Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
att dẫn Loren đến cái ngăn tối tăm phía sau quán Eager Beaver. Họ ngồi xuống trong khi ban ABC bắt đầu hát "The Look of Love". Căn phòng mờ tối. Các vũ nữ thoát y bỗng nhiên như trở nên xa vời.
- Cô không có vũ khí đấy chứ? - Matt hỏi.
- Tôi không kịp xin duyệt cấp vũ khí.
- Cô còn tới đây một mình nữa.
- Thì sao?
Matt nhún vai.
- Nếu muốn, tôi có thể đánh ngã cô và chạy trốn.
- Tôi cứng rắn hơn bề ngoài nhiều.
- Tôi không nghi ngờ chuyện đó. Hồi xưa cô vốn là một đứa trẻ cứng rắn.
- Còn anh thì không.
Anh gật đầu.
- Vậy cô đã biết gì về vợ tôi?
- Sao anh không mở đầu, Matt?
- Bới vì đến giờ tôi đã làm mọi chuyện để chứng tỏ lòng tin, - anh đáp - Cô thì chưa.
- Cũng xác đáng lắm.
- Vậy thì?
Loren suy nghĩ, nhưng không lâu. Không có lý do gì để từ chối. Nàng thật sự tin anh ta vô tội, và nếu nàng sai thì các bằng chứng sẽ chứng minh điều đó. Anh ta sẽ không thể uốn lưỡi mà thoát ra được. Nhưng tên cựu tù không có cái xa xỉ này.
- Tôi biết tên thật vợ anh là Candace Potter.
Nàng bắt đầu kể. Và anh cũng vậy. Anh cắt ngang bằng những câu hỏi và những bổ sung. Khi Loren nói đến biên bản khám nghiệm tử thi của Candace Potter, về người phụ nữ bị AIS, Matt ngồi thẳng dậy và mở to mắt.
- Nhắc lại xem nào.
Max Darrow đã đánh dấu phần nói rằng nạn nhân bị AIS.
- Mà như cô nói tức là ái nam ái nữ?
- Hơi hơi giống, phải.
Anh gật đầu.
- Vậy là nhờ thế mà Darrow tìm ra.
- Tìm ra cái gì?
- Là Candace Potter vẫn còn sống. Thế này, hồi mười lăm tuổi vợ tôi sinh được một đứa con gái. Đứa bé bị đem cho làm con nuôi.
Loren bắt đầu gật gù.
- Nghĩa là bằng cách nào đó Darrow đã phát hiện ra chuyện này.
- Chính xác.
- Rồi hắn nhớ đến chuyện AIS trong biên bản khám nghiệm tử thi. Nếu Candace Potter đã có lần mang thai…
- Vậy thì người bị giết không thể là Candace Potter được! - Matt kết thúc câu nói.
- Đêm nay vợ anh được hẹn tới đây để gặp con gái?
- Vào nửa đêm, đúng thế.
Loren gật đầu.
- Đó là lý do anh lập giao kèo với tôi. Cái điều kiện một giờ sáng đó. Như thế vợ anh mới có thể sum họp với con gái được.
- Phải, - Matt nói.
- Anh tử tế thật đấy. Chịu hy sinh đến thế.
- Phải, tôi là một chàng hoàng tử, trừ việc… - Matt dừng lại - Tôi, lạy Chúa, hãy nghĩ xem chúng ta đang nói chuyện gì đây. Đây là một vụ dàn cảnh. Nhất định là vậy.
- Tôi không hiểu.
- Rồi, giả sử cô là Max Darrow. Giả sử cô phát hiện ra Candace Potter vẫn còn sống, và cô ta đã bỏ trốn. Sau bao nhiêu năm như vậy, cô tìm cô ta bằng cách nào?
- Tôi không biết.
- Cô cố dụ cô ta ra, đúng không?
- Phải, tôi nghĩ thế.
- Dụ bằng cách nào? Bằng cách ép cô ta ra mặt. Cô có thể rao lên chuyện gì đó về đứa con gái đã thất lạc của cô ta đang cận kề cái chết. Cô, nếu là cảnh sát, có thể còn tìm ra những chi tiết về bệnh viện, thành phố, người bác sĩ. Thậm chí có thể cô đã tìm ra nhờ chính người con gái đã bị cho làm con nuôi. Tôi không biết nữa.
- Phiêu lưu lắm - Loren đáp.
- Phiêu lưu thế nào?
- Làm sao hắn biết là cô ta vẫn tìm kiếm cái tên cũ của mình như vậy?
Anh suy nghĩ.
- Tôi không chắc. Nhưng dĩ nhiên, cô không chỉ làm có vậy. Cô cố gắng tìm kiếm tất cả manh mối cũ. Cô lần lại vụ án này từng bước một. Nhưng nếu cô ta ở đâu đó ngoài kia, nếu cô ta có một chiếc máy vi tính như bất cứ ai trong thế giới tự do này, có thể cô ta sẽ tò mò và tìm thử trên Google tên cũ của mình chứ. Chuyện đó ắt sẽ xảy ra, đúng không?
Loren nhíu mày. Matt cũng vậy. Vẫn một chuyện đó làm anh không sao yên được.
- Mấy cái ảnh trên điện thoại cửa tôi - anh nói.
- Chúng làm sao?
Anh đang tìm cách giải thích cho nàng thì cô hầu bàn đột ngột thò vào ngăn của họ.
- Uống gì nữa không ạ?
Matt rút ví. Anh lấy một tờ hai mươi đô la và chìa cho cô ta, cô biết Kimmy Dale không?
- Cô ta ngần ngù, tôi chỉ cần có hay không. - Matt nói.
- Hai mươi đô.
- Anh đưa tờ hai mươi đô cho cô ta rồi lấy ra một tờ khác.
- Cô ta có đây không?
- Vẫn chỉ có hay không thôi à?
- Phải.
- Không.
Anh đưa nó cho cô ta, rồi lấy ra thêm ba tờ nữa.
- Cô sẽ được từng này nếu cho tôi biết giờ cô ta ở đâu.
Cô hầu bàn nghĩ ngợi. Matt giữ số tiền trong tầm mắt cô ta.
- Có lẽ Kimmy đang ở nhà. Phải nói là chuyện kỳ quái. Đúng ra ca của cô ta kéo dài tới mười một giờ, nhưng khoảng một tiếng trước cô ta đã bỏ đi với một phụ nữ.
Loren quay lại nhìn anh, nhưng Matt không hề chớp mắt. Mặt anh vẫn phẳng lặng. Anh lấy ra một tờ hai mươi đô nữa. Ngoài ra còn có một tấm ảnh của Olivia.
- Có phải Kimmy đi với người phụ nữ này không?
Cô hầu bàn đột nhiên có vẻ sợ hãi. Cô ta không trả lời. Không cần thiết nữa. Loren đã đứng dậy và đi ra cửa. Matt thả tờ tiền xuống và đi theo cô ta.
- Chuyện gì vậy? - Matt hỏi.
- Đi thôi - Loren gọi với lại. - Tôi đã có địa chỉ của Kimmy Dale rồi.
o O o
Kimmy bỏ băng vào trong đầu đọc.
- Lẽ ra mình phải biết, - nàng nói.
Olivia ngồi trên ghế chờ đợi.
- Cậu còn nhớ cái tủ trong bếp không? - Kimmy hỏi.
- Nhớ, - Ba, hay bốn tuần gì đó sau khi cậu bị giết, mình mua một bình dầu ăn lớn. Mình trèo lên thang để cất nó vào ngăn trên cùng, và đằng sau bậu cửa phía trên, mình thấy cái này, - nàng hất cằm về phía màn hình - dán ở đó bằng băng keo.
- Cậu đã xem chưa?
- Rồi, - nàng khẽ nói - Lẽ ra mình nên, mình không biết nữa, vứt nó đi. Đưa cho cảnh sát, hay làm gì đó.
- Sao cậu không làm?
Kimmy chỉ nhún vai.
- Trong đó có gì?
Có vẻ như nàng định giải thích, nhưng rồi lại ra hiệu về phía màn hình.
- Xem đi.
Olivia ngồi thẳng dậy. Kimmy đi qua đi lại, vặn vẹo hai tay, không nhìn vào màn hình. Vài giây đầu chỉ thấy hình mờ mịt vì bị nhiễu. Rồi nó đột ngột hiện lên một quang cảnh quá quen thuộc.
Một phòng ngủ.
Nó được quay bằng phim đen trắng. Ngày tháng và giờ quay được đánh dấu ở góc màn hình. Một người đàn ông ngồi ở mép giường. Nàng không nhận ra ông ta.
Một giọng đàn ông thì thầm.
- Đây là ông Alexander.
Ông Alexander - nếu đó là tên thật của ông ta - bắt đầu cời quần áo. Từ bên phải màn hình, một phụ nữ xuất hiện và giúp ông ta.
- Cassandra, - Olivia nói.
Kimmy gật đầu.
Olivia nhíu mày.
- Clyde quay phim khách hàng à?
- Phải Kimmy đáp - Nhưng còn thêm một trò lắt léo!
- Trò gì lắt léo?
Trên màn hình cả hai người đã hoàn toàn trần truồng.
Bây giờ Cassandra đang nằm phía trên người đàn ông. Lưng cô ta uốn cong. Miệng hé mở. Họ có thể nghe được những tiếng kêu khoái lạc giả tạo của cô ta - nghe không thể giả tạo hơn kể cả nếu cô ta dùng giọng lồng tiếng phim hoạt hình.
- Mình nghĩ mình xem đủ rồi, - Olivia nói.
- Chưa đâu, - Kimmy đáp - Mình không nghĩ là cậu đã xem đủ.
Kimmy nhấn nút tua. Những hành động trên màn ảnh trở nên vội vã hẳn. Thay đổi vị trí, góc nhìn đổi. Không mất thời gian nhiều. Người đàn ông đã xong việc và được tua nhanh cảnh mặc quần áo. Khi ông ta đã đi khỏi, Kimmy tắt chế độ tua. Cuộn băng chậm lại trở về tốc độ bình thường.
Cassandra nhích lại gần máy quay phim. Cô ta mỉm cười vào ống kính. Olivia cảm thấy hơi thở của mình nặng trĩu:
- Nhìn con bé kìa, Kimmy. Nó còn trẻ quá!
Kimmy dừng bước. Nàng đưa ngón tay lên môi rồi chỉ vào màn hình. Một giọng đàn ông vang lên: "Đây là món quà lưu niệm cho ông Alexander".
Olivia nhăn mặt. Nghe giống như tiếng Clyde Rangor đang cố giấu giọng nói thật của mình.
- Chơi có vui không, Cassandra?
- Vui lắm, - Cassandra đáp bằng giọng đều đều buồn tẻ nhất - Ông Alexander thật tuyệt vời.
Một thoáng im lặng. Cassandra liếm môi và liếc sang ai đó đang đứng ngoài tầm ống kính, như đợi ám hiệu. Ám hiệu đến nhanh chóng.
- Cô bao nhiêu tuổi, Cassandra?
- Mười lăm.
- Cô chắc chứ?
Cassandra gật đầu. Một người đứng sau máy quay đưa cho cô ta một mảnh giấy.
- Tôi vừa tròn mười lăm tuổi tuần trước. Đây là giấy khai sinh của tôi. - Cô ta đặt văn bản sát vào ống kính. Hình ảnh nhòe đi giây lát, rồi tiêu cự được điều chỉnh. Cassandra giơ tờ giấy lên gần ba mươi giây. Sinh tại trung tâm y khoa Mercy ở Nampa, bang Idaho. Cha mẹ là Mary và Silverster. Ngày tháng nhìn thấy rõ ràng.
- Ông Alexander muốn một người mười bốn tuổi - Cassandra nói như đang đọc bài lần đầu, - nhưng rồi ông nói tôi cũng được.
Màn hình nhiễu trở lại.
Olivia ngồi yên lặng. Kimmy cũng vậy. Phải một lúc sau, toàn thể sự nghiêm trọng của việc Clyde Rangor đã làm mới đập vào đầu óc nàng.
- Lạy Chúa - nàng nói.
Kimmy gật đầu.
- Clyde không chỉ tống tiền chuyện họ chơi gái mãi dâm, - Olivia nói - Hắn gài họ với những đứa con gái vị thành niên. Hắn có khai sinh của họ làm bằng chứng. Hắn còn vờ như chính bọn đực rựa yêu cầu gái non, nhưng dù thế nào, kể cả khi họ khai là tưởng đứa con gái đã trên mười tám tuổi, đó vẫn là một tội rất nặng. Gã này, gã Alexander này, ông ta không chỉ có nguy cơ bị xấu hổ hay bị bắt quả tang. Ông ta còn có thể bị huỷ diệt. Ông ta có thể phải đi tù.
Kimmy gật đầu.
Tín hiệu nhiễu ngừng, và một người đàn ông khác xuất hiện trên màn hình.
- Đây là ông Douglas - giọng nói thì thào lại vang lên.
Olivia cảm thấy máu mình đông cứng lại.
- Ôi, không.
- Candi?
Nàng nhích lại gần màn ảnh. Người đàn ông. Người đàn ông trên giường. Không còn nghi ngờ gì nữa. Ông Douglas chính là Adam Yates. Olivia nhìn trân trân.
Cassandra lại vào phòng. Cô ta giúp Yates cởi quần áo. Ra là thế đấy. Đó là lý do Clyde đã tuyệt vọng đến như vậy.
Hắn đã quay phim một nhân viên liên bang quan trọng. Có lẽ hắn không biết điều đó - ngay cả Clyde Rangor cũng sẽ không ngu đến vậy - và khi hắn lộ mặt tống tiền anh ta, mọi chuyện đều đảo lộn.
- Cậu biết anh ta à? - Kimmy hỏi.
- Phải, - Olivia đáp - Chúng tôi vừa gặp nhau.
Cửa trước mở tung ra. Olivia và Kimmy cùng quay về phía tiếng động.
Kimmy hét lên.
- Chuyện g…?
Cal Dollinger đóng cửa lại sau lưng, rút súng ra và nhắm bắn.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội