Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ứng trên ngưỡng cửa, Matt Hunter hỏi:
- Có phải là chuyện bà sơ ở St. Margaret không?
Loren sững người vì câu nói đó, nhưng Matt đã giơ tay lên.
- Đừng kích động, - anh nói - Tôi biết về bà sơ vì Lance đã hỏi cung tôi rồi.
Đáng lẽ nàng đã phái biết.
- Vậy anh muốn kể cho tôi nghe không?
Matt nhún vai, không nói gì. Nàng len qua mặt anh, bước vào hành lang, rồi nhìn quanh. Sách chồng chất khắp nơi. Vài cuốn đã rơi xuống, nhìn giống nhưng ngọn tháp đang đổ sập xuống. Có vài tấm ảnh đóng khung trên bàn.
Loren quan sát chúng kỹ lưỡng. Nàng nhặt một bức lên.
- Vợ anh à?
- Phải.
- Đẹp lắm.
Nàng đặt tấm ảnh xuống và quay sang anh. Nói rằng quá khứ được viết trên mặt anh, rằng nhà tù không những thay đổi con người bên trong, mà còn cả bên ngoài, thì nghe hơi vớ vẩn. Loren không thuộc kiểu người tin tưởng cái trò đó. Nàng không tin đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Nàng đã gặp những tên sát nhân có đôi mắt rất đẹp và hiền. Nàng đã gặp nhiều người có đôi mắt ngơ ngác, lơ đãng nhưng lại cực kỳ thông minh. Nàng đã nghe nhiều bồi thẩm nói "tôi biết anh ta vô tội từ lúc anh ta bước vào toà án, chỉ cần nhìn là thấy" và biết đó là một chuyện cực kỳ nhảm nhí.
Nói vậy, nhưng trong thế đứng của Matt Hunter, trong cái hất cằm, trong khóe miệng, có một cái gì đó. Vẻ tổn thương, vẻ phòng bị toát ra từ anh. Nàng không chỉ rõ được vì sao, nhưng cái dáng vẻ đó vẫn hiển hiện. Giả sử nàng không biết trước anh đã phải trải qua quãng thời gian khổ ải trong tù sau những năm tháng tuổi thơ tương đối ngọt ngào, nàng có nhận ra được cái khí chất không lẫn vào đâu được này không?
Nàng nghĩ câu trả lời là có.
Loren không thể tránh không nghĩ tới Matt hồi nhỏ, một đứa trẻ ngoan, khờ khạo, tử tế, và một nỗi buồn day dứt lan khắp người nàng.
- Anh đã kể gì cho Lance nghe? - Nàng hỏi.
- Tôi hỏi anh ta có phải tôi bị tình nghi không.
- Tình nghi chuyện gì?
- Bất cứ chuyện gì.
- Thế anh ta nói sao?
- Anh ta lảng tránh.
- Anh không bị tình nghi. - nàng nói - Đến giờ này thì chưa.
- Phì, - Matt thở phào.
- Mỉa mai đấy à?
Matt Hunter nhún vai.
- Cô làm ơn hỏi gì thì hỏi nhanh lên được không? Tôi phải đi có việc.
- "Đi có việc" - nàng nhắc lại, xem đồng hồ với vẻ cường điệu - vào giờ này ư?
- Tôi là một tay chơi bời mà, - anh đáp, bước lùi lên bậc thềm.
- Tôi hơi nghi ngờ chuyện đó đấy.
Loren bước theo. Nàng nhìn quanh khu phố. Hai người đàn ông đang uống bia bọc trong bao giấy nâu và hát một bài hát Motown cũ quen thuộc.
- Của ban nhạc Temptations phải không? - Nàng hỏi.
- Ban nhạc Four Tops.
- Lúc nào tôi cũng lẫn lộn hai cái đó.
Nàng quay lại anh. Anh dang hai tay.
- Không được như Livingston, phải không?
- Tôi nghe nói anh đang dọn về đó.
- Đó là một thành phố tốt để nuôi dạy con cái.
- Anh nghĩ vậy à?
- Cô không nghĩ vậy à?
Nàng lắc đầu.
- Nếu là tôi thì tôi không về.
- Một lời đe doạ?
- Không, hiểu câu đó đúng nghĩa đen. Tôi, tôi đây này, Loren Muse, không bao giờ muốn về đó nữa.
- Mỗi người một đường. - Anh thở dài. - Chúng ta nói chuyện phiếm như vậy đủ chưa?
- Chắc đủ rồi.
- Tốt. Vậy chuyện gì xảy ra cho bà sơ, Loren?
- Chúng tôi chưa biết.
- Nhắc lại xem nào?
- Anh không biết bà ta à?
- Tôi còn không nhớ Lance nói tên bà ta là gì nữa. Sơ Mary gì đó.
- Sơ Mary Rose.
- Chuyện gì xảy ra cho bà ta?
- Bà mới chết.
- Hiểu rồi. Thế thì tôi dính líu như thế nào?
Loren cân nhắc cách chơi tiếp.
- Anh nghĩ như thế nào?
Anh thở dài và bước qua mặt nàng.
- Chúc ngủ ngon, Loren.
- Đợi đã, được rồi, câu đó thật ngớ ngẩn. Xin lỗi!
Matt quay lại phía nàng.
- Danh sách cuộc gọi của bà ấy.
- Nó làm sao?
- Sơ Mary Rose đã gọi một cuộc điện thoại mà chúng tôi không giải thích được.
Mặt Matt kín như bưng.
- Anh có biết bà ta không?
Matt lắc đầu.
- Không.
- Bởi vì danh sách cho thấy bà đã gọi đến nhà chị dâu của anh ở Livingston.
Anh nhíu mày.
- Gọi cho Marsha?
- Chị dâu anh phủ nhận việc nhận được cuộc gọi của bất cứ ai từ St. Margaret. Tôi cũng đã nói chuyện với cô gái Kylie thuê nhà chị ta.
- Kyra.
- Cái gì?
- Tên cô ấy là Kyra, không phải Kylie.
- Phải, gì cũng được. Dù sao thì tôi cũng biết được anh thường xuyên đến đó. Tôi còn biết đêm qua anh đã ở đó.
Matt gật đầu.
- Thế là cô đoán ra - xin nổi trống lên đi, rằng tôi chắc hẳn phải là người bà sơ đã gọi. - Anh kết thúc giùm nàng.
Nàng nhún vai.
- Nghe có lý đấy.
Matt hít một hơi dài.
- Gì vậy?
- Liệu đây có phải chính là chỗ tôi nổi căm giận dữ và nói rằng nó có lý chỉ vì cô có thành kiến với người từng ở tù, dù cho hắn đã chịu hết án và trả xong nợ cho xã hội?
Điều đó khiến nàng mỉm cười.
- Sao, anh muốn nhảy cóc qua mục phẫn nộ à? Chuyển thẳng tới mục phủ nhận luôn?
- Làm cho chóng xong việc thôi! - anh nói.
- Vậy là anh không biết Sơ Mary Rose?
- Không. Ghi vào biên bản đi, tôi không biết Sơ Mary Rose. Thậm chí tôi không nghĩ mình biết bà sơ nào cả. Tôi không biết ai có liên quan đến St. Margaret, trừ ra, à, theo Lance nói cô đã học ở đó, vậy câu trả lời chắc là: chỉ có cô thôi. Tôi không biết gì về lý do bà sơ gọi cho Marsha, hay cả chuyện liệu bà có gọi cho Marsha thật hay không nữa.
Loren quyết định chuyển hướng.
- Anh có biết một người tên Max Darrow không?
- Ông ta cũng gọi cho Marsha à?
- Trả lời thẳng có được không Matt? Anh có quen một người tên Max Darrow từ Raleigh Heights, bang Nevada. Không, có hay không?
Trúng huyệt rồi. Loren đã thấy. Một biểu hiện nhỏ - nhỏ nhất trong các biểu hiện trên mặt Matt. Nhưng nó đã xuất hiện - một chút mở to ra của đôi mắt. Anh ta trở lại bình thường sau không tới một giây.
- Không, - anh đáp.
- Không nghe về ông ta bao giờ?
- Không bao giờ. Ông ta là ai?
- Ngày mai đọc báo sẽ biết. Anh có phiền nếu cho tôi biết hôm qua anh đi đâu không? Nghĩa là, trước khi tới nhà Marsha.
- Có tôi có phiền đấy.
- Nói cho tôi biết thì có vấn đề gì?
Anh ta nhìn ra xa, nhắm mắt, rồi lại mở ra.
- Chuyện này bắt đầu nghe giống như một buổi thẩm vấn nghi phạm đúng bài bản, thám tử Muse ạ.
- Thanh tra Muse, - nàng nói.
- Dù sao thì tôi nghĩ rằng tối nay trả lời cô như thế là đủ.
- Vậy là anh từ chối?
- Không, tôi sắp đi. - Đến lượt Matt xem đồng hồ. - Tôi thật sự phải đi rồi.
- Và tôi đoán là anh sẽ không cho tôi biết anh sắp đi đâu?
- Cô đoán đúng đấy.
Loren nhún vai.
- Lúc nào tôi cũng có thể theo dõi anh.
- Tôi sẽ tiết kiệm thời gian giùm cô. Tôi đang tới văn phòng MVD ở Newark. Chuyện tôi làm khi tôi đến đó tiếp tục là chuyện riêng của tôi. Chúc cô một đêm vui vẻ.
Anh bước xuống bậc thang.
- Matt?
- Gì thế?
- Câu này nói nghe có vẻ kỳ cục, - Loren nói, - nhưng rất vui gặp lại anh. Ý tôi là, tôi ước gì đây là một hoàn cảnh khác.
Anh gần như mỉm cười:
- Tôi cũng thế.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội