There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
alley? Anh có đó không? Chúng ta cần phải nói chuyện".
Cingle Shaker phấn chấn lên khi nghe tiếng Matt vọng qua chiếc điện thoại di động, âm thanh không rõ, nhưng vẫn đủ hiểu.
"Làm ơn mở cửa đi Talley. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, thế thôi".
Tiếng trả lời bị nghẹt. Quá nghẹt không nghe ra tiếng gì Cingle cố giữ đầu óc tỉnh táo, tập trung tư tưởng. Xe nàng đậu hàng thứ hai ngay cạnh cổng vào. Đã khuya rồi, sẽ không ai quấy rầy nàng.
Nàng cân nhắc có nên vào trong bây giờ không. Đó sẽ là cách làm khôn ngoan. Matt đang ở trên tầng năm. Nếu có gì xấu xảy ra, nàng phải mất một lúc mới lên tới nơi. Nhưng Matt đã rất cương quyết. Anh cho rằng cơ hội tốt nhất là phải đối diện với gã Talley này một mình. Nếu nàng bị phát hiện trước khi họ nói chuyện, điều đó chỉ làm vấn đề thêm phức tạp.
Nhưng giờ đây khi nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹt, Cingle có lý do để nói chắc rằng Talley không đứng ở ngoài hành lang. Thật ra, theo nàng, không có ai ở hành lang cả.
Nàng quyết định tiến vào.
Do thám còn khuya mới được coi là thế mạnh của Cingle. Nàng quá dễ bị chú ý. Nàng chưa bao giờ là một cô gái Rockette hay bất cứ thứ vũ công gì - phải, nàng đã nghe tất cả lời đồn đại - nhưng nàng không cố ăn mặc cho mình chìm xuống như mấy năm trước nữa. Cingle bắt đầu nảy nở từ lúc còn nhỏ. Năm mười hai, nàng có thể giả làm mười tám. Con trai yêu thích nàng, con gái ghét nàng. Sau bao nhiêu năm khai phóng tư tưởng, cuối cùng đó vẫn là thông lệ.
Cả hai thái độ đó đều không làm nàng khó chịu. Cái làm nàng khó chịu, đặc biệt lúc còn nhỏ, là cái nhìn của những người đàn ông lớn tuổi, kể cả họ hàng, kể cả những người đàn ông nàng tin tưởng và thương yêu. Không, đã không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng ta học được ngay từ lúc còn nhỏ rằng sự ham muốn và nhục dục có thể làm biến dạng tâm hồn như thế nào. Cái đó khó mà đẹp đẽ được.
Cingle vừa bước lại gần hành lang thì nàng nghe thấy một tiếng động lạ trong điện thoại.
Đó là cái quái quỷ gì vậy?
Cánh cửa kính của hành lang mở ra. Một chiếc chuông nhỏ kêu "đinh" một tiếng. Cingle gí sát chiếc điện thoại vào tai. Không có gì cả. Không có tiếng động, không nói năng gì hết.
Chuyện này không hay rồi.
Một tiếng va đập đột ngột vọng qua ống nghe, làm nàng giật nảy người. Cingle tăng tốc, chạy thẳng đến thang máy.
Gã đứng sau quầy loạng choạng đi ra, nhìn thấy Cingle, thót bụng vào và mỉm cười:
- Tôi giúp gì cô được ạ?
Nàng bấm nút gọi thang máy.
- Thưa cô?
Vẫn không nghe tiếng nói chuyện trong điện thoại.
Nàng cảm thấy ớn lạnh ở cổ. Phải liều thôi. Cingle đưa điện thoại lên miệng:
- Matt?
Không nghe trả lời.
Quỷ tha ma bắt, nàng lại để điện thoại ở chế độ câm rồi. Nàng đã quên mất chuyện đó.
Thêm một tiếng động nữa, có lẽ là tiếng gầm gừ. Chỉ có điều nghèn nghẹt hơn. Bị chặn lại chặt hơn.
Cái thang máy khốn kiếp đó đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?
Còn cái nút câm cũng ở chỗ quái quỷ nào vậy?
Cingle tìm thấy cái nút câm trước. Nó nằm ngay góc phải dưới cùng. Ngón cái của nàng lóng ngóng mãi mới bấm xuống được. Cái dấu hiệu "câm" nhỏ biến mất. Nàng đưa điện thoại lên miệng:
- Matt? - Nàng kêu to. - Matt, anh ổn không?
Thêm một tiếng kêu bị tắc nghẹn. Rồi một giọng nói - không phải Matt - cất lên: "Đứa quái quỷ nào…"
Phía sau nàng, người trực đêm hỏi:
- Có chuyện gì không ổn à, thưa cô?
Cingle không ngừng bấm nút gọi thang máy. Nhanh lên, nhanh lên.
Nói vào điện thoại: "Matt, anh có ở đó không?"
"Cách" một cái. Giờ là yên lặng. Yên lặng tuyệt đối.
Tim Cingle đập như thể muốn rơi ra ngoài.
Nàng nên làm gì?
- Thưa cô, tôi thật sự phải yêu cầu cô…
Cánh cửa thang máy mở ra. Nàng phóng vào trong.
Người trực đêm thò tay vào để giữ không cho cánh cửa đóng lại. Khẩu súng của Cingle vẫn đeo trong bao khoác vai. Lần đầu tiên kể từ khi đảm nhiệm công việc này, nàng rút nó ra.
- Buông cái cửa ra. - nàng bảo gã.
Gã vâng lời, rút tay ra như thể nó không thuộc về mình.
- Gọi cho cảnh sát, - nàng nói - Báo cho họ anh có một vụ khẩn cấp trên tầng năm.
Cánh cửa khép lại. Nàng bấm số 5. Matt có lẽ không vui lòng về chuyện lôi cảnh sát vào, nhưng giờ đây đó là quyết định của nàng. Chiếc thang máy rền rĩ và bắt đầu đi lên. Dường như nó đang tiến một bước, lùi hai bước vậy.
Cingle cầm khẩu súng bằng tay phải. Bỏ ngón tay ra khỏi cò nàng bấm liên tục vào nút số 5 trên bảng điều khiển. Làm như thể điều đó giúp được gì, như thể chiếc thang máy nhận ra nàng đang vội và sẽ tăng tốc.
Nàng vẫn cầm điện thoại trong tay trái. Nàng bấm thật nhanh số của Matt.
Không có tiếng chuông, chỉ nghe giọng ghi âm của Matt: "Tôi không có mặt lúc này".
Cingle chửi thề, nhấn nút kết thúc. Nàng chọn vị trí đứng ngay trước khe cửa để lách ra khỏi thang máy khi nó còn đang mở và càng sớm càng tốt. Thang máy nổi hiệu còi tại mỗi tầng, dấu hiệu cho người mù, và cuối cùng đến điểm dừng với một tiếng "đinh" Nàng khom người như một vận động viên chạy nước rút đang đứng ở vạch xuất phát. Khi hai cánh cửa bắt đầu trượt mở, Cingle đẩy chúng ra bằng cả hai tay, và lao người qua.
Nàng đã ở trên hành lang.
Cingle chỉ nghe được tiếng bước chân, không nhìn thấy ai. Nghe như có người đang chạy về phía kia.
- Đứng lại!
Ai đó vẫn không chịu dừng bước. Nàng cũng thế.
Cingle chạy dọc theo dãy phòng.
Đã bao lâu rồi? Nàng đã mất liên lạc với Matt bao lâu rồi?
Từ phía cuối hành lang, Cingle nghe tiếng cánh cửa nặng nề mở tung ra. Cửa khẩn cấp, nàng đoán vậy. Dẫn ra cầu thang bộ.
Cingle vừa chạy vừa đếm số phòng. Khi nàng tới phòng 511, nàng đã đến đủ gần để thấy ở phía trước, của phòng 515 - cách nàng hai cánh cửa - đã mở toang.
Nàng băn khoăn giữa hai chọn lựa - đuổi theo kẻ đang chạy xuống cầu thang hay kiểm tra bên trong phòng 515 - nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Cingle xông tới, lách qua một góc, súng lăm lăm trên tay.
Matt nằm sấp, mắt nhắm nghiền. Anh không cử động. Nhưng đó không phải chuyện thật sự gây chấn động.
Chuyện thật sự gây chấn động là người đang ở bên anh.
Cingle suýt nữa đánh rơi khẩu súng.
Nàng đứng yên đó và nhìn chằm chằm mà không dám tin một lúc. Sau đó nàng mới bước hẳn vào phòng. Matt vẫn chưa cử động được. Máu đang trào ra sau đầu anh.
Cingle vẫn dán mắt vào người còn lại trong phòng.
Người đang quỳ bên cạnh Matt.
Khuôn mặt ướt nhòe nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe.
Cingle nhận ra người đàn bà này ngay lập tức.
Olivia.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội