Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
evada, Matt nghĩ. Loren Muse đã hỏi anh về một gã đàn ông từ Nevada.
Hai mươi phút sau khi bỏ lại Loren trên bậc thềm, Matt đã ở trong văn phòng của Cingle. Anh dành thời gian lái xe để điểm lại trong đầu những chi tiết của cuộc thẩm vấn. Một từ cứ trở đi trở lại với anh:
Nevada.
Max Darrow, dù hắn ta có là thằng cha nào đi nữa.
Đến từ Nevada.
Và Olivia đã đọc trang báo điện tử Nevada Sun News.
Trùng hợp?
Ừ, phải.
Các văn phòng ở MVD đều vắng lặng. Cingle ngồi ở bàn, mặc chiếc áo Nike dài tay màu đen. Tóc nàng cột lại thành một chiếc đuôi ngựa dài. Nàng bấm nút để khởi động máy vi tính.
- Cô có nghe được gì về cái chết của một bà sơ ở St. Margaret không? - Anh hỏi.
Cingle nhíu mày.
- Cái nhà thờ ở East Orange hả?
- Phải. Nó còn là trường học nữa.
- Không.
- Thế có chuyện gì liên quan đến một người tên Max Darrow không?
- Ví dụ chuyện gì?
Matt giải thích nhanh những câu hỏi của hai người bạn học cũ Lance Banner và Loren Muse. Cingle thở dài và ghi chép. Nàng không nói gì, chỉ nhướng mày khi anh nhắc đến chuyện tìm thấy một cookie dẫn đến trang web vũ nữ thoát y.
- Tôi sẽ tìm hiểu chuyện này.
- Cám ơn cô.
Nàng xoay màn hình máy tính để cả hai người cùng nhìn được.
- Rồi, giờ anh muốn xem gì nào?
- Cô có thể phóng to bức ảnh Charles Talley trên điện thoại của tôi được không?
Nàng bắt đầu kéo con chuột và bấm lách cách.
- Để tôi giải thích ngắn gọn một chút.
- Tôi nghe đây.
- Cái chương trình làm rõ ảnh này. Có khi nó hoạt động thần kỳ lắm, có khi chỉ là đồ ăn hại. Khi anh chụp ảnh kỹ thuật số, chất lượng hình tuỳ thuộc vào độ pixel. Vì vậy anh phải mua máy hình có độ pixel càng cao càng tốt. Pixel là những cái chấm. Càng nhiều chấm, hình càng rõ.
- Tôi biết rõ điều này.
- Điện thoại của anh có chức năng đọc pixel vô cùng tệ hại.
- Tôi cũng biết chuyện đó.
- Vậy thì anh biết rằng anh càng phóng hình to thì hình càng mờ. Cái phần mềm này dùng một thứ thuật toán phải, tôi biết, chữ to tát quá. Nói đơn giản, nó phỏng đoán về những gì đáng lý ra phải ở chỗ đó dựa trên bất cứ đầu mối gì có được. Màu sắc, bóng, đường viền, đường thẳng, vân vân. Nó còn lâu mới chuẩn xác được. Cũng phải mò mẫm nhiều. Tuy nhiên nói vậy rồi…
Nàng mở tấm ảnh Charles Talley. Lần này Matt bỏ qua mái tóc xanh đen, cái cười đểu, cả khuôn mặt. Anh cũng không nhìn chiếc áo đỏ và bức tường trắng. Anh chỉ nhướng mắt về một thứ.
Anh chỉ vào đó.
- Cô thầy cái này không?
Cingle đeo kính vào, nheo mắt, nhìn anh.
- Có Matt ạ. - Nàng nói tỉnh bơ. - Chúng ta gọi nó là cái cửa sổ.
Cô có thể phóng to hay làm rõ hơn được không?
- Tôi có thể thử. Sao, anh nghĩ có cái gì ngoài cửa sổ à?
- Không hoàn toàn. Cô cứ làm đi.
Nàng nhún vai, kéo mũi tên chỉ vào đó, phóng to ra.
Khung cửa sổ giờ đây chiếm hết nửa màn hình.
- Cô có thể làm cho nó rõ hơn được không?
Cingle nhấn vào một chỉ dẫn nào đó được gọi là "rõ nét". - Rồi nàng quay sang Matt. Anh mỉm cười với nàng.
- Cô không nhìn thấy à?
- Thấy cái gì cơ?
- Trời xám xịt. Nhìn trên điện thoại chỉ thấy thế. Nhưng giờ nhìn này. Có mấy giọt mưa trên cửa sổ.
- Thì sao?
- Thì cái hình này gửi cho tôi hôm qua. Hôm qua cô có thấy giọt mưa nào không? Cả hôm kia nữa?
- Khoan đã, đúng ra thì Olivia phải ở Boston phải không?
- Có thể cô ấy ở đó, có thể không. Nhưng Boston không mưa. Cả khu vực Đông Bắc này đều không có.
Cingle ngồi xuống.
- Vậy thì có nghĩa gì?
- Khoan đã, trước tiên hãy xem một cái khác đã. - Matt nói - Mở đoạn phim trong điện thoại ra, rồi cho chạy chậm.
Cingle thu nhỏ bức ảnh Charles Talley lại. Nàng lại bắt đầu nhấp chuột vào các biểu tượng. Matt cảm thấy sự hồi hộp tăng nhanh. Chân anh bắt đầu run. Tâm trí anh bắt đầu sáng suốt.
Đoạn video bắt đầu chạy. Matt cố gắng quan sát người đàn bà đội bộ tóc giả bạch kim. Sau này, có lẽ anh sẽ nghiên cứu từng chi tiết một, xác nhận đó quả thật chính là Olivia. Anh vẫn khá chắc chắn đúng là như vậy. Nhưng bây giờ, đó không phải là vấn đề.
Anh đợi cho đến khi người đàn bà bắt đầu di chuyển, đợi cái luồng sáng đó lóe lên.
- Nhấn nút ngừng!
Cingle rất nhanh. Nàng nhấn nút trong khi ánh sáng vẫn còn.
- Coi đây! - anh nói.
Cingle gật đầu.
- Chà, quỷ tha ma bắt tôi đi.
Mặt trời chói chang qua cửa sổ.
- Ảnh và video không thu cùng một lúc.
- Chính xác.
- Vậy chuyện gì đã xảy ra? Họ tải bức ảnh đầu tiên vào điện thoại của Olivia hay có lẽ đã chụp một bức ảnh?
- Tương tự như vậy.
- Tôi vẫn không hiểu gì cả.
- Tôi cũng không chắc tôi hiểu. Nhưng mà.., cho chạy lại đoạn băng đi. Tốc độ chậm thôi.
Cingle làm theo.
- Dừng lại. - Anh nhìn vào đó. - Phóng to bàn tay trái gã này lên.
Đó là một cảnh chụp lòng bàn tay. Nó cũng lờ mờ khi nàng mới phóng to lên. Nàng sử dụng phần mềm làm rõ ảnh. Bàn tay dần dần rõ lên.
- Chỉ có tay trần.
- Thì sao?
- Không có nhẫn hay nhẫn cưới. Quay lại ảnh Charles Talley đi.
Cái này dễ xử lý hơn, bức ảnh có một độ phân giải tốt hơn. Hình ảnh Charles Talley được phóng to. Tay hắn giơ lên, lòng bàn tay mở rộng, gần như đang chặn giao thông lại vậy. Mặt sau của chiếc nhẫn hiện lên rõ nét.
- Lạy Chúa - Cingle nói - Đây là một vụ dàn cảnh.
Matt gật đầu.
- Ý tôi là, tôi không biết chuyện gì xảy ra trong đoạn video này, nhưng chúng muốn anh nghĩ là gã Charles Talley này đang cặp kè với Olivia. Anh có đoán được tại sao không?
- Không. Cô tìm thêm được chuyện gì về Talley không?
- Để tôi kiểm tra email của tôi xem sao. Giờ này chắc phải có cái gì rồi.
Trong khi Cingle khởi động dịch vụ online, Matt lôi chiếc điện thoại di động của anh ra. Anh lại nhấn nút gọi nhanh cho Olivia. Một cảm giác ấm áp nhỏ nhoi đã quay trở lại lồng ngực anh. Anh mỉm cười. Phải, vẫn còn nhiều vấn đề Olivia vẫn đã ở cùng phòng khách sạn với gã đàn ông lạ và được rồi, anh có thể vẫn còn ngà ngà một chút vì men rượu còn sót lại nhưng giờ đã có hy vọng. Bức màn tối tăm xem ra đã rách làm đôi.
Lần này, giọng ghi âm của Olivia nghe thật du dương với anh. Anh đợi tiếng bíp rồi nói:
- Anh biết em không làm gì sai cả. Xin em hãy gọi cho anh. - Anh nhìn sang Cingle. Nàng đang giả vờ như không nghe. - Anh yêu em, - anh kết thúc.
- Chà, ngọt ngào làm sao chứ! - Cingle nói.
Một giọng đàn ông hét lên từ chiếc máy tính của nàng:
- Bạn có thư.
- Có gì không? - Matt hỏi.
- Đợi tôi một chút. - Nàng lướt qua các email. - Không nhiều nhưng, được rồi, cũng có cái gì đó đấy. Talley có ba tiền án hành hung, bị bắt giữ hai lần nữa nhưng mấy vụ này bị bỏ qua. Hắn bị tình nghi - chà, thằng cha này đáng sợ thật đã đập chết chủ nhà của mình. Talley đã ngồi tù ở trong một nhà tù tiểu bang tên là - nghe này - Lovelock.
- Nghe kêu như chuông vậy. Nó nằm ở đâu?
- Không thấy nói. Đợi chút, để tôi tìm lướt qua xem sao. - Cingle đánh máy, bấm nút "enter". Lạy Chúa.
- Chuyện gì vậy?
Nàng ngước nhìn anh.
- Nó nằm ở Lovelock, Nevada.
Nevada. Matt cảm thấy nền nhà sập xuống. Điện thoại di động của Cingle kêu ríu rít. Nàng cầm lên xem, đọc màn hình LCD.
- Cho tôi một phút, được không?
Có lẽ Matt đã gật đầu. Anh thấy cả người tê dại.
Nevada.
Rồi một ý nghĩ không định trước - một mối liên hệ lan man khác đến Nevada - đến với anh: Năm đầu ở đại học, không phải anh đã cùng vài người bạn đến Nevada hay sao?
Cụ thể là Las Vegas.
Ở đó trong chuyến đi bao nhiêu năm về trước, lần đầu tiên anh gặp tình yêu của cuộc đời mình…
Anh lắc đầu. Không thể nào. Nevada là một bang lớn.
Cingle gác điện thoại và bắt đầu gõ lên bàn phím vi tính.
- Chuyện gì thế?
Nàng vẫn nhìn vào màn hình.
- Charles Talley!
- Hắn làm sao?
- Chúng ta biết hắn ở đâu rồi!
- Ở đâu?
Nàng nhấn phím "enter" và nheo mắt.
- Theo như bản đồ Mapquest, cách nơi anh đang đứng gần bốn dặm. - Nàng tháo kính ra và nhìn anh. - Talley đang ở tại khách sạn Howard Johnson gần sân bay Newark.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội