We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
att lái xe rời khỏi nhà McGrath. Hai người cùng ngồi im lặng một lúc lâu. Chiếc radio trên xe đang phát bản nhạc O của Damien Rice. Olivia nhoài ra phía trước để tắt đài.
- Chuyện này có cảm giác thật kỳ quặc.
- Anh biết.
- Bây giờ chúng ta. Ờ, cứ tiếp tục như chưa từng có gì xảy ra?
Matt lắc đầu:
- Anh không nghĩ vậy.
- Chúng ta bắt đầu lại?
Matt lắc đầu:
- Anh không nghĩ vậy.
- Được rồi, miễn là chúng ta đã giải quyết xong vụ này.
Matt mỉm cười.
- Em biết gì không?
- Gì?
- Chúng ta sẽ ổn thôi mà.
- Em không dừng lại ở chỗ ổn.
- Anh cũng vậy.
- Chúng ta sẽ, - Olivia nói - trên cả tuyệt vời.
Họ đến nhà Marsha. Nàng chạy ra đón họ, quàng tay ôm cả hai người. Paul và Ethan nối đuôi theo. Kyra khoanh tay đứng lại bên cửa.
- Chúa ơi - Marsha nói, chuyện gì xảy ra cho hai người vậy?
- Nhiều chuyện để kể với chị lắm.
- Chân chú…
Matt phẩy tay:
- Không sao đâu.
- Cái gậy nhìn oai lắm, chú Matt, - Paul nói.
- Phải, oai quá trời luôn - Ethan phụ hoạ.
Họ đi tới của, nơi Kyra đang đứng. Matt nhớ ra chuyện cô gái đã giúp anh trốn thoát khỏi sân sau.
- Này, cảm ơn vì tiếng kêu đó nhé.
Cô gái đỏ mặt.
- Có gì đâu.
Kyra dẫn bọn trẻ ra sân. Matt và Olivia bắt đầu giải thích. Marsha chăm chú lắng nghe. Họ kể lại cho nàng mọi chuyện, không giấu giếm gì cả. Nhìn nàng có vẻ hài lòng.
Khi họ đã kể xong, Marsha nói:
- Để tôi làm bữa trưa cho hai người.
- Chị không cần…
- Ngồi xuống.
Họ vâng lời. Olivia nhìn mông lung ra ngoài. Matt có thể nhìn thấy vẫn còn một khoảng trống khổng lồ.
- Anh đã gọi cho Cingle.
- Cám ơn anh.
- Chúng ta sẽ tìm thấy con em mà.
Olivia gật đầu, nhưng đến giờ thì nàng không còn tin vào điều đó nữa.
- Em muốn đến viếng mộ Emma, bày tỏ lòng tôn kính.
- Anh hiểu mà.
- Em vẫn không tin nổi bà cuối cùng lại về gần với chúng mình như vậy.
- Ý em là sao?
- Đó là một phần trong giao ước. Bọn em biết về lai lịch mới của nhau, dĩ nhiên. Nhưng bọn em không bao giờ liên lạc cả. Em cứ nghĩ bà vẫn còn ở cái giáo xứ Oregon.
Matt thấy xương sống nhói lên. Anh ngồi thẳng dậy.
Olivia hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Em không biết là bà ở St. Margaret à?
- Không.
- Nhưng bà đã gọi cho em.
- Cái gì?
- Dưới tên Sơ Mary Rose. Có danh sách cuộc gọi. Bà đã gọi cho em.
Olivia nhún vai.
- Có thể bà đã tìm ra nơi em ở, em đoán vậy. Bà biết tên em mà. Chắc bà muốn liên lạc hay báo động cho em.
Matt lắc đầu.
- Sáu phút liền.
- Cái gì?
- Cuộc nói chuyện kéo dài tới sáu phút. Và bà không gọi đến nhà mình. Bà gọi đến đây.
- Em không hiểu.
Một giọng nói khác cất lên:
- Bà gọi cho cháu.
Họ cùng quay lại. Kyra bước vào trong phòng.
Marsha đứng sau lưng cô.
Kyra nói:
- Cháu đã băn khoăn không biết nói như thế nào với hai người.
Matt và Olivia ngồi im như tượng.
- Cô không phá vỡ lời giao ước, Olivia, - Kyra nói - Sơ Rose Mary đã phá.
- Tôi không hiểu, - Olivia nói.
- Thế này, cháu luôn biết mình là một đứa con nuôi.
Olivia đưa tay lên miệng:
- Ôi, lạy Chúa…
- Và khi bắt tay vào tìm hiểu, cháu nhanh chóng phát hiện ra mẹ đẻ mình đã bị giết hại.
Một âm thanh bật ra từ môi Olivia. Matt ngồi sững sờ.
Olivia, anh nghĩ. Nàng đến từ Idaho. Còn Kyra… cô gái sống ở một trong những cái bang miền Trung Tây có chữ "I" gì đấy.
- Nhưng cháu muốn biết rõ hơn. Thế là cháu tìm người cảnh sát đã điều tra về cái chết.
- Max Darrow - Matt nói.
Kyra gật đầu:
- Cháu cho ông ta biết mình là ai. Ông ta có vẻ chân thành muốn giúp đỡ. Thế là ông ta lấy mọi thông tin - nơi cháu ra đời, tên người bác sĩ, tất cả mọi thứ. Ông ta cho cháu địa chỉ của Kimmy Dale. Cháu đã đến thăm cô ta.
- Khoan đã - Matt nói - Tôi tưởng Kimmy nói là…
Kyra nhìn anh, nhưng Matt tự dừng lại. Câu trả lời thật rõ ràng. Darrow đã kiểm soát mọi việc bằng cách giữ cho Kimmy không biết gì. Tại sao phải cho nàng biết là trong chuyện này thật sự có một đứa con gái? Có thể Kimmy, trong cảnh cảm xúc hỗn độn, lại đổi ý nếu biết rằng cô gái đã đến nhà nàng chính là cốt nhục của Candi.
- Xin lỗi - Matt nói - Tiếp đi.
Kyra chậm rãi quay lại Olivia.
- Thế nên con đã tìm đến căn nhà lưu động của Kimmy. Cô ấy thật tử tế. Nói chuyện với cô ấy khiến con muốn tìm hiểu thêm về mẹ. Con muốn… con biết nghe câu này thấy như thế nào, nhưng con muốn tìm ra kẻ đã sát hại mẹ. Thế là con tiếp tục đào bới. Con tiếp tục hỏi han khắp nơi. Rồi con nhận được cuộc điện thoại của Sơ Mary Rose.
- Làm thế nào…
- Con nghĩ lúc đó bà đang cố gắng giúp đỡ một vài cô gái của bà trước kia. Chuộc lại lỗi lầm. Bà nghe nói về ý định của con. Thế là bà gọi.
- Bà nói với con là ta còn sống?
- Phải. Con muốn nói, đó thật là một cú sốc. Con cứ ngỡ mẹ đã bị giết. Và rồi Sơ Mary Rose nói nếu con làm theo lời bà, con có thể tìm lại được mẹ. Nhưng chúng ta phải tiến hành thật an toàn, bà nói. Con không muốn đặt mẹ vào vòng nguy hiểm hay gì hết. Con chỉ muốn… Con chỉ muốn có được một cơ hội để biết về mẹ.
Matt nhìn Marsha.
- Chị biết rồi à?
- Tận hôm qua mới biết. Kyra nói với tôi.
- Làm cách nào con lại tình cờ đến sống ở đây?
- Một phần là nhờ may mắn - Kyra nói - Con muốn tìm cách để lại gần mẹ. Sơ Mary Rose định thử tìm cho con một việc làm ở DataBetter. Nhưng rồi chúng con nghe nói Marsha cần một người giúp việc sống chung. Thế là Sơ Mary Rose gọi cho một người ở St. Philomena. Bà đưa tên của con cho họ.
Matt nhớ lại là Marsha đã gặp Kyra qua nhà thờ. Một nữ tu hẳn phải có những ảnh hưởng như vậy - ai mà đi nghi ngờ một sự giới thiệu như thế?
- Con đã muốn nói thật với mẹ - Kyra nói, mắt chỉ nhìn vào Olivia. - Con chỉ muốn tìm thời điểm thuận lợi.
Nhưng rồi Sơ Mary Rose gọi, như hai người đã nói. Ba tuần trước. Bà nói rằng giờ vẫn còn quá sớm - con không nên nói gì trước khi bà liên lạc lại với con. Con sợ lắm, nhưng con tin bà, nên con đã nghe theo. Cho đến giờ con mới biết bà đã bị giết. Rồi đêm hôm đó, khi hai người đến đây thật khuya - con đã định dù sao cũng nói cho mẹ biết. Vì vậy con mới đi từ nhà để xe trở vào trong nhà. Nhưng lúc đó Matt đang chạy ra.
Olivia đứng dậy, mở miệng ra, khép lại, rồi lại cố lần nữa.
- Vậy con là… con là…
- Con gái của mẹ. Đúng vậy.
Olivia bước một bước do dự về phía Kyra. Nàng đưa một cánh tay về phía cô gái. Rồi, suy nghĩ lại, nàng lại hạ nó xuống.
- Con không sao chứ, Kyra? - Olivia hỏi.
Kyra mỉm cười, nụ cười thật giống mẹ một cách cảm động. Matt thầm hỏi trước kia tại sao anh lại có thể không nhận ra.
- Con không sao, - cô gái đáp.
- Con có hạnh phúc không?
- Vâng, có.
Olivia không nói gì. Kyra bước thêm bước nữa.
- Con không sao thật mà.
Rồi Olivia bật khóc.
Matt quay ra chỗ khác. Đây không phải là chuyện của anh. Anh nghe tiếng nức nở và sụt sùi của hai con người đang cố gắng an ủi nhau. Anh nghĩ đến nhưng dặm đường, nhưng nỗi đau, nhà tù, sự ngược đãi, nhưng năm tháng đã qua, và lời Olivia nói về cuộc đời này, cuộc đời giản dị này, cuộc đời đáng cho ta vì nó mà tranh đấu.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội