Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
livia Hunter đã giữ vững được tư thế cho đến khi Giữa Đời giải thoát nàng khỏi thám tử Lance Banner.
Trở về được tới nhà mình, nàng cho phép sự phòng vệ hạ xuống. Nàng khóc lặng lẽ. Nước mắt chảy xuống hai gò má.
Olivia không ngăn lại được. Nàng không rõ đó là nhưng giọt nước mắt vui mừng, thanh thản, sợ hãi hay là gì gì nữa.
Nàng chỉ biết ngồi đây mà cố ngăn nước mắt là chuyện phí thời gian.
Nàng phải đi.
Hành lý của nàng vẫn còn ở Howard Johnson. Nàng chỉ có cách chất một vali khác. Nàng biết khôn ngoan là không nên đợi. Cảnh sát sẽ quay lại đây. Họ sẽ muốn có câu trả lời.
Nàng phải tới Reno ngay.
Nàng không ngừng khóc nổi, một chuyện không giống với con người nàng nhưng chắc là dễ hiểu dưới tình cảnh này. Olivia đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nàng đang mang thai, đó là chuyện đầu tiên. Chuyện kế tiếp nàng đang lo lắng về đứa con đã bị đem đi làm con nuôi của mình. Và cuối cùng, sau bao nhiêu năm, nàng đã cho Matt biết sự thật về quá khứ của mình.
Giao ước đã chấm hết. Olivia đã phá vỡ nó khi nàng trả lời mẩu nhắn tin trên mạng đó - hơn thế nữa, nàng đã trực tiếp chịu trách nhiệm cái chết của Emma Lemay. Đó là lỗi của Olivia. Emma đã phạm nhiều sai lầm trong quá khứ. Bà đã làm tổn hại đến nhiều người. Olivia biết bà cũng đã cố gắng chuộc lại những lỗi lầm, bà đã thật sự dùng những năm cuối đời để đền bù. Nàng không biết điều đó có cho Emma đến được cái nơi huyền thoại trên trời kia hay không, nhưng nếu có người đã nhận được sự cứu rỗi thì nàng nghĩ Emma cũng phải được.
Nhưng điều mà Olivia không thể vượt qua, điều đang thật sự làm nước mắt đầm đìa trên má nàng, là vẻ mặt của Matt khi nàng cho anh biết sự thật.
Nó không hề giống nhưng gì nàng đã tưởng tượng.
Lẽ ra anh đã phải tức giận. Có lẽ anh đã tức giận thật. Làm sao tránh khỏi? Từ lần đầu gặp nhau ở Vegas, Olivia đã luôn yêu cách anh nhìn nàng - như thể Thượng Đế chưa bao giờ tạo ra được vật gì ngoạn mục hơn, tinh khiết - vì không có chữ nào thay thế được - hơn. Theo lẽ tự nhiên Olivia chờ đợi cái nhìn ấy biến mất hay ít nhất cũng mờ nhạt đi khi anh đã nghe sự thật. Nàng nghĩ rằng đôi mắt xanh nhạt của anh sẽ đanh lại, trở thành lạnh lẽo.
Chuyện đó đã không xảy ra.
Không có gì thay đổi cả. Matt được biết vợ anh là một kẻ lừa dối, nàng đã làm những việc khiến cho người ta quay lưng lại vĩnh viễn trong sự ghê tởm. Thế nhưng anh đã đáp lại bằng tình yêu vô điều kiện.
Những năm tháng Olivia đã trải qua đủ để cho nàng nhận ra rằng sự nuôi dạy tệ hại của nàng đã làm nàng, cũng như rất nhiều cô gái làm việc cùng nàng, ngả sang hướng tự huỷ hoại mình. Nhưng người đàn ông có hoàn cảnh tương tự trong nhiều trại mồ côi khác nhau và dưới cái mà tử tế lắm thì được gọi là hoàn cảnh khốn khó, thường phản ứng bằng bạo lục. Đó là cách đàn ông bị ngược đãi biểu lộ sự giận dữ - bằng cách đập phá, bằng bạo hành.
Phụ nữ thì khác. Họ dùng những hình thức tàn nhẫn tinh tế hơn, hay, như trong đa số trường hợp, hướng cơn giận dữ vào bên trong - họ không thể làm người khác bị thương, vậy họ tự làm mình bị thương. Kimmy đã từng như vậy. Olivia - không. Candi - cũng đã như vậy.
Cho đến khi có Matt.
Có lẽ đó là do nhưng năm anh đã ở tù. Có lẽ, như nàng đã nói, nó liên quan đến những vết thương họ cùng có. Nhưng Matt là người đàn ông tốt nhất mà nàng từng biết. Anh không mất công soi mói vào những chuyện nhỏ nhặt. Anh sống trong thời điểm hiện tại. Anh chú ý đến nhưng gì thật sự có nghĩa lý. Anh không để cho những dấu hiệu hào nhoáng bề ngoài ngăn cản mình. Anh bỏ qua những gì không cần thiết và nhìn vào cái tồn tại thật sự. Điều đó giúp nàng cũng nhìn được xa hơn - ít nhất, với bản thân mình.
Matt không nhìn thấy sự xấu xa trong nàng - vẫn không nhìn thấy - như vậy, nó không tồn tại.
Nhưng trong khi Olivia thu xếp hành lý, sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt. Sau bấy nhiêu năm và sau tất cả sự giả tạo đó, nàng vẫn chưa thoát khỏi khuynh hướng tự huỷ hoại đó. Nếu không thì giải thích hành động của nàng như thế nào? Nàng ngu xuẩn đến đâu mà lại đi tìm tên Candace Potter trên mạng như vậy?
Hãy nhìn vào nhưng đổ vỡ nàng đã gây ra. Cho Emma, tất nhiên rồi. Cho chính nàng, phải, nhưng quan trọng hơn, cho người đàn ông duy nhất nàng đã yêu.
Tại sao nàng cứ ngoan cố chọc vào cái quá khứ đó?
Bởi vì sự thật là nàng không thể kìm lại được. Ta có thể đọc tất cả nhưng luận điệu ủng hộ sinh con, ủng hộ cho con nuôi, ủng hộ phá thai - bao năm qua nàng đọc vô số - nhưng vẫn có một sự thật căn bản: mang thai là một ngã ba khiến ta băn khoăn nhất trên đường đời. Dù ta lựa chọn ngả nào đi nữa, ta cũng sẽ băn khoăn về con đường mình không đi. Dù khi đó nàng còn rất trẻ, dù cho việc giữ đứa nhỏ là không thể được, dù cho quyết định sau cùng thuộc về những người khác, không ngày nào trôi qua mà Olivia không băn khoăn về cái nếu-thì khổng lồ.
- Không người đàn bà nào thản nhiên bước qua được chuyện này.
Có tiếng gõ cửa.
Olivia đợi. Tiếng gõ thứ hai. Không có lỗ cửa, nên nàng đi tới ô cửa sổ bên cạnh, đẩy tấm màn che sang bên, rồi nhòm ra.
Hai người đàn ông đứng trước cửa. Một người nhìn như vừa bước ra khỏi catalogue của L.L. Bean. Người thứ hai thật đồ sộ Anh ta mặc một bộ đồ có vẻ không vừa vặn, nhưng nói lại thì nhìn qua dáng vóc anh ta, chắc không bộ nào vừa nổi. Anh ta có một mái tóc ngắn kiểu nhà binh và không thấy cổ đâu.
Người đồ sộ quay sang cửa sổ và bắt gặp ánh mắt nàng. Anh ta khều người nhỏ hơn. Người nhỏ hơn cũng quay sang.
- FBI đây, - người tầm vóc bình thường nói - Chúng tôi muốn nói chuyện với bà một chút.
- Tôi không có gì để nói cả.
Con người L.L. Bean bước về phía nàng. - Tôi không nghĩ đó là một thái độ khôn ngoan, thưa bà Hunter.
- Vui lòng chuyển mọi câu hỏi sang cho luật sư của tôi, Ike Kier.
Người đàn ông mỉm cười.
- Chúng ta thử lại vậy.
Olivia không thích cách anh ta nói câu này chút nào.
- Tôi là đặc vụ phụ trách văn phòng FBI Las Vegas, Adam Yates. Còn đây, - anh ta ra hiệu về người to lớn - là đặc vụ Cal Dollinger. Chúng tôi rất muốn được nói chuyện với Olivia Hunter, hay, nếu cô ta thích hơn, chúng tôi có thể bắt giữ một người tên Candace Potter.
Đầu gối Olivia khuỵu xuống khi nghe cái tên cũ của mình. Bộ mặt bằng đá của người to lớn nứt ra một nụ cười. Anh ta đang thưởng thức giây phút này.
- Tuỳ vào bà, bà Hunter.
Không còn sự lựa chọn nào cả. Nàng đã sa bẫy. Nàng sẽ phải cho họ vào, phải trả lời.
- Xin cho tôi xem thẻ của các ông.
Người to lớn đi lại gần cửa sổ. Olivia cố cưỡng lại ý muốn lùi ra sau. Anh ta thò tay vào túi, lấy ra thẻ của mình, đập nó vào cửa sổ mạnh đến nỗi nàng suýt nảy người lên.
Người tên Yates cũng làm như vậy. Cả hai thẻ đều có vẻ hợp lệ, mặc dù nàng biết mua đồ giả dễ như thế nào.
Luồn danh thiếp của hai người qua khe cửa. Tôi muốn gọi văn phòng và kiểm chứng hai ông là ai.
Dollinger, gã lớn con, nhún vai, nụ cười trống rỗng vẫn còn trên mặt. Anh ta mở miệng lần đầu tiên:
- Hẳn rồi, Candi.
Nàng nuốt nước bọt. Người to lớn thò vào trong ví, rút ra một tấm danh thiếp, luồn qua khe cửa. Không có lý do gì để gọi đi nữa. Tấm danh thiếp có một con dấu nổi và nhìn hợp lệ quá mức - cộng thêm vẻ chắc chắn của Dollinger, người mà theo như trên tấm thiếp, thật sự là đặc vụ thuộc văn phòng Las Vegas.
Nàng mở cửa. Adam Yates vào trước. Cal Dollinger phải thu mình hệt như đây là một căn lều. Anh ta dừng lại sau cửa, tay khoanh trước ngực.
- Thời tiết đẹp thật! - Yates nói.
Rồi Dollinger đóng cửa lại.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội