Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ới Loren Muse, hôm nay không cách gì tránh được một cuộc chạm mặt với quá khứ.
Nàng dừng xe trước nhà Marsha Hunter số 38 đường Darby Terrace, thành phố Livingston, New Jersey. Livingston là nơi chôn nhau cắt rốn của Loren. Trưởng thành, nàng đã quyết định, không bao giờ dễ dàng. Dù sống ở đâu thì thời thanh niên cũng là một chiến trường. Những thành phố dễ chịu như Livingston được coi như tấm đệm giảm bớt những va chạm. Đối với những người thuộc về nó thì điều đó có thể. Còn với Loren, đây là nơi nàng đã sống khi cha nàng quyết định rằng ông thật sự không thuộc về bất cứ nơi đâu, kể cả với cô con gái.
Livingston có tất cả mọi cám dỗ: trường học tuyệt vời, chương trình thể thao tuyệt vời, Câu lạc bộ Kiwani tuyệt vời hội phụ huynh học sinh tuyệt vời, những buổi biểu diễn tuyệt vời của trường học. Khi Loren lớn lên ở đây, bọn con nít Do Thái độc chiếm danh sách học sinh xuất sắc. Giờ đến lượt dân châu A và Ấn Độ, thế hệ di cư kế tiếp, lớp người khao khát mới. Nơi này là như vậy. Bạn đến đây, bạn mua nhà, bạn trả thuế, bạn có được giấc mơ nước Mỹ.
Nhưng bạn biết câu thiên hạ vẫn nói: Hãy cẩn thận với điều ước của mình.
Nàng gõ cửa nhà Marsha Hunter. Loren vẫn không tài nào hình dung nổi sự liên hệ giữa người mẹ độc thân này, một loại người hiếm hoi ở Livingston, và dì phước Mary Rose - ngoài một cuộc điện thoại dài sáu phút. Có lẽ nàng nên tìm hiểu trước một chút, thăm dò lai lịch, nhưng không còn thời gian nữa. Vậy nên khi cửa mở ra, thì nàng đã đứng đây, trên bậc thềm trước của nhà trong ánh hoàng hôn rạng rỡ.
- Marsha Hunter phải không?
Người đàn bà, hấp dẫn một cách mộc mạc, gật đầu.
- Vâng, đúng thế.
Loren giơ giấy tờ tuỳ thân ra.
- Tôi là điều tra viên Loren Muse của Văn phòng Công tố Hạt Essex. Tôi muốn xin bà vài phút.
Marsha Hunter chớp chớp mắt, bối rối.
- Có chuyện gì vậy?
Loren cố nở nụ cười đánh tan sự đề phòng:
- Tôi có thể vào nhà một lúc chứ?
- Ô, vâng. Dĩ nhiên rồi.
Nàng lùi lại. Loren vào nhà và, rầm, lại một cuộc đâm đầu vào quá khứ nữa. Cũng kiểu trang trí đơn điệu đó. Nơi này có thể thuộc về bất cứ thời gian nào trong khoảng từ 1964 tới nay. Không thay đổi gì cả. Tivi có thể sành điệu hơn, thảm đỡ dặm chân hơn, màu sắc bớt chói hơn, nhưng trong không khí vẫn lơ lửng cảm giác rơi trở lại cái không gian trong thế giới con nít kỳ quặc của nàng.
Nàng nhìn trên tường, tìm một cây thánh giá hay hình Đức Mẹ hay một dấu hiệu nào đó của Thiên Chúa giáo, một cái gì đó có thể dễ dàng giải thích cho cuộc điện thoại từ dì phước Mary Rose giả hiệu. Không có thứ gì dính dáng đến bất kỳ tôn giáo nào. Loren để ý thấy có một chiếc khăn trải giường và chăn được gấp lại trên ghế sa lông, chứng tỏ ai đó mới ngủ trên này.
Có một cô gái trẻ trong phòng, chắc khoảng hai mươi tuổi và hai chú bé không quá tám, chín tuổi.
- Paul, Ethan, - mẹ chúng nói, - đây là điều tra viên Muse.
Lũ nhỏ được giáo dục tốt bắt tay Loren theo đúng nề nếp, thậm chí còn nhìn vào mắt nàng.
Đứa bé hơn - Ethan, nàng nghĩ - hỏi:
- Cô là cảnh sát à?
- Nữ cảnh sát, - Loren đáp một cách tự động. - Và câu trả lời là, gần như vậy. Cô là điều tra viên cho Văn phòng Công tố Hạt. Cũng giống như làm cảnh sát.
- Cô có súng không?
- Ethan! - Marsha nói.
Loren đã định trả lời, định cho nó xem, nhưng nàng biết nhiều bà mẹ phát điên lên vì nhưng chuyện kiểu đó.
Loren hiểu điều này - bằng mọi cách ngăn cho cậu ấm hiểu về bạo lực - nhưng chối bỏ súng là một chiến thuật lâu dài cực kỳ bất cập.
- Còn đây là Kyra Sloan, - Marsha Hunter nói - Cô ấy giúp tôi trông coi lũ nhỏ.
Cô gái trẻ tên Kyra vẫy tay từ phía bên kia phòng, nhặt thứ đồ chơi gì đó lên. Loren vẫy tay đáp lại.
- Kyra, cháu có thể đưa bọn trẻ ra ngoài một chút không?
- Tất nhiên rồi. - Kyra quay sang lũ trẻ. - Muốn chơi bóng chày không, các chàng trai?
- Anh đánh trước.
- Không, lần trước anh đánh rồi! Giờ đến phiên em!
Chúng kéo nhau ra ngoài, vẫn bàn cãi thứ tự đánh bóng. Marsha quay sang Loren:
- Có chuyện gì à?
- Không, không có gì đâu.
- Thế sao cô lại tới đây?
- Chỉ là một thủ tục để hoàn tất vụ điều tra đang tiến hành thôi.
Đúng là cách ăn nói khá mập mờ và hàm hồ nhưng Loren biết cái trò này đặc biệt hiệu quả.
- Vụ điều tra nào vậy?
- Bà Hunter…
- Được rồi, cứ gọi tôi là Marsha.
- Tốt thôi, xin lỗi. Marsha, chị có theo đạo Thiên Chúa không?
- Xin lỗi?
- Tôi không có ý tọc mạch. Đây hoàn toàn không phải một câu hỏi mang tính tôn giáo. Tôi chỉ muốn biết chị có liên quan gì đến giáo xứ St. Margaret ở East Orange không.
- St. Margaret à?
- Vâng. Chị có phải là một thành viên không?
- Không. Chúng tôi thuộc giáo xú St. Philomena, Livingston. Sao cô hỏi vậy?
Chị có liên quan gì đến St. Margaret không?
- Không. Ý cô nói liên quan nghĩa là sao?
Loren vẫn tiếp tục, không muốn đánh mất nhịp độ.
- Chị có quen ai học trường đó không?
Trường St. Margaret? Không, tôi không nghĩ thế.
- Chị có biết giáo viên nào không?
- Tôi không nghĩ là có.
- Thế còn Sơ Mary Rose?
- Ai cơ?
- Chị có biết bà sơ nào ở St. Margaret không?
- Không. Tôi biết nhiều sơ ở St. Philomena, nhưng không bà nào là Sơ Mary Rose.
- Vậy là tên Sơ Mary Rose không có nghĩa gì với chị?
- Không có gì cả. Chuyện này là thế nào?
Loren vẫn dán mắt vào mặt người đàn bà, tìm kiếm một dấu hiệu "nói lên" bí hiểm. Không thấy gì cả, nhưng điều đó cũng không nói được gì nhiều.
- Chị và các con sống ở đây một mình à?
- Phải. à, Kyra có căn phòng phía trên nhà để xe, nhưng cô ấy từ bang khác tới.
- Nhưng cô ta sống ở đây?
- Cô ấy thuê phòng và giúp việc trong nhà. Cô ấy đang học Đại học William Patterson.
- Chị ly dị à?
- Tôi goá chồng.
Trong giọng nói của Marsha Hunter có cái gì đó làm cho một hai sự việc được đặt vào đúng chỗ. Chắc chắn không phải tất cả các mảnh. Thậm chí cũng chẳng tới đâu.
Gần như Loren đã tự đá mình. Lẽ ra nàng phải lo tìm hiểu lý lịch trước.
Marsha khoanh tay.
- Cuối cùng đây lại là chuyện gì?
- Một bà sơ tên là Mary Rose mới qua đời.
- Bà ấy làm việc trong trường đó à?
- Đúng vậy, bà ta là giáo viên. Tại St. Margaret.
- Tôi vẫn không thấy vì sao…
- Khi chúng tôi kiểm tra danh sách các cuộc điện thoại gọi đi, chúng tôi thấy một cuộc điện thoại không giải thích được của bà ấy.
- Bà gọi tới đây?
- Đúng vậy.
Marsha Hunter có vẻ rối trí:
Khi nào vậy?
- Ba tuần trước. Đúng ngày mùng hai tháng Sáu.
Marsha lắc đầu:
- Có thể là gọi nhầm số.
- Suốt sáu phút sao?
Điều đó làm Marsha yên lặng:
- Cô nói là ngày nào nhỉ?
- Mùng hai tháng Sáu. Tám giờ tối.
- Tôi có thể coi lại lịch của mình, nếu cô muốn.
- Tôi rất mong được như vậy, cám ơn chị.
- Nó để trên lầu. Tôi xuống ngay thôi. Nhưng tôi chắc không ai trong chúng tôi nói chuyện với bà sơ này.
- Không ai trong chúng tôi à?
- Sao cơ?
- Chị nói "chúng tôi". Ý chì là những ai?
- Tôi không biết. Mọi người trong nhà, chắc thế.
Loren không bình luận gì cả.
- Chị có phiền không nếu tôi hỏi người giữ trẻ vài câu?
Marsha Hunter ngần ngừ.
- Tôi đoán là không có vấn đề gì - Nàng cố mỉm cười. - Nhưng bọn nhỏ sẽ tự ái nếu cô nói chữ "trẻ con" trước mặt tụi nó.
- Hiểu rồi.
- Tôi sẽ quay lại ngay.
Loren đi ngang qua nhà bếp ra cửa sau. Nàng nhìn ra của sổ. Kyra đang làm một cú ném bóng dưới vai cho Ethan. Nó vung chày rất mạnh và đập hụt. Kyra bước lại gần hơn, cúi thấp hơn và ném lại. Lần này Ethan đập trúng.
Loren quay đi. Nàng sắp ra tới cửa sau thì một thứ kéo nàng dừng lại.
Cái tủ lạnh Loren chưa kết hôn, chưa con cái, không lớn lên trong nhưng gia đình hạnh phúc, nhưng nàng không biết đến một thứ gì khác trên đời lại mang đặc điểm Mỹ - đặc điểm gia đình - nhiều hơn cánh của của một cái tủ lạnh. Bạn bè nàng có những chiếc tủ lạnh giống như thế này. Nàng thì không, và nàng hiểu điều đó đáng buồn như thế nào. Loren có hai con mèo và không có một gia đình thực sự, trừ phi tính đến bà mẹ quá đáng và cá nhân của nàng. Nhưng trong đa số gia đình Mỹ, khi bạn muốn thấy cái thế giới riêng tu, thì bạn hãy nhìn vào cánh cửa tủ lạnh. Ở đó có tranh vẽ của trẻ. Có các bài luận ở trường, trang hoàng bằng những ngôi sao khiến cho sự kém cỏi được đánh dấu như xuất sắc. Có những tấm thiệp sinh nhật tự làm, cái thì mời tham dự bữa tiệc tổ chức ở một nơi nào đó được gọi là Little Gym, cái thì mời tới phòng bowling East Hanover. Có những giấy tờ liên quan đến các chuyến tham quan của lớp học, tiêm chủng cho trẻ em, đội bóng đá.
Và dĩ nhiên, cả những bức ảnh gia đình.
Loren là con một và dù nàng nhìn thấy nó thương xuyên tới mức nào - cái vòng quay những nụ cười được gắn bằng nam châm này - bao giờ nàng cũng thấy nó có vẻ không thật, như đang xem một chương trình tivi dở tệ hay đọc một tấm thiệp ngớ ngẩn.
Loren bước lại gần bức ảnh đã lôi kéo sự chú ý của nàng. Giờ đây lại thêm nhiều mẩu ghép được đặt đúng chỗ.
- Sao nàng lại có thể bỏ qua nó nhỉ?
Lẽ ra nàng đã phải chắp nối mọi chuyện ngay từ đầu.
Hunter. Cái tên không hiếm nhưng cũng không quá thông dụng. Mắt nàng lướt qua những bức ảnh khác, nhưng nó luôn quay lại với tấm đầu tiên, có vẻ như được chụp trong trận bóng chày. Khi Marsha quay lại, Loren vẫn đang nhìn tấm ảnh chằm chằm.
- Mọi chuyện ổn chứ, điều tra viên Muse?
Loren giật mình khi nghe tiếng nói. Nàng cố hình dung một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng trong đầu nàng chỉ có duy nhất một bức phác hoạ.
- Chị đã xem lịch chưa?
- Trong đó không ghi gì. Tôi thật sự không nhớ tôi đã đi đâu hôm đó.
Loren gật và quay lại chiếc tủ lạnh.
- Người này - nàng chỉ và quay lại nhìn Marsha, chính là Matt Hunter, phải không?
Khuôn mặt Marsha kín bưng như một cánh cổng kim loại.
- Bà Hunter?
- Cô muốn gì?
Lúc trước đã có những biểu hiện thân thiện. Giờ thì không.
- Tôi biết anh ấy - Loren nói - Lâu lắm rồi.
- Không trả lời.
- Ở trường tiểu học. Chúng tôi cùng học tại Burnet Hill.
Marsha khoanh tay. Nàng không biết gì về chuyện này.
- Hai người quan hệ như thế nào?
- Chú ấy là em chồng tôi, - Marsha đáp - Và là một người tốt.
Phải chắc chắn rồi, Loren nghĩ, Một hoàng tử đích thực. Nàng đã đọc về lời tuyên án ngộ sát. Matt Hunter đã ngồi tù trong một nhà tù an ninh tối đa. Án tù cực kỳ nghiêm trọng, nàng nhớ lại. Nàng nghĩ đến tấm chăn và khăn trải giường trên trường kỷ.
- Matt có thường tới đây không? Ý tôi là, anh ta là chú của bọn trẻ, đại loại thế.
- Điều tra viên Muse này?
- Vâng?
- Tôi muốn cô rời khỏi đây ngay lập túc.
- Sao vậy?
- Matt Hunter không phải tội phạm. Chuyện xảy ra là một tai nạn. Chú ấy đã phải trả giá cho nó quá mức cần thiết rồi.
Loren im lặng, hy vọng chị ta sẽ nói tiếp. Nhưng không có gì nữa. Sau một thoáng, nàng nhận ra rằng hướng đi này chắc sẽ không đưa nàng tới đâu. Tốt hơn nên thử một con đường được phòng vệ ít hơn.
- Tôi đã thích anh ta - Loren nói.
- Cô nói gì?
- Khi chúng tôi còn nhỏ. Anh ta rất tử tế.
Đó là lời nói khá chân thật. Matt Hunter đã là một anh chàng khá tốt, lại một người muốn hoà nhập với Livingston dù có lẽ đã không cần phải cố đến mức đó.
- Tôi đi đây, - Loren nói.
- Cám ơn cô.
- Nếu chị biết thêm được bất cứ điều gì về cuộc gọi hôm mùng hai tháng Sáu…
- Tôi sẽ cho cô hay.
- Chị có phiền không nếu tôi nói chuyện với người giữ trẻ trên đường về?
Marsha thở dài, nhún vai.
- Cám ơn chị, - Loren đặt tay vào cánh cửa.
Marsha nói với theo:
- Tôi có thể hỏi cô một câu không?
Loren quay lại nhìn nàng.
- Tại sao bà sơ ấy lại bị giết?
- Sao chị lại hỏi thế?
Marsha lại nhún vai.
- Tôi cho là câu hỏi tự nhiên thôi. Không thì sao cô lại đến đây?
- Tôi không thể tiết lộ chi tiết với chị. Tôi xin lỗi.
Marsha không nói gì. Loren mở cửa và bước ra sân.
Mặt trời vẫn toả sáng trên cao, những ngày tháng Sáu dài dằng dặc. Bọn trẻ chạy nhảy và chơi đùa với vẻ tự do kỳ diệu. Người lớn không bao giờ chơi như thế được. Một triệu lần không được. Loren nhớ lại thời trẻ khi nàng giống hệt một thằng con trai, nhưng tháng ngày nàng có thể chơi trò Chiếm Chốt 1 và không một giây nào thấy chán. Nàng tự hỏi không biết Marsha Hunter có bao giờ làm thế, có bao giờ ra ngoài chơi trò Chiếm Chốt với các con, và suy nghĩ đó khiến Loren cảm thấy nhói đau.
Giờ thì không còn thời gian cho chuyện đó đâu.
Chắc Marsha sẽ quan sát từ cửa sổ bếp. Loren cần phải làm chuyện này thật chóng váng. Nàng lại gần cô gái. Cô tên gì nhỉ, Kylie, Kyra? Hay Kelsey? - và vẫy tay.
- Xin chào!
Cô gái chụm tay che mắt và chớp chớp. Cô khá xinh, với những mái tóc lọn vàng mà bạn chỉ tìm thấy ở một thanh niên hay trong chai thuốc nhuộm.
- Xin chào.
Loren không mất thời gian cho những câu mào đầu.
- Matt Hunter có thường xuyên tới đây không?
- Matt à? Chắc chắn rồi.
Cô gái trả lời không do dự. Loren nén một nụ cười.
- À, tuổi trẻ.
- Thường xuyên như thế nào?
Kyra - đúng là tên đó rồi - bây giờ đã thay đổi. Cô giữ ý hơn, nhưng cô vẫn còn trẻ. Chừng nào Loren còn là nhân vật có thẩm quyền thì chừng đó cô ta còn nói.
- Tôi không biết. Vài lần một tuần, hình như thế.
- Một anh chàng tốt hả?
- Gì cơ?
- Matt Hunter. Anh ta có tốt không?
Kyra toét miệng cười.
- Chú ấy tuyệt lắm.
- Tốt với lũ nhỏ?
- Người tuyệt vời nhất.
Loren gật đầu, vờ như không quan tâm.
- Tối qua anh ta cũng ở đây à? - Nàng hỏi với tất cả sự bình thản có thể gom góp được.
Nhưng giờ thì Kyra đã ngoẹo đầu sang một bên:
- Cô không hỏi bà Hunter nhưng câu đó à?
- Tôi chỉ thẩm tra lại. Anh ta đã ở đây, phải không?
- Đúng.
- Suốt đêm?
- Tôi vào thành phố với mấy người bạn. Tôi không biết.
- Trên trường kỷ có khăn trải giường. Ai ngủ ở đó?
Cô nhún vai:
- Tôi chắc là Matt.
Loren đánh liều liếc nhìn về phía sau. Marsha Hunter đã biến mất sau khung của sổ. Giờ thì chị ta đang tiến tới cửa sau rồi. Cô gái chắc không nhớ nổi đêm mùng hai tháng Sáu Loren đã xong việc ở đây, mặc dù nàng vẫn không đoán ra được chuyện có nghĩa lý gì.
- Cô biết Matt sống ở đâu không?
- Tôi đoán là ở Irvington.
Cửa sau mở ra. Đủ rồi, Loren nghĩ. Tìm gặp Matt Hunter chắc không thành vấn đề. Nàng mỉm cười và bước đi, cố gắng không làm Marsha phát hoảng để phải gọi điện báo cho người em chồng. Nàng cố đi thật thản nhiên, và vẫy tay chào Marsha. Cái vẫy tay đáp lại của Marsha thật chậm.
Loren đến chỗ đậu xe và bước tới bên chiếc xe, nhưng ngay bên cạnh xe nàng là một khuôn mặt quen thuộc khác từ quá khú xa xưa - ái chà, vụ án này đang biến thành một tập của bộ phim Cuộc đời Loren Muse rồi. Anh ta đứng tựa vào mui xe, miệng bập bập điếu thuốc.
- Chào, Loren.
- Bằng xương bằng thịt đây - nàng đáp - Thám tử Lance Banner.
- Chính hắn đây.
Anh ta ném điếu thuốc xuống đất và di chân lên.
Nàng chỉ vào mẩu thuốc:
- Tôi có thể viết giấy phạt anh vì chuyện này đấy.
- Tôi tưởng cô làm bên án mạng.
- Thuốc lá giết người mà. Anh không đọc cảnh báo à?
Lance Banner trao tặng nàng một nụ cười không có vẻ thành thật. Xe anh ta, trông rõ là xe cảnh sát không có dấu hiệu, đậu bên kia đường.
- Lâu rồi không gặp.
- Hội nghị an toàn súng đạn ở Trenton, - Loren đáp.
- Bao lâu rồi nhỉ, sáu hay bảy năm?
- Khoảng đó.
Anh ta khoanh tay, vẫn dựa vào mui xe của nàng.
- Tới đây vì công việc à?
- Đúng vậy.
- Có liên quan đến một người bạn cùng trường của chúng ta hả?
- Có thể.
- Muốn cho tôi biết chuyện không?
- Muốn cho tôi biết anh làm gì ở đây không?
- Tôi sống gần đây.
- Thế thì sao?
- Thì tôi nhận ra xe của hạt. Đoán rằng mình có thể giúp được gì đó.
- Như thế nào?
- Matt Hunter muốn quay lại thành phố - Lance nói - Anh ta đang hoàn tất thủ tục mua một căn nhà không xa chỗ này.
Loren không nói gì.
- Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến vụ án của cô không?
- Tôi không thấy có lý do gì cả.
Lance mỉm cười và mở cửa xe.
- Sao cô không cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Có khi chúng ta cùng nhau lý giải được đấy.
--------------------------------
1 Running Base: thuật ngữ bóng chày, chỉ việc cầu thủ của đội tấn công cố gắng chiếm chốt của đội phòng thủ.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội