Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ả Matt lẫn Olivia đều không cử động. Câu chuyện đã làm nàng kiệt quệ. Anh có thể thấy điều đó. Anh gần như đã nhích lại gần nàng, nhưng nàng đã đưa tay lên.
- Có lần em thấy một bức ảnh cũ của Emma Lemay, - Olivia bắt đầu. - Bà nhìn thật đẹp. Bà còn thông minh nữa. Nếu có người nào đủ bản lĩnh để thoát ra khỏi cuộc sống đó thì chỉ có thể là bà. Nhưng anh thấy đấy, chẳng ai thoát cả. Em mới mười tám, Matt, và em đã thấy đời mình như đã tàn rồi. Vậy là chúng em ở đó, em thì nôn ọe, Emma tay vẫn cầm súng. Bà nhìn xuống xác Clyde khá lâu và đợi cho em lấy hơi lại. Cũng mất tới vài phút. Rồi bà quay sang em, mắt ráo hoảnh, và nói: "chúng ta phải giấu xác hắn đi". Em nhớ là mình đã lắc đầu. Em bảo bà em không muốn dính líu vào việc này. Bà không tức giận hay cao giọng. Thật là kỳ lạ. Nhìn bà lúc ấy rất… thanh thản.
Matt nói:
- Bà ta vừa giết kẻ đã hành hạ mình.
- Chắc chắn đó cũng là một phần.
- Nhưng…?
- Nó gần như là bà đã đợi giây phút này từ lâu. Bà biết một ngày nào đó nó sẽ xảy ra. Em nói bọn em nên gọi cảnh sát. Emma lắc đầu, bình tĩnh, tự chủ. Khẩu súng vẫn ở trong tay bà. Bà đã không chĩa nó vào em. "Chúng ta có thể kể lại sự thật"- em nói - "Nói đây chỉ là tự vệ. Chúng ta cho họ coi vết bầm trên cổ em. Mẹ kiếp, chúng ta chỉ cho họ coi Cassandra nữa".
Matt cựa quậy trên chỗ ngồi của mình. Olivia nhìn thấy và mỉm cười.
- Em biết - nàng nói - em không quên cái chuyện khôi hài đó đâu. Tự vệ. Cũng giống như anh đã biện hộ. Chắc là chúng ta đã cùng đứng trước một ngã ba đường. Có lẽ anh không có lựa chọn nào khác, vì có bao nhiêu người xung quanh. Nhưng giả dụ anh có, thì anh cũng đến từ một thế giới khác. Anh tin ở cảnh sát. Anh nghĩ là sự thật sẽ thắng. Nhưng chúng em biết rõ hơn. Emma đã bắn Clyde ba lần, một từ sau lưng, hai vào mặt. Không ai tin cái chuyện tự vệ đâu. Và nếu họ tin chăng nữa, Clyde kiếm rất nhiều tiền cho tên anh họ xã hội đen của hắn. Hắn sẽ không khi nào để bọn em sống.
- Vậy em đã làm gì?
- Em cũng rối trí lắm. Nhưng Emma tiếp tục giải thích tình trạng nguy hiểm của chúng em. Chúng em không có lựa chọn. Và khi đó bà đưa ra lập luận hay nhất của bà. Emma nói: "Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp thì sao?"
- Cái gì tốt đẹp? - Matt hỏi.
- Nếu cảnh sát tin chúng em và gã anh họ của Clyde để chúng em yên?
Nàng ngừng lại, mỉm cười.
- Anh không hiểu. - Matt đáp.
- Khi đó chúng em sẽ đi về đâu? Emma và em. Chúng em sẽ về đâu nếu mọi chuyện đều tốt đẹp?
Matt đã hiểu ra.
- Hai người sẽ vẫn ở lại chỗ đó.
- Đúng. Đây là cơ hội cho chúng em, Matt ạ. Clyde có một trăm ngàn đô la giấu trong nhà. Emma nói tụi em hãy lấy số tiền đó. Chúng em hãy chia nhau và bỏ trốn, bắt đầu lại từ đầu. Emma đã có sẵn đích đến trong đầu. Bà đã tính chuyện bỏ đi nhiều năm rồi, nhưng không khi nào có đủ can đảm. Em cũng không. Không ai trong bọn em có cả.
- Nhưng giờ thì em phải làm thôi.
Olivia gật đầu.
- Bà nói rằng nếu tụi em giấu xác Clyde, họ sẽ cho là hai người bọn họ bỏ trốn cùng nhau. Người ta sẽ đi tìm một cặp nam nữ. Hoặc họ sẽ nghĩ hai người đã bị giết và chôn chung với nhau. Nhưng bà cần em giúp. Em hỏi: "Còn em thì sao? Bạn bè của Clyde biết mặt em. Chúng sẽ lùng ra em thôi. Và chúng ta giải thích cái chết của Cassandra thế nào?". Nhưng Emma đã lo liệu việc ấy. Bà nói: "Đưa cái ví của em cho ta". Em móc trong túi quần ra đưa cho bà. Bà lấy càn cước của em - hồi đó, Nevada chưa bắt phải có ảnh trên căn cước - và nhét vào trong túi Cassandra. Khi nào Kimmy trở về? - Bà hỏi em. Ba ngày nữa, em cho biết. Còn nhiều thời gian, bà nói.
Rồi bà nói: "Hãy nghe lời ta đây. Cả em lẫn Cassandra đều không có gia đình. Mẹ Cassandra đuổi cô ta khỏi nhà nhiều năm trước. Họ không còn liên hệ với nhau nữa. Em nói: "Em không hiểu!". "Ta đã nghĩ đến chuyện này nhiều năm rồi - Emma nói. - Mỗi lần hắn đánh ta; mỗi lần hắn bóp cổ ta đến khi ngất đi; mỗi lần hắn xin lỗi và hứa là chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa, rồi nói là hắn yêu ta. Mỗi lần hắn bảo ta hắn sẽ truy lùng để giết ta nếu có khi nào ta dám bỏ đi. Nếu… nếu ta giết Clyde và chôn xác hắn, lấy tiền rồi trốn đến một nơi ta biết là an toàn, thì sao? Nếu ta chuộc bớt lại lỗi lầm vì những chuyện đã làm với các em, thì sao? Em cũng có những mộng tưởng như vậy chứ. Candi? Về chuyện bỏ trốn?
Matt nói:
- Và đúng là em có thật.
Olivia giơ ngón tay trỏ:
- Với một điểm khác biệt. Em đã nói là em cảm thấy cuộc đởi em như đã tàn rồi. Em vùi đầu vào sách vở. Em cố gắng lạc quan. Em tưởng tượng cái gì đó khác hơn. Bởi vì em đã có cái gì, đó để bám víu vào.
- Em không muốn vẽ ra quá nhiều từ cái đêm ấy ở Vegas. Nhưng em đã nghĩ đến nó, Matt, em nghĩ về cảm giác anh đã mang đến cho em. Em nghĩ đến cái thế giới anh đã sống.
- Em nhớ hết những gì anh kể - về gia đình anh, về nơi anh lớn lên, về bạn bè và trường học của anh. Điều mà anh không biết, mà anh vẫn chưa hiểu được, đó là anh đã mô tả một thế giới em không cho phép mình tưởng tượng ra.
Matt không nói gì.
- Sau khi anh đi khỏi đêm ấy, em không thể nói được bao nhiêu lần em đã nghĩ tới chuyện thử đi tìm anh.
- Tại sao em không đi?
Nàng lắc đầu.
- Lẽ ra anh phải là người hiểu rõ nhất về sự trói buộc của hoàn cảnh chú.
Anh gật đầu, không dám trả lời.
- Lúc đó thì đã không còn nghĩa lý gì nữa. - Olivia nói. - Quá muộn cho nhưng thứ đó rồi. Hoàn cảnh có trói buộc đến đâu thì bọn em vẫn phải hành động. Thế là bọn em lập một kế hoạch. Thật ra nó rất đơn giản. Trước tiên, bọn em quấn xác Clyde vào trong một cái chăn rồi tống vào đằng sau xe. Bọn em khoá cửa trại tù lại. Emma biết một chỗ. Clyde đã phi tang ít nhất hai cái xác ở đó, bà nói. Ở tít trong sa mạc. Bọn em chôn xác hắn trong một nấm mộ nông choẹt, xa tận cùng cái nơi không có bóng người đó. Rồi Emma gọi cho hộp đêm. Bà đảm bảo là tất cả bọn con gái phải làm thêm giờ, vì vậy không ai có thể về trại tù được.
Bọn em tạt qua chỗ bà để tắm rửa. Em đứng dưới vòi nước ấm và nghĩ ngợi, em không biết nữa, nghĩ rằng cảm giác này thật lạ lùng, xối nước rửa hết máu, hệt như chuyện lấy ra từ kịch Macbeth.
Một nụ cười yếu ớt thoảng qua mặt nàng.
- Nhưng nó đâu phải như vậy? - Matt hỏi.
Olivia lắc đầu chậm rãi.
- Em vừa chôn một người trong sa mạc. Đêm đến chó rừng sẽ đào hắn lên và đánh chén với nhau. Tha xương hắn đi hết. Emma nói với em như vậy. Mà em cũng chẳng quan tâm.
Nàng nhìn anh như thách thức anh phản đối nàng.
- Xong rồi em làm gì?
- Anh không đoán được à?
- Em cứ kể đi.
- Em… ý em là, Candace Potter không là gì cả. Thậm chí không có ai để thông báo về cái chết quá sớm của cô ta. Emma với tư cách là chủ và gần như là người giám hộ gọi cho cảnh sát. Bà nói rằng một trong nhưng cô gái của bà đã bị giết. Cảnh sát đến. Emma cho họ xem xác Cassandra.
Căn cước vẫn còn nằm trong túi cô ta. Emma nhận diện cái xác và xác nhận đó chính là một trong các cô gái, Candace - Candi Cane - Potter. Không có thân nhân; không ai thắc mắc chuyện đó. Thắc mắc vì lẽ gì? Tại sao người ta phải bịa ra chuyện như vậy? Emma và em chia đôi số tiền. Em được hơn năm mươi ngàn. Anh có tưởng tượng nổi không? Tất cả bọn con gái ở hộp đêm đều có sẵn căn cước giả rồi, cho nên làm một cái nữa với em không thành vấn đề.
- Rồi em bỏ đi?
- Phải.
- Còn Cassandra thì sao?
- Cô ta làm sao?
- Không ai thắc mắc chuyện gì xảy ra cho cô ta à?
- Có cả triệu cô gái đến rồi đi. Emma nói với mọi người cô ta đã bỏ việc - phát hoảng vì vụ giết người. Hai cô khác cũng sợ và bỏ đi luôn.
Matt lắc đầu, cố gắng tập trung đầu óc.
- Khi anh gặp em lần đầu, em xưng tên là Olivia Murray.
- Đúng.
- Em quay lại cái tên đó?
- Đó là lần duy nhất em sử dụng nó. Với anh đêm đó.
- Anh đã đọc "Nếp gấp thòi gian" chưa?
- Có. Từ lớp năm, anh nghĩ thế.
- Khi em còn nhỏ, đó là cuốn sách em thích nhất. Nhân vật chính có tên là Meg Murray. Đó là vì sao em lấy cái họ đó - Còn Olivia?
Nàng nhún vai.
- Nghe nó hoàn toàn ngược lại với Candi.
- Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?
- Emma và em giao ước với nhau. Bọn em sẽ không bao giờ cho ai khác biết sự thật - dù bất cứ chuyện gì xảy ra vì nếu một người nói ra, người kia có thể sẽ chết. Vậy là bọn em thề. Em muốn anh hiểu rằng đối với em lời thề đó thiêng liêng như thế nào.
Matt không biết phải nói gì.
- Rồi em chuyển tới Virginia?
- Phải.
- Tại sao?
- Vì đó là nơi Olivia Murray sống. Nó cách xa cả Vegas lẫn Idaho. Em tạo ra một câu chuyện giả về lai lịch mình.
- Em đi học tại trường Đại học Virginia. Dĩ nhiên em không nhập học chính thức, nhưng khi đó an ninh vẫn còn lỏng lẻo Em ngồi trong lớp học, loanh quanh ở thư viện và căng tin. Em gặp người này người nọ. Họ cho rằng em là một sinh viên. Vài năm sau, em giả vờ tốt nghiệp. Rồi em xin được công việc. Em không bao giờ nhìn lại và nghĩ đến Candi. Candace Potter đã chết rồi.
- Rồi sao nữa, anh tìm đến?
- Cũng gần như vậy, phải. Bấy giờ em là một đứa trẻ sợ sệt. Em vừa bỏ chạy thật xa và cố gắng tạo ra một cuộc đời mới. Một cuộc đời thật sự. Sự thật là, em không có hứng thú gặp người đàn ông nào. Anh là người thuê DataBetter, nhớ không?
Matt gật đầu.
- Anh nhớ.
- Em đã có quá đủ với chuyện đó rồi. Nhưng rồi em gặp lại anh và… Em không biết nữa. Có lẽ em muốn sống lại cái đêm mình gặp nhau. Trở lại một giấc mơ khờ khạo. Anh cười khẩy vào ý định sống ở đây, Matt. Anh không biết là nơi này, cái thành phố này, chính là thế giới tốt đẹp nhất có thể có.
- Đó là lý do em muốn dọn về khu này?
- Với anh, - nàng nói, đôi mắt khẩn khoản. - Anh không thấy à? Em không bao giờ tin cái trò bạn đời. Anh biết em đã thấy những gì, và… nhưng có lẽ, em không biết, có lẽ những vết thương cũng có ích cho chúng ta. Có lẽ sự khổ đau đã cho chúng ta sự tiếp nhận tốt hơn. Anh biết đấu tranh vì những cái mà người khác thụ hưởng như chuyện dĩ nhiên. Anh yêu em, Matt. Anh không bao giờ thật lòng tin là em đi ngoại tình. Đó là lý do anh cứ đào sâu tìm chứng cớ vì mặc cho những chuyện em vừa nói với anh, chỉ có anh mới biết được em. Anh là người duy nhất. Vâng, em muốn dọn về đây và tạo lập một gia đình với anh. Đó là tất cả những gì em muốn.
Matt mở miệng, nhưng không lời nào thoát ra được.
- Không sao đâu! - nàng nói với nụ cười thoáng qua. - Phải nghe từng ấy quả là quá nhiều.
- Không phải vậy. Chỉ vì… - Anh không diễn tả nổi. Các cảm giác vẫn còn xáo trộn với nhau. Anh cần phải đợi chúng lắng xuống. - Vậy đã có chuyện gì không đúng? - Anh hỏi. - Sau bao nhiêu năm đó, làm sao chúng lại tìm ra em?
- Chúng không tìm ra em - nàng nói - Chính em tới tìm chúng.
Matt định hỏi tiếp thì một ánh đèn xe hiện ra, lướt ngang trên bức tường. Nó đi chậm lại hơi quá lâu. Matt giơ tay ra hiệu cho nàng tạm im lặng. Hai người cùng lắng nghe. Tiếng động cơ để không nghe yếu ớt, nhưng rõ ràng là cô không nhầm lẫn được.
Mắt họ gặp nhau. Matt lại gần cửa sổ và nhòm ra ngoài.
Chiếc xe đậu ở bên kia đường. Đèn xe đã tắt. Vài giây sau, máy xe cũng vậy. Matt nhận ra chiếc xe ngay lập tức.
Anh mới ngồi trên chiếc xe đó vài tiếng trước.
Đó là xe của Lance Banner.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội