We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
dam Yates cố gắng giữ bình tĩnh.
Họ đã trở ra ngoài, trên sân trước nhà Friedman.
Đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Khi con chim cúc cu Friedman bắt đầu lắp bắp về nhưng chuyện lẽ ra không bao giờ được tiết lộ, vậy đấy, nó đã có thể huỷ hoại ngay tại chỗ sự nghiệp hay gia đình của Yates, thậm chí cả tự do của anh ta nữa. Tất cả mọi thứ.
Yates cần phải nắm quyền kiểm soát.
Anh ta đợi cho đến lúc cả anh ta và Loren Muse đã trở vào trong xe. Rồi, bình tĩnh hết mức có thể, Yates hỏi:
- Vậy chuyện đó là thế nào?
- Candace Potter vẫn còn sống. - Muse đáp.
- Cô nói gì?
- Cô ta còn sống, mạnh khỏe và là vợ Matt Hunter.
Yates lắng nghe Loren giải thích. Anh ta cảm thấy toàn thân chấn động. Khi nàng nói xong, anh ta đề nghị được xem biên bản khám nghiệm tử thi. Nàng đưa cho anh ta.
- Không có ảnh nạn nhân à?
- Đây không phải toàn bộ hồ sơ. - Loren đáp. - Chỉ có những trang mà Max Darrow quan tâm. Tôi đoán là bằng cách nào đó ông ta đã biết được sự thật - rằng Candace Potter không bị giết nhiều năm trước. Có lẽ có điều gì đó liên quan đến chuyện nạn nhân bị AIS.
- Vậy tại sao bây giờ Darrow lại moi lại chuyện này? Ý tôi là sau mười năm trời?
- Tôi không biết. Nhưng chúng ta phải nói chuyện với Olivia Hunter.
Adam Yates gật đầu, cố gắng tiêu hoá tất cả sự việc.
Anh ta không sao hiểu được thấu đáo chuyện này. Olivia Hunter chính là cô vũ nữ thoát y đã chết tên Candace Potter. Candi Cane. Cô ta đã có mặt ở nơi đó vào đêm đó, anh ta biết chắc chắn.
Giờ thì có thể, rất có thể, Olivia Hunter có cuộn băng đó.
Có nghĩa là anh ta phải gạt Loren Muse ra khỏi bài toán. Ngay bây giờ.
Yates liếc qua biên bản khám nghiệm tử thi lần nữa.
Muse lái xe. Chiều cao, cân nặng, và màu tóc đều giống, nhưng sự thật giờ đây đã rõ. Nạn nhân thật sự chính là Cassandra Meadows. Cô ta đã chết từ lúc đó. Lẽ ra anh ta phải nhận ngay ra từ đầu. Cô ta đâu có đủ khôn ngoan đê biến mất được như vậy.
Len Friedman nói đúng khi ông ta nhắc đến danh dự của bọn trộm. Yates đã tin vào đó, một điều mà giờ nhìn lại quả thật còn hơn là ngu xuẩn nữa. Dân trong nghề tôn trọng sự bảo mật không phải vì ý thức danh dự mà vì lợi nhuận. Ai mang tiếng lắm lời sẽ bị mất hết khách hàng.
Đơn giản thế thôi. Có điều Clyde Rangor và Emma Lemay đã tìm ra cách để kiếm nhiều tiền hơn nữa. Thế là cái chuyện tào lao "danh dự của bọn trộm" bị quăng ngay vào sọt rác.
Yates không làm chuyện đó nhiều, nhưng nhưng năm qua, anh ta đã từng lừa dối Bess. Yates không bao giờ thật sự coi đó là chuyện gì lớn. Chuyện này vượt quá sự phân biệt "tình dục là một chuyện, tình yêu lại là chuyện khác!".
Cuộc sống tình dục với Bess rất ổn thoả, ngay cả sau ngần ấy năm. Nhưng đàn ông cần nhiều hơn thế. Đọc lại sách lịch sử đi - đó là một tiền đề. Không vĩ nhân nào chỉ có một người bạn tình. Chuyện đơn giản và phức tạp như vậy thôi.
Và sự thật là chuyện đó không có gì sai trái cả. Các bà vợ có thật sự tức giận khi ông chồng thỉnh thoảng coi một bộ phim X không? Đó là tội à? Hành động đáng ly dị? Là sự phản bội?
Dĩ nhiên không.
Thuê gái mãi dâm cũng khác gì đâu. Đàn ông có thể dùng tranh ảnh, đường dây khiêu dâm hay cái gì cũng được để làm kích thích từ bên ngoài. Chuyện chỉ có thế thôi.
Nhiều bà vợ hiểu được chuyện đó. Biết đâu Yates có thể giải thích được điều này cho Bess.
Nếu chuyện chỉ có thế mà thôi.
Rangor và Lemay - cầu cho bọn chúng thối rữa dưới hoả ngục đi.
Yates đã đi tìm Rangor, Lemay, Cassandra, và cuộn băng khốn kiếp đó mười năm nay. Giờ bỗng nảy ra một khúc ngoặt. Ít nhất hai kẻ trong số đó đã chết. Và Candace Potter bỗng nhiên lọt vào mớ hỗn độn này.
- Cô ta đã biết gì rồi?
Anh ta hắng giọng và nhìn Loren Muse. Bước đầu tiên: gạt cô ta ra khỏi vụ án. Vậy phải xử sự thế nào…
- Cô nói cô quen Matt Hunter à?
- Phải.
- Cô không nên thẩm vấn vợ hắn.
Loren nhíu mày:
- Bởi vì tôi từng quen anh ta?
- Phải.
- Đó là hồi tiểu học, Adam. Tôi không nghĩ tôi có lần nào nói chuyện với anh ta kể từ khi chúng tôi lên mười.
- Cũng thế. Vẫn có một sự liên hệ.
- Vậy thì sao?
- Vậy thì bên bào chữa sẽ dùng nó.
- Như thế nào?
Yates lắc đầu.
- Chuyện gì vậy?
- Cô có vẻ là một điều tra viên khá, Muse. Nhưng thỉnh thoảng sự ngây thơ của cô thật khiến người ta phải ngạc nhiên.
Nàng siết chặt tay lái hơn. Anh ta biết lời nói của mình đã xúc phạm nàng.
- Quay lại văn phòng đi, - anh ta nói - Cal và tôi sẽ tiếp nhận phần điều tra còn lại.
- Cal? Là cái tên bự con trong văn phòng Joan Thurston hồi sáng à?
- Anh ta là một nhân viên rất giỏi.
- Tôi dám chắc.
Họ chìm vào yên lặng. Loren cố nghĩ ra một đường thoát. Yates chờ đợi, biết rõ mình phải làm gì.
- Nghe này, tôi biết đường, - Loren nói. Để tôi chở anh tới nhà của Hunter và đợi ở ngoài lỡ như…
- Không.
- Nhưng tôi muốn…
- Muốn à? - Yates cắt ngang. - Cô nghĩ cô đang nói chuyện với ai, điều tra viên Muse?
Nàng thầm tức điên người.
- Giờ thì đây đã là cuộc điều tra liên bang. Trên thực tế có vẻ như phần lớn đầu mối đều dẫn về Nevada. Dù thế nào thì rõ ràng nó đã vượt qua ranh giới tiểu bang và tất nhiên là ranh giới hạt nhỏ nhoi. Cô là một điều tra viên của hạt. Cô hiểu chưa? Hạt ở dưới cùng, rồi đến tiểu bang, rồi đến liên bang. Tôi có thể minh hoạ cho cô bằng biểu đồ, nếu cô muốn. Nhưng ở đây cô không phải người ra lệnh, mà là tôi. Cô sẽ trở lại văn phòng và nếu tôi cảm thấy thích hợp, tôi sẽ cho cô biết những diễn biến trong cuộc điều tra của tôi Tôi nói thế đã rõ chưa?
Loren cố sức giữ cho giọng nói được vững vàng:
- Nếu không có tôi, anh còn không biết nổi Olivia Hunter chính là Candace Potter nữa kia.
- À, tôi thấy rồi. Có phải cuối cùng chỉ là chuyện đó không, Muse? Lòng tự ái của cô? Cô muốn được ghi công? Được thôi, tôi sẽ bỏ một ngôi sao vàng cạnh tên cô trên bảng, nếu cô thích.
- Ý tôi không phải thế.
- Như tôi nghe thấy thì nó đúng là như thế. Ngây thơ và khao khát vinh quang, thật là một sự kết hợp nên chuyện.
- Như thế không công bằng.
- Như thế không… - Yates cười gằn. - Cô đang đùa với tôi à? Công bằng? Cô bao nhiêu tuổi rồi Muse, mười hai à? Đây là một vụ điều tra của liên bang về án mạng và băng đảng và cô lo lắng chuyện tôi chơi đẹp với một điều tra viên thấp kém của hạt? Cô sẽ chở tôi về văn phòng cô ngay túc khắc và "gậy như vậy đủ rồi, đến lượt một ít cà rốt", nếu cô muốn tham gia vào vụ điều tra này, công việc hiện nay của cô là tìm ra bất cứ thứ gì có thể về con điếm còn lại, đứa da đen ở chung phòng cô ta ấy.
- Kimmy Dale.
- Đúng. Tìm ra chính xác cô ta đang ở đâu, chuyện của cô ta như thế nào, bất cứ cái gì có thể. Tuy nhiên cô sẽ không nói chuyện với cô ta nếu chưa thông qua tôi. Nếu cô không thích thế, tôi sẽ làm cho cô bay khỏi vụ này. Hiểu chưa?
Nàng trả lời như thể miệng ngậm đầy đinh:
- Hiểu.
Anh ta biết cô ả sẽ nhận. Loren muốn được ở lại trong vòng. Cô ta sẽ chấp nhận đứng bên lề, hy vọng có lúc được trở lại giữa sân khấu. Thật ra thì cô ta là một điều tra viên rất khá. Yates sẽ thử kéo cô ta đi khi chuyện đã xong. Anh ta sẽ tâng bốc và để cho Loren nhận tất cả công lao và rồi, là người biết việc như vậy, có thể cô ta sẽ không quá soi mói các chi tiết.
Ít nhất đó là hy vọng của anh ta.
Bởi vì đến nay, những kẻ đã chết đều không phải người vô tội - chúng đã cố làm hại anh ta. Loren Muse thì khác. Anh ta không muốn cô bị tổn thương. Nhưng như cái triết lý cũ rích đó, nếu cuối cùng chuyện trở thành giữa bên ta hay bên họ, câu trả lời vẫn là bên ta.
Loren Muse lái xe vào bãi và chui ra không nói một lời. Yates để cho nàng đi khuất. Anh ta gọi Cal Dollinger, người duy nhất anh ta tin tưởng với những thông tin như thế này. Anh ta giải thích rất nhanh chuyện Cal cần làm.
Cal không cần nhiều chi tiết.
Adam vụt nhớ về một ký ức đau đớn - cái bệnh viện nơi Sam bị viêm màng não. Điều anh ta không kể cho Loren là vai trò của Cal trong cơn ác mộng đó. Cal cũng từ chối không rời bệnh viện. Người bạn lâu năm nhất của Adam đã kéo một cái ghế sắt cứng và ngồi ngoài cửa phòng Sam ba ngày liền, không nói một lời, chỉ ngồi canh ở đó, để chắc chắn nếu Adam cần bất cứ điều gì, anh ta đều sẵn sàng.
- Anh muốn tôi đến một mình à? - Cal hỏi.
- Không. Tôi sẽ gặp anh ở nhà Hunter - Yates nói giọng rất khẽ - Chúng ta lấy cuốn băng. Rồi chúng ta chấm dứt chuyện này.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội