Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hi Cingle đến đồn cảnh sát, nàng dùng điện thoại để gọi sếp của mình, Malcolm Seward, tổng giám đốc của MVD. Seward là một nhân viên FBI về hưu. Ông ta sáng lập MVD mười năm trước và đang thu về một gia tài nhỏ.
Seward không vui vẻ gì lắm trước cú gọi khuya khoắt này.
- Cô chĩa súng vào hắn ta à?
- Có giống như tôi định bắn hắn đâu.
- Nghe chắc chắn thật. - Seward thở dài, tôi sẽ gọi mấy chỗ. Khoảng một tiếng nữa cô ra được rồi.
- Sếp bao giờ cũng giỏi nhất.
Ông ta gác máy.
Nàng quay lại buồng tạm giam và ngồi đợi. Một viên cảnh sát cao lớn mở cửa buồng tạm giam.
- Cingle Shaker.
- Có đây Xin hãy đi theo tôi.
- Đi đâu cũng được. anh chàng điển trai ạ.
Anh ta dẫn nàng đi dọc hành lang. Nàng chờ đợi chuyện này kết thúc ở đây - nghe thông báo tiền bảo lãnh, phóng thích nhanh, đại loại thế - nhưng lại không phải.
- Xin hãy quay lưng lại, - anh ta nói.
Cingle nhướng một bên mày.
- Lẽ ra anh phải mời tôi ăn tối đã chứ?
- Xin hãy quay lưng lại.
Nàng làm theo. Anh ta còng tay nàng lại.
- Anh đang làm gì vậy?
Anh ta không trả lời. Anh ta hộ tống nàng ra ngoài, mở cánh cửa xe cảnh sát, và đẩy nàng ngồi vào ghế sau.
- Chúng ta đi đâu đây?
- Đến toà án mới.
- Trên đường West Market à?
- Phải, thưa cô.
Hành trình rất ngắn, chưa tới một dặm. Họ dùng thang máy đi lên tầng ba. Hàng chữ "Văn phòng Công tố Hạt Essex" được dán ở cửa kính. Một chiếc kệ lớn để cúp đặt cạnh của ra vào, kiểu cúp quen thuộc ở trường trung học. Cingle thắc mắc không biết cái kệ làm gì ở đây, trong văn phòng của một công tố viên. Ông ta khởi tố bọn sát nhân, hiếp dâm và buôn ma tuý, thế mà cái đầu tiên ta nhìn thấy khi bước vào là một dãy cúp kỷ niệm những trận thắng bóng chày. Kỳ quặc.
- Lối này.
Anh ta dẫn nàng đi qua phòng đợi, ngang mấy cánh cửa hai lớp. Khi họ dừng lại, nàng nhòm vào một khoảng không nhỏ, không cửa sổ.
- Phòng thẩm vấn à?
Anh ta không nói gì, chỉ giữ cửa. Nàng nhún vai và bước vào.
Thời gian trôi qua. Thật ra là rất nhiều thời gian. Họ đã tịch thu tất cả đồ vật của nàng, kể cả đồng hồ, nên nàng không biết được chính xác đã bao lâu. Ở đây không có thứ gương một chiều ta vẫn thấy trên tivi. Người ta dùng máy quay phim. Có một cái máy quay phim được đặt trên một cái giá ở góc tường. Từ phòng quan sát, người ta có thể đẩy tiêu cự lại gần hay thay đổi góc quay hoặc bất cứ trò gì. Có một tờ giấy được dán ở một góc độ rất buồn cười. Đó là điểm chỉ dẫn, nàng biết, nơi người ta đặt biên bản thoả thuận nên sẽ cho phép máy quay phim quay lại cảnh nghi can ký vào đó.
Khi cánh của cuối cùng đã mở ra, một phụ nữ - Cingle nghĩ là điều tra viên mặc thường phục - bước vào trong phòng. Cô ta là một người nhỏ bé, chắc được 5,1 feet, 110 pound là hết cỡ. Mồ hồi đầm đìa khắp người. Cứ như thể cô ta vừa bước ra khỏi phòng xông hơi vậy. Chiếc áo dính chặt vào ngực. Dưới nách áo ẩm ướt thấy rõ. Một lớp mồ hôi mỏng phủ lên làm mặt cô ta lấp lánh. Cô ta đeo súng ở thắt lưng và trên tay cầm một tập bìa.
- Tôi là điều tra viên Loren Muse, - người phụ nữ nói.
Chà, nhanh thật. Cingle nhớ lại cái tên - Muse chính là người đã hỏi chuyện Matt hồi tối.
- Cingle Shaker - nàng nói.
- Phải, tôi biết. Tôi có một vài câu hỏi.
- Và tôi quyết định bây giờ sẽ không trả lời gì hết.
Loren vẫn chưa lấy lại hơi thở.
- Sao vậy?
- Tôi là một thám tử tư đang làm nhiệm vụ.
- Vậy thân chủ của cô là ai?
- Tôi không buộc phải cho cô biết.
- Không có cái gì là quyền bảo mật giữa thám tử tư với thân chủ cả.
- Tôi hiểu luật mà.
- Thì sao?
- Thì tôi quyết định bây giờ không trả lời câu hỏi nào cả.
Loren thả tập bìa xuống mặt bàn. Nó vẫn đóng.
- Cô đang từ chối hợp tác với Văn phòng Công tố Hạt đấy à?
- Hoàn toàn không phải.
- Vậy làm ơn trả lời câu hỏi của tôi. Thân chủ cô là ai?
Cingle ngả người ra sau. Nàng duỗi chân và bắt tréo hai mắt cá:
- Cô rơi xuống hồ hay sao thế?
- Ồ đợi chút, tôi hiểu rồi. Vì tôi đang ướt à? Nói hay lắm, thật đấy. Tôi có nên kiếm một cái bút không nhỉ, lỡ như cô nhả ngọc phun châu thêm?
- Không cần thiết. - Cingle chỉ vào chiếc máy quay phim. - Cô chỉ cần xem băng là đủ.
- Máy không bật.
- Không à?
- Nếu tôi muốn quay phim, tôi phải mời cô ký biên bản phóng thích.
- Có ai trong phòng theo dõi không?
Loren nhún vai, phớt lờ câu hỏi.
- Cô không tò mò về chuyện ông Hunter giờ thế nào à?
Cingle không cắn câu:
- Nói thế nào nhỉ. Cô không hỏi gì thì tôi cũng không hỏi.
- Tôi không nghĩ thế!
- Xem này, thanh tra… Muse, phải không?
- Phải.
- Có gì đâu mà lớn chuyện thế? Đó chỉ là một vụ hành hung. Cái khách sạn đó một tuần chắc có tới ba vụ.
- Thế đấy, - Loren đáp, - vậy mà không phải nó đủ nghiêm trọng để cô phải chĩa súng vào một người sao?
- Tôi chỉ cố lên tầng trên trước khi có gì trở thành nguy hiểm.
- Sao cô biết?
- Xin lỗi, tôi không hiểu?
- Vụ đánh nhau ở tận trên tầng năm. Cô đang ở bên ngoài, trong xe. Làm sao cô biết có người đang gặp rắc rối?
- Tôi nghĩ chúng ta đã xong việc rồi.
- Không, Cingle, tôi không nghĩ thế.
Mắt họ chạm nhau. Cingle không thích điều nàng nhìn thấy. Loren kéo ghế ra và ngồi xuống:
- Tôi đã tiêu tốn nửa tiếng vừa rồi trong cầu thang của Howard Johnson. Trong đó không có máy điều hoà. Nói thật là nó nóng như địa ngục vậy. Vì vậy nhìn tôi mới như thế này.
- Tôi có được biết cô đang nói về chuyện gì không?
- Đó không phải vụ hành hung đơn giản, Cingle.
Cingle nhìn vào tập bìa:
- Cái gì đây?
Loren đổ hết những thứ đứng trong tập bìa ra bàn.
Toàn là ảnh. Cingle thở dài, cầm một tấm lên, chết lặng người.
- Tôi cho là cô nhận ra hắn?
Cingle nhìn chằm chằm hai tấm ảnh. Bức đầu tiên chụp sát mặt. Không nghi ngờ gì - người chết chính là Charles Talley. Mặt hắn nhìn hệt như miếng thịt sống. Bức thứ hai chụp toàn thân, Talley nằm sóng soài trên cái gì đó nhìn giống như bậc thang kim loại.
- Chuyện gì xảy ra với hắn vậy?
- Hai phát đạn vào mặt.
- Lạy Chúa.
- Đã muốn nói chuyện chưa, Cingle?
- Tôi không biết gì về chuyện này cả.
- Tên hắn là Charles Talley. Nhưng cô biết rồi, phải không?
- Lạy Chúa, - Cingle nhắc lại, cố gắng chắp nối các sự kiện lại với nhau. Talley đã chết. Sao lại thế được? Không phải hắn vừa tấn công Matt hay sao?
Loren lại cất mấy bức ảnh vào trong tập bìa. Nàng khoanh tay và ngả người lại gần hơn.
- Tôi biết cô đang làm việc cho Matt Hunter. Tôi còn biết đêm đó trước khi cô đến khách sạn, hai người đã gặp nhau tại văn phòng, nói chuyện rất khuya. Cô có vui lòng cho tôi biết là chuyện gì không?
Cingle lắc đầu.
- Có phải cô giết người này không, cô Shaker?
- Cái gì? Dĩ nhiên không.
- Vậy còn ông Hunter? Anh ta giết hắn à?
- Không.
- Sao cô biết?
- Sao cơ?
- Thậm chí tôi còn chưa thông báo hắn ta chết lúc nào. - Loren nghiêng đầu - Làm thế nào cô biết được là anh ta không dính líu đến cái chết đó?
- Tôi không có ý đó.
- Vậy là cô có ý gì?
Cingle hít một hơi dài. Loren thì không.
- Thế còn thám tử về hưu Max Darrow?
- Ai? - Nhưng Cingle nhớ ra cô đã nghe Matt nói đến cái tên này. Anh đã nhờ cô tìm hiểu về ông ta.
- Một người chết khác. Có phải cô giết ông ta không? Hay chính Hunter làm?
- Tôi không biết chuyện…- Cingle dừng lại, khoanh tay - Tôi cần phải ra khỏi chỗ này.
- Không có chuyện đó đâu, Cingle.
- Các người đang khởi tố tôi tội gì à?
- Hoàn toàn đúng vậy, chúng tôi đang khởi tố. Cô đã đe doạ một người bằng một khẩu súng đã lên đạn.
Cingle khoanh tay và cố lấy lại bình tĩnh.
- Tin cũ rồi.
- À, nhưng thấy không, cô sẽ không được giải quyết nhanh gọn thông qua hệ thống nữa. Cô sẽ bị giữ hết đêm và nghe buộc tội vào sáng mai. Chúng tôi sẽ khởi tố chuyện này đến mức án cao nhất theo luật. Nếu vận may ngả về phía cô thì cô chỉ mất giấy phép hành nghề thôi, nhưng tôi dám cá là cô sẽ phải ngồi tù.
Cingle không nói gì.
- Ai đã hành hung ông Hunter hồi đêm?
- Sao cô không hỏi ông ta?
- Ồ, tôi sẽ hỏi chứ. Bởi vì - và cái này rất thú vị, khi chúng tôi tìm ra xác ông Talley, trong người anh ta có một khẩu Súng điện và một cái nắm đấm thép. Máu tươi còn dính vào cái nắm đấm thép - Loren lại nghiêng đầu, tiến lại gần hơn - Khi chúng tôi thử DNA, cô nghĩ máu ai sẽ phù hợp nào?
Có tiếng gõ cửa. Loren Muse giữ mắt lâu hơn một chút trước khi nàng ra mở cửa. Anh chàng đã áp giải Cingle từ đồn cảnh sát đứng đó. Anh ta cầm một chiếc điện thoại di động.
- Gọi cô ta, - anh chàng nói, chỉ về Cingle. Cingle nhìn Loren. Khuôn mặt Loren kín như bưng. Cingle cầm điện thoại và đưa lên tai.
- Alô!
- Mở miệng ra nói chuyện đi.
Đó là sếp của nàng, Malcolm Seward.
- Đây là một vụ điều tra rất nhạy cảm.
- Tôi đang mở mạng máy tính đây, - Seward nói - Vụ số mấy vậy?
- Còn chưa có số nữa.
- Cái gì?
- Với tất cả sự kính trọng, thưa ngài, tôi không thấy thoải mái nói chuyện khi có mặt các nhà chức trách ở đây.
Nàng nghe thấy Seward thở dài, thử đoán coi ai vừa gọi tôi, Cingle. Đoán xem ai mà gọi tôi lúc ba giờ sáng.
- Ông Seward…
- Thật ra, thôi khỏi đoán, tôi sẽ cho cô biết vì, hê, giờ này đã ba giờ sáng và tôi quá mệt mỏi với các trò chơi rồi. Là Ed Steinberg. Chính Ed Steinberg gọi điện thoại cho tôi.
- Cô biết đó là ai không?
- Có, Ed Steinberg là công tố viên hạt Essex.
- Tôi biết.
- Ông ta cũng là bạn tôi đã hai mươi tám năm rồi.
- Tôi cũng biết chuyện đó.
- Tốt, Cingle, thế là chúng ta đang cùng kênh rồi.
MVD là chỗ làm ăn. Một chỗ làm ăn rất thành công, ít nhất là tôi thích nghĩ thế. Và một phần rất lớn trong hiệu quả của chúng ta - của cô và tôi - phải nhờ vào việc hợp tác với những người đó. Thế nên khi Ed Steinberg gọi về nhà tôi lúc ba giờ sáng và cho tôi biết ông ta đang điều tra một vụ án ba mạng người…
- Khoan đã. - Cingle nói - ông nói là ba mạng à?
- Thấy chưa? Thậm chí cô còn không biết cái của nợ này lún sâu tới mức nào. Ed Steinberg, ông bạn cũ của tôi, rất muốn cô hợp tác. Cũng có nghĩa là tôi, chủ của cô, rất muốn cô hợp tác. Tôi nói vậy đã rõ chưa?
- Tôi nghĩ là rõ rồi.
- Nghĩ là à? Sao, tôi nói chuyện mơ hồ quá à, Cingle?
- Còn có những yếu tố giảm nhẹ.
- Theo Steinberg thì không. Steinberg nói rằng chuyện này liên quan đến một tay từng ở từ nào đó. Phải thế không?
- Anh ta làm cho Carter Sturgis.
- Luật sư à?
- Không, trợ lý pháp luật thôi.
- Hắn đã ở tù tội ngộ sát?
- Phải, nhưng…
- Thế thì không có gì phải bàn cãi cả. Không có đặc quyền bảo mật gì ở đây hết. Nói họ nghe tất cả những gì họ muốn biết.
- Tôi không thể.
- Không thể? - Trong giọng nói của Seward thoáng chút cáu kỉnh. - Tôi không thích nghe câu đó.
- Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu, thưa ông Seward.
- Vậy để tôi đơn giản hoá nó cho cô nhé, Cingle. Cô có quyền chọn lựa: hoặc là khai hoặc thu dọn đồ đạc. Chào nhé!
Ông ta gác điện thoại. Cingle liếc nhìn Loren. Loren mỉm cười với nàng.
- Mọi chuyện ổn thoả chú, cô Shaker?
- Ngon lành.
- Tốt. Bởi vì trong khi chúng ta nói chuyện, đám kỹ thuật của chúng tôi đã lên đường tới văn phòng MVD. Họ sẽ săm soi toàn bộ ổ cứng của cô. Họ sẽ mổ xẻ hết những tài liệu cô để trong đó. Công tố viên Steinberg giờ này đang gọi lại cho sếp của cô. Ông ta sẽ tìm ra cô đã truy cập nhưng hồ sơ nào gần đây, nói chuyện với người nào, làm những gì.
Cingle từ từ đứng dậy, sừng sững trước mặt Loren.
Loren không lùi lại một bước.
- Tôi không có gì hơn để nói.
- Cingle?
- Đặt mông cô xuống đi.
- Tôi thích đứng hơn.
- Được thôi. Vậy nghe cho rõ nhé vì chúng ta đang đi tới chỗ chấm dứt cuộc nói chuyện. Cô có biết tôi đã học chung với Matt Hunter không? Chính xác là trường tiểu học. Tôi thích anh ta. Đó là một cậu bé tốt. Và nếu anh ta vô tội không ai nóng lòng minh oan cho anh ta hơn kẻ hèn này. Nhưng việc cô ngậm miệng thế này, Cingle ạ, gợi cho người ta suy nghĩ là cô đang giấu giếm chuyện gì đó. Chúng tôi đã có nắm đấm thép của Talley. Chúng tôi biết Matt Hunter có mặt tại hiện trường án mạng tối nay. Chúng tôi biết anh ta dính líu vào một vụ ẩu đả trên phòng 515 - đó là phòng Talley. Chúng tôi còn biết hồi chiều ông Hunter đã ra ngoài nhậu nhẹt ở hai quán rượu. Chúng tôi biết là thử DNA trên nắm đấm thép sẽ chứng minh đó là máu của Hunter. Và dĩ nhiên, chúng tôi biết ông Hunter, một người có tiền án đại hình, đã từng có một lịch sử tham gia vào những cuộc ẩu đả dẫn đến thương vong.
Cingle thở dài:
- Nói thế có ý nghĩa gì không?
- Ắt là phải có, Cingle, và ý nghĩa đây: Cô thật sự nghĩ tôi cần cô giúp mới tóm được anh ta à?
Cingle bắt đầu giậm giậm chân, tìm một đường thoát.
- Vậy cô muốn gì ở tôi?
- Muốn cô giúp.
- Giúp gì?
- Cho tôi biết sự thật, - Loren nói - Tôi chỉ yêu cầu có thế. Hunter coi như chắc chắn sẽ bị truy tố rồi. Một khi anh ta lọt vào hệ thống - trong khi có tiền án và đủ thứ tội vạ - cô biết nó sẽ ra thế nào đấy.
Nàng biết. Matt sẽ phát cuồng. Anh ta sẽ lên cơn nếu họ nhốt anh lại - nỗi sợ hãi lớn nhất của anh sẽ trở thành sự thật.
Loren tiến lại gần hơn nữa.
- Nếu cô biết bất cứ điều gì có thể giúp được anh ta, bây giờ là lúc nói ra đấy.
Cingle cố gắng suy nghĩ thông suốt. Nàng gần như đã tin ả cảnh sát nhỏ con này, nhưng nàng khôn ngoan hơn thế. Đó là cái Muse muốn - một mình vừa đấm vừa xoa. Lạy Chúa, một kẻ nghiệp dư còn có thể nhìn ra cái màn kịch này, vậy mà Cingle suýt nữa đã cắn câu.
Chữ quan trọng: suýt nữa.
Nhưng Cingle cũng biết là một khi họ đã truy nhập được vào máy tính của nàng ở văn phòng, sẽ phát sinh nhưng vấn đề khổng lồ. Những tài liệu cuối cùng nàng truy cập là bức ảnh tải từ điện thoại của Matt. Ảnh của nạn nhân vừa bị giết. Một đoạn video quay nạn nhân cùng với vợ của Matt Hunter.
Đó sẽ là nhưng chiếc đinh cuối cùng đóng trên quan tài của bất kỳ người nào từng ở tù.
Như điều tra viên Muse đã chỉ rõ, họ vốn đã có đủ vật chứng. Những bức ảnh sẽ bổ sung một thứ: động cơ.
Cingle cũng có sự nghiệp của chính nàng để mà lo lắng. Chuyện này đã khởi đầu từ một ân huệ đối với một người bạn, giống như mọi vụ điều tra khác. Nhưng nàng sẵn lòng đi xa tới đâu? Nàng nên chấp nhận hy sinh tới đâu? Và nếu Matt thật sự không dính dáng gì đến vụ sát hại Talley, chẳng phải hợp tác với chính quyền ngay từ bước đầu có thể giúp đem sự thật ra ánh sáng hay sao?
Cingle lại ngồi xuống.
- Cô không có gì để nói à?
- Tôi muốn gọi điện cho luật sư của tôi, - Cingle đáp - Sau đó tôi sẽ kể cho cô mọi chuyện tôi biết.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội