Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ày, đoán coi bây giờ tao đang làm gì vợ mày?
Matt giữ điện thoại bên tai.
Gã kia thì thầm.
- Matt? Mày còn đó không?
Matt không nói gì.
- Hê, Matt, mày mách lẻo về tao à? Tao muốn nói là có phải mày đã kể với vợ mày chuyện tao gửi ảnh cho mày không?
Anh không nhúc nhích được.
- Bởi vì bây giờ Olivia coi chừng cái điện thoại kỹ hơn trước. Ồ, nàng sẽ không thể ngừng thoả mãn tao đâu. Cái đó sẽ không xảy ra. Nàng nghiện rồi. Mày biết tao nói gì chứ?
Mắt Matt đã nhắm lại.
- Có điều tự nhiên nàng lại nói nàng muốn cẩn thận hơn. Thế nên tao mới thắc mắc, mày biết đấy, giữa đàn ông với nhau, không biết mày có nói gì không? Cho nàng biết về cái bí mật nho nhỏ giữa chúng ta?
Tay Matt nắm chặt đến nỗi anh nghĩ chiếc điện thoại sẽ vỡ nát. Anh cố thở sâu nhưng lồng ngực vẫn đập dồn. Anh lấy lại được giọng nói và trả lời:
- Khi nào tao tìm thấy mày, Charles Talley, tao sẽ vặt đầu mày ra và ị vào cổ mày.
Im lặng.
- Mày còn đó không, Charles?
Tiếng nói trong điện thoại thì thầm:
- Đi thôi. Nàng đang trở lại đấy.
Và hắn bỏ đi.
Matt bảo Rolanda huỷ hết cuộc hẹn chiều nay.
- Có ai hẹn anh đâu? - cô ta đáp.
- Đừng có ra vẻ nhé.
- Anh muốn nói cho tôi nghe có chuyện gì không.
- Để sau.
Anh về nhà. Điện thoại vẫn cầm trong tay. Anh đợi cho đến khi đã dùng lại tại ngôi nhà ở đường Main, Irvington. Đám cỏ vốn thưa thớt gần như đã trụi hẳn trong đợt hạn hán vừa rồi - suốt ba tuần liền bờ biển phía Đông không có lấy một giọt mưa. Ở những khu ngoại ô như Livingston, người ta rất quan tâm đến sự xanh tốt của bãi cỏ thuộc nhà mình. Không làm gì, để mặc cho cỏ xanh héo hon thành màu nâu là đủ để cái nghiến răng của người hàng xóm tràn ngập khắp buổi nướng thịt bằng chiếc vỉ nướng Weber Genesis Clold B mới mua ở sân sau. Ở đây, Irvington, chẳng ai thèm quan tâm.
Sân cỏ là trò của người giàu.
Matt và Olivia sống trong một căn nhà hai gia đình đang suy sụp, được ngăn đôi bằng bức tường nhôm. Họ chiếm bên phải của căn nhà; nhà Owens, một gia đình người Mỹ gốc Phi năm thành viên, chiếm bên trái. Mỗi bên đều có hai phòng ngủ và một phòng tắm rưỡi.
Anh bước hai bậc một lên thềm. Khi vào trong, anh nhấn nút gọi nhanh cho Olivia. Nó lại kết nối với hộp thư thoại của nàng. Anh không ngạc nhiên. Anh đợi tiếng bíp vang lên.
- Anh biết em không ở khách sạn Ritz - anh nói - Anh biết em chính là người đội mái tóc giả màu bạch kim. Anh biết đó không phải trò đùa. Thậm chí anh còn biết về Charles Talley nữa. Vì vậy hãy gọi cho anh và giải thích đi.
Anh gác máy và nhìn ra của sổ. Có một trạm xăng Shell nằm ở góc đường. Anh quan sát nó. Hơi thở của anh hít vào từng hơi ngắn. Anh cố thở chậm lại. Anh kéo một cái vali ra khỏi tủ, ném lên giường, bắt đầu dồn quần áo vào trong.
Anh dừng lại. Chất đồ vào vali. Một hành động ngu xuẩn và giả tạo. Dẹp đi.
Ngày mai Olivia về đây rồi.
Còn nếu nàng không về?
Không ích lợi gì mà nghĩ vậy. Nàng sẽ về nhà. Chỉ trong vài tiếng nữa thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng, dù bằng cách này hay cách khác.
Nhưng anh không còn đè nén được cái trò dò xét nữa. Anh bắt đầu lục ngăn tủ của Olivia. Anh hầu như không cảm thấy căm ghét mình vì cái trò đó, giọng nói trên điện thoại đã chọc cho anh phát điên. Bây giờ trường hợp khả quan nhất: Olivia đang giấu giếm anh điều gì đó. Thế thì anh có quyền tìm cho ra.
Nhưng anh không tìm thấy gì.
Không có trong ngăn kéo, không có trong tủ áo. Khi đang tính đến những chỗ giấu khả dĩ khác thì anh bỗng nhớ ra một thứ.
Máy vi tính.
Anh lên tầng và bật máy. Chiếc vi tính được bật nguồn, bắt đầu khởi động. Dường như phải mất một khoảng thời gian dài dằng dặc. Chân phải Matt bắt đầu run rẩy. Anh đặt tay lên đầu gối để giữ nó đứng yên.
Họ đã có đường dẫn dây cáp - đường điện thoại giờ là chuyện dĩ vãng rồi - và anh vào được mạng chỉ sau vài giây.
Anh biết mật khẩu của Olivia, mặc dù không bao giờ tưởng tượng được sẽ dùng nó như thế này. Anh đăng nhập vào hộp thư của nàng và xem tin nhắn. Nhưng thư mới không đem lại điều gì đáng ngạc nhiên. Anh thử xem thư cũ.
Bộ phận này trống không.
Anh thử mở tập "Thư đã gần" của nàng. Cũng vậy, tất cả đã bị xoá. Anh vào thư phần "Thư đã xoá". Nó cũng bị dọn sạch rồi. Anh coi qua phần "Lịch sử" của bộ duyệt, hy vọng tìm được nhưng trang web Olivia đã xem gần đây nhất.
Nó cũng đã bị tẩy hết.
Matt ngồi xuống và đi đến một kết luận rõ ràng: Olivia đã che giấu hết dấu vết của nàng. Và câu hỏi kế tiếp cũng rõ ràng không kém: Tại sao?
Còn một khu vực nữa để lục soát: các cookies 1.
Người ta thường xoá đi lịch sử lên mạng hay hộp thư, nhưng cookies là chuyện khác. Nếu Olivia xoá sạch cookies, Matt sẽ tự động biết ngay là có chuyện không hay. Ví dụ như trang nhà Yahoo của anh sẽ không hiện lên được. Amazon cũng không biết anh là ai. Một người cố che giấu các dấu vết của mình sẽ không muốn thế.
Dọn hết cookies sẽ thành ra quá dễ bị chú ý.
Anh vào Internet Explorer và thấy tập hồ sơ trong chứa các cookies. Thứ này có cả đống. Anh lệnh cho sắp xếp chúng theo thứ tự ngày tháng, lần gần nhất ở trên cùng.
Mắt anh dõi theo danh sách. Anh nhận ra phần lớn địa chỉ trong số đó - Google, OfficeMax, Shutterfly, nhưng có hai tên vùng không quen thuộc. Anh ghi lại, thu nhỏ cửa sổ Explorer, trở lại mạng.
Anh gõ địa chỉ thứ nhất. Đó là tờ Nevada Sun News, một tờ báo mà bạn phải ghi danh thì mới truy cập được hồ sơ lưu trữ. Trụ sở chính của báo này nằm ở Las Vegas. Anh kiểm tra mục "hồ sơ cá nhân". Olivia đã ghi danh bằng tên và địa chỉ email giả. Không có gì lạ cả. Hai người cùng làm như vậy để tránh bị quảng cáo và để bảo vệ sự riêng tư.
Nhưng nàng đang tìm kiếm điều gì?
Không có cách nào trả lời.
Kỳ lạ, có lẽ, nhưng địa chỉ web thứ hai còn kỳ lạ hơn.
Phải mất một lúc mạng mới nhận diện được địa chỉ anh gõ. Nó chuyển hết từ trang nọ sang trang kia rồi cuối cùng dẫn tới một trang có cái tên là:
Stripper-fandom.com
Matt nhíu mày. Trên trang chủ có một lời cảnh báo rằng người dưới mười tám tuổi không nên truy cập tiếp. Có vẻ không ổn lắm. Anh nhấn chuột vào biểu tượng cổng vào. Hình ảnh hiện ra, như người ta có thể dự đoán, thuộc loại kích thích. Stripper-fandom là một trang "thưởng thức" về… về gái nhảy thoát y?
Matt lắc đầu. Có vô số bản giới thiệu ngắn gọn về những phụ nữ mình trần. Anh nhấn chuột vào một cái. Mỗi phụ nữ đều có một đoạn tiểu sử.
Sự nghiệp vũ công ấn tượng của Bunny khỏi đầu từ thành phố Atlantic, nhưng với những động tác đầy ấn tượng và phục trang mong manh, cô nhanh chóng nổi lên thành một ngôi sao và chuyển sang Vegas. "Tôi yêu nơi này. Và tôi yêu đàn ông có tiền!" Màn trình diễn đặc biệt của Bunny là đeo tai thỏ và thực hiện một vũ điệu tự do quanh chiếc cột…
Matt nhấn vào đường liên kết. Một địa chỉ email hiện ra, phòng trường hợp bạn muốn viết thu cho Bunny và hỏi giá cho một buổi "tiếp kiến riêng". Dùng đúng từ đó "tiếp kiến riêng" làm như Bunny là giáo hoàng vậy.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Matt tìm kiếm khắp trang của người hâm mộ trò nhảy thoát y, cho đến khi không còn xem nổi nữa. Không có gì đập vào mắt. Không có gì tiết lộ ý nghĩa nào. Anh chỉ thấy rối óc thêm. Có thể trang web này hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì cả. Đa số gái nhảy đều là dân Vegas. Có thể Olivia đã vào trang đó do nhấn vào một liên kết quảng cáo trên trang báo Nevada kia. Có thể đường liên kết đã không được đánh dấu là một trang về vũ nữ thoát y mà chỉ dẫn đến đó thôi.
Nhưng tại sao gần đây nàng lại phải vào một trang báo Nevada? Tại sao phải xoá hết email của mình?
Không câu trả lời.
Matt nghĩ đến Charles Talley. Anh tìm trên Google.
Không có gì hay ho hiện lên cả. Anh tắt màn hình và đi xuống lầu, tiếng thì thầm từ điện thoại vẫn vang vọng trong đầu xé toang hết lý trí:
Này, đoán coi bây giờ tao đang làm gì vợ mày?
Đến lúc phải hít thở chút không khí rồi. Không khí và cái gì đó mạnh hơn.
Anh ra ngoài và đến đại lộ South Orange. Từ xa lộ Garden State, bạn không thể bỏ qua vỏ chai bia khổng lồ vươn lên ngự trị đường chân trời. Nhưng khi đến đoạn xa lộ này, một thứ khác khiến bạn phải để ý ngay lập túc - có lẽ còn thu hút hơn cả cái bồn nước cũ đó - là khu nghĩa địa vươn ra cả hai bên đường. Xa lộ cắt ngọt xớt một đường chính giữa khu nghĩa địa. Bạn bị bao vây cả hai bên trái phải bởi những dãy dài bất tận các bia mộ dãi dầu mưa gió. Nhưng khi lái xe xuyên qua thì không gây ấn tượng như đang xẻ đôi nghĩa trang mà lại giống như đang chắp nó lại thành toàn vẹn. Và đằng kia, không cách xa nhiều lắm, cái chai bia khổng lồ kỳ lạ đứng đó, vòi vọi trên không trung, một người lính gác thầm lặng đang canh chừng hay có lẽ chế nhạo những cư dân đã yên nghỉ kia.
Sự hư hại đối với xưởng bia có gì đó làm người ta khó hiểu. Mọi cửa sổ đều chỉ vỡ một phần, chứ không vỡ tan, làm như ai đó đã bỏ công ném một cục đá, và chỉ một cục thôi vào mỗi của sổ của một công trình mười hai tầng.
Mảnh vỡ vung vãi khắp nơi. Mỗi lỗ hổng đều là một mối đe doạ đang ngáp dài và cọt kẹt. Sự phối hợp giữa sự ăn mòn và kiêu hãnh, bộ khung sườn mạnh mẽ đối lập với khuôn mặt thiếu răng, hư mắt trên kính vỡ, tạo cho chỗ này dáng vẻ của một người chiến binh mạt vận khác thường.
Chẳng bao lâu họ sẽ ủi sập khu xưởng cũ và xây một khu thương mại cao cấp. Đúng cái Jersey cần đấy nhi. - anh nghĩ - lại một khu thương mại nữa.
Matt men theo con hẻm đến cánh cửa lớp sơn đỏ đã mờ. Quán rượu không để tên. Có một cửa sổ với dòng chữ Pabst Blue Ribbon bằng neon. Giống như xưởng bia - hay giống như cái thành phố này - bảng hiệu đó không còn sáng nổi nữa.
Matt mở cửa, lùa ánh mặt trời vào nơi vẫn chìm trong bóng tối này. Đám đàn ông - chỉ có một người đàn bà ở đây và bạn sẽ bị bà ta đập cho một trận nếu lỡ gọi bà ta là quý bà - chớp chớp mắt như lũ dơi bị chiếu đèn pin. Không có máy hát tự động và cũng chẳng có bất cứ thứ nhạc nhẽo gì. Chuyện trò cũng thầm thì như ánh sáng mờ nhạt vậy.
Mel vẫn đứng sau quầy. Matt không đến đây đã, bao lâu nhỉ, ít nhất cũng phải hai ba năm rồi, nhưng Mel vẫn nhớ tên anh. Đây là một quán rượu lậu điển hình. Bạn thấy chúng nhan nhản khắp nước Mỹ. Đám đàn ông - dù sao đi nữa thì cũng phần đông - sau khi đã nai lưng ra làm việc đều tụ tập lại đây để uống cho xỉn. Nếu cái đó đi kèm với đôi lời khoe khoang hay chọc tức, cũng được thôi, nhưng những chỗ này người ta đến để say sưa chứ không phải cần an ủi hay chuyện trò.
Trước khi vào tù, Matt chưa bao giờ đến những chỗ xô bồ kiểu như quán của Mel. Giờ thì anh lại thích nhưng chỗ tàng tàng. Anh cũng không rõ tại sao. Đám đàn ông ở đây đều là những kẻ to xác không có cơ bắp cuồn cuộn. Họ mặc áo nỉ mỏng vào mùa thu và đông, còn mùa xuân và mùa hè thì mặc áo thun làm lộ rõ cái bụng nước lèo. Quần thì quanh năm suốt tháng là jean. Nơi này không thường xuyên có ẩu đả, nhưng nếu bạn không biết sử dụng nắm đấm của mình thì cũng đứng có bén mảng đến những chỗ như thế này.
Matt ngồi lên chiếc ghế đẩu. Mel gật đầu chào anh.
- Bia chứ?
- Vodka.
Mel rót một ly. Matt cầm cái ly, nhìn vào đó, lắc đầu. Uống cho quên đời. Có thể nào nhàm hơn thế nữa không? Anh nốc cạn ly vodka và để hơi ấm lan toả khắp người. Anh gật đầu gọi thêm, nhưng Mel đã rót sẵn rồi. Matt lại nốc cạn ly này.
Anh bắt đầu thấy khá hơn. Hay nói một cách khác: Anh bắt đầu ít có cảm giác hơn. Mắt anh chậm chạp đảo từ bên này sang bên kia. Anh thấy mình có phần lạc lõng ở đây, cũng như ở hầu hết chỗ khác - một gián điệp trên lãnh thổ của kẻ thù. Anh không còn thật sự thoải mái ở bất kỳ nơi đâu nữa - trong thế giới êm ái xưa kia hay trong thế giới chai cứng mới đây. Vậy nên anh đứng trên cả hai nơi đó. Sự thật là - dù nó có vẻ tội nghiệp đến đâu - anh chỉ cảm thấy thoải mái bên Olivia.
Quỷ tha ma bắt cô ta đi.
Ly thứ ba trôi tuột xuống dạ dày. Cảm giác biêng biêng bốc lên từ đáy sọ của anh.
- Này, nhìn thằng cha bụ con đang nốc rượu kia.
Anh đã thấy chếnh choáng. Anh muốn vậy. Để cho nó đi đi, anh nghĩ. Không phải là mãi mãi. Anh không uống cho quên sầu. Anh chỉ tạm gác nó lại, chỉ qua một đêm, cho đến khi Olivia trở về và giải thích tại sao nàng lại ở trong phòng trọ với một người đàn ông khác, tại sao nàng nói dối về chuyện đó, tại sao hắn ta biết anh đã kể cho nàng nghe về mấy bức ảnh.
Đại loại thế. Nhưng chuyện vớ vẩn.
Anh ra hiệu gọi thêm ly nữa. Mel, vốn ít khi trò chuyện hay khuyên bảo gì, rót rượu.
- Ông là người tốt, Mel ạ.
- Hê, cám ơn, Matt. Tôi nghe nhiều rồi nhưng nó vẫn có một ý nghĩa nào đó, anh biết chứ?
Matt mỉm cười và nhìn xuống cái ly. Chỉ một đêm thôi. Cứ cho nó đi đi.
Một con trâu nước bước ra khỏi nhà vệ sinh, vô ý xô vào Matt khi đi ngang qua. Matt giật mình, nhìn gã gây sự.
- Phải nhìn chứ, - Matt nói.
Gã trâu nước ầm ừ một lời xin lỗi, giải toả căng thẳng.
Matt gần như thất vọng. Biết rằng anh đáng ra phải khôn ngoan hơn - Matt hiểu rõ hơn ai hết mối nguy hiểm của một cuộc ẩu đả - nhưng không phải đêm nay. Không, quả thật đêm nay ẩu đả sẽ là món được nghênh đón nhiệt tình nhất.
Kệ xác hậu quả, phải không?
Anh nhìn quanh tìm hồn ma của Stephen McGrath. Thường thì anh ta ngồi trên chiếc ghế ngay bên cạnh. Nhưng đêm nay không thấy Stephen đâu. Tốt thôi.
Matt không uống được nhiều rượu. Anh biết điều đó. Anh không kiểm soát được. Anh đã qua khỏi mức biêng biêng và gần như say khướt. Dĩ nhiên, điều cốt yếu là biết dừng đúng lúc - giữ được sự hưng phấn mà không để lại hậu quả. Đó là một ranh giới rất nhiều người nỗ lực tìm kiếm. Đó cũng là một ranh giới khiến hầu hết mọi người vấp ngã.
Đêm nay anh thật sự không quan tâm đến cái ranh giới đấy.
- Cho ly nữa.
Giọng nói lè nhè. Anh cũng không nghe được. Nó còn có vẻ thù địch. Rượu làm anh giận dữ, hay có lý hơn, cho phép anh giận dữ. Bây giờ anh thật tình hy vọng dính vào phiền phức nào đó, ngay cả khi anh cảm thấy sợ nó. Cơn giận làm cho anh tập trung. Hay ít nhất đó là điều anh muốn tin. Suy nghĩ của anh không còn lơ mơ nữa. Anh biết mình muốn gì. Anh muốn đánh một ai đó. Anh muốn một sự đụng độ tay chân. Còn anh sẽ đè bẹp ai đó hay bị ai đó đè bẹp không thành vấn đề.
Anh không quan tâm.
Matt tự vấn về cái này - cái sở thích bạo lực này. Về nguồn gốc của nó. Có lẽ người bạn học cũ, thám tử Lance Banner, có lý. Nhà tù khiến mi thay đổi. Khi vào tù, mi là một người khác, dù cho vô tội nhưng khi ra…
Thám tử Lance Banner.
Người gác cổng của Livingston, gã con hoang quê mùa khốn kiếp.
Thời gian trôi qua. Không thể nói đã bao lâu. Cuối cùng anh cũng ra hiệu cho Mel lại tính tiền. Khi anh nhảy ra khỏi chiếc ghế đẩu, những tiếng la hét phản đối ong ong trong đầu Matt. Anh túm lấy quầy rượu, cố giữ thăng bằng.
- Gặp lại sau, Mel.
- Rất vui được phục vụ anh, Matt.
Anh loạng choạng đi ra, một cái tên lặp đi lặp lại trong đầu.
Thám tử Lance Banner.
Matt nhớ lại một tai nạn hồi lớp hai khi anh và Lance mới lên bảy. Trong một trận đấu vòng loại trò chơi Bốn Hình vuông - trò ngu xuẩn nhất chỉ xếp sau trò bóng buộc dây - quần của Lance rách toạc. Điều tồi tệ hơn cả, khiến cho nó trở thành một sự kiện kinh hoàng thời thơ ấu, là hôm đó Lance không mặc quần lót. Một biệt danh đã ra đời, mà Lance không tài nào giữ bỏ cho đến khi lên trung học: "Giữ nó trong quần đi, Lance".
Matt phá lên cười.
Giọng nói của Lance vọng lại: Đây là một khu vực dễ chịu…
- Thật à? - Matt nói thành tiếng. - Có phải bây giờ bọn nhỏ đều mặc quần lót không Lance?
Matt lại cười phá lên vì câu đùa của mình. Tiếng cười âm vang trong quán rượu, nhưng không ai thèm nhìn lên.
Anh đẩy cửa ra. Đêm đã xuống. Anh bước xiêu vẹo dọc con đường, vẫn cười vì câu đùa. Xe anh đậu ngay trước cửa nhà. Hai gã coi-như-hàng-xóm đứng gần đó, đang uống bia đựng trong túi giấy nâu.
Một trong hai gã… vô gia cư là thuật ngữ chính trị phù hợp mà ngày nay khá thông đụng, nhưng bọn họ vẫn thích được gọi là bụi đòi như ngày xưa hơn, gọi to:
- Hê, Matt.
- Ông khỏe không, Lawrence?
- Khỏe lắm. - ông ta chìa túi ra. - Cần một ngụm không?
- Thôi khỏi.
- Hê. - Lawrence phe phẩy bàn tay. - Coi bộ anh cũng uống đã rồi hả.
Matt mỉm cười. Anh móc từ trong túi ra tờ hai chục.
- Hai ông mua thêm đi. Tôi đãi.
Lawrence ngoác miệng cười.
- Anh được lắm, Matt ạ.
- Phải. Phải, tôi là người rất đặc biệt.
Lawrence cười phá lên như thể đó là một câu chọc cười của Richard Pryor. Matt vẫy tay và bỏ đi. Anh moi trong túi ra chìa khoá xe, nhìn vào chùm chìa khoá, vào chiếc xe, rồi đứng lại.
Anh đang xỉn.
Giờ thì Matt đã không còn lý trí nữa. Anh ngu xuẩn thật. Anh muốn đập tơi bời một kẻ nào đó - Lance Banner đứng thứ hai trong danh sách của anh. (Charles Talley đứng đầu, nhưng anh không biết tìm hắn ở đâu) - nhưng anh không ngu xuẩn tới mức đó. Anh sẽ không lái xe trong tình trạng này.
Lawrence hỏi:
- Hê, Matt, muốn đứng chơi với tụi này không?
- Có lẽ lần khác, mấy ông ạ.
Matt quay lại và theo hướng đường Grove. Xe buýt số 70 đi tới Livingston. Anh đợi ở trạm dừng xe, lắc lư trong gió. Anh là người duy nhất ở đó. Hầu hết mọi người đang theo hướng ngược lại - những người giúp việc kiệt sức lê gót từ khung cảnh phú quý hơn trở về nơi trú ngụ nghèo hèn của mình.
Hoan nghênh quý vị đến với mặt trái của ngoại ô.
Khi xe số 70 dừng lại, Matt nhìn những người phụ nữ uể oải xuống xe, như những thây ma sống lại nhờ phù phép. Không ai lên tiếng. Không ai cười. Không ai ra đón họ.
Tuyến xe buýt có lẽ kéo dài mười dặm đường, nhưng là mười dặm thật đặc biệt. Bạn xuất phát từ khu vực tàn tạ của Newark và Irvington, rồi bỗng nhiên bạn như lạc vào một vũ trụ khác. Búng tay một cái là thay đổi hoàn toàn. Đi qua Mapplewood, rồi Milburn, rồi Short Hills và sau cùng là Livingston. Matt lại nghĩ về khoảng cách, về địa lý, về những ranh giới mong manh nhất trên đời.
Matt dựa đầu vào cửa sổ, sự rung động có tác dụng như một kiểu massage kỳ lạ. Anh nghĩ về Stephen McGrath và cái đêm kinh hoàng ở Amherst, Massachusetts. Anh nhớ lại bàn tay nắm lấy cổ Stephen. Anh tự hỏi không biết mình đã nắm chặt tới mức nào. Anh tự hỏi không biết giá anh kịp buông ra khi họ ngã xuống thì có thay đổi được gì không. Anh tự hỏi không biết có phải hình như, chỉ hình như thôi, thậm chí anh còn siết cái cổ ấy chặt hơn nữa.
Anh tự hỏi nhưng câu ấy rất nhiều lần.
Matt xuống xe ở vòng xuyến trên tuyến số 10 và đi bộ tới quán rượu ưa được thích nhất Livingston, quán Landmark. Khu đất trên đại lộ Northfield chật kín xe. Matt khịt mũi. Không lèo tèo chút nào. Đây không phải quán của Mel. Đây là một cái quán rượu cả quỷnh đáng nguyền rủa, nếu trên đời có cái đó. Anh đẩy cửa bước vào.
Lance Banner chắc phải ở đây.
Dĩ nhiên Landmark không hề giống quán của Mel.
Đèn thắp sáng trưng. Bên trong ồn ào. Ban Outkast lảm nhảm về những đoá hồng thối hoắc như đống phân - loại nhạc đầu đường xó chợ an toàn. Không có nhựa bọc bị nứt, không có sơn bị tróc, không có mạt cưa trên sàn. Bảng quảng cáo Heineken còn sáng. Cái đồng hồ Budweiser cũng vậy, hoàn chỉnh với hình những con ngụa Clydesdales đang chuyển động. Không mấy người uống rượu nặng. Cốc bia la liệt khắp các bàn. Ít nhất một nửa số đàn ông mặc đồng phục bóng chày với cả đống đơn vị tài trợ - Friendly’s Ice Cream, Best Buy, Burrelle’s Press Clipping - đang cùng cả đồng đội lẫn đấu thủ ăn mừng sau trận giao hữu. Rải rác vài sinh viên đại học nghỉ lễ, của trường Princeton hay Rutgers hay - ôi trời - cả ngôi trường hụt của Matt, Bowdoin.
Matt đi vào, và không ai quay lại nhìn. Đầu tiên thì thế. Mọi người đang cười đùa. Ai cũng ầm ĩ, mặt đỏ bừng, và tràn đầy sinh lực. Ai cũng tranh nhau nói. Ai cũng tươi cười vô tư chửi thề và nhìn hiền lành.
Rồi anh nhìn thấy người anh trai, Bernie.
Dĩ nhiên, ngoại trừ việc đó không phải Bernie. Bernie đã chết. Nhưng trời ạ, giống anh ấy quá. Ít nhất là từ sau lưng. Matt và Bernie từng dùng căn cước giả để vào đây. Họ cũng cười phá lên, cũng ầm ĩ, tranh nhau nói và vô tư chửi thề. Họ cũng quan sát người khác, những cầu thủ bóng chày thi đấu giao hữu, và lắng nghe bọn này nói về đồ đạc mới trong bếp, về nghề nghiệp, về con cái, về chỗ ngồi ở sân vận động Yankee, kinh nghiệm huấn luyện đội bóng thiếu nhi, than vãn về đời sống tình dục giảm sút của họ.
Khi Matt đứng đó, đang nghĩ về anh mình, thì năng lượng của nơi này đã chuyển hướng. Ai đó nhận ra anh.
Một đợt sóng bắt đầu. Những lời xầm xì loang ra và những cái đầu quay lại nhìn. Matt nhìn quanh tìm Lance Banner.
- Không thấy anh ta. Anh tìm thấy chiếc bàn của đám cảnh sát - nhìn là biết ngay - và nhận ra trong đó có nhóc cớm đi theo Lance hôm qua.
Đầu vẫn trĩu xuống vì hơi rượu, Matt cố bước đi cho vững. Đám cớm giương mắt hết cỡ trừng trừng nhìn khi anh tiến lại gần. Cái nhìn đó không làm anh ngán. Matt đã gặp những thứ tệ hơn nhiều. Cả bàn im bặt khi thấy Matt lại gần nhóc cớm.
Matt dừng lại ngay trước mặt gã. Tay cớm không lùi lại. Matt cố đứng vững.
- Lance đâu rồi? - Matt hỏi.
- Ai muốn biết?
- Nói hay đấy - Matt gật đầu. - Nói thử xem, ai mớm cho cậu thế?
- Cái gì?
- "Ai muốn biết?" Nghe ngộ lắm, thật đấy. Ý tớ là, tớ đang đứng trước mặt cậu, hỏi thẳng cậu, và bùm một cái, cậu nghĩ ra ngay lập tức, chẳng mất lấy một giây suy nghĩ cái câu "Ai muốn biết?" - Matt tiến lại gần hơn. - Tớ đang đứng ngay đây - vậy cậu nghĩ là đứa quái quỷ nào muốn biết hả?
Matt nghe tiếng chân ghế kéo trên sàn, nhưng anh không quay lại nhìn. Nhóc cớm liếc nhìn đám bạn, rồi nhìn Matt.
- Mày say rồi.
- Thì sao?
Hắn đã gí vào sát mặt Matt:
- Thì mày có muốn tao xách cổ mày xuống phố, cho mày thử mùi rượu không?
- Một, - Matt giơ ngón trỏ - Đồn cảnh sát Livingston không nằm dưới phố. Đúng hơn là nó nằm trên phố. Cậu đã coi đi coi lại quá nhiều lần Cảnh sát New York rồi. Hai, tớ không lái xe bây giờ, đồ cả thộn ạ, cho nên tớ không biết thử mùi rượu thì cậu làm được gì. Ba, tiện mình đang nói đến chuyện mùi, và cậu đang gí sát mặt tớ, tớ có kẹo bạc hà trong túi đây. Tớ sẽ từ từ mà móc nó ra để cho cậu một viên. Hay cả vỉ cũng được.
Một tay cớm khác đứng dậy.
- Biến đi. Hunter.
Matt quay lại phía anh ta và nheo mắt. Mất một giây anh mới nhận ra anh chàng mặt chồn này.
- Lạy Chúa, phải Fleisher không? Cậu là em của Dougie.
- Không ai muốn mày ở đây.
- Không ai…? - Matt nhìn từ gã này sang gã kia, - Các cậu nói thật đấy à? Định xua tớ khỏi thành phố này chắc, cậu?
Matt quay ngoắt lại, chỉ tay.
- Em trai của Fleisher, tên cậu là gì?
Anh ta không trả lời.
- Cũng không cần. Dougie anh cậu là thằng xì ke nặng nhất trong lớp tớ. Hắn ta bán thuốc cho cả trường. Chúng tớ gọi hắn là Cần Sa, thế mới chết chứ.
- Mày dám nói bậy về anh tao à?
- Không phải nói bậy mà là nói thật.
- Mày muốn qua đêm trong tù à?
- Vì tội gì, đồ chùi đít? Mày định bắt giữ lao vì một tội bịa đặt nào chắc? Cứ tự nhiên. Tao làm việc ở một công ty luật. Tao sẽ kiện cho cái bàn toạ của mày ngược về tới tận kỳ thi trung học vớt mà chắc mày cũng chưa bao giờ đậu.
Nghe thêm tiếng ghế rục rịch. Một tay cớm nữa đứng dậy. Rồi một tay nữa. Tim Matt bắt đầu đập nhanh hơn. Ai đó chộp lấy tay cổ Matt. Matt giật lại. Tay phải anh nắm thành nắm đấm.
- Matt?
Giọng nói nhẹ nhàng và gợi lại một âm điệu xa xưa trong anh. Matt nhìn ra sau quầy rượu. Pete Appel. Người bạn cũ ở trung học. Họ từng vui đùa cùng nhau ở Công viên Riker Hill. Công viên là một căn cứ hoả tiễn thời chiến tranh lạnh được sửa chữa lại. Anh và Pete đã chơi phi thuyền trên bệ phóng bê tông nứt nẻ. Chỉ có ở New Jersey.
Pete mỉm cười với anh. Matt buông lỏng nắm tay.
Đám cớm đứng yên tại chỗ.
- Chào, Pete.
- Chào, Matt.
- Rất vui khi gặp cậu, anh bạn.
Mình cũng thế. - Pete nói, - Này, mình về bây giờ đây. Để mình chở cậu về luôn, được chứ?
Matt nhìn lại bọn cớm. Một số đã đỏ bừng mặt, chuẩn bị xông lên. Anh quay lại người bạn cũ.
- Được rồi, Pete. Mình tự tìm đường được.
- Cậu chắc không?
- Chắc mà. Này, anh bạn, xin lỗi nếu đã gây phiền cho cậu!
Pete gật đầu.
- Rất vui khi gặp lại cậu.
- Mình cũng vậy.
Matt chờ. Hai tên cảnh sát lùi ra nhường đường. Anh không nhìn lại khi bước ra ngoài sân. Anh hít không khí ban đêm đầy buồng phổi và đi dọc theo con phố. Không lâu, anh chuyển sang chạy thật nhanh.
Trong đầu anh đã hình thành một cái đích đến cụ thể.
--------------------------------
1 File rất nhỏ lưu giữ những lần lướt web của người sử dụng trên máy tính.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội