Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ôi chưa buộc tội cô gì hết - Loren đáp.
Cingle khoanh tay.
- Đừng chơi trò ngôn ngữ làm gì, được không? Tôi đã yêu cầu có luật sư.
Cuộc phỏng vấn chấm dứt. Chung cuộc. El fin.
- Nếu cô nói vậy.
- Tôi nói vậy đấy. Làm ơn cho tôi một chiếc điện thoại!
- Cô chỉ được quyền gọi một luật sư thôi.
- Đó chính là người tôi định gọi.
Loren suy nghĩ. Nàng không muốn Cingle đánh động Hunter.
- Cô không phiền nếu tôi bấm số giùm cô chứ?
- Cứ tuỳ ý cô, - Cingle đáp, - Tuy nhiên tôi cũng cần một cuốn niên giám điện thoại nữa.
- Cô không thuộc nằm lòng số điện thoại luật sư của mình à?
- Không, xin lỗi nhé.
Mất thêm năm phút nữa. Loren bấm số và đưa điện thoại cho Cingle. Lúc nào nàng cũng có thể kiểm tra danh sách cuộc gọi sau này, để đảm bảo cô ta không lén gọi thêm chỗ nào khác. Nàng tắt micro và đi vào phòng theo dõi.
Cingle, rất khôn ngoan về chuyện máy quay phim, quay lưng lại ống kính, phòng trường hợp ai đó có thể đọc môi.
Loren bắt đầu làm việc với chiếc điện thoại. Đầu tiên nàng thử gọi tay cảnh sát gác trước cửa nhà Hunter ở Irvington. Anh ta cho biết Matt và Olivia Hunter vẫn chưa về Loren biết ngay đây không phải tin tốt. Nàng huy động ngay một cuộc lùng tìm lặng lẽ, vì nàng không muốn đánh động quá nhiều.
Nàng cần có một trát toà để lấy báo cáo tài khoản thẻ tín dụng của cả Matt lẫn Olivia Hunter - đưa qua hệ thống công ty TRW. Nếu họ đang bỏ trốn, họ sẽ phải rút tiền từ máy ATM hoặc trình nó ra ở nhà trọ - đại loại thế.
Từ phòng theo dõi, Loren thấy Cingle đã gọi điện thoại xong. Cingle giơ điện thoại sát vào máy quay phim và ra dấu để ai đó mở âm thanh lên. Loren làm theo.
- Chuyện gì thế?
Cingle đáp:
- Luật sư của tôi đang trên đường đến đây.
- Vậy cứ ngồi yên.
Loren tắt điện đàm. Nàng ngả người ra sau. Cơn mệt mỏi bắt đầu ùa tới. Nàng đang bị dồn đến chân tường. Nàng cần chợp mắt một chút, nếu không đầu nàng sẽ phát điên mất. Luật sư của Cingle sẽ không tới đây trước nửa tiếng đồng hồ. Nàng khoanh tay, gác hai chân lên bàn, rồi nhắm mắt lại, hy vọng chợp mắt được vài phút, cho đến khi tay luật sư xuất hiện.
Điện thoại di động của nàng đổ chuông. Nàng giật mình áp nó lên tai.
Đó là Ed Steinberg.
- Chào.
- Chào.
- A thám tử tư kia chịu nói chưa?
- Chưa. Cô ta còn đợi luật sư.
- Vậy để cho cô ta đợi. Để cả hai cùng đợi.
- Sao vậy, có chuyện gì à?
- Đám liên bang, Loren.
- Bọn họ làm sao?
- Chúng ta sẽ gặp họ trong vòng một tiếng nữa.
- Ai?
Joan Thurston.
Câu nói làm nàng phải thả chân xuống sàn:
- Chính là công tố viên liên bang?
- Bădng xương bằng thịt. Và một tay có tiếng tăm nào đó vốn là đặc vụ phụ trách Nevada. Chúng ta sẽ gặp họ ở văn phòng của Thurston để bàn về bà sơ già của cô.
Loren xem đồng hồ.
- Bây giờ là bốn giờ sáng.
- Cám ơn cô, bậc thầy về nhưng chuyện rõ ràng.
- Không, ý tôi là, tôi ngạc nhiên thấy ông lại gọi cho công tố viên liên bang sớm như vậy.
- Không cần đến tôi, - Steinbeck đáp. - Bà ta gọi cho tôi đấy.
o O o
Khi Ed Steinberg tới nơi, ông ta nhìn Loren và lắc đầu. Tóc nàng bù xù vì ẩm ướt. Mồ hôi đã khô, nhưng nhìn nàng vẫn thật luộm thuộm.
- Trông cô giống như một thứ tôi có lần bỏ quên tận dưới đáy tủ thay quần áo trong phòng tập thể dục của tôi. - Steinberg nói.
- Ông thật biết nịnh đầm, cám ơn lắm.
Ông ta đưa cả hai tay ra hiệu cho nàng:
- Cô không thể… - tôi không biết nữa - làm gì đó cho cái mái tóc của cô à?
- Sao vậy, bây giờ chỗ này thành câu lạc bộ kết bạn rồi à?
- Hiển nhiên là không phải.
Văn phòng Công tố Hạt tới Văn phòng Công tố Liên bang chỉ cách nhau ba khu nhà. Họ vào trong qua bãi đậu xe riêng dưới tầng ngầm được canh gác chặt chẽ. Giờ này có rất ít xe. Thang máy thả họ ở tầng bảy. Hàng chữ dán trên cửa kính ghi rõ:
CÔNG TỐ VIÊN LIÊN BANG
KHU VỰC NEW JERSEY
JOAN THURSTON
CÔNG TỐ VIÊN LIÊN BANG
Steinberg chỉ vào hàng chữ trên cùng và dưới cùng.
- Khá là thừa thãi, phải không?
Mặc dù trong một văn phòng quyền lực to lớn, phòng đợi được làm đúng như trong bức tranh biếm hoạ "Nha sĩ đầu tiên của nước Mỹ". Thảm thì sùi hết sợi ra. Bàn ghế thì vừa không hợp thời vừa chẳng dùng được. Có khoảng một tá báo Sports Illustrated trên mặt bàn, ngoài ra không còn gì cả. Các bức tường dường như đang năn nỉ xin một lớp sơn Chúng vừa bẩn vừa trơ trọi, ngoại trừ những tấm ảnh của các đời công tố viên trước, một bài giảng độc đáo về cách không nên mặc những gì và không nên tạo dáng như thế nào khi chụp hình lưu lại cho hậu thế.
Giờ này không có tiếp tân nào ngồi theo dõi. Họ gõ cửa và được cho phép đi qua cánh cửa tự động đến khu vực bất khả xâm phạm bên trong. Ở trong này khá hơn nhiều, cả cái nhìn lẫn cảm giác đều hoàn toàn khác, giống như họ vừa đi xuyên qua một bức tường tiến vào thung lũng Diagon.
Họ rẽ phải và đến văn phòng ở góc toà nhà. Một người đàn ông - một người khổng lồ - đứng ở hành lang.
Anh ta có mái tóc cắt sát đầu và vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta đứng như một pho tượng và trông như thể thay thế được cho cả một cái sân quần vợt. Steinberg chìa tay ra.
- Xin chào, tôi là Ed Steinberg, công tố viên hạt.
Sân Quần Vợt bắt tay nhưng hình như không mấy vui vẻ:
- Cal Dollinger, FBI. Họ đang đợi.
Thế là xong cuộc đối thoại. Cal Dollinger ở nguyên tại chỗ. Họ rẽ sang một góc. Joan Thurston đứng đợi họ ngoài cửa.
Mới còn sớm nhưng công tố viên liên bang Joan Thurston nom vẫn lộng lẫy trong bộ đồ màu xám than đá như một tác phẩm của các vị thần. Thurston đã ngoài bốn mươi, và theo Loren nhìn, rất hấp dẫn. Bà ta có mái tóc nâu đỏ vai rộng, eo thon. Hai cậu con trai của bà ta đang độ tuổi trưởng thành, chồng làm trong công ty Morgan Stanley ở Manhattan. Họ sống trong ngôi nhà sang trọng ở Short Hills, lại còn thêm một nhà nghỉ trên đảo Long Beach. Nói tóm lại: Joan Thurston là hình mẫu mà khi còn nhỏ Loren mơ ước sẽ trở thành.
- Chào buổi sáng. - Joan Thurston nói, nghe có vẻ kỳ cục vì bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen.
Bà ta bắt tay Loren rất chặt, nhìn vào mắt nàng và nở nụ cười dịu dàng. Rồi bà ta ôm Steinberg và hôn phớt qua má.
- Tôi muốn các vị gặp Adam Yates. Anh ấy là đặc vụ FBI phụ trách khu vực Las Vegas.
Adam Yates mặc chiếc quần ka ki mới ủi và chiếc áo sơ mi màu hồng sáng có lẽ hợp với kiểu cách trên đại lộ Worth của Palm Beach chứ không phải ở đường Broad tại Newark này. Anh ta đi giày vải không tất, ngồi bắt tréo chân một cách quá thoải mái. Vẻ ngoài của anh ta đúng kiểu cựu thế giới "đến đây trên tàu Mayflower" với mái tóc vàng tro đang hói dần, gò má cao, mắt xanh lạnh lẽo đến mức nàng thầm hỏi có phải anh ta đeo kính áp tròng. Nước hoa của anh ta có mùi cỏ tươi mới cắt. Loren thích cái mùi đó.
- Mời ngồi, - Joan Thurston nói.
Thurston có một văn phòng rộng rãi ở góc toà nhà. Trên một bức tường - bức tường ít người để ý nhất - chen chúc các loại bằng cấp và giải thưởng. Chúng bị gạt qua một bên, như ý nói: "Này, tôi cần phải treo nó lên nhưng tôi không thích khoe mẽ". Phần còn lại của văn phòng đều đậm chất riêng tư. Bà ta treo ảnh chồng con, tất cả bọn họ - không có gì đáng ngạc nhiên - đều rất đẹp. Cả đến con chó cũng vậy. Một cây đàn ghi ta trắng có bút tích của Bruce Springsteen treo trên đầu bà ta. Trên giá sách, ngoài mớ sách luật thông thường còn có ảnh các cầu thủ bóng chày và bóng đá có lời đề tặng. Toàn đội địa phương, dĩ nhiên. Joan Thurston không treo bức ảnh nào của chính bà, không một bài báo cắt, không một giải thưởng khắc trên bảng đá nào hết.
Loren thận trọng ngồi xuống. Nàng quen đệm hai gót chân xuống dưới người để thêm được vài phân, nhưng nàng đọc trong một cuốn sách hướng dẫn thương mại về đề tài phụ nữ làm hại sự nghiệp mình như thế nào, và một trong những quy tắc là phụ nữ không bao giờ nên ngồi trên gót. Nhìn như vậy rất thiếu chuyên nghiệp. Thường thì Loren quên bẵng quy tắc đó. Gặp Joan Thurston, tự nhiên có cái gì đó làm nàng nhớ lại hết.
Thurston đi vòng qua và nửa ngồi, nửa ngả lên mép bàn giấy. Bà khoanh tay và hướng sự chú ý vào Loren.
- Cho tôi biết tới giờ cô đã có những gì.
Loren liếc Ed Steinberg. Ông ta gật đầu.
- Chúng tôi có ba người chết. Người đầu tiên, ờ, chúng tôi không biết tên thật. Đó là lý do chúng tôi tới đây.
- Đó chắc là Sơ Mary Rose? - Thurston hỏi.
- Vâng.
- Tại sao cô lại đụng phải vụ án này?
- Bà nói gì cơ?
- Tôi hiểu rằng lúc đầu cái chết được nhận định là do nguyên nhân tự nhiên, - Thurston nói - Điều gì khiến cô phải tìm hiểu kỹ hơn?
Steinberg đỡ lời:
- Mẹ Bề trên đích thân yêu cầu điều tra viên Muse xem xét vụ này.
- Tại sao?
- Loren là cựu học sinh của trường St. Margaret.
- Tôi hiểu chuyện đó, nhưng cái gì khiến cho bà Mẹ Bề trên này… tên bà là gì?
- Mẹ Katherine, - Loren đáp.
- Mẹ Katherine, phải. Cái gì khiến bà nghi ngờ có sự dối trá đầu tiên?
- Tôi không chắc bà có nghi ngờ gì không, - Loren đáp.
- Khi Mẹ Katherine tìm thấy xác Sơ Mary Rose, bà cố làm cho sơ tỉnh lại bằng cách ép ngực và phát hiện ra sơ có độn ngực giả. Chuyện đó không phù hợp với quá khứ của Sơ Mary Rose.
- Vậy là bà gặp cô để tìm hiểu chuyện đó?
- Đại loại như vậy… vâng.
Thurston gật đầu.
- Còn cái xác thứ hai?
- Max Darrow. Ông ta là cảnh sát Vegas về hưu, hiện cư ngụ gần Reno.
Tất cả mọi người đều nhìn Adam Yates. Anh ta ngồi yên. Thế đấy, Loren nghĩ, trò chơi là như vậy. Các người cứ lăn lóc làm trò đi rồi may ra, chỉ may ra thôi, liên bang sẽ thưởng cho các người một mẩu quà tí xíu.
Thurston hỏi:
- Làm sao cô liên hệ Max Darrow với Sơ Mary Rose?
- Dấu tay - Loren đáp - Dấu tay của Darrow được tìm thấy trong phòng riêng bà sơ.
- Còn gì nữa không?
- Xác Darrow được tìm thấy trong xe ông ta. Bị bắn hai phát ở cự ly gần. Quần ông ta tụt xuống tới mắt cá. Chúng tôi cho rằng hung thủ dàn cảnh cho giống một vụ ăn cướp do gái mãi dâm làm.
- Được, chúng ta sẽ đi vào chi tiết sau - Thurston nói. - Cho chúng tôi biết Max Darrow liên hệ thế nào với nạn nhân thứ ba.
- Nạn nhân thứ ba là Charles Talley. Thứ nhất, cả hai cùng sống quanh khu vực Reno. Lại nữa, cả hai cùng trọ tại khách sạn Howard Johnson gần Newark Airport. Phòng của họ ở sát cạnh nhau.
- Và đó là nơi cô tìm thấy xác Talley? Ở khách sạn.
- Không phải tôi. Một nhân viên trực đêm tìm thấy anh ta trong cầu thang. Anh ta đã bị bắn hai phát.
- Giống như Darrow?
- Tương tự, vâng.
- Thời điểm án mạng?
- Vẫn còn đang xét nghiệm, nhưng chắc là từ mười một giờ đêm tới hai giờ sáng. Cầu thang không có máy điều hoà không khí, cửa sổ hay lỗ thông hơi - trong đó phải lên tới 100 độ F.
- Đó là lý do điều tra viên Muse đây trông như thế này - Steinberg nói, ra hiệu bằng cả hai tay như đang trưng ra một phần thưởng bị hỏng. - Từ cái nhà tắm hơi đó ra.
Loren lườm ông ta và cố cưỡng lại mong muốn đưa tay lên vuốt tóc.
- Nhiệt độ cao làm cho nhân viên pháp y khó ước lượng thời điểm tử vong hơn.
- Còn gì nữa không? - Thurston hỏi.
Loren ngần ngừ. Nàng đoán rằng Thurston và Yates có lẽ đã biết - hoặc không thì cũng có thể biết rất dễ dàng - mọi chuyện nàng vừa kể. Cho đến giờ câu chuyện chỉ có mục đích khởi động. Tất cả những gì nàng còn - những gì nàng có mà họ thì không thể - chỉ có Matt Hunter.
Steinberg giơ một tay lên.
- Tôi có thể đưa ra một đề nghị không?
Thurston quay sang ông ta.
- Dĩ nhiên rồi, Ed.
- Tôi không muốn có tranh cãi về quyền hạn xét xử ở đây.
- Chúng tôi cũng vậy.
- Vậy tại sao chúng ta không dồn hết phương tiện trong vụ này lại? Trao đổi hoàn toàn cởi mở cả hai chiều.
- Chúng tôi nói chuyện chúng tôi biết, các vị nói chuyện các vị biết. Không giữ gì lại cả.
Thurston liếc Yates. Adam Yates hắng giọng.
- Chúng tôi không có vấn đề gì chuyện đó cả.
- Các ông có biết nhân dạng thật của bà Sơ Mary Rose không? - Steinberg hỏi.
Yates gật đầu.
- Chúng tôi biết, vâng.
Loren chờ đợi. Yates không vội nhập đề ngay. Anh ta thả chân ra, kéo vạt áo như muốn lấy không khí.
- Bà sơ của các vị - à, bà ta thật ra không có gì gần giống một bà sơ cả, tin tôi đi - là một người tên Emma Lemay - Yates nói.
Cái tên đó không có nghĩa gì với Loren. Nàng nhìn Steinberg. Ông ta cũng không phản ứng gì với cái tên này.
Yates tiếp tục:
- Emma Lemay và đồng bọn của bà ta, một tên lưu manh có tên Clyde Rangor, biến mất khỏi Vegas mười năm trước. Chúng tôi mở một cuộc tìm kiếm cả hai khá rầm rộ, nhưng không phát hiện được gì. Hôm trước chúng còn đây, hôm sau - bùm một cái - biến mất.
Steinberg hỏi:
- Làm sao các ông biết chúng tôi đã tìm thấy xác Lemay?
- Tập đoàn Lockwood đã đánh dấu cái độn ngực của bà ta. Trung tâm Thông tin Tội phạm giờ đây đã bỏ tất cả mọi thứ có thể vào kho dữ liệu toàn quốc. Dấu tay thì các vị đã biết. DNA và đặc tả nhận dạng, những thứ này đã được lưu ở đó lâu rồi. Giờ đây chúng tôi còn xây dựng một kho dữ liệu toàn quốc cho các thiết bị y tế - tất cả các loại khớp thay thế, các loại độn thẩm mỹ, hậu môn giả, tim nhân tạo chủ yếu đê nhận dạng những ông Mỗ bà Mỗ. Anh có số serie, anh bỏ vào trong hệ thống. Cái này vẫn còn mới, gần như vẫn trong tình trạng thử nghiệm. Chúng tôi đang thử sử dụng với một số đối tượng đã được chọn lọc mà chúng tôi rất nóng lòng muốn tìm ra.
- Và bà Emma Lemay này, - Loren nói - Các ông đang nóng lòng tìm ra?
Yates mỉm cười thích thú:
- Ồ, phải.
- Tại sao thế? - Loren hỏi.
- Mười năm trước Lemay và Rangor đồng ý phản lại một tên cặn bã thường xuyên đứng đầu bảng Tội phạm có tổ chức, thằng cha tên là Tom Comb-Over 1 Busher.
- Comb-Over?
- Đó là tên chúng nó gọi hắn, mặc dù không dám gọi trước mặt. Đã thành biệt danh của hắn nhiều năm rồi. Chuyện là hồi đó, hắn có cái trò để một lọn tóc ở bên đầu thật dài, rồi chải ngang qua, ép xuống che trán. Cô biết đấy, lúc hắn bắt đầu hói. Thế nhưng cái lọn tóc cứ mọc dài ra mãi. Đến giờ hắn cứ cuốn nó vòng quanh, nhìn giống như có cái bánh xoắn trên đỉnh đầu vậy.
Thurston cười khẽ. Không ai cười theo.
Thurston nói:
- Anh đang nói về Lemay và Rangor?
- Phải. Vậy là dù sao đi nữa, chúng tôi tóm được Lemay và Rangor với tội chúng khá nghiêm trọng liên quan đến ma tuý, thúc tụi nó như trâu, và cuối cùng thì đã có được tay trong đầu tiên. Clyde Rangor và Comb-Over là anh em họ. Bọn họ hợp tác với chúng tôi, ghi âm các cuộc nói chuyện, gom nhặt bằng chứng. Thế rồi… - Yates nhún vai.
- Vậy anh nghĩ là chuyện gì đã xảy ra?
- Kịch bản có khả năng nhất là Comb-Over đã đánh hơi thấy vấn đề và giết cả hai. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ tin chuyện đó.
- Tại sao không?
- Vì có những bằng chứng - nhiều bằng chứng là khác - cho thấy Comb-Over cũng tìm kiếm Rangor và Lemay. Còn lùng sục gay gắt hơn chúng tôi nữa. Trong một thời gian khá dài, tình hình giống như một cuộc đua, xem ai tìm thấy họ trước. Đến khi họ không xuất hiện nữa, chúng tôi đành kết luận là mình đã thua cuộc.
- Tên Comb-Over này, hắn vẫn nhởn nhơ trên phố?
- Phải!
- Thế còn Clyde Rangor?
- Chúng tôi không có manh mối gì cho biết hắn đang ở đâu, Yates trở mình trên ghế. - Clyde Rangor là một tên vũ phu. Hắn quản lý vài câu lạc bộ khiêu vũ thoát y cho Comb-Over và có tiếng là thích chơi, gì nhỉ, bạo tay.
- Bạo cỡ nào?
Yates chắp tay lại và đặt lên lòng.
- Chúng tôi ngờ rằng nhiều cô gái không bao giờ bình phục cả.
- Khi ông nói không bình phục…
- Một cô rơi vào trạng thái hôn mê. Một cô khác - người cuối cùng, chúng tôi nghĩ vậy - đã chết.
Loren nhăn mặt.
- Vậy mà ông đi thương lượng với hắn ta?
- Sao nào, cô muốn chúng tôi tìm người tử tế hơn à? - Yates vặc lại.
- Tôi...
- Tôi có thật sự cần phải giải thích cho cô biết chuyện trao đổi là như thế nào không, điều tra viên Muse?
Steinberg can thiệp:
- Hoàn toàn không cần.
- Tôi không có ý… - Loren cắn môi, mặt đỏ lên, bực bội với chính mình vì đã tỏ ra quá nghiệp dư. - Tiếp tục đi.
- Còn gì nữa nhỉ? Chúng tôi không biết Clyde Rangor ở đâu nhưng chúng tôi tin rằng hắn vẫn có thể cung cấp thông tin đáng giá, có lẽ giúp chúng tôi hạ được Comb-Over.
- Còn Charles Talley và thám tử Max Darrow? Ông có ý kiến gì về sự liên quan của họ trong vụ này?
- Charles Talley là một tên du đãng có quá khứ bạo lực Hắn điều khiển một số gái trong các câu lạc bộ, đảm bảo họ giữ đúng quy củ, không ăn cắp nhiều quá, chia tiền boa lại cho nhà chủ. Lần cuối cùng chúng tôi nghe được thông tin về hắn thì hắn đang làm ở một chỗ rác rưởi ở Reno gọi là Eager Beaver. Phỏng đoán tốt nhất của chúng tôi là hắn đã được thuê để giết Emma Lemay.
- Do tên Comb-Over này thuê?
- Đúng. Giả thuyết của chúng tôi là bằng cách nào đó gã Comb-Over đã phát hiện ra Emma Lemay đang đội lốt Sơ Mary Rose. Hắn cử Talley tới giết bà ta.
- Còn về Max Darrow? - Loren hỏi, chúng ta biết là ông ta đã có mặt trong phòng Lemay. Vai trò của ông ta là gì?
Yates bỏ chân xuống và ngồi thẳng dậy.
- Trước tiên, chúng tôi cho rằng Darrow, dù là một cảnh sát khá cừ, có lẽ đã bị thoái hoá.
Giọng anh ta tắt dần. Anh ta hắng giọng.
- Và thứ nhì? - Loren mớm lời.
Yates hít một hơi dài.
- À, thì Max Darrow… - Anh ta nhìn Thurston. Bà ta không gật đầu, không cử động, nhưng Loren có ấn tượng là cũng như nàng làm với Steinberg, Yates đang tìm một lời cho phép. - Hẵng cứ nói là Max Darrow có liên hệ với vụ án này theo một cách khác.
Họ chờ đợi. Vài giây trôi qua. Cuối cùng Loren phải hỏi:
- Như thế nào?
Yates vuốt mặt bằng cả hai tay, đột nhiên nhìn có vẻ mệt mỏi.
- Tôi đã nói là Clyde Rangor có thú chơi tàn bạo.
Loren gật đầu.
- Và chúng tôi nghĩ hắn đã giết chết nạn nhân cuối cùng.
- Vâng.
- Nạn nhân là một vũ nữ thoát y không có tiếng tăm và có lẽ kiêm nghề mãi dâm, tên là… đợi chút, tôi có ở đây, - Yates lôi từ túi sau ra một cuốn sổ tay bìa da, liếm ngón tay, lật qua các trang - tên là Candace Potter, còn gọi là Candi Cane. - Anh ta dập quyển sổ vào. Emma Lemay và Clyde Rangor biến mất ngay sau khi xác cô ta được phát hiện.
- Chuyện đó liên quan gì đến Darrow?
- Max Darrow chính là điều tra viên án mạng trong vụ này.
Mọi người khựng lại.
- Đợi một phút. - Ed Steinberg bắt đầu. - Vậy là tên Clyde Rangor này giết một vũ nữ thoát y. Darrow nhận vụ án. Vài ngày sau, Rangor và bạn gái hắn là Lemay mất tích. Và giờ đây, bao lâu nhỉ, mười năm sau, chúng ta tìm được dấu tay của Darrow tại hiện trường án mạng của Emma Lemay?
- Bấy nhiêu đó đã tóm lại được mọi chuyện, đúng thế.
Lại tiếp tục im lặng. Loren cố tiêu hoá các thông tin này.
- Đây là việc quan trọng. - Yates nói tiếp, ngả về phía trước. - Nếu Emma Lemay còn giữ tài liệu liên quan đến vụ án - hay nếu bà ta để lại thông tin gì về chỗ trốn của Clyde Rangor - chúng tôi tin rằng điều tra viên Muse là người thích hợp nhất để tìm ra.
Yates quay sang nàng.
- Tôi à?
- Cô có quan hệ với bạn đồng tu của bà ta. Lemay đã ở với nhóm nữ tu này suốt bảy năm trời. Mẹ Bề trên rõ ràng tin ở cô. Cái chúng tôi cần cô tập trung vào là góc độ đó - tìm ra điều Lemay biết hay cái bà ta đã giữ.
Steinberg nhìn Loren và nhún vai. Joan Thurston đi vòng quanh bàn. Bà ta mở một cái tủ lạnh nhỏ.
- Có ai muốn uống gì không? - Bà ta hỏi.
Họ không trả lời. Thurston nhún vai, cầm lấy một cái chai, bắt đầu lắc lên.
- Anh thì sao, Adam? Anh muốn uống gì không?
- Nước lạnh là được rồi!
Bà đưa anh ta một cái chai.
- Ed? Loren?
Cả hai cùng lắc đầu. Joan Thurston mở nắp chai, tu một hơi dài. Bà ta quay lại bàn giấy.
- Được rồi, đến lúc dừng khiêu vũ rồi. - Thurston nói.
- Cô còn biết gì nữa, Loren?
Loren. Đã gọi nàng là Loren rồi đấy. Một lần nữa nàng hội ý với Steinberg. Một lần nữa ông ta gật đầu.
- Chúng tôi tìm thấy vài mối liên hệ giữa tất cả chuyện này với một người có tiền án tên là Matt Hunter, - Loren nói.
Thurston nheo mắt.
- Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?
- Anh ta là dân địa phương, ở Livingston. Vụ án của anh ta đã lên báo nhiều năm trước. Anh ta tham gia vụ đánh nhau trong một bữa tiệc ở đại học…
- Ồ, phải, tôi nhớ rồi, - Thurston ngắt lời. - Tôi biết anh trai anh ta, Bernie. Luật su giỏi, chết quá sớm. Tôi nghĩ là Bernie đã tìm cho anh ta một công việc ở Carter Stưrgis khi anh ta ra tù.
- Matt Hunter vẫn làm ở đó.
- Và anh ta dính líu vào chuyện này?
- Có những mối liên hệ.
- Như là?
Nàng kể cho họ về cuộc điện thoại từ St. Margaret tới nhà Marsha Hunter. Chuyện đó có vẻ không gây được ấn tượng. Khi Loren tiếp tục bổ sung thêm những chuyện nàng mới được biết đêm nay - có nhiều khả năng Matt Hunter đã dính vào một vụ đánh lộn với Charles Talley ở Howard Johnson. Họ đều ngồi nhỏm dậy. Lần đầu tiên mới thấy Yates ghi chép nguệch ngoạc vào cuốn sổ bìa da.
Khi nàng ngừng lời, Thurston hỏi:
- Vậy cô suy đoán chuyện này thế nào, Loren?
- Nói thật nhé, tôi chưa có ý tưởng gì cả.
- Chúng ta nên tìm hiểu về thời gian ở tù của gã Hunter này, - Yates nói, chúng ta biết là Talley cũng đã từng ở trong hệ thống. Có thể họ gặp nhau dọc đường. Hay có thể Hunter dính dáng sao đó với người của Comb-Over.
- Phải - Thurston nói - Có thể Hunter là người đi dọn dẹp những đầu mối sơ hở cho Comb-Over.
Loren giữ im lặng.
- Cô không đồng ý à, Loren?
- Tôi không biết nữa.
- Có vấn đề gì à?
- Nói ra thì có vẻ ngây thơ hết thuốc chữa, nhưng tôi không nghĩ Matt Hunter lại là một loại đánh thuê. Anh ta có tiền án, đúng, nhưng từ một vụ đánh nhau trong buổi ăn nhậu của sinh viên mười lăm năm trước. Trước đó anh ta trong sạch và từ đó trở đi vẫn sống đàng hoàng.
Nàng không cho anh ta biết là họ đã đi học với nhau hay là trong "lòng" nàng không tin chuyện ấy. Mỗi khi những điều tra viên khác viện lý do đó, Loren muốn bịt miệng họ lại.
- Vậy cô giải thích chuyện liên quan của Hunter như thế nào? - Thurston hỏi.
- Tôi không rõ. Có thể là một chuyện mang tính cá nhân hơn. Theo người tiếp tân, vợ anh ta đã ở tại khách sạn từ trước mà anh ta không ở cùng.
- Cô nghĩ là một chuyện ẩu đả vì tình à?
- Cũng có thể.
Thurston có vẻ nghi ngờ.
- Dù sao đi nữa, tất cả chúng ta đều đồng ý là Matt Hunter có liên quan?
Steinberg đáp:
- Nhất định rồi.
Yates gật mạnh đầu.
Loren ngồi yên.
- Và đến giờ, - Thurston tiếp tục, - chúng ta đã có quá đủ lý do để bắt giữ và truy tố. Chúng ta có vụ đánh nhau, có cuộc điện thoại, đủ mấy thứ đó. Chẳng bao lâu sẽ có DNA cho thấy mối liên hệ của anh ta với người chết.
Loren ngần ngại. Ed Steinberg thì không.
- Chúng ta có đủ lý do để bắt giữ rồi.
- Và với tiền án của Hunter, chúng ta có lẽ sẽ xin được quyết định không cho bảo lãnh. Chúng ta có thể bỏ hắn vào trong hệ thống và giữ hắn ở đó một lúc, phải không Ed?
- Tôi dám cá như vậy, phải! - Ed Steinberg đáp.
- Thế thì hãy cho xách đít hắn ta về, - Joan Thurston nói - Mời Hunter về lại sau các chấn song cho sớm.
--------------------------------
1 Kiểu để tóc quen thuộc của những người hói, nuôi dài lọn tóc ở một bên đầu rồi ép nó nằm che phần hói.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội