Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
hi Matt lái chiếc Isuzu trắng tiến vào Pensylvania, anh phải lấy làm ngạc nhiên trước số lượng thông tin thu lượm trong tù mà anh từng nghĩ là vô dụng. Dĩ nhiên, nhà tù không phải là nền học vấn lớn lao về mọi thứ phạm tội như nhiều người nghĩ. Phải nhớ rằng nhưng người cư trú ở đó, vậy đấy, đều đã bị bắt, và vì thế sự thành thạo được khoe khoang nào cũng đều bị phủ một cái bóng.
Anh cũng chưa bao giờ lắng nghe thật kỹ. Các hoạt động phạm tội không làm anh hứng thú. Kế hoạch của anh, mà anh duy trì suốt chín năm trời, là tránh cho xa bất cứ cái gì có mùi phạm pháp.
Chuyện đó đã thay đổi.
Phương pháp ăn cắp xe của Saul đã có hiệu quả. Giờ đây Matt nhớ lại thêm nhiều bài học trốn tránh pháp luật từ thời còn ở sau song sắt. Anh dừng lại ở một bãi đậu xe của ngân hàng Great Western cạnh đường 80. Không có bảo vệ, không có gì ngạc nhiên. Anh không muốn ăn cắp chiếc xe khác, chỉ là một biển số xe thôi. Anh muốn một biển số xe có ký tự P. Anh đã gặp may. Có một chiếc xe trong khu vực nhân viên có biển số bắt đầu bằng chữ P. Chiếc xe này sẽ được việc đây anh nghĩ. Bây giờ là mười một giờ sáng. Đa phần các cơ sở đang nằm trong khoảng từ ca sớm tới ca giữa. Chủ nhân chiếc xe làm việc trong ngân hàng có lẽ còn ở trong đó ít nhất vài tiếng đồng hồ nữa.
Anh dừng lại ở cửa hàng vật liệu xây dựng, mua một cuốn băng keo điện đen và mỏng, loại dùng để chữa dây điện thoại. Đã chắc chắn không bị ai quan sát, anh rứt một mẩu và dán nó lên trên chữ P, biến nó thành chữ B. Nhìn thật kỹ thì không đánh lừa được ai, nhưng chắc thế này cũng đủ để đưa anh đến nơi.
Thành phố Harrisburg, Pensylvania.
Không còn lựa chọn nào cả. Matt phải đi đến Reno, cũng có nghĩa là phải lên một chiếc máy bay. Anh biết điều đó rất mạo hiểm. Nhưng mánh lới để tránh bị nhận diện học được trong tù, cho dù rất hiệu quả trong thời hoàng kim của nó, cũng đều thuộc về thời trước biến cố 11 tháng Chín rồi. An ninh đã thay đổi rất nhiều từ hồi đó, nhưng vẫn còn có nhưng phương pháp. Anh chỉ phải tính cho kỹ, hành động nhanh gọn, và cộng thêm ít nhiều may mắn.
Đầu tiên anh sử dụng một trò nhiễu loạn tai mắt theo kiểu cũ. Anh dùng điện thoại công cộng ở gần biên giới New Jersey để đặt một vé máy bay từ phi trường Newark đi Toronto. Có thể họ sẽ lần ra được và cho rằng anh chỉ là một tay nghiệp dư. Cũng có thể không. Anh gác máy, chuyển sang chiếc điện thoại khác, và đặt chiếc vé kia. Anh ghi lại mã số đăng ký, gác máy và lắc đầu.
Chuyện này sẽ không dễ dàng.
Matt lái xe vào bãi đậu xe của sân bay Harrisburg.
Khẩu Mauser M2 vẫn nằm trong túi quần. Không thể đem nó vào trong sân bay. Anh nhét khẩu súng vào dưới ghế hành khách ở phía trước vì nếu chuyện không thành, anh sẽ trở lại. Chiếc Isuzu đã giúp anh rất nhiều. Anh muốn viết vài dòng cho chủ xe, giải thích chuyện anh đã làm và lý do tại sao. Nếu may mắn có thể sẽ có cơ hội để giải thích trong tương lai.
Giờ hãy xem kế hoạch của anh có hiệu quả hay không.
Nhưng đầu tiên, anh cần ngủ đã. Anh mua một chiếc mũ bóng chày trong quầy lưu niệm. Rồi anh tìm thấy một chiếc ghế trống trong phòng đợi, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại, kéo lưỡi trai xuống che mặt. Người ta vẫn ngủ trong sân bay hoài đấy thôi. anh tính toán. Chẳng có lý do gì để ai đó làm phiền anh.
Một tiếng sau anh thức dậy, cảm giác vô cùng tồi tệ.
Anh đi lên tầng trên, tới khu vực khởi hành. Anh mua một ít thuốc Tylenol và Morin công hiệu mạnh, uống mỗi thứ ba viên. Rồi anh rửa ráy trong phòng vệ sinh.
Hàng người trước quầy bán vé dài ngoằng. Đó là một điều tốt, nếu có đủ thời gian như anh tính. Anh muốn các nhân viên thật bận rộn. Đến lượt anh, người phụ nữ sau quầy trao cho anh một nụ cười lơ đãng.
- Chuyến 188, đến Chicago - anh nói.
- Chuyến bay đó sẽ cất cánh sau hai mươi phút nữa, cô ta đáp.
- Tôi biết. Bị tắc đường và…
- Xin ông vui lòng cho xem căn cước?
- Anh đưa bằng lái xe cho cô ta. Cô ta gõ bàn phím - Hunter M. Đây là thời điểm của sự thật. Anh hoàn toàn đứng lặng. Cô ta nhíu mày và gõ thêm vài từ gì đó. Không có gì xảy ra cả.
- Tôi không thấy tên ông. Ông Hunter.
- Lạ nhỉ.
- Ông có số đăng ký không?
- Có chứ.
Anh đưa ra số đăng ký đã lấy được lúc đặt vé qua điện thoại. Cô ta đánh các mẫu tự vào: YTIQZ2. Matt nín thở.
Người phụ nữ thở dài:
- Tôi thấy vấn đề rồi.
Cô ta lắc đầu. tên ông bị đánh vần sai trong phần đặt vé. Trong danh sách, ông được ghi là Mike, không phải Matt. Còn họ là Huntman, không phải Hunter.
- Lỗi rất thành thật, - Matt nói.
- Ông sẽ phải ngạc nhiên vì chuyện đó xảy ra thường xuyên tới mức nào.
- Đến giờ sẽ không có gì làm tôi ngạc nhiên nữa, - anh đáp. Họ chia sẻ với nhau một tiếng cười "thế giới này đầy kẻ đãng trí". Cô ta in vé và nhận tiền của anh. Matt cười, cám ơn, và đi đến máy bay.
- Không có chuyến bay nào cất cánh thẳng từ Harrisburg tới Reno, nhưng chuyện này có khi lại có lợi cho anh. Anh không biết hệ thống máy tính của hãng hàng không kết nối như thế nào với chính quyền liên bang, nhưng hai chuyến bay ngắn có lẽ thuận lợi hơn một chuyến dài. Có khi nào hệ thống máy tính tìm được tên anh ngay tức khắc? Matt không tín như vậy - hoặc có lẽ hy vọng là bản tính con người. Xét theo lý, tất cả việc đó cần phải có thời gian - thu thập thông tin, chọn lọc, chuyển đến đúng người. Ít nhất cũng phải vài tiếng.
Sau một tiếng anh đã tới Chicago rồi.
Trên lý thuyết, nó có vẻ rất ổn.
Khi anh hạ cánh an toàn xuống sân bay O hare, Chicago, tim anh lại đập loạn lên. Anh bước ra cửa máy bay, cố không tỏ vẻ khác lạ, tính toán một lối thoát thân phòng khi thấy một hàng cảnh sát bên cánh cổng. Nhưng không ai tóm lấy anh khi anh rời khỏi máy bay. Anh thở phào. Vậy là họ không tìm ra được anh - vẫn chưa. Nhưng rồi lại đến phần rắc rối. Chuyến bay đến Reno mất nhiều thời gian hơn. Nếu họ chắp nối các mánh khóe anh đã dùng lần trước, họ sẽ có thừa thời gian để đợi anh ở đó.
Nên anh phải thử một cách hơi khác.
Lại thêm một hàng dài ngay trước quầy bán vé máy bay. Matt có thể cần đến nó. Anh đợi, nhích theo hàng người dọc những đường dây bằng nhung. Anh quan sát xem nhân viên nào có vẻ mệt mỏi hay tươi vui nhất. Anh thấy cô ta, tận trong cùng phía tay phải. Nhìn cô ta chán chường đến muốn chảy nước mắt. Cô ta kiểm tra căn cước mà mắt không có lấy một ánh lấp lánh. Cô ta thở dài liên tục Cô ta liếc nhìn chung quanh, hoàn toàn lơ đãng. Có lẽ là chuyện cá nhân, Matt nghĩ, vừa cãi nhau với chồng hay đứa con gái mới lớn hay chuyện gì đó ai mà biết được.
Cũng có thể. Matt, cô ta là một người rất nhạy bén và chỉ có vẻ mặt nhìn như mệt mỏi.
Dù vậy, còn cách nào khác nữa? Khi Matt tới đầu hàng và nhân viên của anh đang bận, anh giả vờ tìm gì đó và bảo gia đình đứng sau anh tiến lên trước. Anh làm như vậy thêm một lần nữa thì đến lượt nhân viên đó lên tiếng:
- Tiếp.
Anh lại gần, tỏ ra hết sức bình thường.
- Tên tôi là Matthew Huntler.
Anh đưa cô ta tờ giấy có ghi số đăng ký. Cô ta cầm lấy và bắt đầu gõ vào bàn phím.
- Chicago đi Reno/Tahoe, thưa ông Huntler.
- Vâng.
- Xin cho xem căn cước của ông.
Đó là phần khó khăn nhất. Anh đã cố gắng sắp xếp mọi chuyện trôi chảy hết khả năng của mình. M. Huntler là thành viên của câu lạc bộ hành khách thường xuyên - Matt vừa ghi danh anh ta mấy tiếng trước. Máy vi tính không biết những điểm tinh tế. Nhưng đôi khi con người biết.
Anh đưa ví cho cô ta. Cô ta thoạt tiên còn không thèm nhìn vào nó, và còn mải đánh máy gì đó. Biết đâu lần này anh gặp may. Biết đâu cô ta còn không thèm kiểm tra căn cước nữa.
- Có hành lý không ạ?
- Hôm nay thì không.
Cô ta gật đầu, vẫn đánh máy. Rồi cô ta quay sang căn cước của anh. Bụng Matt nôn nao. Anh nhớ tới một trò chơi mà Bernie gửi anh bằng email nhiều năm trước. Đó là một câu văn như sau:
Đây là một bài kiểm tra thú vị. Hãy đọc câu sau:
FINISHED FILES ARE THE RESULT OF YEARS OF SCIENTIFIC STUDY COMBINED WITH THE EXPERIENCE OF YEARS 1.
Giờ hãy đếm những chữ F trong câu đó.
Anh đếm được bốn. Câu trả lời thật ra là sáu. Ta không thấy tất cả chữ cái. Đầu óc con người không sắp xếp như vậy. Anh đang trông đợi một lỗi tương tự ở đây. Hunter, Huntler. Có mấy người thật sự bắt được chỗ khác nhau?
Người phụ nữ bảo anh:
- Lối đi hay cửa sổ?
- Lối đi.
Anh đã vượt qua ải này. Kiểm tra an ninh còn dễ dàng hơn - nói cho cùng, Matt đã phải trình căn cước ở quầy vé rồi, đúng không? Người bảo vệ nhìn ảnh, nhìn mặt anh, nhưng không để ý thấy căn cước ghi tên Hunter trong khi vé đề Huntler. Dù sao thì lỗi đánh máy xảy ra hàng ngày.
Anh nhìn đến hàng trăm hay hàng ngàn vé máy bay mỗi ngày. Anh sẽ không thật sự chú ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Một lần nữa Matt lên máy bay đúng lúc cổng chuẩn bị đóng. Anh ngồi vào ghế cạnh lối đi, nhắm mắt lại và chỉ thức dậy khi người phi công thông báo hạ cánh ở Reno.
o O o
Cửa ra vào văn phòng Mẹ Katherine khép chặt.
Lần này không có thời gian cho Loren hồi tưởng chuyện cũ. Nàng đập mạnh vào cửa và vặn tay nắm. Vừa nghe Mẹ Katherine nói "Mời vào" nàng đã xông vào.
Mẹ Bề trên đang quay lưng ra cửa. Bà không quay lại khi Loren vào, chỉ hỏi:
- Con có chắc Sơ Mary Rose đã bị giết hại không?
- Có.
- Con đã biết ai là thủ phạm chưa?
- Vẫn chưa.
Mẹ Katherine gật đầu chậm rãi.
- Con đã biết lai lịch thật của bà ấy?
- Vâng, - Loren đáp - Nhưng lẽ ra mọi chuyện đã đơn giản hơn nếu sơ nói ngay với con.
Nàng đợi Mẹ Katherine phản bác, nhưng bà không làm vậy.
- Ta không thể nói được.
- Sao lại không?
- Đáng tiếc đó không phải quyền của ta.
- Bà ấy đã nói với sơ?
- Không hoàn toàn. Nhưng ta biết tạm đủ.
- Làm thế nào sơ phát hiện ra?
Bà nữ tu già nhún vai.
- Có những điều bà ấy nói về quá khứ của mình - bà đáp, - không ăn khớp với nhau.
- Sơ đã chất vấn bà ấy?
- Không bao giờ. Và bà ấy cũng chưa bao giờ cho ta biết lai lịch thật của mình. Bà nói nó sẽ gây nguy hiểm cho người khác. Nhưng ta biết đó là một quá khứ lầm lạc. Sơ Mary Rose muốn bỏ nó lại phía sau. Bà ấy muốn chuộc lỗi, và bà đã làm được. Bà đóng góp rất nhiều cho ngôi trường này, cho lũ trẻ này.
- Bằng công sức hay tài chính?
- Cả hai.
- Bà ấy đưa tiền cho sơ?
- Cho xứ đạo - Mẹ Katherìne chỉnh - Phải, bà đã đóng góp khá nhiều.
- Nghe giống đồng tiền tội lỗi.
Mẹ Katherine mỉm cười.
- Còn có thứ tiền khác sao?
- Vậy là câu chuyện ép ngực…
- Ta đã biết về bộ ngực độn từ lâu rồi. Bà cho ta biết. Bà còn nói rằng nếu phát hiện ra bà thật sự là ai, có kẻ sẽ giết bà.
- Nhưng sơ không nghĩ chuyện đó đã xảy ra.
- Nhìn bề ngoài có vẻ như cái chết có nguyên nhân tự nhiên. Ta nghĩ tốt nhất là để kệ nó như vậy.
- Điều gì đã làm sơ đổi ý vậy?
- Lời đồn đại - bà đáp.
- Sơ nói vậy nghĩa là sao?
- Một trong các nữ tu ở đây nói riêng với ta là bà đã thấy một người đàn ông trong phòng Sơ Mary Rose. Ta đã ngờ vực, dĩ nhiên, nhưng ta không chứng minh được gì cả. Ta cũng cần phải bảo vệ danh tiếng nhà trường nữa. Nên ta cần chuyện này được điều tra nhanh chóng và không phản bội lòng tin của Sơ Mary Rose.
- Thế là con được đưa vào cuộc.
- Phải.
- Giờ thì sao, khi sơ đã biết bà bị giết?
- Bà có để lại một bức thư.
- Cho ai?
Mẹ Katherine chìa cho nàng một phong bì.
- Một người tên là Olivia Hunter.
o O o
Adam Yates gần như hoảng loạn.
Anh ta đỗ xe cách xưởng bia cũ khá xa và chờ đợi trong khi Cal dọn dẹp nhanh chóng. Mọi dấu vết sẽ biến mất. Không thể lần theo vũ khí của Cal. Biển số xe họ đang dùng cũng không dẫn tới đâu. Có thể có kẻ điên khùng nào đó nhận dạng một người tầm vóc đồ sộ đuổi theo một phụ nữ, nhưng sẽ không có mối liên hệ khả dĩ nào đến người pha rượu bị chết.
Có lẽ thế.
- Không, không có lẽ gì cả. Anh ta từng gặp chuyện tồi tệ hơn nhiều. Người pha rượu đã chĩa súng trường vào Cal. Dấu tay anh ta vẫn còn trên đó. Khẩu súng không có lai lịch sẽ bị bỏ lại hiện trường. Cả hai sẽ rời khỏi tiểu bang trong vài tiếng đồng hồ nữa.
Họ sẽ thoát khỏi chuyện này.
Khi Cal đã ngồi vào ghế hành khách, Adam nói:
- Anh làm mọi chuyện rối tung lên rồi.
Cal gật đầu.
- Đúng vậy.
- Lẽ ra anh không nên cố bắn con nhỏ đó.
Hắn gật đầu lần nữa.
- Một sai lầm, - hắn đồng ý. - Nhưng chúng ta không thề để nó chạy thoát. Nếu lai lịch của nó lộ ra…
- Đằng nào thì nó cũng lộ ra. Loren Muse đã biết hết rồi.
- Đúng, nhưng không có Olivia Hunter thì sẽ chẳng đi đến đâu. Còn nếu nó bị bắt, nó sẽ tìm cách tự cứu mình. Điều đó có thể lôi theo chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm trước.
Yates cảm thấy trong lòng có cái gì đang bị xé rách.
- Tôi không muốn hại ai cả.
- Adam?
Anh ta nhìn gã hộ pháp.
- Đã quá muộn cho chuyện đó rồi, - Dollinger nói. - Chúng ta hay chúng nó, nhớ không?
Anh ta gật đầu chậm chạp.
- Chúng ta phải tìm ra Olivia - Dollinger nói - Và tôi nói là chúng ta. Nếu những nhân viên khác bắt giữ nó…
Yates kết thúc câu nói hộ anh ta.
- Nó có thể phun hết ra.
- Chính xác.
- Giờ chúng ta đưa nó vào danh sách nhân chứng quan trọng, - Yates nói - Bảo bọn họ để mắt đến các sân bay và nhà ga quanh đây, nhưng không hành động gì trước khi báo cho chúng ta.
Dollinger gật đầu.
- Đã làm rồi.
Adam Yates cân nhắc các cách thức, chúng ta trở lại văn phòng hạt. Biết đâu Loren đã tìm được gì có ích về con Kimmy Dale đó.
Họ lái xe được khoảng năm phút thì điện thoại reo.
Cal nhấc máy và cộc lốc:
- Đặc vụ Dollinger.
Cal lắng nghe chăm chú.
- Để cô ta hạ cánh. Nói Ted theo dõi cô ta. Không được, nhắc lại, không được tiếp cận. Tôi sẽ tới bằng chuyến bay kế tiếp.
Hắn gác máy.
- Chuyện gì thế?
- Olivia Hunter, - hắn đáp - Nó đã lên máy bay đi Reno.
- Lại Reno - Yates nói.
- Nhà của Charles Talley và Max Darrow quá cố.
- Và có lẽ là của cuốn băng. - Yates rẽ phải. - Mọi dấu hiệu đều chỉ về hướng Tây, Cal. Tôi nghĩ chúng ta cũng phải đi Reno thôi.
--------------------------------
1 Những hồ sơ hoàn tất là kết quả của nhiều năm nghiên cứu khoa học kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội