We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
oren Muse rẽ vào lối ra thoát khỏi đường 78 dẫn sang đường Frontage và tấp vào bãi đỗ xe của Howard Johnson. Một chiếc xe đang đỗ ở hàng hai cạnh cổng vào.
Nàng đạp thắng.
Chiếc xe này, một chiếc Lexus, đã ở trong bãi đậu xe MVD chưa đầy một tiếng trước đây.
Đây không thể là một sự tình cờ.
Nàng khéo léo lái xe vào gần của trước và giắt súng vào dây lưng. Cái huy hiệu đã nằm sẵn ở đó. Chiếc còng tay lủng lẳng sau lưng nàng. Nàng đi nhanh về phía chiếc xe.
- Không ai ở bên trong. Chìa khoá vẫn cắm vào ổ. Cửa không khoá.
Loren mở cửa chiếc Lexus.
Đây có phải là một cuộc khám xe hợp pháp? Nàng tin là vậy Ai cũng nhìn thấy chiếc chìa khoá cắm khơi khơi trong ổ. Cửa xe không khoá. Nàng đang giúp họ một việc tốt ở đây. Chuyện đó phải biến nó thành hợp pháp, phải không?
Nàng kéo tay áo che bàn tay, tạo thành cặp găng tạm thời để khỏi lưu lại dấu tay. Nàng kéo ngăn đựng găng ra và lật qua các giấy tờ xe. Không mất nhiều thời giờ. Đây là một chiếc xe của công ty, thuộc về MVD. Nhưng giấy tờ của cửa hàng bán xe Midas Muffler cho thấy một người tên là Cingle Shaker đã mua nó.
Loren biết cái tên này. Bọn đàn ông ở văn phòng hạt đã nhắc đến cô ta, với một chút nhiệt tình quá mức. Nói rằng cô ta có một thân hình có thể biến phim thiếu nhi thành phim dành cho người trưởng thành.
Vậy cô ta có liên hệ gì với Hunter?
Loren cầm chiếc chìa khoá xe theo - không lý gì lại cho cô Shaker cơ hội đi khỏi trước khi họ tán chuyện một chút.
Nàng đi vào trong và tiến lại bàn tiếp tân. Người đàn ông ngồi phía sau đang hớp hớp không khí.
- Các vị lại quay lại à?
- Quay lại?
Không phải bài bản phỏng vấn khá nhất của nàng, nhưng cũng là một điểm khởi đầu.
Mấy tay cớm khác đã đi khỏi từ, bao lâu nhỉ, có lẽ là một tiếng trước. Cùng với xe cứu thương.
- Nhưng tay cớm khác nào?
- Cô không đi với họ à?
Nàng lại gần anh ta.
- Tên anh là gì?
- Ernie.
- Ernie, sao anh không nói cho tôi nghe chuyện gì xảy ra ở đây?
- Giống như tôi nói với đám kia thôi.
- Giờ hãy nói với tôi.
Ernie thở dài rất kịch.
- Được thôi… chuyện thế này. Đầu tiên gã đó lẻn vào trong khách sạn.
- Khi nào? - Nàng ngắt lời.
- Lúc đó là mấy giờ - Tôi không biết. Có lẽ hai tiếng trước. Không phải cô biết hết chuyện rồi à?
- Kể tiếp đi.
- Vậy là gã này, hắn ta đi vào thang máy. Hắn đi lên. Vài phút sau, cô ả to con kia phóng vào và chạy tới chỗ thang máy - Anh ta ho vào nắm tay - Thế là, biết không, tôi gọi với theo cô ta. Hỏi xem mọi chuyện có ổn không. Cô biết đấy, làm nhiệm vụ của tôi.
- Anh có hỏi gã kia xem mọi chuyện có ổn hay không không?
- Gì cơ? Không.
- Nhưng anh hỏi cái - Loren ra dấu ngoặc kép bằng ngón tay - cô ả to con?
- Đợi một chút. Cô ta không thật sự to con. Cô ta cao. Tôi không muốn cô nghĩ cô ta mập hay làm sao. Làm cho cô hiểu nhầm. Cô ta không phải vậy. Không mập chút nào. Hoàn toàn ngược lại. Giống như một cô nàng trong các phim Amazon, cô biết không?
- Biết, Ernie, tôi nghĩ tôi hình dung được rồi. - Nghe có vẻ giống Cingle Shaker. - Vậy là anh hỏi nàng Amazon xem mọi chuyện có ổn không?
- Phải, đúng, như thế đấy. Và cô gái đó, cô gái cao đó, cô ta móc súng chĩa vào tôi "một khẩu súng" và bảo tôi gọi cảnh sát.
Anh ta dừng lại, đợi cho Loren há hốc miệng vì kinh ngạc.
- Vậy là anh làm đúng thế?
- Mẹ kiếp, phải. Tôi muốn nói, cô ta chĩa súng vào tôi. Cô tin nổi không?
- Tôi sẽ cố tin, Ernie. Rồi chuyện gì xảy ra?
- Cô ta vào thang máy, phải không? Cô ta chĩa súng vào tôi cho đến khi cửa đóng lại. Vậy là tôi kêu cảnh sát. Như cô ta yêu cầu. Hai tay cớm Newark đang ăn ở ngay bên cạnh. Họ đến ngay lập tức. Tôi bảo họ cô ta đã lên tầng năm. Thế là họ lên.
- Anh có nhắc đến xe cứu thương?
- Chắc họ đã gọi một chiếc.
- Họ? Anh nói là đám cảnh sát à?
- Không. Ờ, ý tôi là, có thể. Nhưng tôi nghĩ chính đám đàn bà trong phòng đã gọi.
- Phòng nào?
- Nào, tôi đâu có lên đó. Tôi không nhìn thấy hay làm gì hết. - Mắt Ernie nheo lại thành hai đường hẹp. - Bây giờ thì cô đang hỏi về kiểu kiến thức truyền tai đấy. Không phải là cô chỉ có nhiệm vụ hỏi tôi về cái gì tôi thật sự thấy hay trực tiếp biết hay sao?
- Đây không phải toà án - nàng ngắt lời. - Chuyện gì đang xảy ra trên lầu lúc đó?
- Tôi không rõ. Ai đó bị đánh ấy mà. Tôi vừa nói rồi, tôi không rõ.
- Đàn ông, đàn bà, da đen, da trắng?
- Ồ, tôi rõ ý cô rồi. Nhưng tôi không hiểu. Tại sao cô phải hỏi tôi? Tại sao không…
- Cứ nói đi, Ernie, tôi không có thời giờ gọi tứ tung khắp nơi.
- Không cần gọi nhiều nơi, cô chỉ cần gọi cho bọn cảnh sát vừa tới đây, đám Newark…
Giọng nàng cứng như thép.
- Ernie.
- Được rồi, được rồi, bình tĩnh đi. Là đàn ông, được chưa? Da trắng. Tôi đoán khoảng trên ba mươi tuổi. Họ đẩy anh ta ra trên cáng.
- Chuyện gì xảy ra cho anh ta?
- Ai đó đập anh ta một trận, tôi đoán vậy.
- Và tất cả chuyện đó xảy ra trên tầng năm?
- Tôi đoán vậy, phải.
- Anh còn nói gì đó về nhưng người đàn bà trong phòng. Nói là có lẽ họ đã gọi xe cứu thương.
- Phải, phải, tôi có nói thế. - Anh ta mỉm cười như thể tự hào lắm vậy. Loren cũng muốn rút súng ra luôn.
- Có bao nhiêu đàn bà. Ernie?
- Gì? Ô, hai.
- Có phải một người là cô gái cao đã chĩa súng vào anh?
- Phải.
- Còn người kia?
Ernie nhìn bên phải. Anh ta nhìn bên trái. Rồi anh ta chồm lại gần và thì thào.
- Tôi nghĩ đó có thể là vợ của anh chàng.
- Anh chàng bị đánh?
- Ư hừm.
- Tại sao anh nói vậy?
Anh ta vẫn nhỏ giọng:
- Tại vì cô ta đi với anh ta. Trong xe cứu thương ấy.
- Vậy tại sao chúng ta lại phải thì thào?
- À, vì tôi đang cố giữ cái mà ta gọi là kín đáo.
Loren cũng thì thào ngang với anh ta.
- Sao vậy, Ernie? Tại sao chúng ta phải giữ cái mà ta gọi là kín đáo?
- Bởi vì người đàn bà kia - tôi muốn nói là người vợ ấy - đã ở đây từ hai đêm trước. Anh ta, người chồng, thì không. - Anh ta chồm qua mặt bàn. Loren nhận được một làn hơi của cái mà ta gọi là bệnh hôi miệng kinh niên. - Bỗng chốc đâu anh chồng xộc vào, rồi có đánh nhau gì đó…
Anh ta ngừng lại, nhướng cả hai bên lông mày, như ý nói sự suy diễn đã quá rõ ràng.
- Vậy chuyện gì xảy ra cho cô gái Amazon?
- Người chĩa súng vào tôi ấy à?
- Phải, Ernie. - Loren đáp, cố kiềm chế sự mất kiên nhẫn đang tăng dần - Cái người chĩa súng vào anh ấy.
Cảnh sát đã bắt cô ta. Còng lại và đủ thứ khác.
- Người đàn bà mà anh cho là người vợ ấy, người ở đây hai ngày qua. Anh có tên tuổi gì không?
Anh ta lắc đầu.
- Không, rất tiếc. Tôi không bao giờ nghe nói cả.
- Cô ta không phải ghi danh à?
Đôi mắt Ernie sáng lên.
- Có, có cô ta phải ghi danh chứ. Chúng tôi còn chụp cả thẻ tín dụng và mọi thứ.
- Tốt lắm. - Loren đưa ngón trỏ và ngón cái vuốt sống mũi - Vậy, thử đại một cái xem, Ernie, sao anh lại không thử tìm cái tên cho tôi?
- Phải, chắc chắn tôi làm được. Để tôi coi. - Anh ta quay sang chiếc máy vi tính và bắt đầu gõ, tôi nghĩ cô ta thuê phòng 522… Đợi chút, đây rồi.
Anh ta quay màn hình để Loren có thể nhìn thấy.
Người thuê phòng 522 có tên là Olivia Hunter. Loren nhìn sững vào màn hình một lúc.
Ernie chỉ vào dòng chữ.
Nó ghi là Olivia Hunter.
- Tôi thấy được mà. Họ tới bệnh viện nào?
- Beth Israel, tôi nghĩ họ nói thế.
Loren đưa cho Ernie danh thiếp của nàng có số di động trên đó.
Gọi tôi nếu anh nhớ ra chuyện gì khác.
- Ồ tôi sẽ gọi mà.
Loren vội vàng chạy đến bệnh viện.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội