Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
att Hunter tỉnh dậy.
Khuôn mặt Olivia đã ở đó.
Không có gì để nghi ngờ đây có phải là sự thật hay không. Matt không bị lâm vào tình trạng khi mà người ta phải tự hỏi đây là tỉnh hay mơ. Sắc mặt Olivia nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe. Anh có thể thấy được nỗi sợ hãi và điều duy nhất Matt nghĩ đến được - không phải là câu trả lời hay giải thích - điều duy nhất anh có thể nghĩ rõ ràng là: mình phải làm gì cho nàng đây?
Ánh đèn chói chang. Khuôn mặt Olivia, vẫn rất đẹp, bao quanh là cái gì đó hao hao giống bức màn phòng tắm.
Anh cố gắng cười với nàng. Sọ anh co bóp như một ngón tay cái bị búa đập phải.
Nàng đang ngắm nhìn anh. Anh thấy mắt nàng đầy lệ:
- Em xin lỗi, - nàng thì thầm.
- Anh không sao đâu, - anh đáp.
Anh cảm thấy hơi chếnh choáng. Thuốc giảm đau, anh nghĩ. Morphine hay một thứ thuốc tương tự nào đó. Sườn anh đau nhưng là cái đau tê cứng. Anh nhớ lại gã đàn ông trong phòng khách sạn, Talley, kẻ có mái tóc xanh đen. Anh nhớ lại cảm giác tê liệt, cái ngã xuống sàn, chiếc nắm đấm thép.
Mình ở đâu đây?
Phòng cấp cứu. Beth Israel.
Anh đã có thể mỉm cười.
- Anh sinh ra ở đây, em biết không.
Đúng, anh nhất định đang chịu tác động của một loại thuốc nào đó - thuốc xoa dịu bắp thịt, giảm đau hay cái gì đó.
- Talley sao rồi? - Anh hỏi.
- Hắn trốn mất rồi.
- Em có mặt trong phòng hắn à?
- Không, em ở dưới sảnh.
Anh nhắm mắt lại một lúc. Câu cuối cùng nghe không ra ý "nàng ở dưới sảnh?" nên anh cố làm cho đầu óc tỉnh táo.
- Matt?
Anh chớp mắt mấy cái và cố tập trung tư tưởng.
- Em ở dưới sảnh?
- Phải. Em thấy anh vào phòng hắn, nên em theo dõi anh.
- Em đang ở tại khách sạn lúc đó?
Trước khi nàng kịp trả lời, bức màn bị kéo ra.
- À - vị bác sĩ nói. Ông ta có giọng lơ lớ - người Pakistan hay Ấn Độ, chắc vậy. - Chúng ta thấy thế nào rồi?
- Khỏe như bò mộng, - Matt đáp.
Bác sĩ mỉm cười với hai vợ chồng. Bảng tên của ông ta ghi PATEL.
- Vợ anh nói anh bị hành hung, chị ấy nghĩ thủ phạm đã dùng súng điện.
- Tôi đoán vậy.
- Xét ở một khía cạnh nào đó thì đây là chuyện tốt. Súng điện không để lại tổn thương vĩnh viễn. Nó chỉ vô hiệu hoá tạm thời thôi.
- Vâng - Matt đáp - Tôi được ngôi sao may mắn chiếu mạng mà.
Patel tủm tỉm cười, kiểm tra gì đó trên biểu đồ.
- Anh bị chấn động não. Có thể xương sườn bị nút, nhưng tôi không nói chắc được nếu chưa chụp X-quang. Cũng không thành vấn đề gì - bị sưng nặng hay gãy xương cũng vậy, anh chỉ có thể điều trị bằng cách nghỉ ngơi. Tôi đã cho anh thuốc giảm đau. Anh có thể cần thêm đấy.
- Được thôi!
- Tôi phải giữ anh lại đây qua đêm.
- Không được, - anh đáp.
Patel ngước lên:
- Không được?
- Tôi muốn về nhà. Vợ tôi có thể chăm sóc tôi.
Patel nhìn Olivia. Nàng gật đầu. Ông nói:
- Hai người hiểu là tôi không đề nghị chuyện này chứ?
Olivia đáp:
- Chúng tôi hiểu.
Trên tivi, bác sĩ luôn phản đối những bệnh nhân muốn về nhà. Patel thì không. Ông chỉ nhún vai.
- Được thôi quý vị ký giấy xuất viện là có thể ra về.
- Cám ơn, bác sĩ. - Matt nói.
Patel nhún vai lần nữa.
- Chúc một cuộc đời tốt đẹp.
- Ông cũng vậy.
Ông ta rời khỏi phòng.
- Có cảnh sát ở đây không?
- Họ vừa đi rồi, nhưng sẽ quay lại.
- Em nói gì với họ?
- Không nhiều! - nàng đáp - Họ cho rằng đây là một vụ xích mích trong hôn nhân. Anh bắt quả tang em với người đàn ông khác, đại loại thế.
- Cingle thế nào rồi?
- Họ bắt giữ cô ấy rồi.
- Cái gì?
- Cô ấy rút súng để uy hiếp nhân viên lễ tân.
Matt lắc đầu, vốn đang nhức như búa bổ.
- Chúng ta phải đóng tiền bảo lãnh cho cô ấy.
- Cô ấy nói không cần, để cô ấy tự lo.
Anh cố ngồi dậy. Cơn đau như một con dao bỏng rát xé toạc phần xương sọ phía sau đầu.
- Matt?
- Anh không sao đâu.
Quả thế thật. Anh đã bị đánh tệ hơn thế. Tệ hơn nhiều. Cái này không ăn thua gì. Anh có thể chịu đựng được Anh ngồi thẳng dậy và nhìn vào mắt nàng. Nhìn nàng có vẻ như đang gồng mình lên để đón nhận cú đòn sắp giáng xuống.
Matt nói:
- Chuyện này tệ lắm, phải không?
Lồng ngực Olivia phập phồng. Nước mắt giàn giụa.
- Em cũng chưa biết. Mà phải. Phải, chuyện này tệ lắm.
- Chúng ta có nên để cảnh sát nhúng tay vào không?
- Không. - Nước mắt chảy tràn xuống má nàng. - Trước khi em kể anh nghe mọi chuyện thì không.
Anh vung chân ra khỏi giường.
- Vậy thì chúng ta biến ngay khỏi chỗ quái quỷ này thôi.
o O o
Loren đếm được sáu người đang xếp hàng trước bàn tiếp khách của phòng cấp cứu. Khi nàng vượt lên trước, sáu người đều ầm ừ khó chịu. Loren mặc kệ họ. Nàng dằn cái huy hiệu cảnh sát xuống mặt bàn.
- Các vị có một bệnh nhân vừa được đưa tới đây.
- Cô đùa đấy à. - Người đàn bà sau chiếc bàn ngước lên qua cặp kính hình bán nguyệt và đưa mắt nhìn khắp lượt phòng đợi chật ních người. - Cô nói một bệnh nhân à? - Bà ta nhai kẹo cao su. - Chà, tôi đoán là chúng tôi bị cô tóm được rồi. Chúng tôi quả là có một bệnh nhân vừa được đưa tới đây.
Những người đứng xếp hàng cười rúc rích. Mặt Loren đỏ lên.
- Anh ta là nạn nhân trong một vụ hành hung. Từ Howard Johnson.
- Ồ, anh ta. Tôi nghĩ chắc anh ta đi rồi.
- Đi rồi?
- Xuất viện vài phút trước.
- Anh ta đi đâu?
Người đàn bà ném cho nàng một cái nhìn trống rỗng.
- Phải. - Loren đáp - Đừng bận tâm.
Điện thoại di động của nàng đổ chuông. Nàng cầm điện thoại lên và nạt:
- Muse đây.
- Ơ, chào, có phải cô là vị cảnh sát đã đến đây lúc trước không?
Loren nhận ra giọng nói.
- Phải, Ernie. Chuyện gì thế?
- Có chuyện xảy ra, - anh ta đáp. - Tôi nghĩ.. tôi nghĩ hắn chết rồi.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội