Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61
ửa phòng B mở ra. Olivia chờ đợi.
Khi Kimmy bước vào trong phòng, hai người phụ nữ nhìn thẳng vào nhau. Mắt hai người cùng ngấn lệ. Hệt như vài tiếng đồng hồ trước đây.
Nhưng lần này không có gì giống như vậy.
- Cậu đã biết - Kimmy nói.
Olivia lắc đầu:
- Mình đã đoán.
- Bằng cách nào?
- Cậu tỏ vẻ không nhớ ra Max Darrow. Hắn là một trong những khách hàng cũ của cậu. Nhưng cái chính là, mọi người cho rằng Max Darrow tung lời nhắn đó lên mạng. Tuy nhiên hắn không thể nào đoán được chuyện đó sẽ dụ được mình lộ mặt. Chỉ có một người bạn thân, người bạn thân nhất của mình, mới biết là mình vẫn tìm kiếm đứa con của mình.
Kimmy bước tiếp vào phía trong.
- Cậu đã bỏ rơi tôi, Candi.
- Mình biết.
- Lẽ ra chúng ta sẽ đi cùng nhau. Mình đã kể cho cậu nghe về giấc mơ của mình. Cậu đã kể cho mình nghe giấc mơ của cậu. Chúng ta luôn luôn giúp đỡ nhau, nhớ không?
Olivia gật đầu.
- Cậu đã hứa với mình.
- Mình biết mình đã hứa.
Kimmy lắc đầu.
- Suốt những năm tháng đó, mình nghĩ cậu đã chết. Mình đã chôn cất cậu - cậu biết chuyện đó không? Mình trả tiền cho đám tang của cậu. Mình đã than khóc Mình đã khóc hàng tháng trời. Mình còn làm miễn phí cho Max đủ thứ - bất cứ cái gì hắn muốn - để thúc hắn tìm ra kẻ giết cậu.
- Cậu phải thông cảm. Mình không thể nói được. Emma và mình…
- Cậu làm sao? - Kimmy hét lên, âm thanh vang vọng trong sự tĩnh lặng. - Cậu đã hứa à?
Olivia không nói gì.
- Khi cậu chết, tôi cũng chết theo. Cậu có biết điều đó không? Nhưng giấc mơ. Hy vọng thoát khỏi cuộc đời này. Tất cả đều chết theo cậu. Tôi mất tất cả. Suốt nhưng năm tháng đó.
- Làm thế nào…
- Tôi phát hiện ra cậu còn sống?
Olivia gật đầu.
- Hai ngày sau khi cô gái đó đến gõ cửa nhà tôi, Max ghé qua. Hắn nói hắn đã gửi cô ta tới - rằng cô ta vốn không phải con gái cậu. Hắn chỉ gửi cô ta đến để thử tôi.
Olivia cố hiểu điều đó.
- Thử cậu?
- Phải. Hắn biết chúng ta thân với nhau. Hắn tưởng tôi biết cậu đang ở đâu. Vậy là hắn bèn gài tôi. Hắn gửi tới đây một đứa con gái nào đó tự nhận là đứa con bị thất lạc lâu ngày của cậu. Rồi hắn theo dõi tôi xem tôi có gọi điện cho cậu hay làm gì khác không. Nhưng tôi chỉ đến bên mộ cậu và khóc.
- Mình thật sự tiếc. Kimmy.
- Thử tưởng tượng đi, được không? Tưởng tượng khi Max tới nhà tôi và cho tôi xem biên bản khám nghiệm tử thi. Hắn bảo tôi người con gái đã chết có một tình trạng quái dị gì đó và không thể có con. Hắn bảo tôi cậu chưa chết và cậu biết tôi đã làm gì không? Tôi chỉ lắc đầu. Tôi không tin lời hắn. Làm sao tin được? Candi không khi nào đối xử với tôi như vậy - tôi bảo hắn. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi như vậy. Nhưng Max cho tôi xem mấy tấm ảnh của người chết. Đó chính là Cassandra. Tôi bắt đầu nhận ra sự thật. Tôi bắt đầu sắp xếp mọi chuyện lại với nhau.
- Và cậu muốn trả thù, - Olivia nói.
- Phải. Ý tôi là… tôi đã muốn. - Kimmy lắc đầu. - Nhưng mọi chuyện trở nên quá điên cuồng, cậu biết không?
- Cậu là người đã giúp Darrow tìm ra tôi. Chính cậu đã có sáng kiến đăng tin lên cái trang con nuôi đó. Cậu biết tôi sẽ cắn câu.
- Phải.
- Thế là cậu sắp xếp cuộc gặp đó. Ở nhà trọ.
- Không phải mình tôi. Nếu chỉ có mình tôi… - Kimmy ngừng lời và nhìn chằm chằm. - Tôi đã bị tổn thương quá sâu sắc, cậu hiểu không.
Olivia gật đầu, không nói gì.
- Phải, đúng thế, tôi muốn được đền bù. Và tôi cũng muốn gom một món lớn nữa. Lần này tôi là người bắt đầu cuộc đời mới. Cuối cùng cũng đến lượt tôi. Nhưng một khi Max và Chally bay đến Jersey - Kimmy nhắm mắt và lắc đầu như muốn gạt bỏ điều gì đó, chuyện trở nên một mớ hỗn độn không còn kiểm soát nổi nữa.
- Cậu đã cố làm hại tôi, - Olivia nói.
Kimmy gật đầu.
- Thế nên đầu tiên, cậu nhằm vào cuộc hôn nhân của tôi bằng cuộc gọi đến điện thoại của chồng tôi.
- Thật ra Max mới là người nghĩ ra cái trò đó. Hắn đã định dùng điện thoại của hắn, nhưng sau đó hắn nghĩ ra là dùng điện thoại của cậu sẽ thuyết phục hơn. Hiểu không, nếu có chuyện gì xảy ra, Chally mới là kẻ trên điện thoại. Max sẽ ôm hết tiền. Nhưng trước tiên hắn phải dụ Chally nhận lời giúp mình.
- Để giải quyết Emma Lemay.
- Phải. Chally là tên cục súc không có đầu óc. Hắn và Max bay đến để tra khảo Lemay. Nhưng bà ta cương quyết không chịu khai ra cậu. Chúng có làm gì thì bà ta cũng vẫn không suy chuyển. Thế là chúng tiếp tục ép. Rồi chúng đã ép quá mạnh tay.
Olivia nhắm mắt lại.
- Vậy là - nàng ra hiệu vòng quanh căn phòng - chúng ta ở đây đêm nay như thế này, đây là kết cục thắng lợi của cậu phải không, Kimmy? Cậu lấy tiền của tôi. Cậu làm tan vỡ trái tim tôi bằng cách cho tôi biết là chẳng có đứa con nào cả. Rồi sao nữa?
Trong vài giây, Kimmy không nói gì.
- Tôi không biết.
- Có, Kimmy, cậu biết chú.
Cô ta lắc đầu, nhưng hoàn toàn không thật lòng.
- Darrow và Chally chắc chắn sẽ không để cho tôi sống mà đi khỏi đây. - Olivia nói.
- Darrow - Kimmy nói khẽ, - chẳng nói được gì đâu.
- Vì cậu đã giết hắn?
- Phải, - cô ta mỉm cười. - cậu có biết thằng chó đẻ đó đã tụt quần trong xe với tôi bao nhiêu lần không?
- Đó là lý do cậu giết hắn à?
- Không.
- Vậy thì vì sao?
- Tôi phải chấm dứt chuyện này, - Kimmy đáp. - Và tôi cũng phải ra tay trước.
- Cậu nghĩ hắn sẽ giết cậu à?
- Vì khoản tiền như thế này, đến mẹ hắn Max Darrow cũng dám giết ấy chứ. Phải, tôi đã bị tổn thương khi tôi phát hiện ra - không, phải nói là, tôi đã bị sốc… Đầu tiên tôi nghĩ Max đang bắt tay với mình. Nhưng hắn còn bày ra cuộc chơi riêng của mình nữa. Chuyện đã đến lúc phải dừng lại.
- Ý cậu là gì?
- Chỉ… - Toàn con người cô ta toát ra dáng vẻ kiệt sức. - Cứ quên chuyện đó đi. Vấn đề nằm ở chỗ, Max không thích nhân chứng. Tôi là một con điếm không tin cậy được.
- Cô nghĩ Max sẽ chấp nhận liều chuyện đó?
- Còn Charles Talley?
- Chồng cậu đã lần ra hắn. Họ đánh lộn với nhau, rồi hắn bỏ chạy. Chally gọi cho tôi. Biết không, tôi ở tầng dưới ngay phía dưới cậu. Hắn hoảng sợ đến phát cuồng vì chuyện cảnh sát sắp tới. Hắn đang bị án treo mà. Phạm thêm một tội nữa là hắn ở tù mọt đời. Hắn sẽ làm bất kỳ chuyện gì để tránh chuyện đó. Nên tôi bảo hắn đợi dưới cầu thang.
- Cậu dàn cảnh giống như Matt đã giết hắn.
- Max đã muốn như vậy ngay từ đầu - sắp đặt gài cả Chally lẫn chồng cậu. - Cô ta nhún vai. - Tôi nghĩ chi bằng cứ theo đúng kế hoạch.
Olivia nhìn người bạn cũ. Nàng bước lại gần hơn.
- Mình đã nghĩ về cậu. Cậu biết mà.
- Tôi biết! - Kimmy nói - Nhưng thế không đủ.
- Mình sợ. Emma nói nếu chúng phát hiện ra chuyện mình và bà đã làm, chúng sẽ làm hại cả hai. Chúng sẽ quay lại tìm cuốn băng. Cả mình và bà đều không có nó. Chúng sẽ giết cả hai mất.
- Nhìn tôi đây, - Kimmy nói.
- Mình đang nhìn đây.
Cô ta rút khẩu súng ra:
- Nhìn xem tôi đã trở thành cái gì đây?
- Kimmy?
- Chuyện gì?
- Mình không định để cho mọi chuyện thành ra như thế này, - Olivia nói - Mình chỉ nghĩ mình có thể chết.
- Giờ tôi đã biết chuyện đó.
- Mình đang có thai.
Kimmy gật đầu.
- Tôi cũng biết chuyện đó.
Khẩu súng trong tay cô ta rung rung.
Olivia bước lại gần hơn.
- Cậu sẽ không giết đứa trẻ.
Mặt Kimmy sầm xuống. Giọng cô ta gần như không nghe rõ.
- Chính là cuốn băng đó.
- Là cái gì, Kimmy? - Rồi Olivia hiểu ra. - Ôi, ôi, không…
- Cuốn băng khốn kiếp đó, - Kimmy nói, nước mắt giàn giụa trên mặt. - Chính nó khiến Cassandra bị giết. Chính nó khởi đầu mọi chuyện.
- Ôi lạy Chúa, - Olivia nuốt nước bọt. - Không phải Cassandra đánh cắp cuốn băng đó của Clyde. Cô đã làm.
- Vì chúng ta, Candi. Cậu không thấy à? - Cô ta van vỉ.
- Cuốn băng ấy là vé thoát thân của chúng ta. Chúng ta sẽ kiếm được một đống tiền. Chúng ta sẽ bỏ trống cậu và mình - đúng như chúng ta đã bàn trước. Rồi cũng phải đến lượt chúng ta, cậu hiểu không? Rồi khi mình trở về nhà, có kẻ đã giết cậu…
- Suốt thời gian đó, bao nhiêu năm trời, cậu… - Olivia lại cảm thấy trái tim tan vỡ hệt như ngày nào. - Cậu tự kết tội cậu vì cái chết của mình.
Kimmy cố lắm mới gật đầu được.
- Mình rất tiếc, Kimmy.
- Khi biết cậu còn sống, mình đã đau xót biết bao. Cậu hiểu không? Mình đã yêu cậu biết bao.
Olivia hiểu. Anh thương xót, không phải chỉ cho người chết, mà cho chính anh, cho cái anh có thể đã thành. Anh nghĩ người bạn tốt nhất của anh, người duy nhất anh có thể cùng mơ ước… anh nghĩ cô ấy chết vì lỗi của anh. Anh sống với mặc cảm ấy suốt mười năm trời, rồi đến một ngày biết ra được đó là một sự dối trá…
- Chúng ta có thể sửa chữa được chuyện đó mà, - Olivia nói.
Kimmy vươn thẳng người lên.
- Nhìn mình xem.
- Mình muốn giúp cậu.
Có tiếng đập mạnh vào của.
- Mở cửa ra! Cảnh sát đây!
- Mình đã giết hai người, - Kimmy nói. Rồi cô ta mỉm cười - nụ cười hoàn mỹ mang Olivia quay trở lại. - Nhìn vào cuộc đời mình đây. Đến lượt mình rồi, nhớ chưa? Đến lượt mình trốn thoát…
- Kimmy, xin cậu.
Nhưng Kimmy đã chĩa súng xuống sàn và bóp cò. Bên ngoài xôn xao hoảng loạn một lúc rồi cánh cửa bật tung ra.
Kimmy quay ra cửa và giơ súng lên. Olivia gào to:
- Đừng…!
Nhiều tiếng súng nối theo. Kimmy lại xoay vòng lần nữa, như một con quay, rồi ngã xuống sàn. Olivia quỳ xuống, hai tay nâng lấy đầu bạn. Nàng ghé môi vào sát tai Kimmy.
- Đừng… - Nàng cầu xin.
Nhưng cuối cùng, giờ đây đã đến lượt của Kimmy.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội