Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Kết
ên mi là Matt Hunter.
Một năm đã trôi qua.
Lance Banner đã xin lỗi mi. Suốt mấy tháng liền Lance vẫn giữ vẻ e dè, nhưng đến một hôm, tại buổi tiệc nướng ngoài trời của xóm, anh ta mời mi làm trợ lý huấn luyện viên bóng rổ cho anh ta. Thằng cháu Paul của cậu, Lance nhắc nhở kèm theo cái vỗ vào lưng, cũng trong đội bóng mà. Cậu thấy sao?
Mi trả lời được.
Cuối cùng mi đã mua căn nhà ở Livingston. Giờ mi làm việc ở đó, cố vấn những vấn đề pháp lý cho Carter Sturgis. Cho đến giờ Ike Kier là khách hàng lớn nhất của mi.
Ông ta trả cho mi rất khá.
Mọi tội danh chống lại Cingle Shaker đã bị huỷ bỏ.
Cingle mở văn phòng thám tử tư tên là Dịch vụ Cingler. Ike Kier và Carter Sturgis đưa hết các mối làm ăn nào có thể sang cho cô ta. Giờ có tới ba điều tra viên làm việc dưới quyền cô ta.
Chị dâu của mi, Marsha, đã đến giai đoạn nghiêm chỉnh với một người tên Ed Essey. Ed làm việc bên ngành sản xuất. Mi thật tình không hiểu nổi công việc của anh ta là gì. Họ đang tính kết hôn một ngày gần đây. Anh ta có vẻ tử tế, anh chàng Ed này. Mi cố yêu quý anh ta mà không được Tuy nhiên, anh ta yêu Marsha. Anh ta sẽ chăm sóc chị ấy Có thể anh ta sẽ là người cha duy nhất Paul và Ethan nhớ được Chúng còn quá nhỏ để nhớ tới Bernie. Câu chuyện có lẽ cũng nên như vậy, nhưng điều đó làm mi buồn phiền. Mi sẽ luôn cố hiện diện trong đời chúng, nhưng mi sẽ chỉ còn là một người chú. Paul và Ethan sẽ chạy đến với Ed trước.
Lần cuối đến thăm nhà họ, mi đưa mắt tìm bức ảnh của Bernie trên tủ lạnh. Nó vẫn còn đó, nhưng đã bị che lấp dưới những bức ảnh gần đây hơn, dưới những phiếu điểm và tranh vẽ.
Mi không còn nghe thấy gì về Sonya hay Clark McGrath nữa.
Con trai họ, Stephen, đôi khi vẫn đến thăm mi. Không thường xuyên như trước đây. Và đôi khi, mi thậm chí còn mừng vì gặp anh ta.
Sau khi hoàn tất khế ước về căn nhà mới, Loren Muse ghé qua chơi. Hai người bọn mi ngồi ở sân sau cùng với mấy chai bia Corona.
- Lại trở về Livingston, - cô ta nói.
- Đúng thế.
- Hạnh phúc rồi chứ?
- Hạnh phúc hay không đâu phải do thành phố, Loren.
Cô ta gật đầu.
Vẫn còn một cái bóng luẩn quẩn trên đầu mình.
- Chuyện gì sẽ xảy ra cho Olivia? - Mi hỏi.
Loren thò vào túi lấy ra một phong bì.
- Không chuyện gì cả.
- Cái gì đây?
- Một bức thư của Sơ Mary Rose, hay Emma Lemay. Mẹ Katherine đưa nó cho tôi.
Mi ngồi thẳng dậy. Cô ta đưa nó cho mi. Mi bắt đầu đọc - Emma Lemay gom hết tội vạ về cho bà - Loren nói.
Bà ấy, và chỉ mình bà thôi, đã giết Clyde Rangor. Cũng vậy bà đã giấu xác của hắn, và lừa dối nhà chức trách về lai lịch của nạn nhân. Bà tuyên bố Candace Potter không biết gì về chuyện đó cả. Còn nữa, nhưng ý chính là như thế.
- Cô nghĩ chuyện như vậy là xong rồi à?
Loren nhún vai.
- Còn ai để nói ngược lại đâu?
- Cám ơn cô, - mi nói.
Loren gật đầu. Cô ta đặt chai bia xuống và ngồi thẳng dậy.
- Nào, giờ anh có định kể cho tôi nghe về mấy cái danh sách cuộc gọi đó không, Matt?
- Không.
- Anh tưởng tôi không biết Darrow nói chuyện với ai ở Westport, Connecticut à.
- Không thành vấn đề. Cô không chứng minh được gì hết.
- Anh không biết chuyện đó đâu. McGrath có thể đã gửi tiền cho hắn. Có thể có dấu vết chứ.
- Bỏ qua đi, Loren.
- Muốn trả thù không phải một cớ bào chữa.
- Bỏ qua đi.
Cô ta lại cầm chai bia lên.
- Tôi không cần sự chấp thuận của anh.
- Đúng vậy.
Loren nhìn ra xa.
- Nếu Kyra nói sự thật cho Olivia ngay từ đầu…
- Họ có lẽ đều đã chết cả.
- Điều gì khiến anh nghĩ vậy?
- Cuộc điện thoại của Emma Lemay. Bà bảo Kyra phải giữ im lặng. Và tôi nghĩ bà có lý do chính đáng.
Lý do đó là gì?
- Tôi nghĩ Emma - hay Sơ Mary Rose - biết chúng đang tiến lại rất gần.
- Anh muốn nói Lemay đã chịu đòn giùm cho tất cả bọn họ?
Mi nhún vai. Mi thắc mắc không biết làm thế nào chúng đã tìm ra Lemay, và chỉ Lemay thôi. Mi thắc mắc về chuyện tại sao Lemay, nếu bà đã nghi ngờ điều gì, không bỏ trốn; về chuyện làm thế nào bà đã chịu đựng sự tra tấn mà không lộ ra Olivia. Chắc hẳn Lemay đã tính rằng sự hy sinh cuối cùng này sẽ chấm dứt câu chuyện. Bà không thể biết chúng đã rao lên về việc liên quan đến đứa con được đem cho làm con nuôi. Bà tin rằng mình là đầu mối duy nhất và nếu đầu mối ấy bị bẻ gãy vĩnh viễn - đặc biệt là bằng vũ lực - sẽ không còn cách nào lần ra Olivia.
Nhưng mi sẽ không bao giờ biết chắc được.
Loren nhìn ra ngoài lần nữa.
- Lại trở về Livingston, - cô ta nói.
Hai người cùng lắc đầu. Rồi cả hai cùng nhấp bia.
Trong vòng một năm trời, Loren thỉnh thoảng lại ghé đến chơi. Nếu thời tiết cho phép, bọn mi lại ra ngoài sân ngồi.
Mặt trời lên cao vào ngày hôm đó, một năm sau. Mi và Loren đang nằm duỗi dài thoải mái trên ghế bố. Lần này hai người uống bia Sol. Loren nói với mi là uống nó ngon hơn Corona.
Mi nhấp một ngụm và đồng ý ngay.
Như thường lệ, Loren nhìn quanh, lắc đầu và lặp lại điệp khúc của cô ta: "Lại trở về Livingston".
Mi đang ở sân sau nhà mình. Vợ mi, Olivia, cũng ở đó, đang trồng một bồn hoa. Con trai Benjamin của mi nằm trên một tấm nệm ngay cạnh nàng. Ben đã được ba tháng. Nó đang phát ra những tiếng gù gù sung sướng. Từ bên kia sân mi cũng có thể nghe thấy. Kyra cũng đang ở trong vườn giúp mẹ một tay. Cô bé đã sống với mi được một năm nay. Cô bé định ở đây đến khi tốt nghiệp.
Thế là mi, Matt Hunter, nhìn vào họ. Cả ba người bọn họ. Olivia cảm thấy ánh mắt của mi trên người nàng. Nàng ngẩng lên và mỉm cười. Kyra cũng vậy. Con trai mi lại phát ra thêm một tiếng gù gù.
Mi cảm thấy lồng ngực nhẹ nhàng thanh thản.
- Phải - mi nói với với Loren, toét miệng cười một cách ngốc nghếch. - Lại trở về Livingston.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội