Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
onya McGrath ngạc nhiên nghe thấy tiếng chìa khoá xoay trong ổ.
Đến hôm nay, hơn một thập kỷ kể từ khi con trai bà qua đời, những bức ảnh Stephen vẫn nằm trong cùng một cái khung đó trên cùng chiếc bàn đó. Dĩ nhiên nhiều tấm ảnh khác đã được bổ sung vào. Năm ngoái, khi Michelle, người con gái cả của Sonya lấy chồng, lẽ tất nhiên họ cũng chụp ảnh. Nhiều tấm được treo trên lò sưởi. Nhưng không một bức ảnh nào của Stephen bị dỡ xuống. Họ có thể đóng gói tất cả đồ đạc cũ của anh ta, sơn lại phòng, đem quần áo của anh ta đi làm từ thiện, bán chiếc xe cũ của anh ta, nhưng Sonya và Clark không bao giờ chịu động đến những tấm ảnh đó.
Cô con gái Michelle, cũng như rất nhiều cô dâu khác đã muốn có những bức ảnh chụp chung thông thường trước lễ cưới. Chú rể, một anh chàng hiền lành tên là Jonathan, có rất đông họ hàng. Tất cả đều chụp ảnh. Sonya và Clark đã vui vẻ tham gia chụp với con gái, với con gái và con rể tương lai, với cha mẹ của Jonathan và cặp vợ chồng mới cưới, đủ mọi kiểu, nhưng họ thoái thác khi thợ chụp ảnh đề nghị chụp một tấm "gia đình McGrath" bao gồm Sonya, Clark, Michelle và Cora, cô em gái của Michelle, vì mỗi người bọn họ đều nhìn thấy, ngay cả trong ngày vui này, khoảng trống khổng lồ mà Stephen để lại trong bức ảnh gia đình McGrath.
Tối nay, ngôi nhà rộng thênh thang thật hiu quạnh. Từ khi Cora vào đại học thì ngôi nhà vẫn luôn như vậy. Clark "lại làm việc trễ" - một cách nói khéo thay vì "đến ngủ với con ngụa cái" nhưng Sonya không quan tâm. Bà không chất vấn giờ giấc của ông ta, vì khi Clark ở đây, ngôi nhà của họ thậm chí còn cô đơn hơn, im lặng hơn.
Sonya lắc nhẹ ly rượu Brandy. Bà ngồi một mình trong phòng chiếu phim mới, giữa bóng tối, nhét một đĩa phim vào đầu DVD. Bà đã thuê một phim có Tom Hank đóng - sự có mặt của anh ta, kể cả trong những bộ phim vớ vẩn, làm bà cảm thấy được an ủi một cách kỳ quái - nhưng bà vẫn chưa nhấn nút cho chạy phim.
Chúa ơi, bà nghĩ, ta thật sự đáng thương đến thế này sao?
Sonya luôn luôn là một người phụ nữ được yêu mến. Bà từng có rất nhiều bạn bè thật sự và rất tuyệt vời. Thật dễ dàng nếu cứ đổ tội cho họ, nói rằng họ đã từ từ tách ra khỏi bà sau cái chết của Stephen, rằng họ đã cố làm tròn bổn phận nhưng sau một thời gian, người ta chỉ chịu được đến đó và thế là họ tìm cớ này cớ nọ, từ từ dạt ra xa, cắt đứt quan hệ.
Nhưng nói vậy thật không công bằng với họ.
Xét ở một khía cạnh nào đó thì điều đó cũng đúng - hiển nhiên đã có sự tách rời - nhưng Sonya có lỗi trong việc này nhiều hơn hẳn bất cứ người bạn nào. Bà đã đẩy họ ra xa. Bà không muốn được an ủi. Bà không muốn được người ta ở bên, nâng đỡ hay chia buồn. Bà cũng không muốn chịu cảnh khổ sở, nhưng có lẽ đó là sự lựa chọn dễ dàng nhất, và vì vậy tốt nhất.
Cửa chính mở ra.
Sonya bật ngọn đèn nhỏ sát cạnh chiếc ghế tựa chuyên dành để bà xem phim. Bên ngoài trời đã tối nhưng trong căn phòng không có không khí này chuyện đó không can hệ gì. Màn cửa đã chặn hết ánh sáng. Bà nghe tiếng bước chân trên hành lang cẩm thạch và sau đó trên nền gỗ cứng đánh bóng. Những bước chân đang tiến về phía bà.
Bà chờ đợi.
Lát sau, Clark bước vào trong phòng. Ông ta không nói gì, chỉ đứng đó. Bà quan sát ông ta một lúc. Chồng bà nhìn có vẻ già đi, hay có lẽ đã lâu rồi bà mới nhìn kỹ người đàn ông bà đã lấy làm chồng. Ông ta quyết định không giữ màu tóc xám nổi bật và đã nhuộm lại tóc. Tóc đã nhuộm xong, rất công phu và kỹ càng như mọi chuyện liên quan đến Clark, nhưng nhìn nó vẫn không đúng lắm. Da ông ta có sắc xám tro. Nhìn ông ta đã gầy đi.
- Tôi sắp mở một cuốn phim, - bà nói.
Ông ta nhìn bà chằm chằm.
- Clark?
- Tôi biết rồi, - ông ta đáp.
Ý ông không phải là biết bà đang mở phim. Ông ta muốn nói đến chuyện hoàn toàn khác. Sonya không yêu cầu phải nói rõ hơn. Cần gì phải hỏi. Bà vẫn ngồi yên.
- Tôi biết về những lần bà tới viện bảo tàng. - ông ta tiếp - Tôi biết lâu rồi.
Sonya cân nhắc cách trả lời. Phản công bằng "tôi cũng biết về ông rồi" là một cách quá hiển nhiên, nhưng nghe có vẻ chống đỡ quá và hoàn toàn không liên quan gì. Đây không phải chuyện ngoại tình.
Clark đứng yên, hai tay buông thõng, ngón tay ngứa ngáy nhưng không nắm lại.
- Ông biết bao lâu rồi? - Bà hỏi.
- Vài tháng.
- Vậy tại sao đến tận hôm nay ông mới nói?
Ông ta nhún vai.
- Làm sao ông biết?
- Tôi cho người theo dõi bà.
- Theo dõi? Ý ông là giống như thuê thám tử tư?
Bà bắt tréo chân.
- Tại sao? - Giọng bà cao lên một bậc, nhói buốt vì sự phản bội kỳ quặc này - Ông nghĩ tôi đi ngoại tình à?
- Hắn đã giết Stephen.
- Đó là một tai nạn.
- Thật à? Có phải hắn đã nói thế với bà khi hai người có những bữa ăn trưa nhẹ nhàng vui vẻ với nhau? Hai người có nói chuyện hắn đã lỡ tay giết con trai tôi thế nào không?
- Con trai chúng ta! - Bà sửa lời ông ta.
Ông ta nhìn bà, cái nhìn bà đã từng thấy nhưng chưa bao giờ trực tiếp nhằm vào bà.
- Sao bà có thể làm vậy?
- Tôi làm gì, Clark?
- Gặp hắn ta. Trao cho hắn sự tha thứ…
- Tôi không trao cái gì như vậy cả.
- Vậy thì an ủi.
- Không phải chuyện đó.
- Vậy thì chuyện gì?
- Tôi không biết. - Sonya đúng lên. - Clark, nghe tôi đây: Chuyện xảy ra cho Stephen là một tai nạn.
Ông ta làm một cử chỉ giễu cợt.
- Bà tự an ủi mình như vậy sao, Sonya? Bằng cách tự nhủ đó là một tai nạn?
- Tự an ủi tôi? - Một cái rùng mình u ám xuyên khắp người bà. - Không có an ủi gì ở đây hết, Clark. Không một giây nào. Tai nạn, sát hại - dù bằng cách nào thì Stephen cũng chết rồi.
Ông ta không nói gì.
- Đó là một tai nạn, Clark!
- Hắn thuyết phục bà như thế, hừ?
- Thật ra, hoàn toàn ngược lại.
- Bà nói thế là có ý gì?
- Anh ta không còn biết chắc nữa. Anh ta cảm thấy vô cùng có tội.
- Khổ thân thằng bé. - Clark nhăn mặt chế giễu. - Sao bà lại có thể ngây thơ đến vậy?
- Cho tôi hỏi ông một câu, - Sonya nói, tiến lại gần ông ta hơn. - Nếu họ đã ngã xuống một cách khác, nếu góc độ thay đổi hay nếu Stephen đã vặn mình và Matt Hunter đập đầu xuống lề đường…
- Đừng có bắt dầu với cái kiểu đó.
- Không, Clark, nghe tôi nói đây! - Bà bước thêm bước nữa. - Nếu chuyện đã xảy ra cách ngược lại, nếu Matt Hunter là người chết và Stephen đè trên người anh ta…
- Tôi không có hứng chơi trò giả sử với bà, Sonya. Những cái đó đều không can hệ gì.
- Với tôi có lẽ có!
- Tại sao? - Clark phản kích. - Không phải chính bà đã nói, dù bằng cách gì thì Stephen cũng đã chết rồi?
Bà không nói gì.
Clark đi ngang qua phòng, lướt qua mặt bà, giữ khoảng cách đủ để khỏi cọ vào người bà. Ông ta buông người xuống một chiếc ghế và cúi đầu xuống hai bàn tay.
Bà chờ đợi.
- Bà còn nhớ vụ án một bà mẹ ở Texas đã dìm chết con bà ta không? - ông hỏi.
- Cái đó liên quan gì đến chuyện này?
- Bà cứ.. - ông ta nhắm mắt lại một lúc - cứ chịu khó một chút, được không? Bà còn nhớ vụ án đó không? Người mẹ quá cực khổ đã dìm chết các con trong bồn tắm. Tôi nhớ có bốn hay năm đứa gì đó. Câu chuyện thật đáng sợ. Bên biện hộ viện cớ mất trí. Chồng bà ta ủng hộ bà ta. Bà có nhớ không, trên bản tin ấy?
- Có.
- Bà nghĩ sao?
Bà không nói gì.
- Tôi sẽ nói cho bà biết tôi nghĩ gì, - ông ta tiếp tục. - Tôi nghĩ ai quan tâm chứ? Tôi không phải muốn tỏ ra vô tình. Ý tôi là, thế thì có gì khác đâu? Nếu người mẹ được thừa nhận là mất trí và phải ở hết mười lăm năm tiếp theo của cuộc đời trong một cái ô của người điên, hay nếu bà ta bị phán quyết là có tội và ở suốt đời trong tù hay lên ghế điện - thế thì có nghĩa lý gì? Dù sao thì anh vẫn đã giết con mình. Đời anh như thế là hết, phải không?
Sonya nhắm mắt.
- Chuyện của Matt Hunter đối với tôi cũng vậy. Hắn đã giết con trai chúng ta. Dù là tai nạn hay cố ý, tôi chỉ biết là con chúng ta đã chết. Những thứ còn lại không quan trọng gì. Bà hiểu không?
Hiểu rõ hơn là ông ta suốt đời này có thể biết được.
Sonya cảm thấy nước mắt đã ứa ra. Bà nhìn chồng. Clark đã đau khổ đến thế. Cứ đi đi, bà muốn bảo ông ta. Vùi đầu vào công việc, vào tình nhân, vào cái gì cũng được.
- Cứ đi đi - Tôi không muốn làm tổn thương ông, - bà nói.
Ông ta gật đầu.
- Ông có muốn tôi thôi không gặp anh ta nữa không? - Bà hỏi.
- Nếu tôi muốn thì có nghĩa lý gì không?
Bà không trả lời.
Clark đứng lên và rời phòng. Vài giây sau, Sonya nghe tiếng đóng cửa ra vào, để bà lại hoàn toàn một mình.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội