Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
oren Muse vừa bước qua một cỗ máy thời gian.
Thăm lại St. Margaret, ngôi trường trung học cũ của nàng, những lời người ta hay nói đều đúng: hành lang có vẻ chật hơn, trần có vẻ thấp hơn, tủ khoá có vẻ nhỏ hơn, thầy cô có vẻ lùn hơn. Nhưng nhưng thú khác, phần quan trọng nhất, thì không thay đổi quá nhiều. Ngay khi bước vào trường, Loren đã rơi vào một cánh cửa thời gian. Nàng cảm thấy cái bồn chồn thời trung học, trạng thái bất an thường trực; thấy ước muốn được chấp nhận lẫn nổi loạn cồn lên trong lòng.
Nàng gõ cánh cửa phòng Mẹ Katherine.
- Mời vào.
Một cô bé đang ngồi trong văn phòng. Cô mặc bộ đồng phục Loren đã mặc bao nhiêu năm trước, áo trắng và váy sọc. Chúa ơi, nàng căm ghét nó. Đầu cô bé cúi gằm xuống, rõ ràng là vừa bị Mẹ Katherine quở trách. Mái tóc dài của cô rũ xuống trước mặt như một bức mành làm bằng các chuỗi hạt.
Mẹ Katherine nói:
- Con đi được rồi, Carla.
Vai so lại, đầu vẫn cúi gằm, Carla rón rén bước ra ngoài. Loren gật đầu khi cô bé đi ngang qua, như muốn nói, tôi thông cảm cho cô em. Carla không nhìn thấy ánh mắt nàng. Cô đóng của lại sau lưng.
Mẹ Katherine quan sát toàn bộ quá trình này với cái nhìn bối rối xen lẫn chán chường, như thể bà đọc được suy nghĩ của Loren. Có một đống vòng tay, màu sắc khác nhau, trên bàn bà. Khi Loren chỉ vào đó, nét bối rối liền biến mất.
- Mấy cái vòng của Carla à?
Một vi phạm quy tắc ăn mặc, Loren nghĩ, cố cưỡng lại ý muốn lắc đầu. Ôi trời, chỗ này sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
- Con không nghe nói về chuyện này à? - Mẹ Katherine hỏi.
- Nghe chuyện gì ạ?
- Cái, - bà hít một hơi dài - "trò chơi vòng tay".
Loren nhún vai.
Mẹ Katherine nhắm mắt lại.
- Ta tin rằng đó là một… phải gọi là một cái mốt dở hơi gần đây.
- Ư hừm.
- Những chiếc vòng khác màu… Ta cũng không biết giải thích nó như thế nào… Mỗi màu tượng trưng cho một hành động bắt nguồn từ nhu cầu tình dục. Chẳng hạn như màu đen, coi như là… ờ, một thứ. Màu đỏ thì…
Loren giơ tay lên.
- Con nghĩ con hình dung được rồi. Vậy là đám con gái đeo vòng như một thứ, con không biết nữa, mức thành tích?
- Tệ hại hơn.
Loren chờ đợi.
- Con không tới đây vì chuyện này.
- Thì cứ kể cho con nghe đi.
- Bọn con gái như Carla đeo vòng và lượn lờ quanh lũ con trai. Nếu thằng con trai giật được chiếc vòng khỏi tay đứa con gái thì con bé sẽ phải, hừm, thực hiện cái hành động tương ứng với màu chiếc vòng.
- Làm ơn nói là sơ đang đùa đi.
Mẹ Katherine ném cho nàng cái nhìn cũng nặng nề như tuổi tác.
- Carla bao nhiêu tuổi? - Loren hỏi.
- Mười sáu. - Mẹ Katherine chỉ vào một bộ vòng khác, như sợ đụng vào chúng, nhưng ta tịch thu bộ này từ một đứa lớp tám.
- Không còn gì để nói nữa.
Mẹ Katherine với tay ra phía sau.
Đây là danh sách các cuộc gọi mà con yêu cầu.
Khu nhà vẫn còn cái mùi bụi phấn mà cho đến tận bây giờ vẫn khiến Loren liên tưởng đến một thứ ngây thơ tuổi mới lớn. Mẹ Katherine đưa cho nàng một xấp giấy mỏng.
- Mười tám người chúng ta dùng chung ba chiếc điện thoại - Mẹ Katherine nói.
- Vậy là sáu người một chiếc?
Mẹ Katherine mỉm cười.
- Thế mà người ta nói chúng ta không còn dạy toán nữa.
Loren nhìn hình Chúa trên cây thánh giá ở sau đầu Mẹ Bề trên. Nàng nhớ một câu chuyện đùa cũ mà nàng đã được nghe khi mới tới đây. Một thằng bé bị toàn điểm D và F môn toán, vì vậy cha mẹ nó bèn gửi vào trường Công giáo. Phiếu điểm đầu tiên của nó làm cha mẹ giật mình vì toàn điểm A. Khi được hỏi tại sao, thằng bé trả lời: "À, khi con vào trong nhà nguyện và thấy cái gã đã bị họ đóng đinh vào một dấu cộng, con biết là họ thật sự nghiêm túc".
Mẹ Katherine hắng giọng.
- Ta có thể hỏi con một câu không?
- Sơ hỏi đi.
- Họ đã biết Sơ Mary Rose chết như thế nào chưa?
- Họ còn đang làm xét nghiệm.
Mẹ Katherine chờ đợi.
- Giờ con chỉ nói được tới đó thôi.
- Ta hiểu.
Đến lượt Loren chờ đợi. Khi Mẹ Katherine quay đi, Loren nói:
- Sơ biết nhiều hơn nhưng gì sơ nói.
- Về chuyện gì?
- Về Sơ Mary Rose. Về chuyện xảy ra với bà ta.
- Con đã biết lai lịch của bà chưa?
- Chưa. Nhưng chúng con sẽ biết. Con dám cá là chỉ trong ngày hôm nay thôi.
Mẹ Katherine thẳng lưng lên.
- Vậy thì đó sẽ một khởi đầu tốt.
- Vậy sơ không còn gì khác để nói với con à?
- Đúng như vậy, Loren.
Loren đợi một khắc. Bà già đang… coi là nói dối thì có lẽ quá nặng. Nhưng Loren ngửi thấy sự tránh né.
- Sơ đã xem qua những cuộc gọi này chưa?
- Ta đã xem rồi. Ta còn bảo năm sơ dùng chung diện thoại với bà xem lại hết. Đa số là gọi cho gia đình, dĩ nhiên. Họ gọi anh em, cha mẹ, vài người bạn. Một vài cuộc gọi tới các công ty trong vùng. Thi thoảng họ đặt bánh pizza, đồ ăn Trung Quốc.
- Con cứ tưởng nữ tu phải ăn, ở, thức ăn của tu viện.
- Con tưởng nhầm rồi.
- Thế cũng được, - Loren nói - Có số điện thoại nào đáng chú ý không ạ?
- Chỉ có một số.
Chiếc kính của Mẹ Katherine treo lủng lẳng dưới một sợi dây. Bà đeo nó lên đầu mũi và vẫy tay ra hiệu lấy mấy tờ giấy. Loren đưa lại cho bà. Bà đọc kỹ trang thứ nhất. liếm ngón tay rồi giở sang trang thứ hai. Rồi bà lấy bút khoanh tròn một chỗ.
Bà đưa tờ giấy cho Loren. Số này có mã vùng 973. Vậy là nó ở quanh New Jersey, không quá ba mươi dặm tính từ đây. Cuộc gọi được thực hiện ba tuần trước. Nó kéo dài sáu phút.
Có thể chẳng có gì.
Loren nhìn thấy chiếc máy vi tính đặt trên chiếc bàn nhỏ đằng sau bàn của Mẹ Katherine. Thật kỳ cục khi nghĩ đến chuyện Mẹ Bề trên lướt mạng, nhưng dường như chẳng mấy thành trì của thời xưa còn đứng vững nữa.
- Con mượn máy của sơ được chứ?
- Dĩ nhiên.
Loren thử dò tìm số điện thoại một cách đơn giản trên Google. Không có gì cả.
- Con đang tìm số đó à? - Mẹ Katherine hỏi.
- Con đang tìm.
- Theo đường link trên trang chủ của hãng Verizon, số đó không nằm trong danh bạ.
Loren nhìn lại bà.
- Sơ đã thử rồi?
- Ta đã kiểm tra mọi số.
- Con rõ rồi! - Loren đáp.
- Chỉ để chắc chắn là đã không bỏ sót điều gì.
- Sơ thật chu đáo.
Mẹ Katherine gật, giữ đầu ngẩng cao.
- Ta đoán là con có phương tiện để tìm ra những số không nằm trong danh bạ.
- Con có.
- Con muốn xem phòng của Sơ Mary Rose bây giờ không?
Căn phòng khá giống với những gì ta có thể dự đoán - nhỏ, ảm đạm, tường trắng trát xi măng, một cây thánh giá lớn bên trên chiếc giường đơn, một cửa sổ. Đầy không khí nội trú. Căn phòng có sự ấm cúng và đặc điểm của quán trọ Six. Hầu như không có gì thuộc về bản chất cá nhân, không có gì nói cho ta biết về người ở trong phòng, như thể đó chính là ý định của Sơ Mary Rose.
- Khoảng một tiếng nữa những chuyên viên khám nghiệm hiện trường sẽ đến đây - Loren nói - Họ sẽ lấy dấu vân tay, tìm các sợi tóc, đại loại như thế.
Mẹ Katherine chậm chạp đưa tay lên miệng.
- Vậy là con nghĩ Sơ Mary Rose đã bị…
- Sơ đừng có phỏng đoán, được không?
Điện thoại của nàng réo lên. Loren nghe máy. Đó là Eldon Teak.
- Này, cục cưng, hôm nay cô có ghé không?
- Khoảng một tiếng nữa, - cô đáp - Sao vậy, có chuyện gì?
- Tôi đã tìm ông chủ hiện nay của nhà máy sản xuất vú giả của chúng ta. Bây giờ Surgico là một phần của Tập đoàn Lockwood.
- Công ty lớn ở Wilmington?
- Đâu đó ở Delaware, đúng vậy.
- Ông gọi cho họ chưa?
- Rồi.
- Và sao?
- Và chuyện không tốt đẹp lắm.
- Sao thế?
- Tôi nói rằng chúng ta có một xác chết, một số serie của cái độn ngực và chúng ta cần nhận dạng.
- Và sao?
- Và họ không chịu nhả thông tin ra.
- Tại sao thế?
- Tôi không biết. Họ lải nhải tới lui và lúc nào cũng khăng khăng "sự bảo mật trong y khoa".
- Thật chớ… - Môi Mẹ Katherine bĩu ra. Loren tự hãm lại:
- Tôi sẽ xin lệnh của toà.
- Họ là một công ty lớn đấy!
- Họ sẽ nhượng bộ thôi. Họ chỉ muốn sự bảo vệ về pháp lý thôi.
- Sẽ mất thời gian đấy.
Nàng suy nghĩ. Eldon có lý. Tập đoàn Lockwood nằm ngoài tiểu bang. Có lẽ nàng sẽ cần một thẩm phán liên bang ký trát đòi.
- Còn một chuyện nữa… - Eldon nói.
- Chuyện gì?
- Lúc đầu thì hình như họ không có vấn đề gì cả. Tôi gọi điện tới, nói chuyện với một người, cô ta sắp sửa tra lại số serie cho tôi. Tôi không nói đó là chuyện thường ngày, nhưng đáng ra nó không phải chuyện gì to tát.
- Nhưng…
- Nhưng một tên luật sư có cái tên nghe rất ông lớn gọi lại và tống cho tôi một từ không cộc lốc.
Loren suy nghĩ.
- Có phải Wilmington chỉ cách đây, bao nhiêu nhỉ, hai tiếng.
- Lái như cô thì có lẽ chỉ mười lăm phút.
- Tôi đang định kiểm tra giả thuyết đó. Ông có tên của ngài Luật sư ông lớn đó chứ?
- Nó ở đâu đây thôi. À, đợi chút, có rồi, Randal Horne thuộc văn phòng Horne, Buckman và Pierce.
- Gọi ông Horne. Cho ông ta biết là tôi đang đến để tống vào họng ông ta một cái trát hầu toà.
- Cô có trát hầu toà đâu.
- Ông không biết chuyện đó đâu.
- Ờ, phải.
Nàng gác máy và gọi một cuộc khác. Một phụ nữ trả lời điện thoại. Loren nói:
- Tôi cần tìm một số không có trong danh bạ.
- Xin cho tên và số hiệu.
- Loren nói cho cô ta. Rồi nàng đọc số điện thoại không nằm trong danh bạ mà Sơ Mary Rose đã gọi.
- Xin hãy giữ máy, - người phụ nữ nói.
Mẹ Katherine vờ như đang bận bịu. Bà nhìn vào khoảng không, rồi lướt qua căn phòng. Bà mân mê chuỗi tràng hạt. Loren nghe tiếng gõ bàn phím vọng qua máy điện thoại.
- Cô có bút không?
Loren rút một cây bút chì trong túi áo. Nàng lấy một tấm hoá đơn đổ xăng, lật mặt sau. - Xin cứ tiếp tục đi.
- Số điện thoại mà cô yêu cầu được đăng ký dưới tên Marsha Hunter ở số 38 đường Darby Terrace, thành phố Livingston, bang New Jersey.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội