Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
att và Olivia đã điền đầy đủ các giấy tờ cần thiết, nhưng cả hai người đều không có xe. Xe Matt vẫn để ở bãi đỗ xe MVD, còn xe Olivia ở Howard Johnson. Họ gọi taxi và ngồi đợi bên ngoài gần cổng ra vào.
Matt ngồi trên một chiếc xe lăn. Olivia đứng cạnh anh.
Nàng nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn chồng. Trời nóng và nồm, nhưng Olivia vẫn đứng khoanh tay sát người. Nàng mặc một chiếc áo không tay và quần ka ki. Cánh tay nàng săn chắc và rám nắng.
Chiếc taxi trờ tới. Matt cố xoay xở để đứng dậy. Olivia muốn đỡ, nhưng anh xua nàng ra. Hai người cùng chui vào ghế sau. Họ không chạm vào người nhau. Họ cũng không nắm tay.
- Chào hai vị - tài xế nói, mắt nhìn kính chiếu hậu. - Đi đâu đây?
Người tài xế da màu và nói pha một thứ giọng châu Phi nào đó. Matt cho anh ta địa chỉ của họ ở Irvington.
Người tài xế rất thích tán chuyện. Anh ta cho biết mình là người Ghana. Anh ta có sáu đứa con, hai đang sống với anh, còn lại ở Ghana với người vợ.
Matt cố gắng tiếp chuyện, còn Olivia nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì. Một lần Matt với lấy tay nàng. Nàng để anh nắm tay, nhưng nó dường như mất hết sinh khí.
- Em đã đến gặp bác sĩ Haddon chưa? - Matt hỏi nàng.
- Rồi.
- Thế nào?
- Mọi chuyện đều tốt đẹp. Thai nhi phát triển bình thường.
Từ ghế trước, người tài xế hỏi:
- Thai nhi à? Các vị sắp có con?
- Phải, đúng thế. - Matt đáp.
- Đây là lần đầu à?
- Phải.
- Thật là may mắn, anh bạn ạ.
- Cám ơn anh.
Họ đã về tới Irvington, trên đại lộ Clinton. Phía trước mặt đèn tín hiệu đã chuyển sang màu đỏ. Người lái xe giảm tốc độ cho đến lúc dừng hẳn.
- Chúng ta rẽ phải ở đây, đúng không?
Matt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị nói "phải", thì một thứ đã đập ngay vào mắt. Nhà của họ đúng là nằm ở dưới kia, bên tay phải. Nhưng đó không phải cái thu hút sự chú ý của anh.
Một chiếc xe cảnh sát đang đậu trên đường.
- Dừng lại một phút. - Matt nói.
- Anh nói sao?
Matt mở kính cửa sổ. Động cơ xe cảnh sát vẫn đang chạy. Anh thấy lạ về chuyện đó. Anh nhìn qua góc đường.
Lawrence Bụi Đời đang đi loạng choạng với chiếc túi giấy màu nâu quen thuộc, hát bài Bernadette kinh điển của ban nhạc Four Tops.
Matt thò đầu ra ngoài cửa sổ.
- Hê. Lawrence.
"Và không bao giờ tìm được tình yêu mà ta đã thấy nơi e…"
Lawrence bỏ dở câu hát. Ông ta đưa bàn tay che mắt và nheo mắt lại. Một nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt ông ta. Ông tấp tểnh bước về phía họ.
- Matt, anh bạn của tôi! Nhìn cậu kìa, bảnh bao sang trọng ngồi taxi.
- Phải.
- Cậu lại ra ngoài uống rượu hả? Tôi nhớ lần trước mà.
- Không muốn uống rồi lái xe, phải không?
- Đại loại như vậy, Lawrence.
- Chà chà. - Lawrence chỉ vào vòng băng quấn trên đầu Matt. - Chuyện gì xảy ra cho cậu thế? Cậu biết băng đầu thế này nhìn giống ai không?
- Lawrence…
- Giống anh chàng đi diễu hành trong cái ảnh ngày xua, thằng cha thổi sáo ấy. Hay là thằng cha đánh trống?
- Tôi cũng không nhớ nữa. Có cái đầu quấn băng hệt như cậu. Cái bức ảnh ấy được gọi là gì nhỉ?
Matt cố gắng kéo ông ta về chuyện chính:
- Lawrence, ông có thấy cái xe cảnh sát đằng kia không?
- Cái gì? - ông ta chồm lại gần hơn - hắn làm cậu thành ra thế này à?
- Không, không phải vậy. Tôi không sao cả, thật đấy.
Lawrence đang đứng ở vị trí hoàn hảo để che tầm nhìn của chiếc xe chiếu vào mặt Matt. Nếu tay cảnh sát tình cờ nhìn ra đây, hắn có thể nghĩ Lawrence đang xin tiền.
- Nó đậu đó bao lâu rồi?
- Tôi không rõ. Có lẽ là mười lăm hay hai mươi phút. Ở tuổi này thời gian trôi qua nhanh lắm, Matt ạ. Càng già thời gian càng qua nhanh. Cậu cứ nghe Lawrence đi.
- Anh ta có ra khỏi xe không?
- Tay cớm.
- Ồ, hẳn rồi. Còn gõ của nhà cậu nữa. - Lawrence mỉm cười - Ồ, thấy rồi. Cậu đang gặp rắc rối hả. Matt?
- Tôi á? Tôi là người tốt.
Lawrence thích câu đó.
- Ô, biết mà. Ngủ ngon nhé, Matt. - Ông ta hơi cúi người vào trong cửa sổ - Cả cô nữa, Liv.
Olivia đáp:
- Cám ơn ông, Lawrence.
Lawrence nhìn mặt nàng và khựng lại. Ông ta nhìn Matt và đứng thẳng người lên. Giọng ông dịu lại.
- Cậu cẩn thận nhé.
- Cám ơn, Lawrence. - Matt cúi người ra phía trước và gõ gõ gọi người tài xế - Thay đổi nơi đến.
Người tài xế hỏi:
- Tôi có khi nào bị rắc rối vì chuyện này không?
- Hoàn toàn không. Tôi bị tai nạn ấy mà. Họ muốn hỏi tôi bị thương vì sao. Chúng tôi muốn tốt hơn là đợi đến sáng.
Người lái xe không tin, nhưng có vẻ như không có hứng tranh cãi. Đèn chuyển màu xanh. Chiếc taxi khởi động, chạy thẳng thay vì rẽ phải.
- Giờ đi đâu?
Matt cho anh ta địa chỉ của MVD ở Newark. Anh tính sẽ lấy xe của mình và tìm một nơi nào đó để nói chuyện.
Vấn đề là, nơi nào? Anh xem đồng hồ. Đã ba giờ sáng rồi.
Người lái xe rẽ vào bãi đậu xe của MVD.
- Được rồi chứ?
Họ ra khỏi xe. Matt trả tiền cho anh ta. Olivia nói:
- Để em lái.
- Anh không sao mà.
- Phải, không sao. Anh vừa bị đánh và còn đang say thuốc, Olivia chìa tay ra, đưa em chìa khoá.
Anh làm theo. Họ vào trong xe và nổ máy.
- Chúng ta đi đâu đây? - Olivia hỏi.
- Anh sẽ gọi điện cho Marsha, xem liệu chúng ta có ở tạm đó được không.
- Anh sẽ đánh thức tụi nhỏ mất.
Anh cố gắng nhoẻn miệng cười.
- Lựu đạn nổ ngay bên gối cũng không làm chúng nó dậy nổi.
- Còn Marsha?
- Chị ấy không phiền đâu.
Nhưng Matt bỗng nhiên ngần ngại. Anh thật sự không ngại phải đánh thức Marsha - những năm qua đã có vô số cuộc điện thoại đêm khuya thế này rồi - nhưng bây giờ anh không biết nàng đang ở một mình hay với ai, không biết liệu anh có phá ngang chuyện gì không. Ngay lúc này anh còn bắt đầu lo lắng - cái này mới thật kỳ quái - về một chuyện khác.
Giả sử Marsha đi bước nữa.
Paul và Ethan hãy còn quá nhỏ. Chúng có gọi người chồng mới là cha không? Matt không biết anh có chịu đựng nổi chuyện đó hay không. Vấn đề quan trọng hơn, chú Matt sẽ có vai trò gì trong cuộc sống mới này, trong cái gia đình mới này? Tất cả chuyện này thật ngớ ngẩn, rõ ràng là thế.
Anh đã nghĩ trước quá xa. Với những rắc rối khác anh đang có thì giờ này lại càng không phải lúc. Nhưng những suy nghĩ đã ở đó, trong đầu anh, đang thúc giục đòi chui ra khỏi một xó tối tăm nào đó.
Anh rút điện thoại ra và bấm số thứ hai trong danh sách gọi nhanh. Khi họ tới đại lộ Washington, Matt để ý hai chiếc xe vượt qua mặt họ theo hướng ngược lại. Anh quay nhìn và thấy chúng đi về phía MVD. Mấy chiếc xe đến từ Văn phòng Công tố Hạt Essex. Chúng cùng kiểu và cùng đời với chiếc xe Loren dùng hồi tối.
Chuyện này không hay rồi.
Điện thoại được nhấc lên sau hồi chuông thứ hai.
Marsha nói:
- Tôi rất mừng là chú đã gọi. - Nếu nàng đang ngái ngủ thì nàng cũng che giấu rất giỏi.
- Chị đang ở một mình à?
- Sao cơ?
- Ý tôi là tôi biết bọn nhỏ có ở đó…
- Tôi ở một mình, Matt ạ.
- Tôi không muốn tọc mạch. Chỉ muốn chắc chắn là tôi đã không phá ngang chuyện gì.
- Chú không phá ngang gì cả. Không bao giờ tôi coi chú như vậy.
Vậy là đủ cho anh yên tâm, hẳn thế.
- Chị có phiền không nếu tôi và Olivia nghỉ lại nhà chị đêm nay?
- Dĩ nhiên là không.
- Chuyện thì dài lắm nhưng căn bản là đêm nay tôi vừa bị hành hung…
- Chú có sao không?
- Cơn đau trong đầu và sườn anh đã dịu xuống. Bị sưng và thâm tím mấy chỗ, nhưng tôi sẽ khỏi ngay thôi. Chuyện là, cảnh sát muốn hỏi vài câu mà chúng tôi chưa sẵn sàng trả lời.
- Có gì liên quan đến bà sơ đó không? - Marsha hỏi.
- Bà sơ nào?
Olivia quay ngoắt đầu lại phía anh.
- Hôm nay một điều tra viên của hạt đã tới đây! - Marsha nói - Đáng lẽ tôi phải gọi chú, nhưng tôi đã hy vọng đây không phải chuyện gì to tát. Đợi chút. Tôi có danh thiếp của cô ta đâu đây.
Đầu óc Matt, vừa mệt mỏi vừa hỗn độn, đã nhớ ra.
- Loren Muse.
- Phải, đúng tên đó. Cô ta nói một bà sơ đã gọi điện thoại đến nhà này.
- Tôi biết! - Matt đáp.
- Muse đã gặp chú à?
- Phải.
- Tôi đoán thế nào cô ta cũng làm thế. Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên, không biết nữa, cô ta nhìn thấy ảnh chú trên tủ lạnh và đột nhiên bắt đầu hỏi tôi và Kyra đủ thứ về chuyện chú có hay đến không.
- Đừng lo. Tôi giải quyết xong rồi. Xem này, khoảng hai mươi phút nữa chúng tôi sẽ có mặt ở đó.
- Tôi sẽ dọn dẹp phòng dành cho khách.
- Đùng mất công quá.
- Mất công gì đâu. Gặp lại cô chú hai mươi phút nữa nhé.
Nàng gác máy.
Olivia hỏi.:
- Có chuyện gì liên quan đến một bà sơ à?
Matt kể cho nàng về chuyến viếng thăm của Loren. Sắc mặt Olivia càng nhợt nhạt hơn. Anh kể xong thì họ đã đến Livingston. Trên đường không có lấy một bóng người hay xe cộ. Ánh sáng duy nhất rọi ra từ các căn nhà là loại đèn hẹn giờ dùng để doạ kẻ trộm.
Olivia ngồi yên lặng trong khi đưa xe rẽ vào lối đì trước cửa nhà Marsha. Matt có thể nhìn thấy bóng Marsha qua tấm mành ở hành lang tầng một. Đèn phía trên nhà để xe bật sáng. Kyra đã thức giấc. Matt thấy cô ngó ra ngoài.
Matt hạ kính xe và vẫy tay chào cô gái. Cô vẫy lại.
Olivia tắt máy. Matt nhìn mặt mình trong gương.
Trông anh thật thảm hại. Lawrence nói đúng: với chiếc băng quấn quanh đầu, trông anh giống người lính thổi sáo trong bức tranh "Tinh thần năm 76" của Willard.
- Olivia?
Nàng không nói gì.
- Em có biết bà Sơ Mary Rose này không?
- Có lẽ!
Nàng bước ra khỏi xe. Matt cũng vậy. Ánh đèn bên ngoài - Matt đã giúp Bernie gắn thiết bị phát hiện chuyển động - bật lên. Olivia bước vòng qua chỗ anh. Nàng nắm tay anh và giữ nó thật chặt.
- Trước khi em nói bất cứ điều gì khác - nàng bắt đầu, em cần phải cho anh biết điều này.
Matt chờ đợi.
- Em yêu anh. Anh là người đàn ông duy nhất em yêu. Dù cho bây giờ có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì anh đã mang lại cho em hạnh phúc và niềm vui em đã từng nghĩ không thể nào có được.
- Olivia…
Nàng đặt ngón tay lên môi anh:
- Em chỉ muốn một điều thôi. Em muốn anh ôm em. Ôm em ngay bây giờ. Chỉ cần một hay hai phút. Bởi vì sau khi em kể cho anh nghe sự thật, em không biết liệu anh có khi nào còn muốn ôm em nữa hay không.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội