Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ance Banner vẫn cười với Loren:
- Nào, vào đi. Mình cùng nói chuyện.
Nàng nhìn lại căn nhà của Marsha Hunter và chui vào ghế hành khách. Lance bắt đầu lái vòng quanh khu xóm cũ.
- Vậy, - anh ta nói - Cô muốn gì ở bà chị dâu của Matt thế?
Nàng bắt Lance thề giữ bí mật, nhưng cũng chỉ tung cho anh ta những dữ kiện tối thiểu: rằng nàng đang điều tra cái chết đáng ngờ của dì phước Mary Rose, rằng họ chưa dám chắc rằng đó là một vụ án mạng, rằng trước khi chết dì phước có lẽ đã gọi đến nhà Marsha Hunter. Nàng không cho anh ta biết về cái độn ngực hay việc họ chưa biết lai lịch thật của Sơ Mary Rose.
Đổi lại Lance cho nàng biết là Matt Hunter giờ đã lấy vợ giờ anh ta đang làm công việc trợ lý pháp luật "cầm chim cho người ta đái" ở công ty luật cũ của người anh. Vợ Matt Hunter, Lance nói, đến từ Virginia hay Maryland, anh ta không nhớ rõ. Lance cũng nói thêm, hơi nhiệt tình thái quá rằng anh ta rất vui lòng giúp Loren tìm hiểu vụ này.
Loren nói với anh ta không cần bận tâm, đây là cuộc điều tra của nàng, và nếu anh ta nghĩ ra được gì thì cho nàng biết. Lance gật đầu và chở nàng về chỗ cũ.
Trước khi chui ra, Loren hỏi.
- Anh có nhớ anh ta không? Ý tôi là, lúc còn con nít ấy?
- Hunter? - Lance nhíu mày. - Có, tôi nhớ.
- Anh ta có vẻ là một người rất đàng hoàng.
- Thì nhiều tên giết người cũng vậy.
Loren với lấy tay nắm cửa, lắc đầu.
- Anh thật sự tin chuyện đó à?
Lance không nói gì.
- Hôm trước tôi đọc được một bài - Loren nói - tôi không nhớ rõ chi tiết nhưng đại ý là đến khoảng năm tuổi, phần lớn con người tương lai của chúng ta đã được xác định: học hành ở trường ra sao, lớn lên có phạm tội không, khả năng thương yêu người khác như thế nào. Anh đồng ý không, Lance?
- Không rõ - anh ta đáp - Không để ý nữa.
- Anh đã bắt nhiều kẻ xấu rồi, phải không Lance?
- Phải.
- Có khi nào anh tìm hiểu quá khứ của chúng không?
- Đôi khi.
- Với tôi - Loren nói - dường như lúc nào tôi cũng tìm được thứ gì đó. Thường là có một sự ám ảnh hay rối loạn khá rõ trong quá khứ. Lúc nghe tin, hàng xóm ai cũng "Trời, tôi không tưởng tượng một người dễ ưa như vậy lại đi băm vằm trẻ con - anh ta lúc nào cũng lịch sự". Nhưng anh quay lại anh hỏi giáo viên của họ, anh hỏi bạn bè lúc nhỏ, thì gần như bao giờ họ cũng kể một câu chuyện khác. Họ chẳng bao giờ bị bất ngờ cả.
Lance gật đầu.
- Thế còn chuyện này? - Loren hỏi. - Anh thấy cái gì trong quá khứ làm cho Matt Hunter thành kẻ giết người?
Lance suy nghĩ.
- Nếu chuyện này được xác định từ trước khi năm tuổi cả tôi lẫn cô sẽ đều không còn việc làm.
- Đó không phải câu trả lời.
- Tôi chỉ biết có thế. Cô cứ thử lập một hồ sơ cá nhân dựa trên cách chơi cầu trượt của một đứa học sinh lớp ba đì, chúng ta sẽ bị đánh lừa hết.
Anh ta có một cái lý. Dù sao thì Loren vẫn phải để mắt vào trái bóng - lúc này, điều đó nghĩa là tìm ra Matt Hunter.
Nàng vào xe và lái về phía Nam. Vẫn còn đủ thời gian để tới Tập đoàn Lockwood ở Wilmington, Delaware, trước khi trời tối.
Nàng thử gọi đến công ty luật xin gặp Matt Hunter, nhưng anh vắng mặt ở đó cả ngày. Nàng gọi đến nhà anh và để lại lời nhắn:
"Chào Matt, Loren Muse đây. Tôi là điều tra viên của Văn phòng Công tố Hạt Essex. Chúng ta biết nhau từ lâu rồi, ở Burnet Hill. Anh làm ơn gọi cho tôi càng sớm càng tốt được không?"
Nàng để lại cả số văn phòng lẫn số di động rồi gác máy.
Chặng đường đến Delaware bình thường dài hai tiếng đồng hồ với nàng chỉ mất có một tiếng hai mươi phút.
Loren không dùng còi hiệu, nhưng suốt đường đi nàng mở chiếc đèn nháy màu xanh tháo ra được. Nàng thích tốc độ - làm nhân viên công lực làm gì nếu không được phóng nhanh và mang súng?
o O o
Văn phòng của Randal Horne là một nơi đơn điệu.
Công ty của ông ta chiếm ba tầng trong một khu cao ốc văn phòng, cái nọ xếp bên cạnh cái kia, giống nhau như đồ trong cùng một hộp.
Nhân viên tiếp tân của Horne, Buckman và Pierce, một chiếc rìu trận đúng kiểu đã quá tuổi xuân xanh từ thuở nào, nhìn Loren như thể bà ta nhận ra nàng từ danh sách tội phạm tình dục. Cau có hết cỡ, chiếc rìu trận bảo nàng ngồi xuống.
Randal Horne bắt nàng đợi hết hai mươi phút - một trò cân não cổ điển, nếu không muốn nói là quá rõ ràng, của giới luật sư. Nàng giết thời gian bằng cách đọc tuyển tập tạp chí ly kỳ, trong có mấy số của tờ The Third Branch, bản tin của toà án liên bang, và American Bar Association Journal. Loren thở dài. Nếu có thú gì có ảnh bìa chụp hình Lindsay hay Colin thì mất gì nàng cũng chịu.
Cuối cùng thì Horne cũng ra phòng tiếp tân, và bước tới đứng sừng sững trên đầu nàng. Ông ta trẻ hơn nàng tưởng tượng, mặc dù có khuôn mặt bóng loáng thường khiến nàng liên hệ đến các loại thuốc căng da Botox hay Jermaine Jackson. Tóc hơi quá dài, chải ép về phía sau và quăn quăn quanh cổ. Bộ đồ thật không chê được, mặc dù ve áo hơi rộng. Có lẽ nó đã được sửa lại.
Ông ta bỏ qua phần giới thiệu:
- Tôi không thấy chúng ta có gì để bàn bạc, thưa cô Muse.
Randal Horne đứng quá gần khiến nàng không thể đứng thẳng được. Cũng không sao. Ông ta định chơi trò chiều cao với nàng. Loren vốn vẫn cao có 5 feet 1, không hơn không kém, nên nàng đã quen chuyện đó. Nàng có phần muốn thoi vào háng ông ta, để ông ta phải lùi lại, nhưng thôi kệ, cứ cho ông ta chơi.
Bà tiếp tân rìu trận - nhìn quá đát khoảng mười lăm năm nếu tính đến chuyện đóng vai cai tù trong phim loại B quan sát toàn bộ màn kịch, một nụ cười thấp thoáng trên đôi môi khô, son đóng quết lại.
Loren đáp:
- Tôi muốn tìm lai lịch của người đàn bà đã mua cái độn ngực số serie 89783348.
- Thứ nhất, - Horne đáp, - hồ sơ này đã quá cũ rồi. Surgico không lưu tên người đàn bà này trong hồ sơ chỉ bác sĩ phẫu thuật mới có thôi.
- Được thôi, thế là đủ.
Horne khoanh tay lại.
- Cô có trát toà không, thám tử?
- Nó sắp tới rồi.
Ông ta ném cho nàng một vẻ mặt khinh khỉnh hết cỡ, khiến nàng cảm thấy có điều gì đó.
- Vậy được - ông ta nói - Tôi sẽ quay lại văn phòng. Khi nào nhận được trát, xin cô hãy thông báo cho Tiffany ở đây biết, được không?
Chiếc rìu trận vênh váo, toét miệng cười. Loren chỉ vào bà ta và nói:
- Răng bà dính son kìa. - Rồi nàng quay lại Randal Horne - ông có thể cho tôi biết tại sao ông lại yêu cầu phải có trát hầu toà?
- Có đủ thứ luật mới về bảo mật cho bệnh nhân. Tập đoàn Lockwood chúng tôi cho rằng rằng nên tuân thủ chúng.
- Nhưng người đàn bà này chết rồi.
- Cũng vậy thôi.
- Ở đây không có bí mật y khoa nào hết. Chúng tôi biết bà ta đã độn ngực. Chúng tôi chỉ muốn nhận dạng tử thi.
- Chắc phải có cách khác chứ, thám tử.
- Chúng tôi vẫn đang cố gắng, tin tôi đi. Nhưng đến giờ… - Loren nhún vai.
- Đáng tiếc là điều đó không thay đổi quan điểm của chúng tôi.
- Quan điểm của các vị, xin được nói với tất cả sự kính trọng, xem ra khá lỏng lẻo, thưa ngài Horne.
- Tôi không nghĩ mình hiểu ý cô.
- Đợi một chút. - Loren moi ra từ trong túi quần ra một mớ giấy được gập lại. - Trên đường lái xe tới đây tôi đã có thời gian xem lại các vụ án ở New Jersey. Có vẻ như trong quá khứ, công ty của ông luôn hợp tác với cơ quan công lực. Các ông giao hồ sơ về một tử thi đã được tìm thấy ở Hạt Somerset vào tháng bảy. Một ông Hampton Wheeler, 66 tuổi bị cắt đầu và ngón tay để không thể nhận dạng được. Nhưng kẻ sát nhân quên rằng ông ta có lắp tim nhân tạo. Công ty ông đã giúp cảnh sát nhận dạng ông ta. Còn một vụ nữa…
- Thám tử… Muse, có phải không?
- Thanh tra.
- Thanh tra Muse. Tôi rất bận. Mời cô cứ ngồi chơi thoải mái. Khi nào trát hầu toà của cô tới, cứ tự nhiên cho Tiffany biết.
- Đợi đã - Loren liếc nhìn chiếc rìu trận, Tiffany - tôi muốn nói, đó không phải tên thật bà ấy, phải không?
- Xin phép cô…
- Ông Horne. Ông đã biết là tôi không có trát toà nào hết - rằng tôi vừa đánh đòn gió.
Randal Horne không nói gì.
Loren nhìn xuống và thấy số báo The Third Branch.
Nàng nhíu mày và quay nhìn Horne. Lần này nàng đứng thẳng.
- Ông không nghĩ là tôi đánh đòn gió - nàng nói, từng tiếng một chậm rãi tuôn ra. - ông đã biết là tôi đánh đòn gió.
Horne lùi lại một bước.
- Nhưng trên thực tế, - Loren tiếp, nói với mình hơn là với ông ta, - nó cũng có thể có thật lắm chứ. Thời gian thì hơi eo hẹp, chắc chắn rồi, nhưng tôi có thể đã gọi cho một quan toà liên bang trên đường xuống đây. Lấy trát hầu toà là chuyện dễ như bỡn. Bất cứ quan toà nào cũng sẽ đóng dấu nó trong vòng năm phút. Chẳng một quan toà đầu óc bình thường nào lại phản đối chuyện đó, trù phi…
Randal Horne chờ đợi. Gần như ông ta hy vọng nàng sẽ tử hiểu ra.
- Trừ phi có ai ở cấp liên bang - FBI hay Văn phòng Công tố Mỹ - chặn lại.
Horne hắng giọng và xem đồng hồ:
- Tôi thật sự phải đi rồi - ông ta nói.
- Lúc đầu công ty ông đã hợp tác với chúng tôi. Eldon nói vậy. Bỗng nhiên các ông ngừng lại. Tại sao? Tại sao ông đột ngột đổi ý trừ phi bên liên bang yêu cầu? - Nàng nhìn lên - Tại sao bọn họ lại quan tâm đến chuyện này?
- Đó không phải việc của chúng tôi - ông ta đáp.
Rồi Horne đưa tay lên miệng như sửng sốt trước sự lỡ lời của chính mình. Bốn mắt gặp nhau, và nàng biết ông ta vừa ban cho nàng một ân huệ. Horne sẽ không nói gì thêm.
Nhưng ông ta đã nói quá đủ rồi.
FBI. Họ chính là kẻ đã chặn nàng trước.
Và có thể Loren biết lý do.
Trở về xe, Loren tính toán mọi việc trong đầu.
Nàng biết ai ở FBI?
Nàng có quen vài người, nhưng không ai có thể giúp đỡ ở mức này. Cả người nàng râm ran khi phát hiện ra được một đầu mối. Đây là chuyện lớn, không nghi ngờ gì. FBI đang nhòm ngó vụ này. Vì lý do nào đó, họ muốn biết ai đã đội lốt dì phước Mary Rose, cài tai mắt và thọc tay vào khắp nơi, kể cả với công ty đã cung cấp độn ngực cho bà ta.
Nàng tự gật đầu với mình, phải, đây chỉ là giả định, nhưng nghe rất có lý. Bắt đầu từ nạn nhân: dì phước Mary Rose ắt phải là một loại đào phạm hay nhân chứng. Một người có giá trị với FBI.
Được lắm, tốt. Tiếp tục đi.
Cách đây khá lâu, dì phước Mary Rose (hay bất kỳ tên thật nào đó của bà ta) đã chạy trốn - khó nói chính xác bao lâu nhưng bà ta đã dạy học ở St. Margaret, theo lời Mẹ Katherine, bảy năm rồi. Vậy là ít nhất phải lâu từng đấy năm.
Loren ngừng lại, cân nhắc những mối liên quan. Sơ Mary Rose đã trốn chạy suốt ít nhất bảy năm trời. Có phải liên bang đã truy tìm bà ta suốt thời gian đó?
Mọi chuyện đều ăn khớp.
Dì phước Mary Rose đã trốn thật kỹ. Bà ta đã thay đổi lai lịch, chắc chắn. Có thể đã bắt đầu từ Oregon, cái tu viện bảo thủ mà Mẹ Katherine nhắc đến. Ai biết bà ở đó bao lâu?
- Không quan trọng. Quan trọng là bảy năm trước, không biết lý do gì, bà đã đến miền Đông.
Loren xoa tay vào nhau. Ồ, chuyện này hay thật.
Dì phước Mary Rose chuyển tới New Jersey và bắt đầu dạy ở St. Margaret. Theo những thông tin thu thập được thì bà là một giáo viên và nữ tu tốt, quan tâm và gắn bó với mọi người, sống một cuộc đời trầm lặng. Bảy năm trôi qua. Có lẽ bà cảm thấy giờ đây đã được an toàn. Có lẽ bà trở nên bất cẩn và liên lạc với ai đó thuộc về cuộc đời cũ của bà.
Bằng cách nào đó, quá khứ đã bắt kịp bà. Có kẻ đã biết bà là ai. Rồi có kẻ đã đột nhập vào căn phòng nhỏ của bà trong tu viện, tra tấn bà, và dùng gối đè bà chết ngạt.
Loren ngừng lại, gần như để dành ra một giây phút mặc niệm thầm lặng.
"Được rồi", nàng nghĩ, "giờ thì sao đây?"
Nàng phải lấy được nhận dạng từ bên liên bang.
Bằng cách nào?
Cách duy nhất mà nàng nghĩ được là lối "bánh ít cho đi bánh quy cho lại" cổ điển. Cho họ cái gì đó để đền đáp.
Nhưng nàng có cái gì?
Matt Hunter, chẳng hạn.
Đám liên bang có lẽ chậm hơn nàng ít nhất là một hay hai ngày. Họ có danh sách cuộc gọi chưa? Khó có khả năng. Và kể cả nếu họ có rồi, nếu họ biết về cuộc gọi đến nhà Marsha Hunter, họ đã lần ra được sự liên quan đến Matt Hunter?
Rất khó có khả năng.
Loren lái xe vào đường cao tốc và nhấc điện thoại lên.
Nó đã tắt. Nàng nguyền rủa món đồ chết tiệt. Lời nói dối trắng trợn nhất đời - đi kèm với "chi phiếu được gửi qua bưu điện", và "cuộc gọi của quý vị rất quan trọng với chúng tôi" - là lời tuyên bố về thời gian hoạt động của pin điện thoại di động. Theo đó thì nếu để không pin của nàng phải xài được một tuần. Thật ra khi nào may lắm nó mới cho nàng được ba mươi sáu tiếng.
Nàng mở cái hộc đựng găng và rút xạc ra. Một đầu nàng cắm vào bật lửa, đầu kia vào điện thoại. Màn hình điện thoại sáng bừng lên và thông báo nàng có ba tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn đầu tiên của mẹ nàng.
"Chào, con gái". Mẹ nói bằng một giọng êm ái lạ lùng. Đó là giọng nói ngoại giao của bà, mà bà dùng khi nào bà sợ có thể có ai đó nghe được và đánh giá khả năng làm mẹ của mình. "Mẹ nghĩ chúng ta sẽ gọi một chiếc pizza từ tiệm Renato và thuê một bộ phim của Blockbustter - phim mới của Russeu Crowe đã ra DVD rồi đấy và, mẹ không biết có thể chúng ta tổ chúc một đêm của phụ nữ với nhau, chỉ hai mẹ con thôi. Con có muốn vậy không?"
Loren lắc đầu, cố gắng không xúc động, nhưng lệ đã chực trào ra ngay dưới mi mắt nàng. Mẹ nàng. Cứ mỗi lần nàng muốn buông bà ra, tách bà khỏi đời mình, muốn oán hận, muốn buộc tội bà một lần cho xong về cái chết của Cha, bà đều tiến lại và nói một điều bất ngờ, và giành lại chỗ đứng cho bà.
- Có - Loren nói khẽ trong xe. - Con rất muốn vậy.
Lời nhắn thứ hai và thứ ba đập tan ý tưởng đó. Cả hai đều từ sếp của nàng - Công tố viên bang Ed Steinberg, ngắn gọn và vào thẳng vấn đề. Cái thứ nhất nói: "Gọi cho tôi. Lập tức". Cái thú hai nói: "Cô ở chỗ quái quỷ nào vậy? Gọi cho tôi. Không cần biết giờ nào. Tai hoạ sắp đến rồi".
Ed Steinberg không phải loại người hay nói quá hoặc cho phép mọi người gọi điện thoại lúc nào cũng được. Ông là một người cổ hủ xét theo cách tiếp cận này. Loren cũng có số điện thoại nhà của ông để ở đâu đó - thật không may, nàng không mang theo người - nhưng nàng chưa bao giờ dùng đến. Steinberg không thích bị quấy rầy ngoài giờ làm việc Phương châm của ông là: Tận hưởng cuộc sống. Nó có thể đợi. Ông thường rời khỏi văn phòng vào lúc năm giờ và nàng không nhớ nổi có lần nào gặp ông ta ở đó sau sáu giờ.
Đã sáu rưỡi rồi. Nàng định thử số văn phòng ông ta trước. Thelma, người thư ký, có thể còn ở đó. Cô ta biết cách tìm ông. Chỉ một hồi chuông, điện thoại được chính Ed Steinberg trả lời.
Không phải chuyện tốt.
- Cô ở đâu đấy?
- Đang từ Delaware về.
- Tới đây ngay. Chúng ta mới gặp vấn đề.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội