảng hốt, “còn nhiều thông tin mà ngài phải nắm được ngay - trước khi ngài nói thêm một lời nào khác với Giám mục hoặc hoàng tử. Xin hãy tin tôi khi tôi bảo ngài rằng cuộc khủng hoảng tối nay ảnh hưởng đến chúng ta sâu xa hơn rất nhiều so với ngài hình dung.”
Garza chăm chú nhìn điều phối viên quan hệ xã hội của mình một lúc và đưa ra quyết định. “Xuống dưới thư viện. Tôi sẽ gặp cô ở đó sau sáu mươi giây nữa.”
Martín gật đầu và đi ngay.
Giờ còn lại một mình, Garza hít một hơi thật sâu và cố tỏ ra thư thái, hy vọng xóa bỏ hết dấu vết cơn giận và sự bối rối ngày càng tăng lên của mình. Thật bình thản, ông quay trở lại phòng khách.
“Mọi việc đều ổn với cô Vidal,” Garza thông báo kèm một nụ cười lúc bước vào. “Cô ấy sẽ đến đây sau. Tôi xuống chỗ phòng an ninh để đích thân xác nhận việc đưa đón cô ấy.” Garza gật đầu đầy tự tin với Julián và sau đó quay sang Giám mục Valdespino. “Tôi sẽ trở lại ngay. Xin đừng đi vội.”
Nói xong, ông quay người và sải bước đi ra.
Lúc Garza rời khỏi căn hộ, Giám mục Valdespino cau mày đăm đăm nhìn theo sau ông.
“Có gì đó không ổn à?” Hoàng tử hỏi, nhìn Giám mục rất chăm chú.
“Vâng,” Valdespino đáp, quay lại phía Julián. “Thần đã nghe xưng tội cả năm mươi năm rồi. Chỉ cần nghe là thần biết ngay đâu là nói dối.”
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội