This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hi Matt đến bên bàn của Rolanda, cô ta nói:
- Cingle đang chờ anh trong phòng.
- Cám ơn nhé.
- Giữa Đời muốn tôi báo cho ông ấy ngay khi nào anh tới - Rolanda nhìn lên - Giờ anh tới chưa?
- Cho tôi năm phút.
Cô ta quay lại máy vi tính và bắt đầu đánh máy. Matt vào phòng. Cingle Shaker đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Quang cảnh đẹp đấy - nàng nói.
- Cô nghĩ vậy à?
- Không. Chỉ là xã giao thôi.
- Cô giỏi chuyện đó lắm, - anh đáp.
- Tôi tưởng anh chỉ là một trợ lý pháp luật.
- Thì đúng.
- Thế sao có chỗ xịn vậy?
- Đó là chỗ của anh tôi.
- Thì sao?
- Thì Bernie đã là một người hái ra tiền ở đây.
- Thì sao? - Cingle quay lại nhìn anh. - Tôi không muốn tỏ ra lạnh lùng, nhưng anh ta chết rồi.
- Tôi nghĩ cô khắt khe với mình quá. Cô thật sự giỏi nói chuyện xã giao đấy.
- Không, ý tôi là anh ta đã chết, bao lâu nhỉ, ba năm rồi phải không? Tôi không tin nổi họ cho một tay trợ lý pháp luật từng ở tù giữ một chỗ như thế này.
Anh mỉm cười:
- Tôi hiểu ý cô mà.
- Thế tại sao vậy?
- Có lẽ họ tôn trọng những ký ức về anh tôi.
- Bọn luật sư á? - Cingle nhăn mặt. - Xin anh.
- Thật ra! - anh nói, - tôi nghĩ bọn họ thích giữ tôi ở đây.
- Vì anh là một anh chàng dễ ưa?
- Vì cái góc độ ở tù ra. Tôi là một vật lạ để mua vui.
Cingle gật đầu:
- Giống như mời hai cô nàng đồng tính tham gia cái dạ tiệc cảnh vẻ của mình.
- Cũng giống như vậy, thậm chí còn kỳ cục hơn. Thật buồn cười. Trên một số phương diện, tôi là một thứ hàng độc kích thích sự tò mò. Khi nào họ xin, họ hỏi tôi, dĩ nhiên là một cách kín đáo, rằng một kẻ giống hệt như họ sẽ như thế nào khi phải vào trong, - anh ngoắc ngón tay thành dấu ngoặc kép - "Nhà Lớn".
- Anh cũng giống một tài tử địa phương.
- Theo một cách kỳ quặc, đúng vậy.
- Và đó là lý do tại sao họ không ném anh ra khỏi văn phòng?
Anh nhún vai.
- Có lẽ họ còn sợ anh nữa. - Cingle nói - Anh đã từng tay không giết người rồi.
Anh thở dài và ngồi vào chỗ của mình. Cingle cũng ngồi xuống.
- Xin lỗi, nàng nói.
Anh phẩy tay xua đi.
- Có gì mới?
Cingle bắt tréo chân. Vẫn biết đó là cách tạo ấn tượng, nhưng anh thầm nghĩ không biết có phải việc này đã trở thành một hành động vô thức của nàng.
- Hãy cho tôi biết, - nàng lên tiếng. - Tại sao anh lại muốn theo dấu cái biển số xe đó?
Anh dang hai tay.
- Chúng ta có cần phải thảo luận lần nữa về ý nghĩa của từ "chuyện riêng tư" hay không?
- Chỉ trong trường hợp anh muốn tôi nói những gì tôi biết thôi.
- Giờ cô lại gây áp lực à?
Nhưng anh có thể thấy nàng rất nghiêm túc.
- Tôi nghĩ hắn ta theo dõi tôi, - Matt đáp.
- Sao anh lại nghĩ vậy?
- Cô nghĩ tại sao nào? Tôi đến một vài chỗ, xe hắn cũng ở đó.
- Và anh tình cờ để ý à?
- Biển số xe của hắn gần giống tên tắt của tôi.
- Xin lỗi?
Matt giải thích về cái biển số xe, về ba chữ cái gần giống tên viết tắt của anh, về chuyện chiếc xe lao vụt đi khi anh lại gần. Cingle lắng nghe không hề cử động.
Khi Matt nói xong, Cingle hỏi:
- Vậy tại sao Charles Talley lại theo dõi anh, Matt?
- Tôi không biết.
- Không hề có ý kiến gì à?
Anh không nhắc lại. Anh hiểu rõ về những người phản ứng quá mức. Ở đây im lặng là câu trả lời tốt nhất.
- Talley là kẻ có một tiền án.
Matt định nói: "Tôi cũng vậy", nhưng anh biết rõ hơn thế. Việc có một tiền án - tiền án đáng cho Cingle để ý - có ý nghĩa riêng. Việc nó không có trong trường hợp của Matt chỉ chứng minh quy luật bằng một ngoại lệ. Matt không muốn nghĩ kiểu đó - chẳng phải Lance Banner cũng viện đến cái định kiến ấy sao? Nhưng nếu tranh cãi với thực tế, bạn sẽ bị dồn vào chân tường.
- Hành hung, - Cingle nói - Hắn dùng nắm đấm thép.
- Không giết chết kẻ khốn khổ kia nhưng quậy nát bộ óc của ý đến mức thà để y chết còn nhân đạo hơn.
Matt suy nghĩ, cố gắng sắp xếp hợp lý các sự kiện.
- Hắn lãnh bao nhiêu năm?
- Tám năm.
- Lâu đấy.
- Không phải lần đầu. Và Talley còn lâu mới được gọi là một tù nhân gương mẫu.
Matt cố gắng xâu chuỗi các sự kiện. Tại sao tên này lại theo dõi anh?
- Anh có muốn xem mặt hắn không? - Cingle hỏi.
- Cô có ảnh à?
- Phải, thẻ căn cước tù nhân của hắn.
Cingle mặc áo khoác thể thao màu xanh và quần Jean.
Nàng thò tay vào túi áo trong, móc ra mấy tấm ảnh và một lần nữa thế giới của Matt lại quay cuồng.
Cái quái quỷ nào…
Anh biết nàng đang nhìn anh, thăm dò phản ứng, nhưng anh không thể ngăn mình lại. Khi anh nhìn thấy hai bức ảnh - hình thẳng mặt và chụp nghiêng - anh gần bật thành tiếng kêu lớn. Hai tay anh nắm chặt lấy cạnh bàn.
Anh cảm thấy như mình đang rơi xuống.
- Vậy là anh nhận ra hắn? - Cingle nói.
Anh nhận ra. Cùng một nụ cười đểu. Cùng một mái tóc xanh đen.
Charles Talley chính là gã đàn ông xuất hiện trong chiếc camera phone.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội