That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
att cảm ơn Lance vì đã cho đi nhờ và nhìn anh ta lái xe đi.
Chiếc VAN nhỏ vừa đi khuất, anh vào trong nhà, cầm điện thoại, và nhấn số di động của Cingle. Anh xem giờ.
Gần mười một giờ đêm rồi. Anh hy vọng nàng còn thức, nhưng nếu không thì nàng cũng sẽ thông cảm sau khi anh đã giải thích.
Điện thoại reo bốn lần, rồi phát ra lời nhắn tự động của Cingle.
- Tôi. Anh. Tín hiệu.
Quỷ thật.
Anh để lại cho Cingle một lời nhắn: "Gọi lại cho tôi. Chuyện gấp". Anh nhấn nút "lựa chọn khách" và bấm số điện thoại nhà của anh. Có thể nàng sẽ nhận được tin nhắn.
Anh muốn tải hình ảnh trong điện thoại vào máy vi tính nhưng thật ngu ngốc, anh lại để quên sợi dây USB ở chỗ làm. Anh kiếm sợi dây nối với máy điện thoại của Olivia khắp phòng nhưng không thấy.
Chính khi đó, anh để ý đèn báo tin nhắn ở điện thoại nhấp nháy. Anh nhấc máy và mở tin nhắn. Chỉ có một lời nhắn và sau những gì đã trải qua ngày hôm nay, nó khó lòng làm anh ngạc nhiên được.
"Matt, Loren Muse đây. Tôi là nhân viên điều tra thuộc Văn phòng Công tố hạt Essex. Chúng ta quen nhau lâu rồi ở trường Bumet Hill. Anh làm ơn gọi cho tôi càng sớm càng tốt được không?"
Cô ta để lại hai số điện thoại - văn phòng và di động.
Matt đặt điện thoại trở lại giá để. Vậy là Lance muốn phỗng tay trên của đồng nghiệp trên hạt. Hay có thể họ hợp tác với nhau. Sao cũng được. Anh thắc mắc không biết có chuyện gì. Lance có nhắc đến chuyện gì đó về trường St. Margaret ở East Orange. Chuyện gì đó về một nữ tu ở trường này.
Cái đó thì có thể liên quan gì đến anh?
Dù là chuyện gì đi nữa, nó không thể là chuyện tốt.
Anh không muốn đoán mò. Anh càng không muốn bị bất ngờ. Vì vậy anh vào phòng máy vi tính và chạy một đường tìm kiếm không dụng bằng Google. Anh tìm St. Margaret ở East Orange và nhảy ra quá nhiều kết quả. Anh cố nhớ lại tên người nữ tu. Sơ Mary gì đó. Anh thêm cái đó vào: "Sơ Mary" "St. Margaret", "East Orange".
Không thấy kết quả nào phù hợp Anh ngồi lại và ngẫm nghĩ. Không nghĩ ra được điều gì. Anh sẽ không gọi lại cho Loren. Chưa đến lúc. Chờ đến sáng cũng được. Anh có thể nói là mình ra ngoài uống rượu Lance sẽ làm chứng chuyện đó - và quên không kiểm tra tin nhắn.
Đầu óc anh bắt đầu tỉnh táo. Anh suy tính bước kế tiếp.
Dù anh đang ở một mình trong nhà, Matt vẫn kiểm tra hành lang và khoá cửa. Rồi anh mở tủ, thò vào trong cùng, lấy ra một hộp có khoá. Mã số là 878 vì những con số này tuyệt đối không liên quan gì đến cuộc đời anh. Anh chỉ tình cờ nghĩ đến chúng.
Trong hộp là một khẩu súng.
Anh nhìn nó chằm chằm. Đó là một khẩu Mauser M2 bán tự động. Matt mua nó ngoài phố - không khó khăn gì - khi anh mới ra tù. Anh không hề nói với ai - cả Bernie, cả Olivia, cả Sonya McGrath. Anh không biết phải giải thích như thế nào về lý do anh cần khẩu súng. Người ta sẽ lại cho rằng quá khứ chắc đã dạy cho anh sự nguy hiểm của nhưng hành động kiểu này. Có lẽ nó có dạy, nhưng với một sự lắt léo. Giờ đây Olivia sắp có con, đúng là anh cần ném bỏ khẩu súng. Nhưng anh không chắc là anh có thể làm được chuyện đó.
Hệ thống nhà tù vốn dĩ bị nhiều phê phán. Đa số vấn đề là khá hiển nhiên, và tới một mức độ nào đó, về cơ bản, với tình hình là ta đang, phần lớn, nhốt một bọn người xấu lại với nhau. Nhưng một điều dứt khoát đúng là nhà tù dạy người ta toàn những kỹ năng sai trái. Người ta tồn tại bằng cách tách riêng ra, biệt lập khỏi người khác, e dè bất cứ sự đồng minh nào. Người ta không được dạy cách hoà nhập hay trở nên hữu ích, mà ngược lại. Người ta được học rằng không thể tin bất cứ ai, rằng người duy nhất có thể trông cậy là chính mình, rằng mình phải sẵn sàng tự vệ bất cứ lúc nào.
Việc có khẩu súng tạo cho Matt một cảm giác an ủi kỳ lạ.
Anh biết đó là sai lầm. Anh biết tỷ lệ dẫn đến tai hoạ của khẩu súng còn cao hơn là giải nguy. Nhưng cuối cùng thì nó đã ở đó. Và giờ đây, lần đầu tiên từ khi mua về, khi cả thế giới đang dồn ép anh, anh trừng trừng nhìn nó.
Tiếng điện thoại làm anh giật mình. Anh vội đóng cái hộp, như thể có ai đột ngột bước vào phòng, và cầm ống nghe lên.
- Thử đoán xem tôi đang làm gì lúc anh gọi.
Đó là Cingle.
- Tôi xin lỗi, - Matt đáp - Tôi biết là muộn rồi.
- Không, không. Cứ đoán đi. Thôi được rồi, quên nó đi tôi sẽ cho anh biết. Tôi đang cho Hank làm chuyện đó. Anh ta lề mề quá. Tôi chán đến nỗi suýt nữa tắt máy giữa một cái, ờ, thụt. Nhưng đàn ông mà, họ đều nhạy cảm lắm, anh biết không?
- Cingle?
- Chuyện gì?
- Mấy bức ảnh cô tải từ điện thoại của tôi.
- Chúng làm sao?
- Cô có chúng không?
- Anh muốn nói là mấy cái hồ sơ hả. Ở văn phòng ấy.
- Cô phóng to lên chưa?
- Tay kỹ thuật làm rồi, nhưng tôi chưa có thời gian nghiên cứu.
- Tôi cần xem mấy cái đó. - Matt nói - Đã phóng to rồi đấy!
- Sao vậy?
- Tôi có một ý tưởng.
- Ôi chà.
- Phải, ôi chà. Này, tôi biết giờ đã muộn rồi, muộn vô cùng rồi, nhưng nếu cô có thể gặp tôi ở văn phòng cô…
- Giờ này hả?
- Phải.
- Tôi đến ngay.
- Tôi nợ cô đấy.
- Một lần rưỡi - Cingle nói - Cặp anh sau 45 phút nữa.
Anh chộp lấy chùm chìa khoá xe - giờ anh đã đủ tỉnh táo để lái xe - tống điện thoại và ví vào túi quần, đi ra cửa.
Rồi anh nhớ đến khẩu Mauser bán tự động. Nó vẫn nằm trên mặt bàn. Anh cân nhắc hành động kế tiếp của mình.
Anh cầm khẩu súng lên.
Đây là một chuyện người ta không bao giờ nói với bạn: Cảm giác cầm một khẩu súng rất tuyệt. Trên tivi, người bình thường luôn luôn thoái thác khi khẩu súng lần đầu tiên được đặt vào tay họ. Họ nhăn mặt và nói "Tôi không muốn cái đó!". Nhưng sự thật là, có khẩu súng trong tay - lớp thép lạnh áp vào da, sức nặng trong bàn tay, cái hình thể, cách bàn tay ta bọc quanh báng súng thật tự nhiên, cách ngón trỏ lần vào cò súng - không những tạo ra cảm giác hứng khởi mà còn rất tự nhiên.
Nhưng không, anh không nên.
Nếu bằng cách nào đó mà anh bị bắt khi đang mang súng trong người, với tiền án của anh, nó sẽ thành vấn đề nghiêm trọng. Anh biết thế. Nhưng anh vẫn đút khẩu súng vào cạp quần.
Khi Matt mở của, nàng đang bước lên bậc thềm. Mắt họ chạm nhau.
Matt không rõ mình có thể nhận ra nàng không nếu không nghe Lance nhắc đến và nhận được tin nhắn trên máy. Rất khó nói. Tóc nàng vẫn ngắn. Cái tính cách như con trai vẫn còn vương lại. Với anh, nàng vẫn giống như xưa.
Về chuyện này cũng có một điều gì đó - gặp mặt những người trưởng thành mà ta quen khi còn là những đứa trẻ ở trường tiểu học, cách ta vẫn còn nhận ra họ nhờ nhìn thấy được đứa nhỏ ngày xưa ấy.
Loren Muse nói:
- Chào, Matt.
- Chào Loren.
- Đã lâu rồi.
- Phải.
Nàng nặn ra một nụ cười.
- Anh cho tôi một giây được chứ? Tôi muốn hỏi anh vài câu.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội