Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
att lái xe bỏ đi. Sonya McGrath quay vào trong nhà. Quan hệ giữa họ, nếu đã từng có, thì giờ cũng chấm hết. Chuyện có vẻ kỳ lạ, tuy nhiên, dù đã có sự thành thật và những xúc cảm sống, những gì được xây đắp trên một thảm trạng như vậy cũng đều phải sụp đổ. Ngay từ đầu nó đã quá mong manh. Họ chỉ đơn giản là hai con người cần một điều gì đó mà người kia không bao giờ mang lại được.
Anh băn khoăn không biết Sonya có gọi cho cảnh sát hay không. Anh băn khoăn không biết chuyện đó thành vấn đề không.
Trời ạ, anh thật ngu ngốc khi tìm tới đây.
Anh đang đau thật sự. Anh cần nghỉ ngơi. Nhưng không còn thời gian nữa. Anh phải cố gắng chịu đụng thôi. Anh kiểm tra bình xăng. Nó đã gần cạn. Anh dừng lại ở trạm xăng Shell gần đó, dùng hết số tiền còn lại để đổ đầy bình.
Suốt dọc đường đi, anh nghĩ về trái bom mà Olivia đã thả xuống người anh. Đến cuối ngày, không biết là kỳ quặc hay ngây thơ, anh tự hỏi chuyện đó có thật sự thay đổi điều gì không. Anh vẫn yêu Olivia. Anh yêu cái cách nàng nhíu mày khi soi gương, nụ cười nhẹ khi nàng nghĩ ra chuyện gì vui vui cách nàng đảo mắt khi anh nói những câu đùa đa nghĩa vụng về, cách nàng ngồi đè lên chân khi đọc sách, cách nàng hít thở sâu gần giống như phim hoạt hình khi nàng cáu kỉnh, cách nàng ứa lệ khi họ yêu nhau, cách tim anh đập nhanh hơn khi nàng cười, cách anh bắt gặp nàng lén quan sát anh và tưởng anh không nhận thấy, yêu cái cách đôi mi nàng khép lại nhẹ nhàng khi nghe một bản nhạc ưa thích từ radio, cách cánh tay nàng có thể nắm tay anh bất cứ lúc nào mà không ngần ngại hay xấu hổ. Yêu cảm giác từ da nàng, luồng điện từ cái chạm của nàng, yêu cách nàng quàng chân qua người anh những buổi sáng lười biếng, cách bộ ngực nàng ép vào lưng anh khi họ ngủ, cách nàng hôn anh và kéo lại chăn cho anh những buổi sáng nàng chui ra khỏi giường từ sớm.
Những điều đó giờ đây có gì khác biệt đâu?
Sự thật không phải lúc nào cũng được giải phóng. Quá khứ của ta là của ta. Ví dụ như, anh đã không nói cho nàng biết về thời gian ở tù để soi sáng "con người Matt thật" hay "nâng quan hệ của họ lên tầm cao mới" anh cho nàng biết vì dù sao thì chắc chắn nàng cũng sẽ phát hiện ra. Chuyện đó không có nghĩa lý gì cả. Nếu anh không cho nàng biết, tình cảm giữa họ có sâu sắc được như thế này không?
Hay đó chỉ là một sự hợp lý hoá khổng lồ?
Anh dừng ở một máy rút tiền gần nhà Sonya. Giờ đây anh không có lựa chọn nào khác. Anh cần tiền. Nếu bà đã gọi cảnh sát thì dù sao đi nữa họ cũng biết anh đang loanh quanh ở khu này. Nếu họ lần theo dấu vết này, anh chắc đã cao chạy xa bay trước khi họ tới. Anh không muốn dùng thẻ tín dụng ở trạm xăng. Nếu anh làm vậy họ có thể lấy được biển số xe của anh. Như thế này, nếu anh có thể lấy tiền và rời xa khỏi chiếc máy rút tiền này, anh nghĩ mình sẽ không sao.
Chiếc máy cho phép rút tối đa một ngàn đô la. Anh rút hết số đó.
Rồi anh bắt đầu nghĩ cách đến Reno.
o O o
Loren lái xe. Adam Yates ngồi ghế hành khách.
- Giải thích lại mọi chuyện cho tôi xem nào, - anh ta nói.
- Tôi có một nguồn tin. Một người tên là Len Friedman. Một năm trước chúng tôi tìm thấy xác hai người phụ nữ trong con hẻm gái điếm, cả hai đều còn trẻ, da đen, tay bị cắt cụt để chúng tôi không thể nhận dạng bằng dấu tay. Nhưng một cô có một hình xăm rất lạ, hình huy hiệu của Đại học Princeton, phía trong đùi.
- Princeton à?
- Phải.
Anh ta lắc đầu.
- Dù sao đi nữa, chúng tôi đưa nó lên mặt báo. Người duy nhất tìm đến là ông Len Friedman này đây. Ông ta hỏi có phải cô ta còn có một hình xăm cánh hoa hồng ở chân phải. Chuyện đó đã không được tiết lộ ra ngoài. Thế nên dĩ nhiên sự quan tâm của chúng tôi, nói một cách nhẹ nhàng, đã được khơi dậy.
- Cô cho rằng ông ta là thủ phạm.
- Chắc chắn, tại sao lại không chứ? Nhưng cuối cùng hoá ra là cả hai đều là vũ nữ thoát y - hay theo cách gọi của Friedman là vũ nữ gợi tình - tại một cái ổ tên là Honey Bunny ở Newark. Friedman là một chuyên gia về vũ nữ thoát y. Đó là thú vui của ông ta. Ông ta thu thập ảnh, tiểu sử thông tin cá nhân, tên thật, hình xăm, vết bớt, sẹo. Tôi phải nói là tất cả mọi thứ. Một kho dữ liệu đầy đủ. Và không phải chỉ về giới hành nghề địa phương. Tôi đoán là anh đã từng đi bộ trên đường Dải Vegas?
- Chắc rồi.
- Anh biết cái kiểu họ phân phát những tấm thẻ quảng cáo vũ nữ thoát y và gái mãi dâm với cả mớ những thứ gì gì đó nữa chứ.
- Này, tôi sống ở đó mà, nhớ không?
Nàng gật đầu.
- Thế đấy, Len Friedman sưu tập mấy cái đó. Giống như thẻ bóng chày vậy. Ông ta thu thập thông tin về chúng. Ông ta thực hiện những chuyến đi dài hàng tuần để thăm những nơi đó. Ông ta viết những bài được người ta coi như tham luận có tính học thuật về lĩnh vực này. Ngoài ra ông ta còn sưu tập hiện vật lịch sử. Ông ta có một cái áo con của Gypsy Rose Lee. Nhiều món đồ của ông ta có xuất xứ từ hơn một thế kỷ.
Yates nhăn mặt.
- Gặp ông ta ở tiệc tùng chắc là vui lắm.
Loren mỉm cười.
- Anh không tưởng tượng nổi đâu.
- Nói thế là có ý gì?
- Rồi anh sẽ biết.
Họ chìm vào yên lặng.
Yates nói:
- Tôi thành thật xin lỗi lần nữa. Về nhưng gì tôi đã nói.
Nàng phẩy tay:
- Thế cuối cùng thì anh có mấy đứa con?
- Ba đứa.
- Trai, gái?
Hai gái, một trai.
- Tuổi?
- Con gái tôi mười bảy và mười sáu tuổi. Sam thì mười bốn.
- Con gái mười bảy với mười sáu tuổi, - Loren nói. - Ngán lắm.
Yates mỉm cười.
- Cô không tưởng tượng nổi đâu.
- Anh có ảnh không?
- Tôi không bao giờ mang ảnh.
- Ô?
Yates sửa thế ngồi trên ghế. Loren liếc nhìn anh ta qua khóe mắt. Tư thế ngồi của anh ta bỗng trở thành cứng ngắc.
Khoảng sáu năm về trước, - anh ta bắt đầu, - tôi có lần bị mất cắp ví tiền. Tôi biết, tôi là sếp của FBI mà để cho bị móc túi. Kiện tôi đi. Gì thì gì, tôi lúc ấy muốn điên lên. Không phải vì tiền hay vì thẻ tín dụng. Nhưng tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại là một tên khốn kiếp đã lấy được ảnh các con tôi. Con tôi. Hắn có lẽ đã lấy tiền và vứt cái ví vào đống rác. Nhưng giả dụ hắn không vứt. Giả dụ hắn giữ mấy tấm ảnh lại. Cô biết đấy để cho vui. Có thể hắn, tôi không biết, nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh một cách thèm muốn. Có thể hắn còn đưa ngón tay chạm vào tấm ảnh, vuốt ve mặt lũ trẻ.
Loren nhíu mày.
- Vừa nói đến những người gặp ở chỗ tiệc tùng thì thú lắm.
Yates cười khô khan.
- Đó là lý do tôi không bao giờ mang theo ảnh.
Họ rẽ vào đại lộ Northfield ở West Orange. Đó là một thành phố đang già nua một cách thật dễ chịu. Những khu ngoại ô mới hơn có cảnh trí trông cứ giả tạo như thế nào đó, giống như người mới được cấy tóc. West Orange có những sân cỏ tươi tốt và trường xuân leo trên tường. Cây cối cao và rậm rạp. Nhà cửa không xây dựng đồng loạt một kiểu - có những ngôi nhà thời Tudor, bên cạnh là nhà theo phong cách Capes, kế nữa lại là nhà kiểu Địa Trung Hải. Chúng đều hơi quá hạn, không còn trong tình trạng tuyệt hảo nữa, nhưng đều có vẻ vẫn còn ở được.
Có một chiếc xe đạp ba bánh trên lối dành cho xe cộ. Loren dừng xe ở ngay phía sau. Hai người cùng chui ra. Có ai đó đã giăng mấy tấm lưới cản bóng chày ở sân trước. Hai chiếc găng tay chơi bóng nằm co ro trên mặt cỏ.
Yates hỏi:
- Nguồn tin của cô ở đây à?
- Thì tôi đã nói rồi, anh không tưởng tượng được đâu mà.
Yates nhún vai.
Một người đàn bà, nhìn như bước ra từ cẩm nang "Suzy Người nội trợ" mở cửa. Bà ta có chiếc tạp dề sọc vuông và một nụ cười mà Loren thường liên hệ với sự cuồng nhiệt về tôn giáo.
- Len ở trong phòng làm việc dưới nhà đấy, - bà ta nói.
- Cám ơn bà.
- Hai vị có muốn dùng cà phê không?
- Không cần đâu, thưa bà.
- Mẹ ơi! - Một chú bé khoảng mười tuổi chạy vào trong phòng.
- Kevin, nhà đang có khách.
Kevin mỉm cười giống hệt mẹ.
- Cháu là Kevin Friedman. - Cậu bé chìa tay và nhìn vào mắt Loren. Cái bắt tay rất chắc. Nó quay sang Yates, lúc này có vẻ rất sủng sốt.
Anh ta cũng bắt tay và tự giới thiệu.
- Rất mừng được gặp cô chú - Kevin nói - Mẹ và cháu đang làm bánh chuối. Hai người có muốn thử không ạ?
- Để sau nhé - Loren đáp - Cô chú, ờ…
- Ông ấy ở dưới này, - Suzy Người nội trợ nói.
- Vâng, cám ơn.
Họ mở cánh cửa tầng hầm. Yates thì thào:
- Họ làm gì thằng nhỏ vậy nhỉ? Tôi còn không bắt được con tôi chào mình, nói chi người lạ.
Loren nén tiếng cười.
- Ông Friedman? - Nàng gọi lớn.
Ông ta xuất hiện trong tầm nhìn của hai người. Tóc Friedman đã bạc thêm kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau.
Ông ta mặc một chiếc áo len mỏng cài cúc màu xanh sáng và quần ka ki.
- Rất vui được gặp lại cô, điều tra viên Muse.
- Tôi cũng thế.
- Bạn cô đây à?
- Đây là đặc vụ phụ trách khu vực Las Vegas, Adam Yates.
Vừa nghe đến tên địa danh, mắt Friedman đã sáng ngời.
- Vegas! Vậy thì xin hoan nghênh. Vào đây, chúng ta ngồi xuống và xem thử tôi có giúp gì được quý vị không.
Ông lấy chìa khoá mở một cánh cửa. Bên trong là đủ thứ về vũ nữ thoát y. Trên tường có rất nhiều bức ảnh. Những văn bản loại này hay loại khác. Quần áo lót được đóng khung. Khăn quàng và quạt bằng lông. Còn có những tấm áp phích cũ, tấm thì quảng cáo cho Lili St. Cyr, và "điệu nhảy bồn tắm bong bóng" của cô ta; tấm khác cho Dixie Evans - "Nàng Marilyn Monroe của Burlesque" người sắp xuất hiện tại nhà hát Minsky-Adams ở Newark. Loren và Yates chỉ biết nhìn quanh và đờ người kinh ngạc một lúc lâu.
- Hai người có biết cái gì đây không? - Friedman ra dấu về phía một chiếc quạt lông chim lớn được ông ta bày trong hộp kính kiểu viện bảo tàng.
- Cái quạt? - Loren hỏi.
Ông ta phá lên cười.
- Không chỉ là một cái quạt. Gọi nó là một cái quạt cũng giống, - ông ta nghĩ ngợi - cũng giống như gọi bản Tuyên ngôn độc lập là một mảnh giấy vậy.
- Không, chiếc quạt này đã được sử dụng bởi nàng Sally Rand danh tiếng lẫy lừng tại hộp đêm Paramount năm 1932.
Friedman đợi phản ứng, nhưng không thấy gì.
- Sally Rand sáng tác ra điệu múa quạt. Thậm chí nàng còn biểu diễn nó trong bộ phim Bolero năm 1934. Chiếc quạt được làm từ lông đà điểu thật. Quý vị tin được không? Còn cái roi đằng kia à? Nó đã được chính Bertie Page sử dụng. Nàng được gọi là Nữ hoàng Nô lệ.
- Bởi mẹ nàng à? - Loren nhịn không nổi.
Friedman cau mày, thất vọng rõ rệt. Loren giơ tay lên vẻ xin lỗi. Friedman thở dài và đi tới chỗ máy vi tính.
- Tôi đoán chuyện này liên quan đến một vũ nữ gợi tình từ vùng Vegas?
- Có thể - Loren đáp.
Ông ta ngồi xuống và gõ gì đó vào bàn phím.
- Cô có tên họ gì không?
- Candace Potter.
Ông ta ngừng lại.
- Nạn nhân án mạng?
- Phải.
- Nhưng cô ta chết đã mười năm rồi.
- Phải, chúng tôi biết.
- Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng cô ta bị một gã tên là Clyde Rangor giết. - Friedman bắt đầu. - Hắn và bạn gái là Emma Lemay có con mắt phát hiện tài năng tuyệt vời. Họ cùng quản lý một số câu lạc bộ cho nam giới tốt nhất bất cứ nơi đâu, loại tiền thuê rẻ nhưng có thừa nhưng vũ nữ tài năng.
Loren lén liếc qua Yates. Yates đang lắc đầu không biết vì sửng sốt hay vì kinh tởm. Khó mà nói được là cái nào. Friedman cũng nhìn thấy.
- Này, thì có những kẻ thích xe đua, cũng vậy thôi. - Friedman nói kèm một cái nhún vai.
- Phải, thật phí phạm. - Loren nói - Còn gì nữa không?
- Có nhưng tin đồn không hay về Clyde Rangor và Emma Lemay.
- Chúng hành hạ các cô gái?
- Chắc chắn rồi, chúng có liên hệ với giới xã hội đen mà. Đáng tiếc là trong nghề này chuyện đó không có gì hiếm hoi. Nó làm giảm sút giá trị thẩm mỹ chung, cô công nhận không?
Loren đáp:
- Ờ, hừm.
- Nhưng ngay cả giữa bọn trộm thì vẫn có một thứ lề luật rõ rệt. Thế mà chúng đã cố ý phá nó.
- Như thế nào?
- Cô đã xem quảng cáo mới của Las Vegas chưa?
Friedman hỏi.
- Hình như chưa.
- Cái quảng cáo "Chuyện gì xảy ra ở Vegas thì ở lại Vegas"
- Ồ đợi chút, - Loren nói - Tôi xem rồi.
- Thế đấy, các câu lạc bộ cho nam giới nâng khẩu hiệu đó lên mức tuyệt đối như cuồng tín vậy. Anh không bao giờ, chưa bao giờ, xì ra.
- Vậy Rangor và Lemay đã xì ra?
Khuôn mặt Friedman sầm xuống.
- Tệ hơn nữa. Tôi…
- Đủ rồi, - Yates nói, cắt ngang ông ta.
Loren quay sang Yates. Nàng ném cho anh ta cái nhún vai "ý gì vậy?".
- Thế này, - Yates nói tiếp, xem đồng hồ, - Câu chuyện rất thú vị nhưng chúng tôi hơi bị thúc ép về thời gian. Ông có thể cho chúng tôi biết gì đó cụ thể về Candace Potter không?
- Tôi có thể hỏi một câu không? - Friedman nói.
- Hỏi đi.
- Cô ta chết đã khá lâu rồi. Phải chăng có biến cố gì mới trong vụ án này?
- Có thể đã có - Loren đáp.
Friedman khoanh tay và chờ đợi. Loren đành đánh liều.
- Ông có biết là Candace Potter có thể là… - nàng quyết định dùng một chữ phổ biến dù không chuẩn xác - người ái nam ái nữ?
Câu đó đã dụ được ông ta.
- Ái chà.
- Phải.
- Cô chắc chứ?
- Tôi đã thấy biên bản khám nghiệm tử thi.
- Đợi đã! - Friedman hét lên hệt như một nhà biên tập trong một cuốn phim cũ thường hô "Ngừng máy lại!". Cô có biên bản khám nghiệm tử thi thật à?
- Phải.
Ông ta liếm môi, cố không tỏ ra quá nôn nóng.
- Có cách nào để tôi nhận được một bản sao không?
- Chuyện đó có thể thu xếp được, - Loren nói - ông cho tôi biết thêm chuyện gì được nào?
Friedman bắt đầu gõ bàn phím.
- Thông tin về Candace Potter rất sơ lược. Cô ta chủ yếu dùng nghệ danh Candi Cane, một cái tên, phải công nhận, là rất tệ hại cho một vũ nữ ấn tượng. Cái đó quá mức, các vị hiểu chứ? Làm duyên quá. Các vị biết một cái tên hay phải như thế nào không? Lấy ví dụ như Jenna Jameson. Hai người có lẽ đã nghe danh cô ta. Jenna khởi sự là vũ nữ trước khi nhảy sang hành nghề mãi dâm. Cô ta lấy tên Jameson từ chai rượu Whisky Ireland. Thấy không? Tên đó nghe đẳng cấp hơn. Nghe nó gợi tình hơn, cô nghĩ vậy không?
- Phải, - Loren nói chỉ đề nói.
- Và tiết mục độc diễn của Candi cũng không sáng tạo gì. Cô ta mặc đồ như một y tá váy sọc, và mang một cái kẹo mút lớn. Thấy chứ gì? Cây kẹo? Đến là nhàm chán. - Ông ta lắc đầu theo cách một thầy giáo thất vọng trước đứa học trò sáng giá. - Trong nghề này cô ta tạo được tiếng vang chủ yếu nhờ tiết mục hai người trong đó cô được gọi là Brianna Piccolo.
- Brianna Piccolo à?
- Phải. Cô ta diễn chung với một vũ công khác, một nàng da đen có thân hình tuyệt mỹ tên là Kimmy Dale. Trong tiết mục đó Kimmy lấy tên là Cay le Sayers.
Loren hiểu ra ngay. Yates cũng vậy.
- Piccolo với Sayers? Làm ơn nói là ông đang đùa đi.
- Không đâu. Brianna và Gayle nhảy một vũ điệu ấn tượng dựa theo bộ phim Bài ca của Brian. Gayle sẽ nói giọng đầy nước mắt: "Tôi yêu Brianna Piccolo", cô biết đấy, giống như Billy Dee nói trên bục cao trong phim. Rồi Brianna sẽ nằm bẹp trên giường bệnh. Họ giúp nhau cởi quần áo. Không tình dục. Không có gì giống như thế cả. Chỉ là một khoảnh khắc nghệ thuật đầy ấn tượng. Nó có sức hấp dẫn khủng khiếp đối với những người có ẩn ức liên chủng tộc, mà nói một cách thẳng thắn, nghĩa là hầu hết mọi người. Tôi nghĩ đó là một trong những phát biểu chính trị sâu sắc nhất phát xuất từ nghề khiêu vũ ấn tượng. Tôi chưa bao giờ xem tận mắt tiết mục đó, nhưng theo tôi hiểu nó là một khắc hoạ rất lôi cuốn về nền kinh tế xã hội…
- Phải, lôi cuốn, tôi thấy rồi, - Loren ngắt lời - còn gì nữa không?
- Chắc chắn còn. Cô muốn biết chuyện gì? Bài bản Sayers - Piccolo thường là tiết mục mở đầu cho Nữ công tước Allison Beth Weiss đệ tứ, thường được gọi là Công nương Do Thái. Tiết mục của cô ta, nghe nhé, gọi là "Nói với mẹ đây là Kosher" 1. Có lẽ hai vị đã nghe nói đến nó.
Một khay bánh chuối được mang đến. Mùi thơm thật quyến rũ, ngay cả trong không khí làm giảm khẩu vị như ở đây Loren cố kéo Friedman trở lại đề tài:
- Tôi muốn nói bất cứ chuyện gì khác về Candace Potter. Bất cứ chuyện gì có thể soi sáng chuyện gì đã xảy ra với cô ta.
Friedman nhún vai.
- Cô ta và Kimmy Dale không những là bạn diễn mà còn là bạn chung phòng. Chính Kimmy Dale đã trả tiền cho đám ma để Candi khỏi bị bỏ vào - xin thứ lỗi cho câu chơi chữ không chủ đích - một ngôi mộ bố thí. Candi được chôn ở nghĩa trang Thánh mẫu ở Coaldale, tôi nghĩ vậy. Tôi đã đến thăm mộ để tỏ lòng kính trọng. Đó là một kinh nghiệm thương tâm.
- Tôi dám cá thế. Ông có theo dõi cuộc đời của những vũ nữ ấn tượng sau khi bỏ nghề không?
- Dĩ nhiên, - ông ta đáp, như thể nàng vừa hỏi một linh mục có khi nào đi lễ không. - Đó thường là phần lý thứ nhất. Cô không tin nổi sự đa dạng trong những con đường họ đi theo đâu.
- Phải, vậy chuyện gì đã xảy ra với Kimmy Dale?
- Cô ta vẫn còn trong nghề. Một con chiến mã đích thực. Cô ta không còn giữ được ngoại hình như xưa nữa. Cô ta đã - lại một lần nữa xin thứ lỗi cho câu chơi chữ không chủ đích - trượt xuống dưới cột, có thể nói thế. Những ngày vinh quang đã qua rồi. Nhưng Kimmy vẫn còn một số khán giả. Cô ta không còn rắn chắc hay sung sức nữa, nhưng bù vào đó cô ta có kinh nghiệm. Tuy nhiên cô ta đã rời Vegas.
- Bây giờ cô ta ở đâu?
- Reno, lần cuối cùng tôi nghe nói.
- Còn gì nữa không?
- Không nhiều lắm, - Friedman đáp, rồi ông ta bật ngón tay. - Đợi chút. Tôi có cái này cho quý vị xem. Tôi khá hãnh diện vì nó đấy.
Họ chờ đợi. Len Friedman có ba cái tủ hồ sơ cao trong góc nhà. Ông ta mở ngăn kéo thứ hai của cái tủ giữa ra rồi lần ngón tay trong đó.
- Tiết mục Piccolo và Sayers, đây là một kỷ vật hiếm và nó chỉ là một phiên bản màu của ảnh chụp bằng máy Polaroid. Tôi thật sự muốn tìm được nhiều hơn. - Ông ta hắng giọng trong khi vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm. - Điều tra viên Muse, cô có nghĩ là tôi có thể có được một bản sao cái biên bản khám nghiệm tử thi đó không?
- Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì.
- Nó sẽ thật sự bổ sung cho những nghiên cứu của tôi.
- Nghiên cứu. Phải.
- Nó đây. - ông ta lấy ra một tấm ảnh và đặt lên bàn trước mặt họ.
Yates nhìn nó và gật đầu. Anh ta quay sang Loren và nhìn thấy vẻ mặt nàng.
- Gì thế? - Yates hỏi.
Friedman thêm vào:
- Điều tra viên Muse?
Không phải ở đây, Loren nghĩ. Không một lời nào. Nàng nhìn chăm chú vào nàng Candace Potter quá cố, túc Candi Cane, tức Brianna Piccolo, tức nạn nhân án mạng.
- Chắc chắn đây là Candace Potter chứ? - Cuối cùng nàng cũng có thể cất tiếng.
- Phải!
- Ông chắc chắn?
- Dĩ nhiên.
Yates ném cho nàng một cái nhìn thắc mắc. Loren chớp mắt để lờ đi.
- Candace Potter. Nếu đây thật là Candace Potter thì cô ta không phải là một nạn nhân án mạng. Cô ta không hề chết. Cô ta vẫn đang sống và khỏe mạnh và ở tại Irvington, New Jersey bên người chồng đã từng ở tù tên Matt.
Bọn họ đều nhầm. Ở đây Matt Hunter không phải là mối dây liên hệ. Cuối cùng thì mọi chuyện đã bắt đầu sáng tỏ.
Bởi vì Candace Potter đã có một cái tên khác.
Cô ta là Olivia Hunter.
--------------------------------
1 Đồ ăn thanh khiết theo luật Do Thái.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội