The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ô chắc không? - Matt hỏi.
Cingle gật đầu.
- Talley đã ở đó hai đêm rồi. Phòng 515.
Matt cố xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. Không có gì ăn nhập vào nhau cả.
- Cô có số điện thoại không?
- Của Howard Johnson à? Tôi có thể tìm trên mạng.
- Cô tìm đi.
- Anh định cứ thế mà gọi hắn à?
- Phải.
- Rồi nói gì?
- Chưa nói gì cả. Tôi chỉ muốn xem có phải cùng giọng nói đó không thôi.
- Cùng giọng với ai?
- Với cái gã gọi cho tôi thì thầm chuyện hắn sắp làm với Olivia. Tôi chỉ muốn biết xem hắn có phải là Charles Talley không thôi.
- Nếu phải thì sao?
- Này, cô nghĩ tôi có kế hoạch dài hạn à? - Matt nói.
- Tôi chỉ mới thoáng nghĩ ra thôi.
- Dùng điện thoại của tôi ấy. Đầu dây bên kia sẽ không nhận ra số người gọi.
Matt cầm ống nói lên. Cingle đọc to số điện thoại.
Nhân viên trực ban trả lời sau hồi chuông thứ ba: "Howard Johnson, sân bay Newark đây".
- Làm ơn nối lên phòng 515.
- Chờ một phút.
Tim anh bắt đầu đập rộn lên khi hồi chuông đầu tiên reo vang. Hồi chuông thứ ba bị cắt ngang giữa chừng. Rồi anh nghe một giọng nói:
- Nghe đây.
Matt bình tĩnh đặt ống nghe xuống.
Cingle nhìn anh:
- Thế nào?
- Chính hắn ta. - Matt đáp - Cùng một người.
Nàng nhíu mày, khoanh tay lại.
- Giờ thì sao đây?
- Chúng ta phải xem lại bức ảnh và đoạn video chi tiết hơn. - Matt nói.
- Đồng ý.
- Nhưng tôi không biết nó sẽ nói cho chúng ta được điều gì. Giả sử tôi sai. Giả sử đó chính là Talley, cả trong ảnh lẫn trong video. Vậy thì chúng ta phải nói chuyện với hắn. Giả sử đó là hai người khác nhau…
- Chúng ta vẫn phải nói chuyện với hắn.
- Phải, tôi không thấy chúng ta có lựa chọn nào khác.
- Tôi phải đến chỗ đó thôi.
- Chúng ta phải đến chỗ đó thôi.
- Tôi muốn đi một mình.
- Còn tôi thà tắm chung với Hugh Jackman còn hơn.
Cingle đứng dậy. Nàng tháo cái cột tóc ra, túm đuôi ngựa lại cho chặt, rồi cột lại.
- Tôi cũng đi.
Bàn cãi thêm chỉ tổ chậm lại nhưng chuyện không thể tránh.
- Được nhưng cô ngồi lại trong xe. Đàn ông với nhau một mình, may ra tôi moi được gì từ hắn.
- Muốn sao cũng được. - Cingle đã ra tới cửa. - Tôi sẽ lái xe.
Họ đi mất năm phút.
Khách sạn Howard Johnson có thể đã được đặt ở một đoạn xấu xí hơn của xa lộ, nhưng nếu vậy phải có giấy phép cho bãi rác. Hay có lẽ họ có rồi cũng nên. Một bên đường Frontage là chòi thu tiền trên lối ra 14 của đường cao tốc có thu phí New Jersey. Bên kia là bãi đậu xe của nhân viên hãng hàng không Continental. Đi dọc theo đường Frontage vài trăm feet nữa ta sẽ đến nhà tù phía Bắc của bang, ở vị trí rất thuận tiện - còn thuận tiện hơn Howard Johnson nữa - so với sân bay Newark. Hoàn hảo cho việc lặn thật nhanh.
Cingle dừng xe ở lối vào.
- Anh chắc chắn muốn vào một mình chứ?
- Phải.
- Đưa điện thoại của anh cho tôi đã.
- Tại sao?
- Tôi có người bạn này - một tay trùm tài chính ở đại lộ Park. Anh ta dạy tôi trò này. Anh bật điện thoại lên. Anh gọi cho tôi. Anh giữ kết nối. Tôi bật chức năng câm trên điện thoại của tôi. Giờ nó giống như một máy điện đàm một chiều vậy. Tôi nghe thấy hết những gì anh nói và làm. Nếu có vấn đề gì, chỉ cần kêu lên thôi.
Matt nhíu mày.
- Trùm tài chính mà phải làm chuyện đó à?
- Anh không muốn biết chuyện này đâu.
Cingle cầm điện thoại của Matt, bấm số của nàng, rồi mở điện thoại trả lời cuộc gọi. Nàng đưa điện thoại lại cho anh.
- Cài vào thắt lưng ấy. Nếu anh gặp rắc rối, kêu cứu to lên.
Được rồi.
Hành lang trống không. Vào giờ này thì chuyện đó không có gì lạ. Anh nghe tiếng chuông kêu "đinh" khi cánh cửa kính trượt mở ra. Người tiếp tân ca đêm, một gã to béo râu không cạo nhìn giống hệt một túi đồ giặt nhồi quá đầy, loạng choạng bước ra. Matt vẫy tay mà không hề giảm bước, cố làm ra vẻ như anh ở đây. Gã tiếp tân vẫy lại, loạng choạng bước vào.
Matt đi đến thang máy và bấm nút gọi. Chỉ có một thang máy hoạt động. Anh nghe thấy tiếng gầm gừ tiến lại phía mình, nhưng nó vẫn nhẩn nha mà đến. Những hình ảnh lại lóe lên trong đầu anh. Đoạn video đó. Bộ tóc giả màu bạch kim. Anh vẫn không nghĩ ra nó có ý nghĩa gì, không có một manh mối nào hết.
Hôm qua Cingle đã so sánh chuyện này với việc lao vào một cuộc ẩu đả - người ta không tiên đoán được kết quả Nhưng anh đã đến đây, chuẩn bị mở một cánh cửa theo đúng nghĩa đen, và sự thật là anh không biết tý gì về cái mình sẽ thấy đằng sau đó.
Một phút sau, Matt đã đứng trước cửa phòng 515.
Anh vẫn mang theo khẩu súng. Anh cân nhắc ý định rút nó ra và giấu sau lưng mình, nhưng không được, nếu Talley thấy nó, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Matt giơ tay gõ cửa.
Anh lắng nghe. Một tiếng động vọng ra từ phía cuối hành lang, có lẽ là tiếng cửa mở. Anh quay lại.
- Không có ai cả.
Anh gõ lần nữa, mạnh hơn.
- Talley, - Anh kêu to - Anh có trong đó không? Chúng ta cần nói chuyện.
Anh chờ đợi. Không có gì hết.
- Làm ơn mở cửa đi Talley. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, thế thôi.
Rồi một giọng nói bỗng vang lên sau cánh cửa, chính giọng nói anh đã nghe trên điện thoại.
- Đợi một giây.
Cửa phòng 515 mở ra.
Và đột nhiên đứng trước mặt anh, với mái tóc xanh đen và khuôn mặt giận dữ, chính là Charles Talley.
Talley đúng chặn trước cửa, đang nói vào điện thoại di động:
- Phải - hắn nói với người nào đó ở đầu dây bên kia. - Phải, được rồi.
Hắn hất cằm ra hiệu cho Matt bước vào trong.
Matt đã làm đúng y như vậy.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội