Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
ance Banner tiến lại gần cửa trước nhà Marsha Hunter. Hai cảnh sát mặc đồng phục mệt mỏi đi theo anh ta.
Kết quả của một ca tuần đêm không biến cố gì ở Livingston là mặt cả hai đều lởm chởm râu, đúng đến cái mức chênh vênh giữa cần phải cạo và cứ để yên cho hợp thời. Cả hai đều còn trẻ, gần như mới tập tễnh vào nghề. Họ bước đi lặng lẽ. Anh ta có thể nghe tiếng họ thở nặng nhọc. Hai anh chàng đều mới lên cân. Lance không hiểu nổi tại sao lại có chuyện đó, tại sao lính mới luôn luôn lên cân trong năm đầu vào nghề, nhưng anh ta khó có thể tìm được một ví dụ ngoại lệ.
Lance đang có mâu thuẫn ở đây. Anh ta có ý nghĩ thứ hai về vụ chạm mặt Matt hôm qua. Dù cho anh ta có quá khứ tội lỗi như thế nào đi nữa, dù cho con người anh ta bây giờ đã thành thế nào đi nữa, Hunter không đáng phải làm đối tượng cho trò sách nhiễu vụng về và ngớ ngẩn của Banner. Và rõ ràng nó đúng là ngớ ngẩn, chõ mũi vào chuyện riêng tư của người ta như một tên cảnh sát nhà quê cục súc trong một bộ phim hạng xoàng.
Đêm qua Matt Hunter đã chế nhạo nỗ lực có vẻ như tràn đầy tính lạc quan của Lance muốn ngăn cái ác xâm nhập quê nhà anh ta. Nhưng Matt đã nhầm. Lance không phải người ngây thơ. Anh ta hiểu rằng không có một trường năng lượng bảo vệ nào chung quanh một khu vực ngoại ô màu mỡ đang vươn dài ra cả. Đó chính là vấn đề. Anh đã làm việc cật lực để tạo dựng cuộc đời cho chính anh. Anh gặp nhưng người có cùng tư tưởng và tạo lập nên một cộng đồng tuyệt vời. Rồi anh phải đấu tranh để giữ gìn nó. Anh nhìn thấy một vấn đề tiềm tàng, anh không để cho nó trở thành một cái ung nhọt. Anh loại bỏ nó. Anh hành động trước một bước. Đó là điều anh ta đã làm với Matt Hunter.
Đó là điều những người như Lance Banner làm cho thành phố của họ. Họ là những người lính, người tiên phong, là số ít ỏi đảm nhận trách nhiệm hàng đêm để cho nhưng người khác, kể cả gia đình của Lance, được ngủ yên.
Cho nên khi những đồng nghiệp của anh ta lên tiếng về chuyện phải làm gì đó, khi vợ Lance, Wendy, bạn học của em gái Matt Hunter và luôn cho cô nàng là "Nữ hoàng chảnh" - bắt đầu kèo nèo với Lance về chuyện một tên sát nhân có án lại được dọn vào khu của họ, khi một uỷ viên hội đồng thành phố đưa ra mối lo âu nghiêm túc nhất của dân ngoại ô - "Lance, anh có nhận ra chuyện đó sẽ ảnh hưởng gì tới giá nhà đất không?" - anh ta đã hành động.
Bây giờ anh ta không chắc mình có hối hận hay không nữa.
Anh ta nghĩ đến cuộc nói chuyện với Loren Muse hôm qua. Nàng đã hỏi anh ta về Matt Hunter lúc nhô. Lance có nhìn thấy dấu hiệu rối loạn tâm thần nào ở đó không? Câu trả lời khá chắc chắn là không. Hunter luôn là một người mềm yếu. Lance nhớ lại đã thấy cậu ta bật khóc khi chụp hụt trái bóng trong trận đấu tại giải Bóng chày thiếu nhi. Cha cậu đã phải an ủi trong khi Lance kinh ngạc vì sự ẻo lả của thằng bạn. Nhưng - và đây có vẻ như điều trái ngược với nghiên cứu của Loren về các dấu hiệu sớm của vấn đề - con người thật sự có thể thay đổi. Không phải lúc nào họ cũng được quyết định từ khi lên năm hay những gì gì đó mà Loren đã nói.
Cái trái khoáy là, sự thay đổi luôn luôn, luôn luôn, xấu đi.
Khi anh tìm ra một tên tâm thần nhỏ tuổi, hắn sẽ không bao giờ chuyển hướng và trở thành hữu ích được. Không bao giờ. Nhưng anh có thể thấy cả đống người, những người tử tế được nuôi dạy với những giá trị đúng đắn, nhưng người có phẩm chất biết tôn trọng pháp luật và yêu quý người xung quanh, những người căm ghét bạo lực và muốn giữ một hướng đi thẳng tắp - anh thấy cả đống người như vậy cuối cùng hoá ra đi làm những chuyện kinh khủng.
Ai biết vì sao? Đôi khi đó chỉ là, như trường hợp của Hunter, một vấn đề về vận xui, nhưng nói lại thì mọi chuyện đều là vận, có phải không? Gia thế, di truyền, kinh nghiệm sống, điều kiện, những gì gì đó nữa - tất cả đều là chuyện may rủi. Matt Hunter đã có mặt ở sai chỗ vào sai thời điểm. Chuyện đó giờ đây không còn ăn nhằm gì nữa. Có thể thấy quá khứ trong mắt anh ta. Có thể thấy quá khứ trong cách anh ta bước đi, trong những sợi tóc bạc sớm, trong cách anh ta chớp mắt, trong nét căng thẳng của nụ cười.
Điều xấu bám theo một số người. Nó đeo dính họ và không bao giờ buông ra.
Và nghe thì thật đơn giản, anh không muốn những người đó ở quanh anh.
Lance gõ cửa nhà Marsha Hunter. Hai tay cớm đồng phục đứng sau anh ta thành đội hình tam giác. Mặt trời đã bắt đầu lên. Họ lắng tai chờ tiếng động.
- Không có gì cả.
Anh ta nhìn thấy cái chuông cửa. Marsha Hunter có hai đứa con nhỏ, anh ta biết. Nếu Matt không có đây, anh ta sẽ áy náy vô cùng vì đã đánh thức bọn trẻ, nhưng không thể không làm. Anh ta bấm nút và nghe thấy tiếng chuông kêu vang. Vẫn không có gì.
Chỉ làm hú hoạ, Lance thử mở cửa, hy vọng nó không bị khoá. Không ăn thua.
Tay cảnh sát đứng bên phải Lance đổi chân.
- Hay đá tung cửa ra?
- Chưa được. Chúng ta còn chưa biết hắn có đây hay không.
Anh ta bấm chuông lần nữa, giữ ngón tay ấn vào nút cho đến khi nó phải reo thêm hồi thứ ba.
Anh chàng cảnh sát kia hỏi:
- Thưa thám tử?
- Đợi vài giây nữa, - Lance đáp.
Hệt như được ra hiệu, đèn hành lang bật sáng. Lance cố nhìn qua cửa kính đục, nhưng tầm nhìn bị ngăn cản quá mức. Anh ta ép mặt vào sát kính cố nhận ra xem có bóng dáng chuyển động nào không.
- Ai đấy?
Giọng đàn bà do dự, trong tình huống này thì cũng dễ hiểu thôi.
- Thám tử Lance Banner, cảnh sát Livingston. Xin bà vui lòng mở cửa.
- Ai?
- Thám tử Lance Banner, cảnh sát Livingston. Vui lòng mở cửa.
- Đợi một phút.
Họ đợi. Lance tiếp tục nhòm qua cửa kính. Bây giờ anh ta đã có thể thấy một hình bóng lòe nhòe đang đi xuống cầu thang. Chắc là Marsha Hunter, anh ta phỏng đoán. Bước chân cũng ngập ngừng như giọng nói của nàng.
Anh ta nghe tiếng kéo then của, tiếng xích leng keng rồi cánh cửa mở ra.
Marsha Hunter mặc một chiếc áo ngủ cột chặt quanh hông. Chiếc áo làm bằng vải bông đã cũ. Nhìn giống như áo của đàn ông. Trong đầu Lance thoáng qua ý nghĩ không biết có phải áo của người chồng quá cố. Tóc nàng rối tung.
Mặt nàng không trang điểm gì, dĩ nhiên, và mặc dù từ trước đến nay Lance vẫn cho nàng là hấp dẫn, nàng quả là cần tô vẽ một chút.
Nàng nhìn Lance, rồi nhìn sang hai tay cảnh sát đứng hai bên, rồi lại nhìn Lance.
- Các ông muốn gì vào giờ này?
- Chúng tôi đang tìm Matt Hunter.
Mắt nàng nheo lại.
- Tôi biết ông.
Lance không nói gì.
- Năm ngoái ông đã huấn luyện đội bóng đá của con trai tôi. Ông cũng có đứa con trai bằng tuổi Paul.
- Đúng, thưa quý bà.
- Không phải quý bà. - Giọng nàng sắc bén. - Tên tôi là Marsha Hunter.
- Vâng, tôi biết.
- Chúng tôi là hàng xóm của ông, còn ai không biết.
Marsha lại nhìn hai cảnh sát mặc đồng phục trước khi quay trở lại với Lance.
- Ông biết tôi ở đây một mình với hai đứa nhỏ, vậy mà ông đập chúng tôi dậy như lính SS vậy?
- Chúng tôi thật sự cần nói chuyện với Matt Hunter.
- Mẹ ơi!
Lance nhận ra thằng bé đang đi xuống cầu thang.
Marsha trao cho Lance một cái nhìn hằn học trước khi quay lại con nàng:
- Lên giường đi, Ethan!
- Nhưng mà, mẹ…
- Mẹ lên ngay bây giờ. Quay vào giường đi. - Nàng quay lại Lance. - Tôi lấy làm lạ là ông lại không biết.
- Không biết điều gì?
- Matt không sống ở đây, - nàng nói, chú ấy ở Irvington.
- Xe anh ta đang đậu trên lối nhà bà.
- Vậy thì sao?
- Vậy thì anh ta có ở đây không?
- Có chuyện gì thế?
Một người phụ nữ khác hiện ra ở đầu cầu thang.
- Cô là ai? - Lance hỏi.
- Tôi là Olivia Hunter.
- Olivia Hunter nghĩa là bà Matt Hunter?
- Xin lỗi?
Marsha quay lại nhìn em dâu.
- Ông ấy vừa hỏi tại sao xe cô lại đậu trên lối nhà tôi?
- Vào giờ này? - Olivia Hunter nói - Tại sao ông lại muốn biết chuyện đó?
- Họ đang đi tìm Matt.
Lance Banner hỏi:
- Bà có biết ông nhà đang ở đâu không, bà Hunter?
Olivia Hunter bước xuống bậc thang. Bước chân của nàng quá thận trọng. Có lẽ đó là lời cảnh báo. Hay có lẽ là do bộ quần áo. Rốt cuộc thì nàng đang mặc quần áo thường. Quần jean và áo dài tay. Không phải đồ ngủ. Vào giờ này.
Cái đó không hợp lý chút nào.
Khi Lance liếc nhìn Marsha Hunter, anh ta thấy ngay. Một biểu hiện trên mặt nàng. Khỉ thật, sao anh ta có thể ngu đến thế? Bật đèn lên, đi xuống cầu thang, những bước chân thật chậm ngay lúc này tất cả đều mất quá nhiều thời gian.
Anh ta quay lại hai tay cảnh sát mặc đồng phục.
- Kiểm tra phía sau. Nhanh lên.
- Khoan đã! - Olivia kêu quá to - Các ông ra sân sau làm gì?
Hai tay cảnh sát bắt đầu chạy - một về bên phải, một về bên trái. Lance nhìn Marsha. Nàng nhìn lại anh ta vẻ thách thức.
Ngay lúc đó họ nghe một tiếng phụ nữ hét lên.
o O o
- Chuyện gì đang xảy ra thế? - Olivia hỏi.
- Đó là Giữa Đời. - Matt nói. - Charles Talley và Max Darrow đều chết hết rồi.
- Ôi Chúa ơi.
- Và nếu anh không lầm, - anh nói tiếp, ra dấu về hướng cửa sổ, - Mấy người kia tới để bắt anh vì tội giết họ.
Olivia nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó.
- Vậy giờ anh định làm gì?
- Anh phải rời khỏi đây.
- Anh muốn nói, chúng ta phải rời khỏi đây.
- Không.
- Em sẽ đi với anh, Matt.
- Em không phải người họ muốn. Họ không nắm được gì về em cả. Tệ lắm thì họ nghĩ em lừa dối chồng thôi. Em cứ từ chối không trả lời gì hết. Họ không thể giữ em được.
- Vậy là anh cứ trốn đi thế thôi?
- Anh không còn lựa chọn nào khác.
- Anh sẽ đi đâu?
- Anh sẽ nghĩ sau. Nhưng chúng ta không thể liên lạc với nhau. Họ sẽ theo dõi nhà mình, nghe lén điện thoại.
- Chúng ta cần một kế hoạch, Matt ạ.
- Thôi thế này vậy, - anh nói - Chúng ta sẽ gặp nhau ở Reno.
- Sao cơ?
- Ngày mai, lúc nửa đêm. Tại địa chỉ em nói - 488 đường Center Lane.
- Anh vẫn nghĩ có khả năng con em…
- Anh không nghĩ thế! - Matt đáp - Nhưng anh cũng không tin Darrow và Talley làm chuyện này một mình.
Olivia ngần ngại.
- Gì nữa?
- Làm sao anh đi ngang qua đất nước này nhanh như vậy được?
- Anh không biết. Nếu anh không đi được, chúng ta sẽ tìm ra cách khác sau. Được rồi, đây không phải một kế hoạch cao siêu gì, nhưng chúng ta không còn thời gian nghĩ ra cái nào tốt hơn.
Olivia bước tới một bước. Anh lại cảm thấy nó trong ngực mình, cái co bóp nhẹ nhàng đó. Nàng chưa khi nào nhìn đẹp hơn hay dễ bị tổn thương hơn lúc này.
- Chúng ta có thời gian để anh nói anh vẫn yêu em không?
- Anh yêu em. Hơn bao giờ hết.
- Chỉ như vậy thôi?
- Chỉ như vậy thôi.
- Kể cả sau khi…
- Kê cả sau khi.
Nàng lắc đầu.
- Anh quá tốt với em.
- Phải, anh là một chàng hoàng tử.
Olivia bật cười trong những tiếng nức nở. Anh quàng tay ôm nàng.
- Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, nhưng bây giờ phải tìm ra con gái em đã.
Một điều nàng đã nói - rằng cuộc đời này đáng vì nó mà đấu tranh. Nó rung động trong lòng anh còn hơn là những lời tiết lộ của nàng. Anh sẽ đấu tranh. Anh sẽ đấu tranh cho cả hai người.
Olivia gật đầu, gạt nước mắt.
- Đây. Em còn hai mươi đô la trong túi.
Anh cầm tiền. Họ đánh liều liếc ra ngoài cửa sổ.
Lance Banner đang tiến tới cửa trước, có hai tay cớm hộ tống. Olivia bước tới chặn phía trước anh như muốn đỡ một viên đạn.
- Anh lẻn ra phía sau đi - Olivia nói - Em sẽ đánh thức Marsha, cho chị ấy biết chuyện đang xảy ra. Bọn em sẽ cố chặn họ lại.
- Anh yêu em! - anh nói.
Nàng nở một nụ cười khó khăn với anh:
- Em rất mừng khi nghe anh nói vậy. - Họ hôn nhau say đắm và vội vàng. - Đừng để chuyện gì xảy ra cho anh.
- Không đâu.
Anh xuống nhà và ra cửa sau. Olivia đã vào phòng của Marsha rồi. Lôi kéo Marsha vào chuyện này thật không phải nhưng họ còn lựa chọn nào khác nữa? Từ trong bếp, anh thấy một chiếc xe cảnh sát nữa dừng trước cửa.
Có tiếng gõ cửa.
- Không còn thời gian nữa. Nơi đây không xa khu dự trữ nước của East Orange, vốn là một khu rừng. Hồi còn nhỏ Matt đã đi xuyên qua khu đó không biết bao nhiêu lần.
Một khi đã lọt được vào đó thì rất khó tìm được anh. Anh sẽ có cách đi tới đường Short Hills và từ đấy, Ờ, chỉ nói được là anh sẽ cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Anh biết mình phải đi đâu.
Tay anh đã chạm vào nắm đấm cửa. Matt nghe Lance Banner nhấn chuông. Anh vặn tay nắm và đẩy cửa ra.
Có người đã đứng sẵn ở đó, trên ngưỡng cửa. Matt giật bắn người.
- Matt?
Đó là Kyra.
- Matt, chú đang…
Anh ra hiệu cho cô gái im lặng và vẫy cô vào trong.
- Chuyện gì vậy? - Kyra thì thào.
- Cháu thức làm gì sớm thế?
- Cháu… - Cô gái nhún vai. - Cháu thấy xe cảnh sát. Có chuyện gì vậy?
- Chuyện dài lắm.
Điều tra viên tới đây hồi sáng. Cô ta hỏi cháu về chú.
- Chú biết.
Hai người nghe tiếng Marsha hét lên:
- Chờ một phút.
Mắt Kyra mở to:
- Chú đang định chạy trốn à?
- Chuyện dài lắm.
Mắt cô gái chạm vào mắt anh. Anh tự hỏi Kyra định làm gì. Anh không muốn lôi cô vào cuộc. Nếu cô kêu lên, anh cũng thông cảm được. Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cô không có vai trò gì trong chuyện này, không có lý do để tin anh.
- Đi đi! - Kyra thì thào.
Anh không đợi hay cám ơn. Anh bước thẳng ra ngoài.
Kyra đi theo, rẽ qua hướng khác để về phòng cô bên trên nhà để xe. Matt nhìn thấy chiếc đu anh đã cùng Bernie dựng lên tưởng như từ kiếp trước. Hôm họ lắp ráp nó, trời nóng đến kỳ cục. Cả hai đều cởi áo ra. Marsha đợi sẵn ở cửa cùng với mấy chai bia. Bernie muốn mắc thêm mấy cái dây để trượt trên không, nhưng Marsha đã gạt đi, nói rằng, mà theo Matt thấy thì rất hợp lý, trò chơi này rất nguy hiểm.
Những điều ta nhớ lại.
Mảnh sân quá trống trải, không cây cối, không bụi rậm, không đá. Bernie đã phát quang rất nhiều bụi cây, dự định sẽ đào một hồ bơi - thêm một giấc mơ, dù là nhỏ, đã chết theo anh. Có mấy cái bệ màu trắng đặt theo hình kim cương như trong bóng chày, và hai cầu gôn bóng đá nhỏ.
Anh băng qua sân. Kyra đã vào trong nhà để xe.
Matt nghe tiếng náo động.
"Đợi đã!" Giọng Olivia. Nàng cố ý hét lên để anh nghe thấy "Các ông ra sân sau làm gì vậy?"
Không còn thời gian để trù trừ nữa. Anh đang đứng giữa chỗ trống. Xông thẳng ra à? Không có nhiều lựa chọn.
Anh chạy vào sân nhà hàng xóm. Matt tránh các bồn hoa, một mối bận tâm kỳ lạ vào một thời điểm như thế này, nhưng dù sao đi nữa thì anh vẫn làm. Anh liều mạng liếc nhìn lại phía sau.
Một cảnh sát đã quẹo vào sân sau.
Mẹ kiếp.
Anh chưa bị phát hiện. Vẫn chưa. Anh tìm một chỗ trốn. Người hàng xóm có một cái kho nhỏ để dụng cụ. Matt nhảy ra phía sau nó. Anh dựa lưng vào nó, như trong các bộ phim. Một hành động vô nghĩa. Anh sờ vào cạp quần.
Khẩu súng vẫn còn đó.
Matt lại liều nhòm ra ngoài.
Tay cảnh sát đang nhìn chằm chằm về phía anh.
Hay ít nhất thì có vẻ là như vậy. Matt thụt vào thật nhanh. Tay cớm có thấy anh không? Khó mà nói được. Anh đợi nghe tiếng ai đó la to: "Này, hắn ở đằng kia, ngay sân bên cạnh đằng sau cái nhà kho!"
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh muốn nhìn ra thêm lần nữa.
Anh không thể liều được.
Anh đứng yên và chờ đợi.
Rồi anh nghe một giọng nói - một tay cớm khác, chắc thế.
- Sam, cậu có thấy cái…
Tiếng nói cắt ngang như một chiếc đài bị tắt.
Matt nín thở. Anh căng tai nghe ngóng. Tiếng bước chân? Có phải anh đang nghe tiếng bước chân? Anh không nói chắc được. Anh cân nhắc không biết có nên thò ra lén nhìn thêm một lần nữa không. Nếu họ đang đi về phía này, chuyện đó có thể có hại gì? Đằng nào thì cũng bị tóm.
Quanh đây thật yên lặng.
Nếu bọn cảnh sát đang ráo riết lùng sục anh, họ đã phải lên tiếng gọi nhau. Khi họ im lặng, im lặng như thế này, chỉ có một lời giải thích.
Anh đã bị phát hiện. Họ đang lẻn lại gần anh.
Matt lắng nghe lần nữa.
Có tiếng lách cách. Như tiếng cái gì đó đeo trên thắt lưng một cảnh sát viên.
- Không còn nghi ngờ gì hết - họ đang tới chỗ anh. Tim anh đập mạnh hơn. Anh có thể cảm thấy nó đang nện vào lồng ngực. Bị bắt. Một lần nữa. Anh hình dung những chuyện đang tới: bị túm lấy một cách thô bạo, chiếc còng, ghế sau xe cảnh sát…
Nhà tù.
Nỗi sợ hãi túm chặt lấy anh. Họ đang tới. Họ sẽ bắt anh đi và ném anh quay lại cái hố đó. Họ sẽ không bao giờ nghe anh nói. Họ sẽ nhốt anh lại. Anh là một kẻ từng ở tù.
Thêm một người nữa đã chết sau vụ ẩu đả với Matt Hunter.
Quên hết những chuyện khác đi. Cái đó mới là cú dứt điểm.
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra cho Olivia nếu anh bị bắt?
Anh không thể giải thích sự thật, kể cả nếu anh muốn chăng nữa, vì như vậy nàng sẽ phải đi tù. Và nếu có chuyện gì làm anh kinh sợ hơn chuyện tù tội của chính mình…
Matt không rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng khẩu Mauser M2 đã nằm trong tay anh.
Bình tĩnh, anh tự nhủ. Mình không bắn giết ai hết.
Nhưng anh vẫn có thể đe doạ, phải không? Ngoại trừ là có đến mấy người cảnh sát ở đây, ít nhất bốn hay năm người, có thể còn đang đến thêm nữa. Họ cũng sẽ rút súng ra. Rồi sao nữa? Paul và Ethan đã thức dậy chưa?
Anh lách ra đằng sau nhà kho. Anh đánh liều nhòm ra.
Hai tay cớm chỉ cách anh chưa đầy sáu feet.
Anh đã bị phát hiện. Không còn cách nào tránh né được Họ đang tiến về phía anh.
- Không còn đường trốn.
Matt nắm chặt khẩu súng và chuẩn bị lao ra thì ánh mắt anh khựng lại ở một điểm bên sân sau nhà Marsha.
Đó là Kyra.
Chắc hẳn cô gái đã quan sát suốt thời gian ấy. Cô đứng ngay gần cửa nhà để xe. Mắt họ chạm nhau. Matt thấy cái gì giống như một nụ cười thoáng qua trên môi cô.
Anh suýt nữa đã lắc đầu "không" nhưng anh không làm.
Kyra hét lên.
Tiếng hét phá tan không khí và rung lên trong tai mọi người. Hai tay cảnh sát quay sang hướng cô - và xoay lưng về phía anh. Cô lại hét lên. Hai tay cảnh sát lao về hướng đó.
- Chuyện gì thế? - Một tay quát to.
Matt không trù trừ. Anh lợi dụng sự đánh lạc hướng của Kyra và băng theo hướng đối diện, về phía khu rừng.
Cô gái lại hét lên. Matt không một lần nhìn lại cho đến khi anh đã khuất sâu trong hàng cây.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội