Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
att học được cách ăn cắp xe trong tù. Hay ít nhất, đó là những gì anh nghĩ.
Ở cách anh hai buồng giam có một gã tên Saul vốn là kẻ nghiện lượn lờ với những chiếc xe ăn cắp. Hắn có lẽ là loại người đàng hoàng nhất ta có thể gặp trong tù. Hắn cũng có những tội riêng - tội của hắn có lẽ thuộc dạng vô thưởng vô phạt nhất trong đám - nhưng hắn đã vì thế mà phải vào đây. Hắn bị bắt vì tội trộm xe lần đầu năm mười bảy, sau đó là năm mười chín tuổi. Trong chuyến rong chơi thứ ba, Saul mất lái và cán chết người. Vì đã có hai tiền án, hắn bị chung thân.
- Tất cả mấy cái trò mày thấy trên tivi ấy à? - Saul nói với anh. - Nhảm nhí tất, trừ phi mày muốn đúng một kiểu xe đó. Còn không thì mày không việc gì đi cạy khoá, dùng đồ nghề, hay nối dây điện làm gì. Trò đó vốn cũng chỉ có tác dụng với xe cũ thôi. Thêm mấy bộ báo động nữa, mày cứ thử những trò đó xem, nó sẽ khoá ngay xe lại trước mũi mày.
- Vậy mày làm thế nào? - Matt hỏi.
- Dùng chìa khoá của người ta. Mở cửa xe như một con người. Rồi lái đi.
Matt nhăn mặt làm trò.
- Cứ thế thôi à?
- Không, không phải cứ thế thôi. Nhưng gì mày phải làm là đến một bãi đậu xe đông nghẹt. Mấy khu thương mại thì rất ổn đấy, nhưng phải để ý bọn cảnh sát được thuê lảng vảng quanh đó. Mấy cái siêu thị càng tuyệt hơn. Mày tìm một khu vực mà người ta không nhòm ngó mày kỹ quá.
Mày cứ lượn qua, lần tay lên bánh xe trước hay dưới cái giảm xóc. Người ta để chìa khoá ở đó. Họ còn giữ chìa khoá bằng mấy cái nam châm xinh xắn dưới cái chắn bùn bên người lái. Không phải ai cũng vậy. Nhưng, hê, ít nhất một trong năm mươi người. Mày làm thế nhiều lần, rồi mày sẽ thấy một chìa khoá. Voilà.
Matt không rõ. Bài học từ này của anh ít nhất đã chín tuổi rồi và có lẽ đã lỗi thời. Anh đã đi bộ được hơn một tiếng - đầu tiên đi xuyên qua rừng và giờ thì tránh xa các đường chính. Khi tới góc đại lộ Livingston, anh nhảy xe buýt về khuôn viên trường Đại học Cộng đồng Bergen ở Paramus. Hành trình kéo dài chừng một tiếng. Matt ngủ suốt thời gian đó.
Sinh viên trường Bergen phải di chuyển khá nhiều. Có hàng đống xe do đám sinh viên vô tư lái. An ninh thì gần như không có. Matt bắt đầu lùng tìm. Mất đến gần một tiếng, nhưng đúng như Sau hứa hẹn, cuối cùng Matt cũng vớ bở, chộp được chiếc Isuzu trắng với một phần tư bình xăng. Không tệ. Chìa khoá được giấu ở trong một thanh nam châm dính phía trên bánh trước. Matt chui vào xe và lái về đường 17. Anh không rành quận Bergen này lắm. Có lẽ khôn ngoan hơn cả là nên đi về hướng cầu Tappan Zee, nhưng anh chọn con đường băng qua cầu George Washington vốn quen thuộc với mình.
Anh đang trên đường tới Westport, bang Connecticut.
Khi tới cầu, anh sợ rằng nhân viên thu phí sẽ nhận ra mình - thậm chí anh còn lột hết bông băng quấn trên đầu ra và thay bằng chiếc mũ của đội New York Rangers tìm thấy ở ghế sau - nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Anh mở radio và nghe tin tức - khoảng hai mươi phút đầu là đài 1010 WINS, rồi CBS 880. Trong phim thì chương trình luôn luôn bị cắt ngang để dành chỗ cho một thông báo đặc biệt khi có phạm nhân chạy trốn. Nhưng cả hai đài đều không đả động gì đến anh. Trên thực tế, không có gì liên quan đến chuyện này - không có gì về Max Darrow hay Charles Talley hay về một nghi can đang bỏ trốn.
Anh cần có tiền. Anh cần một chỗ để ngủ. Anh cần một ít thuốc. Cơn đau nãy giờ bị đè nén bằng thuốc adrenaline, bây giờ đang dâng lên. Suốt hai mươi tư tiếng vừa qua, anh chỉ ngủ được khoảng một tiếng, và đêm hôm trước, với những bức ảnh trên điện thoại, cũng không sảng khoái gì.
Matt kiểm lại tiền. Anh chỉ còn 38 đô la. Khó mà đủ được. Anh không thể dùng máy rút tiền hay thẻ tín dụng. Cảnh sát sẽ theo đó lần ra được. Nhờ vả bạn bè hay người thân cũng tương tự như vậy, đó là chưa tính đến chuyện anh cũng không có nhiều người để mà trông cậy.
Tuy nhiên, vẫn còn có một người mà Matt có thể tìm tới người mà cảnh sát không khi nào ngờ vực.
Khi đã rời khỏi lối ra Westport, anh chạy chậm lại. Anh chưa bao giờ được mời tới đây, nhưng anh biết địa chỉ. Khi mới ra tù, anh đã lái qua con đường này nhiều lần nhưng chưa một lần nào đủ can đảm rẽ vào khu nhà đó.
Giờ đây anh rẽ phải và từ từ đi dọc theo con đường yên tĩnh rợp bóng cây. Mạch máu anh lại bắt đầu rần rật.
Anh nhìn vào đường dành cho xe cộ. Chỉ có xe của bà. Anh định dùng điện thoại di động, nhưng không được, cảnh sát cũng có thể truy nhập vào đó. Có lẽ anh nên gõ cửa. Anh cân nhắc, nhưng cuối cùng quyết định giải pháp an toàn.
Anh lái xe quay lại thành phố và tìm thấy một buồng điện thoại công cộng. Anh bấm số.
Sonya McGrath trả lời ngay hồi chuông thứ nhất.
- Tôi đây, - anh nói - Bà đang ở nhà một mình à?
- Phải.
- Tôi cần sự giúp đỡ của bà.
- Cậu đang ở đâu?
- Cách nhà bà khoảng năm phút.
Matt lái xe vào đường nhà McGrath.
Có một chiếc lưới bóng rổ hoen gỉ ở gần nhà để xe. Mắt lưới rách toang đã bị bỏ quên từ lâu. Chiếc giá không hoà hợp chút nào với khung cảnh chung quanh. Nó cũ kỹ và tả tơi trong khi căn nhà nhìn thật sang trọng, thật hợp thời. Matt dừng lại và nhìn chiếc lưới chằm chằm. Stephen McGrath đứng đó. Anh ta đang ném bóng với động tác rất chuẩn, mắt dán vào vành lưới phía trước. Matt có thể nhìn thấy quả bóng đang xoáy ngược. Stephen đang mỉm cười.
- Matt?
Anh quay lại. Sonya McGrath đứng trên bậc thềm. Bà dõi theo mắt anh, và khuôn mặt bà sầm xuống.
- Kể tôi nghe đi! - Sonya nói.
Anh kể, nhưng suốt thời gian đó, anh để ý sự suy sụp trên mặt bà không phai đi. Trước đây anh đã từng thấy bà chịu nhưng cú đòn tương tự. Bà luôn luôn hồi phục lại, không phải hoàn toàn thì cũng vừa đủ. Bây giờ chuyện đó đã không xảy ra. Khuôn mặt bà vẫn lưu lại cái nét xanh xao khủng khiếp đó. Nó sẽ không thay đổi. Matt nhìn thấy điều đó nhưng anh không thể dừng lại được. Anh tiếp tục kể và giải thích chuyện mình đang làm ở đây, và có một lúc nào đó, Matt có một cảm giác gần như xuất hồn khỏi thân thể và anh bay lên cao và nghe được tiếng mình đang nói cũng như nghe được cảm giác của bà đối với nó. Nhưng anh vẫn không dừng lại. Anh vẫn nói tiếp trong khi một tiếng nói khác trong đầu anh thúc giục anh hãy im mồm lại. Nhưng anh không nghe. Anh vẫn lê gót, tưởng tượng rằng rồi mình sẽ có cách vượt qua được chuyện này.
Nhưng cuối cùng, khi nhìn thẳng vào điểm quan trọng nhất, những lời lẽ của anh giống hệt như thế này: Lại một vụ ẩu đả khác, lại một cái chết khác.
Khi anh đã ngừng lời, Sonya McGrath chỉ nhìn anh suốt mấy giây. Matt có thể cảm thấy được mình đang quằn quại và chết dần dưới cái nhìn ấy.
- Cậu muốn tôi giúp cậu à? - Bà hỏi.
Và chỉ có thế. Phát biểu giản dị đến thế. Giờ đây anh có thể nghe thấy, không nhưng nó có vẻ khôi hài làm sao, mà còn táo tợn đến mức nào. Thô bỉ đến mức nào.
Anh không biết mình phải làm gì.
- Clark đã biết về nhưng cuộc gặp giữa chúng ta, - bà nói.
Anh định nói anh rất tiếc hay một câu tương tự nào đó nhưng cảm thấy không thích hợp. Anh yên lặng và chờ đợi.
- Clark cho là tôi tìm sự an ủi. Ông ta cũng có lý, tôi đoán vậy, nhưng tôi không nghĩ đó là lý do. Tôi nghĩ tôi cần khép lại câu chuyện. Tôi nghĩ tôi cần tha thứ cho cậu. Và tôi không thể.
- Tôi nên đi thôi - anh nói.
- Cậu nên ra trình diện, Matt. Nếu cậu vô tội, họ sẽ…
- Sẽ làm gì? - Anh đáp, giọng nói sắc lạnh hơn anh muốn. - Tôi đã thử cách đó một lần rồi, bà nhớ không?
- Tôi nhớ, - Sonya McGrath nghiêng đầu. - Nhưng lúc đó cậu có vô tội không, Matt?
Anh lại nhìn cái lưới bóng rổ. Stephen cầm quả bóng trong tay. Anh ta dừng cú ném lại giữa chừng, quay lại, và đợi câu trả lời từ Matt.
- Tôi xin lỗi - Matt nói, quay lưng lại với cả hai người.
- Tôi phải đi thôi.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội