Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
gười lái taxi làm việc cho công ty Reno Rides. Anh ta từ từ đỗ hẳn lại, sang số, quay sang nhìn Olivia từ đầu tới chân.
- Cô chắc là chỗ này chứ, thưa cô?
Olivia đang nhìn chằm chằm.
- Thưa cô?
Một cây thánh giá trang hoàng lộng lẫy lủng lẳng trên tấm gương chiếu hậu. Nhưng tấm thẻ cầu nguyện dán kín cái hộc đựng găng.
- Đây là số 488 đường Center Lane à?
- Đúng rồi.
- Vậy là đúng chỗ này rồi. - Olivia thò tay vào ví. Nàng đưa tiền cho ông ta. Ông ta đưa lại nàng một tờ truyền đơn.
- Cô không cần phải làm chuyện này đâu, - ông ta nói.
Tờ truyền đơn do nhà thờ phát hành. Mặt ngoài in Kinh Gioan đoạn 3 câu 16. Nàng cố mỉm cười.
- Chúa yêu thương cô, - người lái xe nói.
- Cảm ơn ông.
- Cô muốn đi đến bất cứ nơi nào khác thì tôi sẽ đưa cô đi. Không tính tiền đâu.
- Không cần đâu, - Olivia nói.
Nàng rời khỏi taxi. Người tài xế trao cho nàng cái nhìn u ám. Nàng vẫy tay chào khi ông ta chuyển bánh.
Olivia khum tay che mắt. Bảng hiệu với ánh đèn chán chường ghi rõ:
Eager Beaver - Khiêu vũ thoát y
Thân thể nàng bắt đầu rung chuyển. Phản ứng lâu ngày, chắc vậy. Nàng chưa bao giờ đến chỗ này, nhưng nàng đã biết rõ nó. Nàng biết những chiếc xe chở hàng bẩn thỉu ngổn ngang trong bãi. Nàng biết bọn đàn ông đang lê gót vào không nghĩ ngợi, biết ánh đèn từ mù, hay cây cột nhảy nhớp nháp. Nàng lại gần cửa vào, biết rõ mình sẽ thấy gì bên trong.
o O o
Matt sợ hãi nhà tù - sợ hãi phải quay trở lại. Nơi này, ngay trước mắt nàng, chính là nhà tù của nàng.
Candi Canes lại sống thêm một ngày nữa.
Nhiều năm trước, Olivia Hunter đã cố xua đuổi Candace "Candi Cane" Potter. Giờ đây cô ta đã trở lại, lừng lững và đe doạ. Đừng bận tâm về lời của đám chuyên gia: Người ta thật sự có thể xoá đi quá khứ. Olivia biết rõ điều đó. Nàng đã có thể nhốt Candi trong một xó xỉnh nào đó, khoá chặt cửa rồi phá huỷ chìa khoá. Nàng gần như đã hoàn thành chuyện đó - đáng lẽ đã xong rồi - nhưng vẫn còn một thứ mắc kẹt luôn luôn khiến cho cánh cửa không đóng chặt lại được, dù cho nàng có ấn mạnh đến đâu đi nữa.
Đứa con của nàng.
Cái lạnh chạy dọc lưng nàng. Chúa ơi, nàng nghĩ. Có khi nào con gái nàng làm việc ở đây không?
Xin đừng.
Mới có bốn giờ chiều, còn khá nhiều thời gian trước cuộc hẹn nửa đêm. Nàng có thể đi đến đâu đó, tìm một quán cà phê hay thuê phòng trọ, chợp mắt một lúc. Nàng đã chợp mắt một chút trên máy bay, nhưng chắc chắn nàng cần ngủ thêm.
Khi mới hạ cánh, Olivia gọi đến trụ sở FBI và yêu cầu nói chuyện với Adam Yates. Đợi cho đến lúc được nối với văn phòng đặc vụ phụ trách, nàng gác máy.
Như vậy Yates là đồ thật. Dollinger cũng thế, nàng đoán.
Có nghĩa là hai nhân viên FBI đã cố giết nàng.
Sẽ không có chuyện bắt giữ. Nàng đã biết quá nhiều.
Nàng nhớ lại câu cuối cùng Clyde nói với nàng: Chỉ cần bảo tao nó ở chỗ nào…
Chuyện từ từ sáng tỏ. Đã có những đồn đại về chuyện Clyde quay băng để tống tiền. Chắc hắn đã tống tiền nhầm người - hoặc Yates hoặc ai đó gần với bọn họ. Bằng cách nào đó mà mọi chuyện lại dẫn hắn đến chỗ cô nàng Cassandra tội nghiệp. Cô ta có mấy cuốn băng đó không? Có xuất hiện trong đó không?
Đứng ở chỗ này, đọc bảng giá bữa ăn tự phục vụ của Eager Beaver là $4.99! Olivia gật đầu với mình.
Đúng như vậy. Chỉ có lý do đó thôi. Nàng tiếp tục đi tới cửa trước.
Nàng nên đợi, quay trở lại thôi.
Không.
Nàng chạm phải một cái nhìn tò mò ở cửa. Phụ nữ không đến những chỗ này một mình. Thỉnh thoảng đàn ông mang bạn gái tới. Cô bạn gái có thể đang cố tỏ ra bạt mạng. Hoặc có lẽ cô ta có khuynh hướng đồng tính. Sao cũng được. Nhưng phụ nữ không tới đây một mình bao giờ.
Vài cái đầu quay nhìn khi nàng bước vào, nhưng không nhiều như ta tưởng. Ở những chỗ như thế này người ta thường phản ứng rất chậm. Không khí thì đặc sệt và uể oải ánh đèn mờ nhạt. Không ai há hốc miệng. Đa số khách hàng có thể cho nàng là một vũ nữ đang giải lao hay một cô nàng đồng tính đợi bạn tình tan ca.
Bài "Ấy không muốn tớ à" của nhóm Human League vang lên qua dàn âm thanh, một bài hát cũ kỹ từ thời Olivia còn hành nghề. Cũ rích, nàng nghĩ, nhưng nàng vẫn thích bài này. Ở đây, người ta hiểu lời bài này như một cách khêu gợi nhưng nếu nghe kỹ, Phil Oakey, ca sỹ chính, khiến ta cảm nhận được nỗi đau và sự choáng váng của người có trái tim tan vỡ. Tên bài hát không được lặp lại với sự thèm khát. Nó được lặp lại với một niềm tin đang tan vỡ.
Olivia chọn chỗ ngồi trong một ngăn phía sau. Trên sàn đang có ba vũ nữ biểu diễn. Hai người đưa mắt nhìn ra xa, không chú tâm vào điểm nào. Người thứ ba đang "làm việc" với một người khách, giả vờ nồng nhiệt, dụ dỗ anh ta nhét tiền vào chiếc quần lót nhỏ xíu. Người khách ngoan ngoãn làm theo. Nàng quan sát khán giả và nhận ra vẫn không có gì thay đổi trong cả một thập kỷ từ khi nàng còn hành nghề trong những căn phòng như thế này. Đám đàn ông cũng vẫn thuộc những dạng người đó. Người thì có bộ mặt vô hồn. Người thì nở nụ cười đờ đẫn. Có người lại cố lấy vẻ kiêu căng, nét mặt vênh váo, làm như mình ở cao hơn nhưng thứ này. Đám còn lại dốc bia vào họng một cách hung hãn nhìn chằm chằm vào mấy cô gái với sự thù nghịch không giấu giếm, như đòi câu trả lời cho câu hỏi vĩnh cửu: "Trên đời chỉ có thế thôi à?"
Ba cô gái trên sàn diễn đều còn trẻ và đang phê ma tuý. Nhìn là biết. Kimmy - người bạn cùng phòng cũ của nàng có hai người anh chết vì sốc thuốc. Vì thế Kimmy cương quyết không chấp nhận sử dụng ma tuý. Cho nên Olivia - Candi mới đúng - quay sang uống rượu, nhưng Clyde Rangor bắt nàng cai khi nàng bắt đầu loạng choạng trên sàn diễn. Clyde khuyên bảo những ai uống rượu. Chuyện quái gở, thế nhưng đúng như vậy.
Mỡ từ đám đồ ăn trưa kinh khủng tràn ngập trong không khí, dính vào da còn nhiều hơn là mùi. Ai ăn nổi cái của này chú, nàng tự hỏi. Cánh gà từ thời tổng thống Carter. Xúc xích nằm ngập trong vũng nước cho đến khi người ta đớp sạch. Khoai tây đầy dầu đến nỗi gần như không thể xúc nổi. Nhưng người đàn ông to béo đi vòng quanh đám đồ ăn và chất lên đĩa hàng đống cao đến chóng mặt. Olivia gần như có thể thấy các động mạch của họ căng lên dưới ánh đèn lờ mờ.
Nhiều ổ thoát y tự xưng là "câu lạc bộ dành cho các quý ông", nơi đám thương gia mặc comple và ra vẻ ta đây cao quý hơn bọn hỗn tạp. Ở Eager Beaver không có những trò màu mè như vậy. Đây là nơi hình xăm còn nhiều hơn răng. Ai cũng có thề đánh lộn. Bọn bảo vệ thì gan to nhiều hơn là vai u thịt bắp, vì cơ bắp chỉ để biểu diễn, còn bọn này du sức tẩn người khác ra trò.
Olivia không sợ hãi hay chùn bước, nhưng nàng thật sự không rõ mình đang làm gì ở đây. Trên sàn diễn các cô gái bắt đầu đổi tua. Cô vũ nữ số một đi xuống. Một cô gái trẻ hăng hái bước vào vị trí thứ ba. Không tài nào có chuyện cô ta đã đến tuổi hợp pháp để hành nghề này. Thân hình thì toàn chân là chân, di chuyển trên giày cao gót như một con ngựa non. Nụ cười của cô gần như thành thật, nên Olivia đoán cuộc sống vẫn chưa hoàn toàn bị tước bỏ khỏi cô ta.
- Cô uống gì?
Cô hầu bàn nhìn sinh vật lạ Olivia với cặp mắt nghi hoặc.
- Cho Coca-Cola.
Cô ta bỏ đi. Olivia vẫn dán mắt vào cô gái hăng hái kia. Có cái gì đó nhắc nàng nhớ lại hình ảnh Cassandra đáng thương. Cùng lứa tuổi, chắc thế. Cassandra ngày xưa đẹp hơn nhiều. Rồi một câu hỏi hiển nhiên bật ra trong khi nàng ngắm nghía ba cô gái đang biểu diễn: Có phải một trong ba người là con gái nàng?
Nàng tìm trên mặt họ bất cứ nét tương đồng nào nhưng không thấy gì cả. Dĩ nhiên, cái đó chẳng có nghĩa gì, nàng biết rõ như vậy. Cô hầu bàn mang nước đến. Olivia để mặc nó nằm yên. Không đời nào nàng uống trong mấy cái ly này.
Mười phút sau các cô gái lại đổi chỗ. Thêm một người mới. Có lẽ ở đây họ chia ca năm người - ba người diễn, hai người nghỉ, một sự xoay chuyển khá đều đặn. Cũng có thể là Ca sáu người. Nàng lo lắng về Matt, băn khoăn không biết anh có thể tìm được đường tới đây như thế nào. Anh đã tỏ ra rất tự tin là mình sẽ đến được, hay đó chỉ là đóng giả để trấn an nàng?
Cô gái ở vị trí thứ hai đang nhảy riêng cho một gã có chỏm tóc trông xấu xí như một cái phécmơtuya. Chắc lại cho hắn nghe câu tuồng ưa chuộng nhất, rằng cô nàng làm ở đây để có tiền đi học, Olivia nghĩ thầm. Nàng vẫn luôn lấy làm lạ tại sao đàn ông dễ nổi hứng vì chuyện cô gái là sinh viên. Không lẽ họ cần một nơi trong sạch để cân bằng lại sự dơ bẩn của chính mình?
Cô gái nhảy ở vị trí số một lúc Olivia vào quán bây giờ đã quay lại. Cô ta lại gần một gã đàn ông với cái cánh gà còn thò ra ngoài miệng. Gã đàn ông buông rơi cái cánh gà chùi hai tay vào quần jean. Cô gái nắm tay gã và biến vào một xó. Olivia muốn đi theo cô ta. Nàng muốn túm lấy tất cả nhưng cô gái này và kéo họ ra dưới ánh mặt trời.
Đủ rồi.
Nàng ra dấu cho cô hầu bàn tính tiền. Cô hầu bàn tách ra khỏi một đám dân địa phương đang cười nói:
- Ba đô rưỡi! - cô ta nói.
Olivia đứng dậy, móc trong ví ra một tờ năm đô.
Nàng đang định đưa nó cho cô hầu bàn, rồi rời khỏi chỗ tối tăm kinh khủng này, thì đám vũ nữ lại đổi ca. Một cô gái mới xuất hiện từ phía sau.
Olivia sững người. Rồi một tiếng than nhỏ, chất chứa nỗi niềm đau đớn thầm lặng, bật ra khỏi môi nàng.
Cô hầu bàn hỏi:
- Cô không sao chứ?
Đang trên sàn diễn, giữ vị trí số ba.
Đó chính là Kimmy.
- Này cô?
Chân Olivia muốn khuỵu xuống. Nàng ngồi lại.
- Cho tôi một ly Coca nữa.
Nàng vẫn chưa động đến ly trước, nhưng nếu người hầu bàn có bực mình vì chuyện đó thì cô ta cũng che giấu khá giỏi. Olivia nhìn trân trân lên sân khấu. Nàng để cho vòng xoáy cảm xúc cuốn lấy mình suốt mấy giây. Hối hận, dĩ nhiên. Đau buồn sâu sắc vì thấy Kimmy vẫn còn trên sàn diễn đó sau bấy nhiêu thời gian. Cảm giác tội lỗi vì những gì Olivia đã buộc phải bỏ lại. Nhưng cũng mừng rỡ vì được gặp lại người bạn cũ. Trong mấy tuần qua, Olivia đã vào một số trang web, cố gắng tìm hiểu liệu Kimmy còn hành nghề hay không. Nàng không tìm thấy gì; điều đó đã khiến nàng hy vọng rằng Kimmy không còn hành nghề này nữa. Giờ đây nàng đã có thể nhận ra sự thật: Kimmy ở một giai tầng thấp đến nỗi người ta không buồn nhắc tới nữa.
Olivia không sao cử động nổi.
Trái với những gì có lẽ người ta thường nghĩ, trong giới này kết bạn không phải là chuyện khó khăn. Đa số các cô gái thật sự thích giao du với nhau. Họ giống như chiến hữu, sát cánh bên nhau trong cuộc chiến sinh tồn. Nhưng không ai giống như Kimmy Dale. Kimmy đã là người bạn thân nhất của nàng, người duy nhất nàng còn tưởng nhớ, còn mong ước được nói chuyện. Kimmy biết chọc cho nàng cười. Kimmy đã giữ cho nàng tránh xa ma tuý. Kimmy còn là người đã giấu trong căn nhà lưu động khẩu súng cuối cùng đã cứu mạng Olivia.
Olivia mỉm cười trong bóng tối. Kimmy Dale, con người sạch sẽ tới mức thành đồng bóng, người đôi khi biểu diễn cùng nàng, người nàng tin tưởng nhất.
Rồi cảm giác tội lỗi và nỗi buồn cùng gào thét trở lại.
Năm tháng đã không còn tử tế với Kimmy Dale, nhưng nghĩ lại thì cuộc đời có bao giờ tử tế với nàng đâu.
Da nàng đã nhăn. Quanh mắt và miệng đã có những nếp hằn. Một chuỗi vết bầm nhỏ chạy dọc theo đùi. Giờ nàng son phấn quá nhiều, hệt như nhưng cô gái già "theo đóm ăn tàn" mà ngày xưa họ vẫn sợ một ngày nào đó sẽ trở thành.
Đó là nỗi sợ lớn nhất của họ: Trở thành một gái già theo đóm ăn tàn không nhìn ra được lúc nào phải bỏ nghề.
Những bước nhảy của Kimmy vẫn hệt như ngày trước - nhưng chậm hơn, thờ ở hơn. Vẫn đôi bốt đen ngày xưa nàng ưa thích. Đã từng có thời Kimmy khích động đám đông mạnh hơn bất cứ người nào - nàng có một nụ cười tuyệt vời nhưng bây giờ đã không còn vẻ làm duyên làm dáng nữa. Olivia chưa vội ra mặt.
Kimmy nghĩ mình đã chết rồi.
Nàng không biết Kimmy sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy nhìn thấy bóng ma này? Olivia tự hỏi mình phải làm gì Nàng có nên lộ diện - hay cứ ẩn trong bóng tối, đợi thêm ba mươi phút nữa, rồi lẻn ra khi nàng biết chắc Kimmy không thể nhìn thấy mình?
Nàng ngồi đó nhìn người bạn cũ và cân nhắc bước tiếp theo. Quá rõ. Giờ đây tất cả mọi chuyện vẫn đang được phơi bày. Giao ước với Emma đã chấm dứt. Yates và Dollinger đã biết nàng là ai. Chẳng còn lý do gì để lẩn trốn nữa. Giờ đây không còn ai để nàng bảo vệ, và có thể, chỉ là có thể thôi, vẫn còn ai đó nàng có thể cứu được.
Khi Kimmy đã thực hiện bước nhảy cuối cùng, Olivia vẫy cô hầu bàn.
- Cô vũ nữ bên phải kia kìa, - Olivia nói.
- Cô da đen! - Chúng tôi gọi cô ta là Magic.
- Được rồi, tốt lắm. Tôi muốn cô ta nhảy riêng cho tôi.
Cô hầu bàn nhướng mày.
- Ý cô là ở phía sau?
- Phải. Trong phòng riêng.
- Phải thêm năm mươi đô.
- Không thành vấn đề, - Olivia nói. Nàng đã rút tiền từ máy rút tiền ở Elizabeth. Nàng đưa cô gái thêm mười đô trả công.
Cô hầu bàn nhét tiền vào ngực áo rồi nhún vai.
- Đi ra phía sau, rồi quẹo phải. Cánh cửa thứ hai. Trên đó có chữ B. Tôi sẽ nhắn Magic đến đó sau năm phút.
Nàng phải đợi lâu hơn. Trong phòng có một sa lông và một giường. Olivia không ngồi. Nàng đứng và chờ đợi. Người nàng run lên. Nàng nghe tiếng người đi ngang qua của phòng. Từ máy hát, Giọt lệ Sợ hãi nhận xét là ai cũng muốn cai trị thế giới. Không đùa đâu.
Có tiếng gõ cửa.
- Cô có đó không?
Giọng nói này. Không nghi ngờ gì hết. Olivia lau mắt.
- Vào đi!
Cửa mở. Kimmy bước vào.
- Rồi, để tôi cho cô biết giá…
Nàng im bặt.
Vài giây liền, họ đứng đó và để nước mắt lăn trên gò má. Kimmy lắc đầu không tin.
- Không thể nào…
Candi - giờ không phải Olivia - cuối cùng cũng gật đầu được:
- Mình đây.
- Nhưng… - Kimmy đưa tay lên miệng và bật khóc. Candi dang hai tay ra. Kimmy gần như ngã gục. Candi đỡ lấy nàng và giữ lại.
- Được rồi mà, - nàng nói khẽ.
- Không thể nào…
- Được rồi mà. - Olivia nhắc lại, vuốt tóc bạn. - Mình đây! Mình đã trở lại.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội