It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 118
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ại Budapest, Giáo trưởng Köves bồn chồn đi tới đi lui trong ánh sáng lờ mờ tại phòng làm việc házikó của ông. Cầm chặt chiếc điều khiển ti vi, ông sốt ruột chuyển qua các kênh trong lúc đợi thêm tin tức từ Giám mục Valdespino.
Trên truyền hình, vài kênh thời sự đã ngắt chương trình thường lệ của họ suốt mười phút vừa qua để tiếp sóng trực tiếp phát đi từ Guggenheim. Các bình luận viên đang thảo luận về những thành tựu của Kirsch và phỏng đoán về tuyên bố bí ẩn sắp tới của anh ta. Köves phát run trước mức độ quan tâm đang tăng vọt.
Ta cũng đã xem tuyên bố này rồi.
Ba ngày trước, trên núi Montserrat, Edmond Kirsch đã trình chiếu trước một phiên bản được xem là “phác thảo” cho Köves, al- Fadl và Valdespino. Lúc này, Köves ngờ rằng, cả thế giới sắp được xem đúng cái chương trình đó.
Tối nay, mọi thứ sẽ thay đổi, ông buồn rầu nghĩ.
Điện thoại reo vang và kéo Köves ra khỏi mạch suy tưởng. Ông vồ lấy máy.
Valdespino lên tiếng mà không cần mở đầu. “Ông Yehuda, tôi e rằng tôi có một vài tin xấu.” Bằng giọng rầu rĩ, ông thông báo bản tin quái lạ lúc này đang phát đi từ Các tiểu vương quốc Arab thống nhất.
Köves hãi hùng bưng lấy miệng. “Allamah al-Fadl… tự sát ư?”
“Đó là điều cơ quan chức năng đang phỏng đoán. Người ta tìm thấy ông ấy cách đây không lâu, ở sâu trong sa mạc… cứ như thể ông ấy đã đi bộ vào đó để chết vậy.” Valdespino ngừng lại. “Tất cả những gì tôi có thể đoán là sự căng thẳng trong mấy ngày qua quá lớn với ông ấy.”
Köves ngẫm nghĩ về khả năng này, cảm thấy trào lên nỗi đau đớn và hoang mang. Ông cũng đang vật lộn với những hàm ý từ phát hiện của Kirsch, nhưng cái ý nghĩ rằng Allamah al-Fadl đã tự sát trong nỗi tuyệt vọng dường như hoàn toàn không thể có.
“Ở đây có gì đó không ổn,” Köves tuyên bố. “Tôi không tin ông ấy lại làm một việc như thế.”
Valdespino im lặng một lúc lâu. “Tôi mừng là ngài nói vậy,” cuối cùng ông tán thành. “Tôi phải thừa nhận tôi cũng thấy khó chấp nhận được rằng đây là một vụ tự sát.”
“Vậy thì… kẻ nào phải chịu trách nhiệm đây?”
“Bất cứ kẻ nào muốn phát hiện của Edmond Kirsch vẫn chỉ là một bí mật, vị giám mục trả lời rất nhanh. “Là ai đó tin, như chúng ta, rằng tuyên bố của anh ta vẫn còn phải vài tuần nữa.”
“Nhưng Kirsch nói không còn ai khác biết về phát hiện này mà!” Köves thắc mắc. “Chỉ có ngài, Allamah al-Fadl và tôi thôi.”
“Có thể Kirsch cũng nói dối về chuyện đó. Nhưng cho dù ba chúng ta là những người duy nhất anh ta nói chuyện, xin đừng quên ông bạn Syed al-Fadl sốt sắng muốn công khai chuyện này như thế nào. Có thể là ngài allamah đã chia sẻ thông tin về phát hiện của Kirsch với một đồng đạo ở Các tiểu vương quốc. Và có thể vị đồng đạo đó tin, như tôi đây, rằng phát hiện của Kirsch sẽ có những ảnh hưởng nguy hiểm.”
“Ý là sao chứ?” ngài Giáo trưởng giận dữ hỏi. “Rằng một cộng sự của al-Fadl đã giết ông ấy để giữ kín việc này ư? Thật vớ vẩn!”
“Ngài Giáo trưởng,” vị giám mục bình tĩnh đáp, “tôi chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ đang cố hình dung ra câu trả lời, giống như ngài thôi.”
Köves thở hắt ra. “Tôi xin lỗi. Tôi vẫn đang cố tiếp nhận tin về cái chết của Syed.”
“Tôi cũng vậy. Và nếu Syed bị giết vì những gì ông ấy biết thì khi đó chính bản thân chúng ta cũng cần cẩn thận. Rất có thể ngài và tôi cũng là mục tiêu.”
Köves ngẫm nghĩ về chuyện này. “Một khi tin được công khai, chúng ta chẳng còn liên quan gì.”
“Phải, nhưng nó vẫn chưa được công bố.”
“Thưa Ngài, việc công bố chỉ còn vài phút nữa thôi. Mọi đài truyền hình đều đang bắt sóng rồi.”
“Phải,” Valdespino hắt ra tiếng thở dài mỏi mệt. “Dường như tôi phải chấp nhận rằng những lời nguyện cầu của tôi đã không được hồi đáp.”
Köves thắc mắc liệu có đúng vị giám mục thật sự đã cầu nguyện Chúa can thiệp và thay đổi suy nghĩ của Kirsch hay không.
“Ngay cả khi chuyện này được công bố,” Valdespino nói, “chúng ta cũng không an toàn. Tôi ngờ rằng Kirsch sẽ rất khoái trá khi nói với thế giới rằng anh ta đã tham vấn các lãnh đạo tôn giáo ba ngày trước. Lúc này, tôi đang tự hỏi liệu có phải động cơ thật sự của anh ta khi kêu gọi cuộc gặp mặt chính là sự trong sáng về đạo đức không. Và nếu anh ta nhắc đến tên chúng ta, chậc, ngài và tôi sẽ trở thành trọng tâm chú ý và thậm chí là phải chịu sự chỉ trích từ tín đồ của chính chúng ta, những người có thể tin rằng lẽ ra chúng ta nên hành động. Tôi xin lỗi, tôi chỉ…” Vị giám mục ngập ngừng như thể ông còn có gì đó muốn nói.
“Sao cơ?” Köves thúc giục.
“Chúng ta có thể thảo luận chuyện này sau. Tôi sẽ điện lại cho ngài sau khi chúng ta chứng kiến Kirsch xử lý màn thuyết trình của anh ta thế nào. Cho tới khi đó, xin hãy ở trong nhà. Khóa chặt cửa lại. Đừng nói chuyện với ai cả. Và giữ an toàn.”
“Ngài đang lo cho tôi đấy, Antonio.”
“Tôi không có ý vậy,” Valdespino đáp. “Tất cả những gì chúng ta có thể làm là đợi và xem xem thế giới phản ứng ra sao. Giờ việc này trong tầm tay của Chúa.”
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội